Quán trà không lớn, có hai tầng, so với ở bên sông Tần Hoài cửa hàng san sát thì rất bình thường.
Hơn nữa tửu quán ở đây cực kỳ tráng lệ, cho nên việc làm ăn của quán cũng không tốt.
Lúc Tề Ninh đi vào, trong quán không có lấy một người khách nào.
Nhưng mà Tề Ninh biết rõ, đây là một chỗ tìm hiểu tin tức của Cái Bang, không cần quan tâm có khách hay không. Trong quán trà có ba người, trừ chưởng quầy ra chỉ còn hai gã tiểu nhị.
Tề Phong dẫn Tề Ninh đi tới sau nhà, chưởng quầy nhìn thấy Tề Phong, lập tức hiện vẻ tôn kính. Y dùng ánh mắt sai khiến một gã tiểu nhị, tiểu nhị kia đi ra cửa, còn chưởng quầy đi tới cạnh cầu thang, gật đầu với Tề Ninh. Tề Ninh bảo Tề Phong ở dưới lầu rồi mới đi lên lầu.
Tề Ninh biết đây là nơi của Cái Bang, như vậy mình không cần lo bị người theo dõi, xung quanh tất nhiên có trạm gác ngầm của Cái Bang. Một khi có người theo dõi mình, sẽ sớm bị đệ tử Cái Bang phát hiện. Hơn nữa với võ công của hắn, người tầm thường căn bản không có khả năng theo dõi mà không bị phát hiện. Mà cao thủ võ công cao tới mức để hắn không phát hiện được, cũng không có khả năng làm cái việc theo đuôi này.
Tuy quán trà không lớn, nhưng cũng sạch sẽ. Tới nơi đã thấy một người ngồi tại chỗ cạnh cửa sổ .
Người nọ mặc áo vải xem, thoạt nhìn vô cùng tầm thường không nổi trôi, đi tới đâu cũng sẽ không bị chú ý. Gã nghe được tiếng bước chân, Tề Ninh mới vừa đến lầu, gã đã đứng dậy nhìn chằm chằm Tề Ninh.
Tề Ninh thấy thân hình người nọ cao gầy, tướng mạo xấu xí, đúng là Hôi Ô Nha. Hắn gật đầu mỉm cười với Hôi Ô Nha. Hôi Ô Nha tiến tới, không nói hai lời, cúi người trước Tề Ninh. Tề Ninh đỡ lấy gã, cười nói:
- Sức khỏe khá chưa?
Hôi Ô Nha nghiêm nghị nói:
- Bạch Đà Chủ đã nói với tại hạ.
Là các hạ ra tay cứu giúp, ta mới có thể chạy khỏi quỷ môn quan.
- Ngươi không cần khách khí.
Tề Ninh ra hiệu ngồi vào bàn, vừa đi vừa nói:
- Ngươi vốn làm việc cho ta, xảy ra chuyện ,ta cũng phải làm chút gì đó.
- Ta cầm bạc của ngươi, đương nhiên cần làm việc cho tốt.
Hôi Ô Nha nói:
- Mua bán công bằng, không ai nợ ai. Nhận mua bán rồi, vô luận sinh tử, đều không liên quan tới ngươi.
Ngươi cứu mạng ta, là một vụ làm ăn, lấy mạng đổi mạng. Mạng này do ngươi cứu, thì cũng là của ngươi.
Tề Ninh cười nói:
- Quả là hảo hán tử.
- Lăn lộn giang hồ, nếu không tuân theo quy củ, không biết đã chết bao nhiêu lần rồi.
Hôi Ô Nha thở dài:
- Nếu mà tính ra, ta nợ ngươi ai cái mạng mới đúng.
- Hả?
Tề Ninh ngồi xuống, bảo Hôi Ô Nha cũng ngồi. Lúc này có tiếng bước chân vang lên ở cầu thang, chưởng quầy đã dâng trà thơm vừa pha tới, rót trà cho hai người, y không nói câu nào, chầm chậm lui ra. Hôi Ô Nha ngồi đối diện Tề Ninh, nói:
- Nếu không phải có giao ước với ngươi, ta tất nhiên là cầm bạc của Đoạn Thanh Trần, làm việc cho hắn. Giờ ta mới biết đám Ảnh Háo Tử kia đều làm việc cho Hoài Nam Vương. Loạn Hoàng Lăng, họ đều bị diệt. Nếu ta tham dự chuyện này, bây giờ ta sẽ là một cái xác.
Tề Ninh cười ha ha nói:
- Nói như vậy, có khi bỏ tà theo chính thật đúng là có thể thay đổi vận mệnh của mình.
- Ngươi là chính là tà, ta không biết, cũng không muốn biết. Hôi Ô Nha nói rõ ràng:
- Ở trong mắt ta, không có người tốt, chẳng có kẻ xấu.
Gã khẽ cười:
- Người sống trên đời, đều vì sinh tồn, thủ đoạn nào có lợi cho bản thân, thì bản thân xem nó là chính.
Tề Ninh gật đầu nói:
- Lời lẽ thẳng thừng, ta thích tính này của người. Không sai, vì sinh tồn, sử dụng thủ đoạn, thắng làm vua thua làm giặc, vậy thôi.
- Bạch Đà Chủ nói ngươi muốn gặp ta, ta đến rồi.
Hôi Ô Nha nhìn vào mắt Tề Ninh:
- Ta nói rồi, mạng này thuộc về ngươi, ngươi muốn ta làm gì, cứ việc mở miệng.
Tề Ninh mỉm cười, đưa tay vào ngực, lấy ra một xấp ngân phiếu đặt trước mặt Hôi Ô Nha. Hôi Ô Nha hơi giật mình, Tề Ninh nói:
- Đây là một vạn lượng bạc, xem như chúng ta bắt đầu hợp tác. Về sau chỉ cần làm việc cho tốt, ta sẽ hết sức thỏa mãn nhu cầu của các ngươi.
- Các ngươi?
Hôi Ô Nha phát hiện lời của Tề Ninh hơi kỳ lạ, nhíu này:
- Chúng ta là nói ai?
Tề Ninh nói:
- Hôm nay là một mình ngươi, ngày mai có lẽ là hai người, cần bao nhiêu người là việc của ngươi, muốn các ngươi làm gì, là chuyện của ta.
Trong lúc nhất thời, Hôi Ô Nha không rõ Tê Ninh muốn làm gì, Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Hôi Ô Nha, hỏi:
- Ngươi có biết ta là ai?
Hôi Ô Nha lắc đầu.
- Ta tên Tề Ninh.
Tề Ninh nói:
- Phụ thân của ta, từng là Đại Tướng Quân của quân đoàn Tần Hoài.
Hôi Ô Nha biến sắc, gã đứng phắt dậy thất thanh với vẻ mặt không thể tin:
- Ngươi là Cẩm Y Hầu?
Tề Ninh đưa tay ra hiệu cho Hôi Ô Nha ngồi xuống. Hôi Ô Nha khiếp sợ, không ngờ người ngồi trước mắt mình lại là Cẩm Y Hậu. Gã trà trộn giang gồ, Ảnh Háo Tử nói đi nói lại cũng chỉ là một đám sát thủ sau tấm màn đen mà thôi.
Nhóm người này không có địa vị trong giang hồ, cũng không được giang hồ dung nạp.
Trong mắt người giang hồ, đám người này thật thấp hèn, đừng nói là trong mắt vương công quý tộc.
Hôi Ô Nha làm việc bán mạng cho người, rất ít khi tiếp xúc cùng quan lại và quý nhân. Nhưng trước mắt mình lại là một trong tứ đại thế tập của Sở Quốc - Cẩm Y Hầu. Đây không phải là quan lại quý tộc bình thường, trong lúc nhất thời, Hôi Ô Nha có chút thất thố.
- Ta là Tề Ninh, không có sai.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Ta còn nhớ rõ khi cùng ngươi giao ước, đã nói rằng khi ngươi làm việc cho tốt, ta có thể cho ngươi một cơ hội làm rạng rỡ tổ tông. Ta nói, sẽ không thất tín.
Lần này ngươi làm việc rất tốt, cho nên ta cũng thực hiện lời hứa của chính mình.
Hôi Ô Nha lấy lại tinh thần, thở dài:
- Hóa ra ngươi là Hầu gia, ta thật có mắt như mù.
Gã nhìn chồng ngân phiếu trên bàn, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Đối phương ra càng nhiều tiền, cho thấy sự nguy hiểm càng cao.
Nhưng nếu nợ Tề Ninh một mạng, Hôi Ô Nha nghĩ, cho dù có thể làm tốt hay không, nhiều lắm thì một cái mạng mà thôi. Gã không hề do dự, thu ngân phiếu vào lòng, nói:
- Hầu gia muốn ta làm gì?
Tề Ninh nói:
- Ta cần đôi mắt, lỗ tai. Mà ta cho rằng ngươi là kẻ thích hợp nhất để trở thành tai mắt của ta.
- Tai? Mắt?
Hôi Ô Nha còn chưa hiểu.
- Ta là quan viên của triều đình, sẽ luôn có rất nhiều thị phi. Cũng sẽ có rất nhiều kẻ địch.
Tề Ninh nói thẳng:
- Có người không muốn ta sống thoải mái, ta cũng vậy, không muốn kẻ địch của ta sống tốt.
Hôi Ô Nha gật đầu.
- Biết người biết ta, mới có thể trăm trận trăm thắng.
Tề Ninh nhìn vào mắt Hôi Ô Nha:
- Cho nên ta muốn địch nhân của ta không thể tạo thành uy hiếp đối với ta, đồng thời có khả năng tìm cơ hội để bọn họ sống không thoải mái. Ta muốn lúc nào cũng nắm được hành động của họ, ngươi có thể hiểu ý ta chứ?
Hôi Ô Nha gật đầu nói:
- Hiểu, Hầu gia muốn ta theo dõi địch nhân của ngài, bọn họ có động tĩnh gì khác thường, phải cho ngài biết.
- Nói chuyện với người thông minh thật là thoải mái.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Cái Bang tai mắt linh thông, nhưng bọn hắn không phải người của ta. Hơn nữa có vài người, Cái Bang không dám dấn sâu vào.
Hắn chỉ vào bản thân mình:
- Ta cần người của ta, tuyệt đối trung thành với ta, như là ánh mắt lỗ tai của ta vậy.
- Hầu gia cảm thấy ta có thể tin?
Hôi Ô Nha hỏi.
Tề Ninh nói:
- Nếu ta bảo ta hoàn toàn tin ngươi, ngươi không tin, ta cũng không tin. Nhưng trước mắt, ta nguyện ý tin tưởng ngươi, cũng xem ngươi như người đáng tin.
Hôi Ô Nha cực kỳ thoải mái:
- Bách quỷ dạ hành, chuyện này không phải khó với ta.
- Nói cho cùng.
Tề Ninh cười nói:
- Bách quỷ dạ hành, ta không chỉ cần một mình ngươi. Bởi vì địch nhân của ta rất nhiều, cho nên ánh mắt của ta cần theo dõi rất nhiều người, tai của ta cũng cần nghe được rất nhiều chuyện. Ta cần bách quỷ.
- Muốn tìm một đám người như vậy, cần có thời gian.
Hôi Ô Nha nói:
- Nhưng ta sẽ mau chóng tìm được, ta cũng cam đoan với ngươi, mỗi người đều đáng giá tin tưởng.
- Ta không cần tin bọn họ, đó là việc của ngươi.
Tề Ninh nói:
- Ta chỉ cần tin một mình ngươi là được, ngươi có thể hiểu chứ?
Hôi Ô Nha gật đầu nói:
- Hoàn toàn hiểu.
- Ta cam đoan có thể để các ngươi không phải lo cơm áo.
Tề Ninh nói:
- Hơn nữa ta có thể cam đoan, hiện nay tuy các ngươi đang ở trong tối, nhưng đến lúc thích hợp, ta sẽ cho các ngươi đi ra ngoài sáng, cho các ngươi cuộc sống như các ngươi muốn.
Hắn nâng chén trà lên, uống một ngụm, lại cười nói:
- Đương nhiên, chỉ cần ta sống.
Hôi Ô Nha cũng không nhiều lời, nói:
- Hầu gia cần theo dõi ai?
Tề Ninh lấy từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa qua. Hôi Ô Nha tiếp nhận, nhìn một lần rồi nhắm mắt lại, sau đó đứng lên, đi tới cạnh ngọn đèn, đốt trang giấy đi. Trong mắt Tề Ninh hiện ra sự tán thưởng, hành vi của Hôi Ô Nha như vậy, cho thấy sự chuyện nghiệp và thông minh.
- Một khi đã bắt đầu hình động, ta sẽ báo hành động của bọn họ cho Hầu gia theo từng tháng một. Mỗi bữa cơm họ ăn cái gì, tối ngủ cùng mấy người phụ nữ, ta đều bẩm lại.
Hôi Ô Nha nghiêm nghị nói:
- Nếu có tình huống đặc biệt, cầm lập tức bẩm báo với ngài. Ta phải làm như thế nào?
Tề Ninh đứng lên, dựa vào cửa sổ, ngoài đó treo một chiếc đèn lồng.
Tề Ninh lấy xuống, treo xuống dưới cửa sổ, nói:
- Ta tạm thời làm việc ở bộ Hình, từ Hầu phủ đi tới nha môn bộ Hình sẽ đi qua đây. Đèn lồng để ở nơi này, nếu ta ở kinh thành, ngày hôm sau, ta sẽ gặp ngươi ở đây.
Hôi Ô Nha gật đầu:
- Hiểu rồi.
Gã đứng dậy, chắp tay, xoay người đi ra, được vài bước, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Dạ quỷ, như thế nào?
- Dạ quỷ?
- Nhóm này phải có một cái tên.
Hôi Ô Nha nói:
- Đêm đi như quỷ mị, từ hôm nay, chỉ cống hiến cho Hầu gia.
Tề Ninh suy nghĩ một lát, cười nói:
- Tên hay, Dạ Quỷ!
Hôi Ô Nha không nói gì nữa, đi ra.
Tề Ninh nhìn Hôi Ô Nha rời đi, tới bên cửa sổ, nhìn xuống phố.
Ánh mắt hắn như điện, lúc này nhìn xuống dưới, thu hết cảnh vật xa xa vào trong mắt. Tiếng oanh ca yến hót từ sông Tần Hoài thổi qua, khiến người ta mềm cả người. Tần Hoài phong nguyệt, làm người ta mê say.
Tề Ninh vặn lưng, đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên hắn căng thẳng, hắn nhìn thấy dưới lầu là một thân ảnh quen thuộc đang chậm rãi mà đi. Tề Ninh nheo mắt, lập tức nhận ra, người kia là Đường Nặc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo