Người đẹp và quái thú Xích Đan Mỵ lắc đầu nói:

- Tuyệt đối không được nói việc này với bất kỳ ai. Ngươi cũng không cần bận tâm. Ở trong cung ta sẽ không làm hại ai cả. Cũng sẽ cẩn thận để không bị phát hiện.

Ngươi không phải lo.

- Vì sao?

Tề Ninh vội la lên:

- Hoàng cung là nơi quan trọng, cung điện lớn nhỏ có gần trăm cái.

Nàng lại không quen thuộc nơi này, cứ mò mẫm tìm đồ của mình chẳng phải là tìm kim đáy biển sao? Cho dù là tìm trong một căn phòng thôi cũng cần có thời gian tìm hiểu nữa là. Thay vì tốn thời gian tìm kiếm, cứ để ta thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho, có phải đơn giản hơn không?

- Ta nói không cần là không cần.

Xích Đan Mỵ vội la lên:

- Tuy rằng đồ vật kia không có ý nghĩa gì với các ngươi, nhưng Hoàng thượng các ngươi sẽ không ban cho ngươi đâu.

Tề Ninh ngẩn ra, càng lúc càng nghi ngờ hơn:

- Nàng tìm cái gì mà cổ quái như vậy?

Xích Đan Mỵ còn chưa kịp trả lời bên ngoài đã có tiếng gọi:

- Hầu gia, Hầu gia.

Hai người lập tức tách khỏi nhau.

Tề Ninh lắc mình cái đã tới cửa phòng, nghe thấy tiếng nói ấy càng lúc càng gần. Xích Đan Mỵ cũng lướt tới bên cạnh hắn như tia chớp, thấp giọng nói:

- Chúng ta ở trong này lâu quá, bên kia nhất định là nghi ngờ rồi, nên phái người đi tìm.

Tề Ninh cũng biết mình đi lâu như vậy, đương nhiên sẽ khiến người ta sinh nghi. Hắn thấp giọng nói:

- Nàng ở trong cung phải cực kỳ cẩn thận, ta có cơ hội sẽ đến thăm nàng.

Hắn nói vậy thôi, lòng vẫn biết với hắn, đến cung Phượng Nghi không hề đơn giản, càng rất khó gặp lại Xích Đan Mỵ. Hắn nghĩ đến một việc, thấp giọng hỏi:

- Hôm qua Tư Mã Uyển Quỳnh bị kim đâm vào đùi, là nàng làm à?

Xích Đan Mỵ cười quyến rũ, cũng không trả lời, nhưng hắn nhìn ánh mắt nàng thì hiểu.

Lúc này âm thanh gọi hắn lại càng gần hơn, Tề Ninhbiết không thể trì hoàn nữa. Két một tiếng, hắn mở cửa ra, sửa lại quần áo, đúng lúc đó, từ bên kia có một cung nữ đi tới, nhìn thấy Tề Ninh vội nói:

- Hầu gia.

Tề Ninhho khan hai tiếng. Xích Đan Mỵ đi ra, đóng cửa phòng lại, cúi đầu đứng sau lưng Tề Ninh.

Tề Ninh hỏi cung nữ kia:

- Có chuyện gì vậy?

- Hoàng thượng lo Hầu gia bị lạc đường trong cung cho nên phái nô tì tới tìm.

Tề Ninh ừ một tiếng, quay lại theo đường cũ. Xích Đan Mỵ đi theo bên cạnh. Cung nữ kia cũng nhanh chóng bám theo. Tề Ninh không còn cơ hội nói chuyện với Xích Đan Mỵ, bỗng dưng hối hận. Hắn mải theo chuyện quên không bảo nàng lộ dung nhan cho mình ngắm một chút.

Chỉ có điều, hắn cũng không biết Xích Đan Mỵ đeo mặt nạ hay là có thuật dịch dung khác, nên hơi liếc mắt nhìn. Xích Đan Mỵ đang cúi đầu xuống nhưng khóe mắt vẫn liếc nhìn hắn. Hai người chạm mắt nhau, Tề Ninh giật bắn mình, còn Xích Đan Mỵ thì cười quyến rũ.

