Đoạn Thanh Trần nhẹ nhàng cười, ngón tay trượt qua mặt tiểu yêu nữ, giọng dịu dàng:
- Tiểu A Não, ngươi chưa từng nếm vị nam nhân, không biết khoái hoạt trong đó. Đoạn thúc thúc dày công tu tập món này, chiêu số không ít. Nếu là nữ tử bình thường, Đoàn thúc thúc cũng không tốn công sức cho nàng.
Nhưng ngươi và mẫu thân ngươi quá giống nhau, tối nay Đoàn thúc sẽ xem ngươi như mẫu thân ngươi, cho ngươi nếm thử cái gọi là dục tiên dục tử.
Tề Ninh ngừng thở, hai mắt như đao, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Khóe miệng Đoạn Thanh Trần nở nụ cười tà mị, y đưa tay ra, vén vạt áo của tiểu yêu nữ lên. Đúng lúc này, có ba vệt sáng phá cửa sổ bắn vào phòng, nhắm thẳng tới Đoạn Thanh Trần.
Ba ám khí bắn tới một cách đột ngột, nhằm thẳng vào lưng y.
Đoạn Thanh Trần như có mắt sau lưng, nghiêng người né tránh nhanh như bóng quỷ. Đúng lúc này, Tề Ninh nghe tiếng cửa bị phá, một bóng người rơi vào khoang thuyền lao thẳng tới Đoạn Thanh Trần.
Đoạn Thanh Trần không hề bối rối, thân hình chợt lóe lên, phất tay một cái, đã thấy con dao găm xuất hiện trong tay, mũi dao chĩa thẳng vào cổ họng tiểu yêu nữ. Y trầm giọng:
- Muốn nàng chết sao?
Thân ảnh đột nhiên xông vào kia thấy tiểu yêu nữ bị uy hiếp, lập tức dừng lại.
Dưới ngọn đèn dầu, Tề Ninh thấy rõ dung mạo người nọ thì biến sắc.
Người đột nhiên xuất hiện chính là Đường Nặc.
Giờ phút này Đường Nặc cũng mặc áo bó sát người màu đen, làm bằng da, dùng để bơi trong nước.
Trên bề mặt da còn dính nước, trên tay nàng có một con dao găm sáng loáng. Đôi mắt lạnh lẽo.
Dáng người Đường Nặc vốn cực kỳ chuẩn, lúc này mặc đồ bó sát màu đen, càng làm đường cong thân hình lộ ra mồn một.
Tề Ninh cau mày. Hắn nhìn thấy Đường Nặc rời khỏi còn tưởng nàng quay về Hầu phủ. Hiện tại xem ra Đường Nặc không tiện dùng thân phận nữ nhi để lên thuyền nên đã đi chuẩn bị. Cũng không biết nàng tìm đâu ra bộ đồ bơi, lặn xuống nước, rồi vụng trộm mò tới đỉnh khoang thuyền.
Tối nay Đoạn Thanh Trần nói những chuyện khiến người ta phải rùng mình. Tề Ninh mải lắng nghe không hề phát hiện Đường Nặc ở phía sau cửa sổ. Hắn cũng không biết Đường Nặc vào khoang thuyền từ khi nào, nhưng dựa vào thân hình không đến mức ướt sũng thì cũng có thể thấy nàng đã đứng bên ngoài cửa sổ nghe lén một lúc.
Tuy rằng tiểu yêu nữ và Đường Nặc quan hệ không hòa thuận nhưng cả hai đều xuất thân từ Hắc Liên Giáo. Hơn nữa sư phụ của hai người là huynh đệ của nhau, nên Đường Nặc thấy tiểu yêu nữ gặp nạn mới xuất hiện cứu nàng.
Đoạn Thanh Trần nhìn đường cong trên thân hình Đường Nặc, ánh mắt dịu dàng, cười cũng dịu dàng:
- Ngươi là ai? Diện mạo này, là Đường Nặc sao?
Đường Nặc cười lạnh, giọng cũng lạnh:
- Ngươi thả nàng ra, đêm nay ta sẽ tha cho ngươi. Ngươi muốn đi đâu ta mặc kệ. Nếu không, đừng hy vọng rời khỏi.
- Gương mặt này...
Đoạn Thanh Trần nhìn chằm chằm vào Đường Nặc, thở dài:
- Hóa ra là tiểu Nặc. Tiều Nặc à, lâu lắm không gặp nhau rồi. Năm đó, sư phụ ngươi mang ngươi rời khỏi Triêu Vụ Lĩnh, thời gian trôi qua, không thể ngờ ngươi trổ mã xinh đẹp như thế. Khi nói chuyện, cử chỉ của ngươi y đúc mẹ ngươi khi còn trẻ.
Tề Ninh ngạc nhiên, nghĩ thầm, chẳng lẽ Đoạn Thanh Trần cũng mơ tưởng thêm mẹ của Đường Nặc. Mẹ của Đường Nặc cũng là giai nhân nổi tiếng?
- Bớt nói lời vô ích đi.
Đường Nặc lạnh lùng:
- Ngươi có thả nàng ra không?
Đoạn Thanh Trần cười ha hả:
- Tiểu Nặc, ta vốn thích tính cách của ngươi từ lâu rồi. Năm đó, mẫu thân của ngươi cũng như vậy đó.
Cho dù là có chuyện gì, cho dù đã đến tuyệt cảnh cũng không mở miệng cầu xin người khác.
Tay y lướt qua cổ họng tiểu yêu nữ, thản nhiên nói:
- Nhưng ngươi đừng quên, muội muội của ngươi còn nằm trong tay ta. Nếu ngươi còn nói với Đoàn thúc thúc kiểu đó, thì Đoàn thúc thúc sẽ không vui đâu.
Tề Ninh giật cả mình, thầm kinh hãi. Chẳng lẽ Đường Nặc và tiểu yêu nữ là tỷ muội? Đoạn Thanh Trần nói tỷ muội là tỷ muội đồng môn hay là có quan hệ huyết thống?
- Tuổi nàng còn nhỏ, cũng không hiểu chuyện.
Đường Nặc hiển nhiên cũng biết tính mạng tiểu yêu nữ đang nằm trong tay Đoạn Thanh Trần nên cũng khá là e dè:
- Ngươi không nên làm khó nàng.
Đoạn Thanh Trần cười:
-Tiểu Nặc, đây là cách ngươi cầu xin sao? Người cũng biết Đoàn thúc thúc tứ bề thọ địch. Hắc Liên Giáo đang truy sát ta. Hai phái hắc bạch cũng không có đường để đi.
Hiện tại ta như chó nhà có tang, ngươi nói có đúng không?
Tề Ninh nghĩ tên này cũng coi như biết người biết ta. Hắn đúng là cực kỳ quan tâm đến sự an nguy của Đường Nặc, biết Đoạn Thanh Trần quỷ kế gian xảo, e sợ Đoạn Thanh Trần lừa nàng, cho nên tập trung tinh thần đề phòng. Cho dù đêm nay để Đoạn Thanh Trần trốn thoát cũng phải bảo vệ Đường Nặc.
Đường Nặc cười khẩy, không nói lời nào. Nàng hiển nhiên biết Đoạn Thanh Trần là người gian xảo cho nên cũng cực kỳ cẩn thận.
Đoạn Thanh Trần thở dài:
- Tới tình cảnh này, chuyện gì ta cũng làm được, ngươi tin chứ? Có phải Lê lão đầu đang ở gần đây? Y lắc đầu:
- Hai tỷ muội các ngươi đều ở đây, Lê lão đầu và lão độc vật chắc chắn ở không xa. Xem ra, Đoàn thúc thúc có chạy đằng trời cũng không thoát được rồi.
- Để người lại, ngươi có thể đi.
Đường Nặc vẫn lạnh lùng nói một câu.
Đoạn Thanh Trần lắc đầu:
- Để lại người, liệu ta có thể sống sót không? Chết tử tế không bằng còn sống. Chỉ cần có cơ hội sinh tồn, Đoàn thúc thúc đương nhiên không thể buông tha.
Y quét mắt qua người Đường Nặc, vẻ tán thưởng:
- Tiểu Nặc, khi ngươi rời khỏi Triêu Vụ Lĩnh đã là một tiểu mỹ nhân. Khi đó Đoàn thúc thúc chỉ biết chờ ngươi trưởng thành, nhất định là một giai nhân khiến nam nhân thất điên bát đảo. Hiện tại xem ra, Đoàn thúc thúc quả nhiên là dự đoán đúng.
Đường Nặc cười lạnh:
- Ta cũng không thật không ngờ ngươi lại là súc sinh đội lốt người.
Đường Nặc bình thường rất khiêm tốn, ít khi nặng lời với người khác.
Lúc này nói như vậy, hiển nhiên là vì khinh miệt Đoạn Thanh Trần đến cực điểm.
- Súc sinh?
Đoạn Thanh Trần cười ha ha:
- Không sai. Đoàn thúc là súc sinh, thì sao hả? Thiên hạ này, cầm thú khoác áo y quan quá nhiều, đâu chỉ có mình ta..
Y cười nhạt:
- Tiểu Nặc, ngươi đã từng hỏi sư phụ ngươi vì sao rời khỏi Hắc Liên Giáo chưa?
Đường Nặc nhíu mi:
- Sư phụ tế thế cứu người, một lòng nghiên cứu y lý cho nên không muốn bị ràng buộc việc của thánh giáo. Người rời khỏi thánh giáo là để chuyên tâm vào y đạo.
- Thì ra là thế.
Đoạn Thanh Trần cười ha hả:
- Lê lão đầu nói với ngươi như vậy? Lão không nói sự thật với ngươi sao?
- Ngươi nói vậy là có ý gì?
- Đi về hỏi Lê lão đầu thì sẽ biết.
Đoạn Thanh Trần nói:
- Lê lão đầu biết nhiều chuyện hơn ta nhiều. Lê lão đầu đã cứu sống không ít người trong thánh giáo cho nên biết chuyện của họ cũng là bình thường.
- Ngươi không cần ở đây nói trái nói phải về sư phụ ta.
Đường Nặc thản nhiên:
- A Não ở đây, Thu Thiên Dịch đương nhiên cũng ở gần. Nếu ngươi thật sự ra tay, ngươi cho rằng Thu Thiên Dịch sẽ không xuất hiện ngay sao?
Đoạn Thanh Trần cười ha hả:
- Cho dù hắn đến đây gì sao? Chớ nói Thu Thiên Dịch, cho dù là Lê lão đầu, chỉ cần có tiểu A Não trong tay, bọn họ sẽ không dám đụng đến một sợi tóc của ta.
Y nhìn chằm chằm vào Đường Nặc:
- Cho dù là tiểu Nặc, chẳng phải cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ sao?
Đường Nặc lạnh lùng cười. Đoạn Thanh Trần thở dài:
- Tiểu Nặc, mới vừa rồi ngươi ở ngoài nghe lén hiển nhiên là nghe rõ. Cái chết của phụ thân ngươi, là Giáo chủ gây ra. Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù cho cha?
- Mối thù của cha ta có quan hệ gì với ta?
Đường Nặc vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Đoạn Thanh Trần ngẩn ra, lập tức cười:
- Đúng rồi, thiếu chút nữa ta quên.
Năm đó Tiểu A Não còn nhỏ, không biết chân tướng nhưng ngươi thì biết mẫu thân ngươi vì sao mà chết.
Y khẽ thở dài:
- Cũng khó trách đã nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi vẫn oán hận cha ngươi. Nếu là ta, chỉ sợ cũng không thể tha thứ.
Đến lúc này Tề Ninh đã xác định Đường Nặc và Tiểu A Não là chị em ruột không thể nghi ngờ.
Hắn đúng là không thể ngờ Đường Nặc là con gái lớn của Thái Âm trưởng lão Hắc Liên Giáo. Và là chị ruột của tiểu yêu nữ. Trong lòng hắn lúc này đã hiểu, vì sao Đường Nặc biết Đoạn Thanh Trần khó đối phó nhưng vẫn liều mạng xông vào thuyền tìm cách cứu viện.
Nhưng theo như cách nói của Đoạn Thanh Trần thì có vẻ quan hệ của Đường Nặc và cha nàng không được hòa thuận. Hết lần này đến lần khác đều liên quan đến cái chết của mẹ nàng. Cái chết của mẹ nàng chắc chắn có liên quan đến Thái Âm trưởng lão.
Nếu không Đoạn Thanh Trần cũng không nói thẳng ra là không thể tha thứ.
Trong lòng hắn cực kỳ nghi hoặc, nghĩ bụng lý do mẹ Đường Nặc chết là gì, tại sao lại làm cho Đường Nặc không thể nào tha thứ cho cha nàng?
- Mẹ của ngươi chết. Tuy rằng có liên quan đến cha ngươi, nhưng suy cho cùng, vẫn là chết trong tay người kia.
Đoạn Thanh Trần nhẹ giọng:
- Vì sao ta phải phản giáo? Cũng chỉ là vì muốn báo thù cho mẹ ngươi mà thôi. Mẹ của ngươi là nữ nhân ta yêu nhất trên đời này.
Ta có thể là để mặc nàng chết không nhắm mắt?
Đường Nặc cười chế giễu:
- Báo thù cho mẹ ta? Lời này, có lẽ ngay cả ngươi cũng không tin được!
- Ta biết ngươi sẽ không tin.
Đoạn Thanh Trần chậm rãi nói:
- Không sai. Những năm gần đây, địa vị của ta trong giáo càng ngày càng yếu. Thu Thiên Dịch và Lạc Thiên Ảnh không coi trọng ta. Tuy là tứ thánh sứ nhưng Thu Thiên Dịch và Lạc Thiên Ảnh đâu có đối đãi với ta như với thánh sứ. Giáo chủ biết rõ như thế nhưng cũng không quan tâm. Đương nhiên là vì muốn ta càng thêm mất mặt.
Khi nói đến câu đó, oán ý trong giọng nói của y càng lúc càng tăng.
Đường Nặc cười lạnh. Nhưng không nói gì, chỉ nắm chặt dao găm trong tay, cảnh giác cao độ.
- Năm đó nếu không có Đoạn Thanh Trần ta, thì Hắc Liên Giáo cũng không lớn mạnh như hôm nay.
Đoạn Thanh Trần thản nhiên:
- Đám người kia không ghi nhớ công lao của ta, ngược lại còn hoa chân múa tay với ta. Ta làm sao có thể dễ dàng chấp nhận?
Y nắm chặt tay thành nắm đấm, giọng điệu lành lạnh:
- Bọn họ tìm cách hại ta, ta đương nhiên không thể cúi đầu cam chịu.
Muốn diệt trừ bọn họ, cách tốt nhất là mượn tay 8 bang 16 phái.
Tề Ninh cảm thấy ớn lạnh trong lòng. Hắn thầm nghĩ quả nhiên 8 bang 16 phái tấn công Hắc Liên Giáo là âm mưu của Đoạn Thanh Trần. Một khi đã như vậy thì có lẽ vụ việc kinh thành sém chút nữa rơi vào đại họa cũng liên quan đến y?
Không ngờ Đường Nặc cũng nghĩ tới điểm đó. Nàng nhìn chằm chằm vào Đoạn Thanh Trần:
- Trận dịch kia ở kinh thành là do ngươi làm?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo