Sắc mặt của đại hán cao to kia trắng bệch. Hai chân mềm nhũn, y quỳ rạp xuống đất, run giọng:
- Tiểu nhân, tiểu nhân không biết Hầu gia ở trong, tội đáng muôn chết, tội đáng muôn chết!
Một đại hán thân cao bảy thước, lưng hùm vai gấu, lúc này lại run lẩy bẩy.
Tề Ninh lạnh lùng:
- Ngươi biết ta?
- Lúc Hầu gia lục soát phủ Hoài Nam Vương, tiểu nhân có đi theo Thị Lang đại nhân!
Đại hán quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu.
Đám quan sai phía sau nhận ra chuyện không ổn, đều lùi về sau.
Tề Ninh nhớ tới hôm xét nhà, Thị Lang bộ Hình Đạt Hề Xung muốn đi bắt thế tử của Hoài Nam Vương, bị mình ngăn cản, mình còn đánh y trước mặt bao người.
Khi đó không chú ý người bên cạnh Đạt Hề Xung có những ai, nên không có ấn tượng với người này.
Nhưng mà nếu người này ở đây, tất nhiên là đã thấy cảnh mình đánh bầm dập Đạt Hề Trùng, nhìn thấy mình đã sợ. Đây cũng là chuyện đương nhiên.
ề Ninh thấy Tiên Nhi sợ hãi đứng ở cạnh cửa, bèn vẫy tay. Tiên Nhi đi tới, Tề Ninh nắm chặt tay Tiên Nhi, chậm rãi đi về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt đại hán kia, hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Tiểu nhân là Liêu Chấn, ti phó của Đốc Bộ Ti.
Bộ Hình là bộ chấp chưởng hình phạt trong thiên hạ. Lấy Thượng Thư làm đầu, bên dưới có Tả Thị Lang và Hữu Thị Lang, nha môn bộ Hình lại chia làm bảy ti: Đốc Bộ Ti, Thu Thẩm Xử, Giảm Đẳng Xử, Đề Lao Thính, Tang Phạt Khố, Thục Phạt Xử và Luật Lệ Quán. Đốc Bộ Ti quản việc bắt phạm nhân, do ti phó đảm nhiệm.
Trên ti phó có chủ sự, dưới Thị Lang hai cấp, Tề Ninh đánh cả Thị Lang bộ Hình, một ti phó của Đốc Bộ Ti, tự nhiên không cần nói nữa.
- Hóa ra là Liêu ti phó.
Tề Ninh cười nhẹ. Hắn lo lắng tới Đường Nặc đang trong phòng, lo nàng không chịu được độc Thôi Tình, sẽ làm những việc xấu hổ, bị người thấy thì không tốt, nhẹ giọng nói:
- Liêu ti phó, đi ra ngoài nói chuyện, ngươi thấy được không?
- Tiểu nhân lập tức cút ra ngoài.
Liêu Chấn không nói thêm gì, xoay người liền chạy ra khỏi cửa, quan sai cũng chạy ào ào theo hắn.
Tề Ninh quay đầu liếc nhìn Đường Nặc, thấy Đường Nặc nằm im ở đó, lúc này mới nắm tay của Trác Tiên Nhi đi ra ngoài, đóng cửa.
Ngoài cửa, hơn mười quan sai bộ hình sớm đã quỳ rạp xuống đất.
- Liêu ti phó, trước khi ngươi báo cáo án tử này, có chuyện phải nói rõ với ngươi.
Tề Ninh đi tới trước mặt Liêu Chấn, thản nhiên nói:
- Vị cô nương ngươi vừa nhục mạ này, là nữ nhân của bản Hầu, không biết ngươi nghe rõ hay không?
Thân thể mềm mại của Trác Tiên Nhi run lên, ngoái đầu nhìn Tề Ninh. Nàng thấy sắc mặt Tề Ninh bĩnh tĩnh, nhưng thần sắc lạnh lùng, trong mắt hiện lên hung quang.
- Là tiểu nhân có mắt không tròng, cái miệng thối này không phun ra ngà voi.
Liêu Chấn ngẩng đầu, không nói hai lời, tự tay tát mình ba cái, tiếng vang đùng đùng, chúng quan sai không dám nói gì.
- Liêu ti phó, ta xưa nay đều làm người tốt.
Tề Ninh nói ra:
- Người khác không chọc ta, ta cũng không làm người khó xử.
Liêu Chấn tự đánh mình, không dám ngừng lại. Lần trước Tề Ninh đánh Thị Lang bộ Hình Đạt Hề Xung, bây giờ còn đang dưỡng thương. Thị Lang bộ Hình còn thế, nếu tiểu Hầu gia tự mình ra tay thì chỉ sợ mình còn mỗi một hơi tàn.
Cách duy nhất để tiểu Hầu gia bớt giận chính là tự đánh bản thân, đến khi tiểu Hầu gia vừa lòng mới thôi.
Tề Ninh liếc mắt nhìn Trác Tiên Nhi, chỉ thấy đôi mắt mê người kia tràn đầy nhu tình nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ta đã hứa với nàng, không để nàng bị người khi dễ, một chút ủy khuất cũng không để nàng phải chịu, nhưng hôm nay có kẻ nhục mạ nàng trước mặt nhiều người như thế, nếu ta không tìm công bằng cho nàng, có phải là nam nhân hay không?
Trong lòng Liêu Chấn khổ sở, thầm nghĩ hóa ra là vạ miệng, ai biết trước cô nương trên sông Tần Hoài này lại là người của Cẩm Y Hầu. Y cảm thấy mình xúi quẩy, cảm thấy cái mồm này phải đánh.
- Hầu gia, không biết ngài muốn đòi công bằng như thế nào?
Đột nhiên, phía sau Liêu Chấn vang lên một tiếng nói. Tề Ninh không ngờ rằng vào lúc này còn có người dám nói vậy với mình.
Hắn ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quỳ sau Liêu Chấn là một nam tử ba mươi tuổi, mặt chữ điền, mày rậm mắt to, tướng mạo đường đường đang nghiêm mặt nhìn mình.
- Ngươi là ai?
Tề Ninh hỏi.
Người nọ đáp:
- Tiểu nhân là Vi Ngự Giang ở Đốc Bộ Ti của bộ Hình, là thuộc cấp của Liêu ti phó.
- À?
Tề Ninh hứng thú quan sát vài lần:
- Ngươi vừa hỏi ta cái gì?
Vi Ngự Giang nghiêm nghị nói:
- Tiểu nhân muốn hỏi, Hầu gia đòi lại công bằng như thế nào? Hôm nay Liêu ti phó quả là không đúng, không nên mở miệng mắng người, nhưng mà cũng là vì phá án.
Y liếc nhìn Trác Tiên Nhi rồi mới nói tiếp:
- Chúng ta cũng không làm cô nương này bị thương tổn chút nào, ti phó đại nhân cũng đã thỉnh tội với Hầu gia.
- Ý của ngươi, là ta không nên truy cứu chuyện này?
Tề Ninh lạnh lùng hỏi.
Vi Ngự Giang lắc đầu:
- Hầu gia muốn truy cứu hay không, tiểu nhân không dám quản nhiều. Nhưng mà vừa rồi trên sông Tần Hoài có án mạng, trước mắt bao nhiêu người, bộ Hình tât nhiên muốn tìm người liên quan tới vụ án. Rất nhiều người đều nhìn thấy hung phạm giết người chạy lên chiếc thuyền này, chúng ta tất nhiên phải lên thuyền tra tìm.
Tề Ninh hỏi:
- Nói như thế, các ngươi không sai?
- Nếu nói có sai, cũng chỉ là ti phó đại nhân nôn nóng bắt hung phạm, cho nên nói lời không cẩn thận, vũ nhục vị cô nương này.
Vi Ngự Giang vẫn nghe thấy tiếng tự tát mình của Liêu Chấn, vẫn nghiêm nghị nói:
- Chúng ta thường ngày tiếp xúc với nhiều phạm nhân, mồm miệng thô tục đã quen. Hôm nay ti phó đại nhân có chút lỗ mãng, nhưng mà việc công quan trọng hơn. Hầu gia hẳn là nên làm việc công bằng, chờ án này điều tra xong, Hầu gia muốn xử lý ti phó đại nhân như thế nào, do Hầu gia quyết định.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Vi Ngự Giang, ngươi nói có chút có lý, nhưng vẫn chỉ là rắm chó không hơn.
Vi Ngự Giang ngẩn ra, chắp tay nói:
- Thỉnh Hầu gia chỉ giáo.
- Ngươi nói các ngươi hay tiếp xúc với tội phạm, nói bậy đã quen, cho nên đáng được tha thứ?
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Thói quen không phải là lý do biện hộ. Nếu một người có thói quen, nói mãi không sửa, vậy sau này cứ thêm một câu thói quen vào, có phải là lý do giải vây hay không?
Vi Ngự Giang nói:
- Hầu gia giáo huấn đúng. Nhưng mà tiểu nhân không phải nói có thói quen liền đáng tha thứ, mà chỉ là nói rõ duyên cớ chuyện của ti phó đại nhân cho Hầu gia rõ.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Vi Ngự Giang, ngươi dám cùng bản Hầu nói chuyện như thế, lá gan cũng đủ lớn.
- Đây không phải tiểu nhên cố ý mạo phạm Hầu gia.
Vi Ngự Giang lập tức nói:
- Tiểu nhân ăn lộc triều đình, đang làm việc công đương nhiên là làm hết phận sự. Hầu gia là tước Hầu thế tập của Đại Sở ta đương nhiên biết công tư rõ ràng. Tiểu nhân cũng một lòng vì việc công, cho nên không sợ Hầu gia trách cứ.
- Hiện tại bản Hầu muốn ngươi làm một việc, ngươi nói cho bản Hầu, nên xử lý Liêu Chấn như thế nào?
Tề Ninh chăm chú nhìn Vi Ngự Giang.
Vi Ngự Giang do dự một chút mới nói:
- Tiểu nhân không dám.
- Ta đã cho ngươi nói, ngươi cứ nói. Nếu ngươi nói được lời công bằng cho Liêu Chấn, thì bản Hầu liền xem ngươi là người công bằng.
Vi Ngự Giang nghiêm túc nói:
- Nếu Hầu gia lên tiếng, vậy tiểu nhân cả gan.
Y dừng một chút, mới nói:
- Nếu là người bình thường, nói năng lỗ mãng, mạo phạm người khác, tất nhiên là giải thích cho đối phương, cầu xin đối phương tha thứ là được. Tiểu nhân biết Hầu gia rất quan tâm cô nương này, chỉ là Hầu gia… Y do dự, không nói tiếp.
Tề Ninh nói:
- Chỉ là gì? Chẳng lẽ không dám nói?
Vi Ngự Giang ngẩng đầu lên, cao giọng nói:
- Ti phó đại nhân đã biết sai, hơn nữa đã tự vả miệng. Nếu như giải thích với vị cô nương này, được cô nương bỏ qua, vậy thì chuyện dừng ở đây. Nếu Hầu gia dựa vào thân phận của mình mà nghiêm trị Ti phó đại nhân, thậm chí vì thế mà chậm trễ phá án, tiểu nhân thấy không ổn.
Tề Ninh nghe thế, cười rộ lên khiến chúng quan sai bên cạnh kinh sợ. Tuy rằng họ đều biết tính tình của Vi Ngự Giang, nhưng mà đối mặt với Cẩm Y Hầu vẫn dám thẳng thẳn như vậy thì tai họa đến chân rồi. Cho nên họ đều cầu nguyện cho y.
- Vi Ngự Giang, lá gan của ngươi rất là lớn.