Tới chính điện, Xích Đan Mỵ không được phép đi vào, nên đứng ở bên ngoài. Tề Ninh không đành lòng, hơi dừng bước, nhìn nàng một cái, rồi mới đi vào trong. Bên trong, Long Thái đang nói chuyện với Hoàng thượng, thấy Tề Ninh bước vào thì cười nói:  - Lần này ngươi đi lâu vậy? Lạc đường?
 

- Hoàng thượng, cung rộng quá, vị tỷ tỷ dẫn đường kia mới tới nên cũng không quen đường lắm, phải mất nhiều thời gian mới tìm được nơi cần đến.

Tề Ninh cười nhẹ, cũng không nói nhiều.

Hoàng hậu cũng cười:

- Cẩm Y Hầu, Thiên La Cao đã gói kỹ cho ngài rồi, khi nào ngài xuất cung có thể mang về.

Tề Ninh liếc mắt nhìn ấy Thiên La Cao đã được bọc bằng tấm vải màu vàng, vội chắp tay:

- Thần tạ ơn Hoàng hậu.

Long Thái nói:

- Cẩm Y Hầu, chuyện hôm qua trẫm đã biết rồi. Khanh giữ gìn lễ chế nghiêm minh, trẫm và hoàng hậu đều hiểu khanh là đại trung thần.

Lúc này Tề Ninh đã hiểu, hôm nay Long Thái dẫn hắn tới hậu cung yết kiến hoàng hậu hẳn là ý của hoàng hậu.

Hôm qua, nếu hắn không đứng ra, hẳn là hoàng hậu đã bị sỉ nhục. Tư Mã Uyển Quỳnh chẳng những ngồi ngọc liễn vào cung mà còn đi trước nàng. Đông Tề dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, Tư Mã gia lại là quyền thần nước Sở, Thái tử Đông Tề không tiện lên tiếng, đành nhẫn nhịn. Nhờ hắn ra mặt, mới giúp hoàng hậu vào cung với đủ đầy khí thế.

Hoàng hậu đương nhiên hiểu ý nghĩa của việc này, nên nảy sinh cảm kích với Tề Ninh, sau đó mới nhờ Long Thái kêu hắn vào hậu cung bày tỏ lòng biết ơn.

Tề Ninh thi lễ tạ ơn. Long Thái biết ngoại thần không tiện ở lâu trong hậu cung, nên nói:

- Cẩm Y Hầu có thể lui xuống, đến nhậm chức ở bộ Hình ngay.

Việc này không nên chậm chạp.

Hồi cung trẫm sẽ sai người truyền ý chỉ đến bộ Hình.

Tề Ninh khom người vâng lệnh rồi mới cầm Thiên La Cao hoàng hậu ban cho, lui ra. Hắn biết hoàng thượng đang ở tuần trăng mật, triều đình có quy định trong vòng ba ngày Hoàng thượng không cần để ý đến triều chính. Tiểu hoàng đế và hoàng hậu có tình cảm với nhau, hai ngày nay chắc là sẽ ở lại Phượng Nghi cung.

Một cung nữ dẫn Tề Ninh ra khỏi Phượng Nghi cung, dù Tề Ninh âm thầm quan sát xung quanh nhưng không hề thấy bóng dáng Xích Đan Mỵ. Hắn rất nghi hoặc, không biết Xích Đan Mỵ chạy đến tận hoàng cung Đại Sở để tìm cái gì?

Hôm nay tiến cung coi như thu hoạch không nhỏ, không những được hoàng hậu ban thưởng mà còn nắm được ghế Thượng thư bộ Hình.

Tề Ninh biết nếu bàn về kinh nghiệm, hắn còn chẳng đủ tư cách làm một chủ sự bộ Hình. May mắn là thế cục triều đình tạo nên thời cơ cho hắn, Long Thái mới kéo được hắn lên tới vị trí Thượng thư bộ Hình. Hắn hoài nghi có lẽ hắn là Thượng thư bộ Hình trẻ nhất trong lịch sử.

Quay lại Hầu phủ, hắn không thấy Cố Thanh Hạm, nên men theo một con đường nhỏ đi về phía sân viện của mình. Đang đi, hắn chợt nghe từ vườn sau vọng đến tiếng nói.

Hắn nghi ngờ lặng lẽ đi đến phía sau vườn hoa, thì thấy một nha hoàn đang ngồi trên một tảng đá, trong tay cầm một bọc giấy, trước mặt nha hoàn có người ngồi trên chiếu, tóc tai bù xù, chính là quái hán áo cừu.

Quái hán áo cừu đã ở Hầu phủ khá lâu rồi nhưng Tề Ninh ít khi ở trong phì nên nói công bằng có lẽ quái hán còn ở Hầu phủ lâu hơn hắn.

Tề Ninh quan sát nha hoàn kia, nhận ra đó là Tố Lan.

Tề Ninh cũng mơ hồ đoán được, quái hán áo cừu tính tình cổ quái, thỉnh thoảng lại làm cho Hầu phủ gà bay chó sủa, ngoài hắn ra, không nghe bất cứ ai, nhưng y lại vô cùng ngoan ngoãn trước Tố Lan.

Lúc này, Tố Lan ngồi trên tảng đá.

Dưới ánh mặt trời, nàng lấy điểm tâm từ trong gói đút cho quái hán mặc áo lông cừu ăn. Quái hán mặc áo lông cừu ngồi trước mặt Tố Lan, giống như một đứa trẻ. Tố Lan đưa đồ ăn tới, y há miệng đón lấy. Thái độ y như một cặp tình nhân đang yêu đương cuồng nhiệt.

Tuy nhiên Tề Ninh biết Tố Lan chỉ vì thương hại y nên mới chăm sóc y cẩn thận như thế. Tuy nàng không phải mỹ nữ tuyệt sắc nhưng cũng có tư sắc. Xét ngoại hình hai người chênh lệch nhau một trời một vực,chẳng khác nào người đẹp và quái thú. Nếu quái hán mặc áo lông cừu thích Tố Lan còn dễ hiểu, nhưng nếu nói Tố Lan thích y thì thật khó tin.

- Chậm chút, đừng vội.

Tố Lan dịu dàng:

- Đây là phần thưởng Tam phu nhân ban cho ta, ta để dành cho ngươi hết. Không ai lấy được đâu.

Nàng cười dịu dàng, lấy một chiếc khăn tay ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng của quái hán.

Quái hán vừa nuốt vừa cười ngây ngô, nhưng rất ngoan ngoãn làm theo.

Lần trước vì Tố Lan mà quái hán làm ầm ĩ cả Hầu phủ. Điều đó giúp Tề Ninh hiểu chẳng những tốc độ của y rất nhanh, hơn nữa võ công cũng không kém. Tuy rằng y không có chút nội lực nào nhưng thần lực bản năng lại rất tốt. Hơn nữa có thể nhanh chóng học chiêu số của đối thủ. Thiên phú của y khiến người xem phải rùng mình.

Theo phán đoán của mấy người Lý Đường thì rất có thể quái hán từng luyện môn võ công cao minh nào dó, nhưng bởi vì tẩu hỏa nhập ma nên mới thành kẻ ngây ngây ngô ngô. Rốt cuộc người này là thiện hay ác, đến từ đâu, cho đến bây giờ vẫn là một điều bí ẩn.

Tề Ninh nhìn quái hán ngoan ngoãn ngồi trước mặt Tố Lan, không nén nổi mà nghĩ tới việc, nếu trước đây y là kẻ đại gian đại ác, nhưng giờ sống trong Hầu phủ được nuôi ăn ở, không có nảy sinh dã tâm, cũng không làm thương tổn ai cả, thì cũng chẳng phải là chuyện xấu gì.

Trên giang hồ, cao thủ nhiều như mây. Có người vì tẩu hỏa nhập ma mà bị điên, quên hết quá khức, ngây ngây ngô ngô. Điều đó cũng không phải chưa có tiền lệ. Giống như một con người, dù trước đây có nhiều người chú ý, nhưng giờ biến mất một thời gian dài, chỉ sợ cũng chẳng có bất kỳ ai nhớ tới.

ôi khi sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc à không hề biết trước là khổ đau hư chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy hư chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối hư chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi ất cứ điều gì cũng cam tâm!

Thank You to thanhcohoLa For This Useful 850: Người đẹp và quái thú (2) Ẩn  850: Người đẹp và quái thú 850: Người đẹp và quái thú Dưới ánh mặt trời, nhìn hai người, Tề Ninhcảm thấy sống như họ bây giờ đúng là cũng vui. Mà Tề Ninh thì vốn chưa từng phá vỡ chuyện tốt của người khác, nên hắn nhẹ nhàng lui ra.
 

Hắn quay về phòng, mở túi ra, thấy bên trong có hai cái hộp chế tác tinh xảo. Tề Ninh cẩn thận mở hộp ra, lại thấy bên trong có một cái bình sứ nhỏ hình tròn. Hắn mở nắp, một mùi hương lạ lùng bay ra. Tề Ninh nhìn vào bên trong, quả nhiên thấy là một loại mỡ gì đó. Hắn chẳng hứng thú với mấy món đồ này, nên đậy nắp lại.

Hoàng hậu tặng hai hộp thiên la, thích hợp tặng cho nữ nhân. Nữ quyến Hầu phủ tuy đông nhưng có thể được Tề Ninh tặng quà chỉ có hai người. Cố Thanh Hạm và Đường Nặc.

Tuy nhiên, theo Tề Ninh thấy thì ngày thường Cố Thanh Hạm có để ý tới việc chăm sóc sắc đẹp, còn Đường Nặc thì rất hiếm khi. Nàng luôn giữ gương mặt mộc mạc thanh tú. Hơn nữa, Đường Nặc tinh thông dược lý. Thiên la cao có giá trị với người khác, chưa chắc đã là thứ đáng nhắc tới đối với nàng.

Tề Ninh nghĩ một chút, gói cái hộp lại, cầm theo cái hộp còn lại, đi thẳng tới viện Cố Thanh Hạm.

Bởi vì hắn luôn nhớ trong phủ có người giám sát hắn và Cố Thanh Hạm, cho nên Tề Ninh và Cố Thanh Hạm đều rất cẩn thận.

Nhưng hoàng hậu tặng quà, hắn đưa đến cho Cố Thanh Hạm, chẳng có gì là sai trái cả.

Sáng nay, trong lúc ăn cơm, Cố Thanh Hạm chạy trối chết. Vừa nghĩ tới thái độ kích động của thiếu phụ kia, hắn không khỏi bật cười.

Ngựa quen đường cũ, khi hắn đến viện của Cố Thanh Hạm, thì thấy Băng Xảo đang tỉa hoa trên sân.

Thấy Tề Ninh đi vào, Băng Xảo đang định lên tiếng thì Tề Ninh đã ra hiệu nàng giữ yên lặng. Băng Xảo gật đầu, chỉ chỉ vào một gian phòng bên cạnh. Tề Ninh rón rén lại gần.

Cố Thanh Hạm là Tam phu nhân của Hầu phủ, đương nhiên chỗ ở rất rộng rãi. Băng Xảo chỉ là chỉ vào thư phòng của nàng.

Cố Thanh Hạm xuất thân gia tộc thân sĩ. Từ nhỏ có đọc sách, hiểu chữ nghĩa, nên trong viện của nàng có thiết kế một thư phòng, không có nhiều sách mà chủ yếu là tài liệu liên quan đến Hầu phủ.

Giấy tờ thu chi của Hầu phủ đều chuyển cho Cố Thanh Hạm một bản. Mỗi tháng, vào thời điểm quyết toán sổ sách, hai bên đều có giấy tờ đối chiếu.

Cửa thư phòng mở rộng. Tề Ninhbước nhẹ tới, thấy Cố Thanh Hạm đang đứng bên cạnh một cái tủ sách, tay cầm bút, tập trung tinh thần vào bản vẽ. Nàng quay lưng về phía Tề Ninh, toàn bộ đường cong quyến rũ đập vào mắt hắn.

Tề Ninh bước rất nhẹ, vào trong thư phòng mà Cố Thanh Hạm vẫn không hề phát hiện ra.

Tề Ninh đi đến sau lưng Cố Thanh Hạm. Trước bàn sách có một cửa sổ. Bên ngoài trồng hai cây bồ đề tơ vàng. Góc tường bám đầy dây leo, cảnh vô cùng lãng mạn. Tề Ninh đứng sau lưng Cố Thanh Hạm, liếc nhìn bản vẽ. Đúng là nàng đang vẽ cây bồ đề tơ vàng.

Tề Ninh nhìn kỹ một chút, đánh giá nét vẽ của Cố Thanh Hạm.

Tuy không đến mức được coi là xuất thần nhập hóa nhưng bức tranh vẫn đạt tới độ sinh động.

Cố Thanh Hạm say mê vẽ, không hề phát hiện ra Tề Ninh đang đứng phía sau. Tề Ninhkhông nói không rằng, lặng lẽ nhìn nàng vẽ. Cố Thanh Hạm chấm bút vào nghiên, lại phóng khoáng thảo vài đường bút. Lúc này, mới cầm bức tranh lên, nàng nghiêng đầu ngó ra ngoài cửa cổ, lại nhìn bức tranh, có vẻ khá là hài lòng.

- Chẳng những đánh đàn rất giỏi mà Tam nương vẽ tranh cũng sinh động quá.

Tề Ninh thốt lên:

- Quả nhiên là tài nữ số 1 của phủ Cẩm Y Hầu.

Cố Thanh Hạm bị tiếng nói đột ngột này dọa chết khiếp. Nàng kêu lên một tiếng hoảng sợ rồi xoay người lại, lui về phía sau mấy bước. Nhận ra là Tề Ninh, nàng mới vỗ vỗ nhẹ lên ngực, trách cứ:

- Đi vào sao không nói câu nào?

Ngươi phải hù chết người mới chịu sao?

Nàng vẫn còn hoảng sợ, hơi thở dồn dập, bộ ngực đầy đặn phập phồng lên xuống.

- Ta thấy Tam nương say mê vẽ, nên không dám quấy rầy.

Tề Ninh đặt lọ Thiên la cao lên bàn:

- Tam nương cho ta ngắm chút đi.

Hắn bước nhanh tới định cầm lấy bức tranh. Cố Thanh Hạm đã nhanh tay thu lại:

- Không cho ngươi xem, ngươi làm ta sợ muốn chết.

Tề Ninh cười ha Hả. Lúc này Cố Thanh Hạm mới nhìn thấy cái lọ Thiên la cao để trên bàn. Nàng nhíu mi hỏi:

- Cái gì vậy?

- Là Thiên la cao Hoàng hậu ban cho.

Tề Ninh nói:

- Lễ vật này Hoàng hậu mang từ Đông Tề tới, nghe nói là vô cùng quý giá, chuyên dành cho nữ nhân. Thoa lên môi, chẳng những làm môi mềm mịn mà còn có mùi hương đặc biệt. Ta không dùng được nên tặng Tam nương.

Cố Thanh Hạm liếc mắt nhìn Tề Ninh:

- Ngươi không dùng được mới đem cho ta.

Nàng nhìn ra ngoài cửa, cắn môi một cái, thoáng thấy Tề Ninh nhìn mình chằm chằm thì ho khan một tiếng rồi nói:

- Đồ đã đưa rồi, về đi.

Tề Ninh nhún vai:

- Ta vừa tặng quà cho Tam nương, Tam nương đã đuổi ta về ngay?

- Không đi thì ở chỗ này làm gì?

Cố Thanh Hạm tức giận gắt:

- Nếu không có việc gì thì quay về đọc mấy cuốn sách.

Tề Ninh cười ha hả, lấy một tờ giấy, xắn tay áo rồi cầm cây cọ lên. Cố Thanh Hạm trợn mắt lên, ngạc nhiên:

- Ngươi định làm gì?

- Vẽ tranh!

Tề Ninh cười ha ha, đặt bút xuống vẽ. Cố Thanh Hạm ngạc nhiên lắm. Nàng chưa bao giờ thấy Tề Ninh vẽ tranh, nên nghĩ bụng tiểu tử này lại bày trò gì rồi. Hồ nghi, tò mò, nàng bất giác nhích lại gần hắn một chút. Tề Ninh vung tay múa loạn xạ. Cố Thanh Hạm thấy hắn vẽ tùy tiện không có kết cấu gì cụ thể, thì rất buồn cười, nhưng vẫn hào hứng đứng xem.

Tề Ninh không am hiểu hội họa, kiếp trước cũng chưa từng đụng vào cây cọ. Nhưng vài đường nét mỹ thuật thì cũng biết một chút.

Sau một lát, hắn phác thảo nên một dáng người. Cố Thanh Hạm nhận ra đó là một nữ nhân. Thân hình có lồi có lõm. Tuy rằng bức tranh không được tính là đẹp nhưng cũng phác thảo được đường nét của nhân vật. Cho dù là bộ ngực hay đường cong của mông đều rất rõ.

- Người trong bức tranh kia là ai vậy?

Cố Thanh Hạm tò mò hỏi.

Tề Ninh liếc mắt nhìn nàng, cười:

- Còn có thể là ai? Tam nương, còn có thể là ai ngoài người?

Cố Thanh Hạm ngơ ngác, lại cẩn thận nhìn kỹ hơn, phát hiện nữ nhân kia ngực to mông nở thì đỏ mặt lên, bước tới một bước giật lấy bức tranh trong tay hắn tức giận nói:

- Ngươi... Ai bảo ngươi... Vẽ ta như vậy?

Nghĩ đến chuyện thân hình mình trong mắt Tề Ninh là như vậy, nàng thấy mặt nóng rần.

Cố Thanh Hạm đưa tay xé bức tranh, đột nhiên cảm thấy Tề Ninh không hề có phản ứng thì ngạc nhiên quay lại nhìn hắn. Tề Ninh đang nhìn chằm chằm vào cây bồ đề ngoài cửa, suy nghĩ xuất thần.

Cố Thanh Hạm ngạc nhiên chạm vào khuỷu tay hắn:

- Ninh nhi, sao vậy?

Tề Ninh chậm rãi xoay người lại, nhìn Cố Thanh Hạm, nét mặt cực kỳ nghiêm túc. Hắn thấp giọng xuống:

- Tam nương, ta nhớ tới một sự việc, cảm thấy rất kỳ quái.

- Chuyện gì?

Tề Ninh nhìn xung quanh, hạ giọng:

- Người nói đêm hôm đó, xuất hiện tại Phật đường là đầu trâu mặt ngựa, phải vậy không?

Cố Thanh Hạm cũng thay đổi sắc mặt, nhìn xung quanh, cũng hạ giọng xuống:

- Tự dưng nhắc đến chuyện đó, là sao?

- Tại sao lại là đầu trâu mặt ngựa?

Tề Ninh cau mày, vẻ cực kỳ suy tư:

- Nếu bọn muốn giấu mặt thì có thể tùy tiện chọn một mặt nạ nhẹ nhàng, vì sao phải giả thần giả quỷ hóa thành đầu trâu mặt ngựa?

Hắn kéo một tờ giấy ra, đặt bút vẽ vài nét, tạo thành hình một cái đầu trâu đơn giản. Rồi đặt bút xuống, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, không chớp mắt.

- Ninh nhi, ngươi muốn nói cái gì?

Cố Thanh Hạm hạ giọng hỏi, không kìm được, nhích sát vào hắn, nhìn bức tranh kia hỏi:

- Ngươi cảm thấy bọn họ cải trang thành đầu trâu mặt ngựa là có nguyên nhân.

- Đúng.

Tề Ninhnhẹ giọng:

- Đầu trâu mặt ngựa là sứ giả câu hồn của địa ngục. Người sống rất sợ chúng. Nhưng họ lại cố ý dùng mặt này này, đương nhiên là có nguyên nhân. Nhất định là có nguyên nhân.

Hắn đưa tay bóp bóp trán, nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm:

- Là nguyên nhân gì được ta?

 

1.66352 sec| 2475.586 kb