Tè Ninh cười nói:
- Ngươi nói bản Hầu ỷ thế thiếp người. Đây là lần đầu tiên có người dám ở trước mặt bản Hầu nói như vậy.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Vi Ngự Giang, cười lạnh:
- Bản Hầu cho ngươi một cơ hội, ngươi còn có muốn nói thế hay không?
Vi Ngự Giang cúi đầu nói:
- Bẩm Hầu gia, lời nói ra như bát nước hắt ra ngoài, muốn lấy lại nước cũng không được. Nếu Hầu gia thấy tiểu nhân mạo phạm, xin cứ trách phạt.
Nói rồi y quỳ rạp trên đất.
Tề Ninh vuốt cằm, liếc nhìn Liêu Chấn, thấy miệng y đã có máu chảy ra ngoài. Trong lòng hắn biết trước mặt mình, người này không dám vờ vịt, mỗi một cú tát đều dùng lực, quay đầu nhìn Trác Tiên Nhi:
- Tiên Nhi, có người thỉnh câu cho hắn, ý của nàngthế nào?
- Hầu gia, bảo hắn dừng tay được rồi. Hầu gia làm chủ cho Tiên Nhi, Tiên Nhi đã được an ủi rất nhiều.
Lúc này Tề Ninh mới nói:
- Dừng tay đi.
Liêu Chấn như được đại xá, ngừng tay, dập đầu nói:
- Cám ơn Hầu gia.
Y quay sang Trác Tiên Nhi, mồm đầy máu nói:
- Cô nương, là miệng ta thối, nói năng lỗ mãng, cô nương đại nhân đại lương, tha ta một lần, từ sau ta không dám nữa.
Tiên Nhi có chút bối rối, không biết nên làm thế nào cho phải. Tề Ninh thản nhiên nói:
- Vi Ngự Giang, nãy ngươi nói Liêu Chấn nhận sai, có thể tha thứ, lời này không sai. Nhưng mà có một chuyện ngươi không nói ra.
Nếu hôm nay không phải là bản Hầu, Liêu Chấn có xin lỗi hay không? Các ngươi phá án là đúng, nhưng mà sau khi lên thuyền, liền ồn ào gà bay chó sủa, như có thổ phỉ giết tới. Bình thường ban sai của bộ Hình đều như thế à?
Vi Ngự Giang ngẩng đầu, muốn nói lại thôi.
- Thi thể trong sông, đã vớt lên chưa?
Tề Ninh hỏi.
Vi Ngự Giang lập tức nói:
- Hồi bẩm Hầu gia, đã vớt thi thể lên, người đã chết. Xem qua thi thể, tạm thời xác định hắn chết do trúng độc.
Tề Ninh gật dầu nói:
- Người này là dư đảng của Hoài Nam Vương, trốn ở sông Tần Hoài. Tối nay ta đuổi đến đây, nhưng hắn lại bị người giết chết, hẳn là muốn giết người diệt khẩu.
Mang thi thể quay về bộ Hình.
Hắn dừng một chút mới nói:
- Vi Ngự Giang, ngươi qua đây!
Vi Ngự Giang ngẩn ra, nhưng vẫn đứng dậy đi tới bên cạnh Tề Ninh.
Tề Ninh nhìn về phương xa, nói:
- Ngươi nhìn bên kia.
Vi Ngự Giang xoay người, nhìn theo ánh mắt của Tề Ninh. Thấy Tề Ninh đang nhìn chằm chằm một con thuyền hoa, lại nghe Tề Ninh phân phó:
- Lập tức dẫn người lên con thuyền đó, khống chế tất cả người trên thuyền đó, đặc biết là nữ nhân tên Thải Hà, áp giải về bộ Hình, không cho bất cứ ai tiếp xúc. Sau này ta sẽ tìm ngươi đòi người, nếu nàng chết không rõ nguyên nhân, ngươi chôn cùng nàng đi.
Nhất thời, Vi Ngự Giang không rõ được tâm tư của Tề Ninh, nhưng nghe thấy ngữ khí của Tề Ninh nghiêm túc, y vẫn chắp tay:
- Tiểu nhân hiểu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo