Tề Ninh nhìn thầy Đường Nặc lẫn trong đám đông, cực kì kinh ngạc.

Sau khi Đường Nặc vào kinh, cuộc sống của nàng rất có quy củ.

Tuy ở trong Hầu phủ, nhưng đối với nàng mà nói, Hầu phủ và nhà trọ không có gì khác nhau. Mỗi sáng sớm, nàng đều đi tới Vĩnh An Đường, ngồi khám ở đó một ngày, lúc hoàng hôn mới về, lại dốc lòng nghiên cứu y học.  Cũng bởi vì cuộc sống theo quy luật này của Đường Nặc, Tề Ninh mới không dễ dàng phá vỡ nó.
 

Nhưng theo thời gian thì lúc này Đường Nặc đã quay lại Hầu phủ rồi, sẽ không chạy ra bên ngoài.

Đường Nặc thanh tâm quả dục, thích im lặng, không thích ồn ào náo nhiệt. Nơi đông người lắm chuyện, trừ khi buộc phải đi qua, nếu không với tính tình của nàng, sẽ không xuất hiện ở đây.

Bây giờ nhìn thấy Đường Nặc, Tề Ninh thấy kỳ lạ vô cùng.

Hắn nhìn thấy ánh mắt của Đường Nặc nhìn chằm chằm về phía trước, đi lại không nhanh tựa như đang nhìn theo ai đó. Tề Ninh cảm thấy kỳ quái, không nhịn được dõi theo, rất nhanh, hắn hiểu ra. Ở phía trước cách Đường Nặc không tới mười bắc, một công tử mặc cẩm y (quần áo sặc sỡ) đang dương dương tự đắc đi lẫn trong đám người.

Công tử kia không cao, xen lẫn trong đám đông nhìn ngó xung quanh, nhưng không chú ý phía sai. Tề Ninh chỉ cần nhìn dáng người nọ, liền biết đây là tiểu yêu nữ A Não. Tiểu yêu nữ xảo trá tai quái mặc một bộ quần áo công tử chạy loăng quăng chốn đông người, Tề Ninh nhíu mày.

Lúc này hắn đã hiểu, Vĩnh An Đường ngay cạnh sông Tần Hoài, hôm nay Đường Nặc không về phủ đúng giờ, có thể là do phát hiện tung tích của tiểu yêu nữ, cho nên theo dõi phía sau.

Mối quan hệ giữa Đường Nặc và tiểu yêu nữ rất sâu. Sư phụ của hai người chẳng những là sư huynh đệ, hơn nữa đều xuất thân từ Hắc Liên giáo. Tiểu yêu nữ vẫn không thích Đường Nặc, Đường Nặc phát hiện dấu vết của tiểu yêu nữ, tất nhiên muốn nhìn xem nàng có ý đồ gì.

Tuy tiểu yêu nữ mặc quần áo công tử, nhìn mặt trắng như ngọc.

Nhưng mà cạnh sông Tần Hoài vốn nhiều công tử nhà giàu, cẩm y hoa phục quá nhiều, tự nhiên không gây chú ý.

Làn này Cửu Khê Độc Vương dẫn tiểu A Não vào kinh, biết tin phản đồ Hắc Liên giáo Đoạn Thanh Trần, cho nên Thu Thiên Dịch tiếp tục tìm kiếm tung tích của Đoạn Thanh Trần. Thu Thiên Dịch nói qua, Đoạn Thanh Trần háo sắc như mệnh, chỉ cần tìm ở sông Tần Hoài, rồi cũng sẽ tìm được tung tích của y. Nghĩ tới đây, Tề Ninh hiểu được, tiểu A Não xuất hiện ở cạnh sông Tần Hoài, có khả năng đang tìm Đoạn Thanh Trần.

Tề Ninh không chậm trễ, nhanh chóng xuống lầu. Tề Phong thấy Tề Ninh đi xuống, vội vàng tới đón. Tề Ninh lo lắng mất dấu Đường Nặc, thấp giọng nói:

- Ngươi đi về phủ trước đi.

Hắn không giải thích nhiều nữa, thân hình như gió, nhanh chóng ra khỏi cửa.

Lúc hắn xuống lầu, đã nhớ rõ vị trí của Đường Nặc, lúc này chỉ cần tìm lại là phát hiện Đường Nặc đang lẫn trong đám người cách đó không xa. Hắn đi theo sau, không tới quá gần nhưng cũng không quá xa, luôn đặt Đường Nặc ở trong tầm mắt của mình.

Người đến người đi, rộn ràng náo nhiệt. Tiểu A Não không phát hiện ra Đường Nặc, mà Đường Nặc cũng không phát hiện ra Tề Ninh đang theo dõi.

Đi men theo sông Tần Hoài, Tề Ninh đột nhiên phát hiện Đường Nặc nhanh chóng di động, rất nhanh đã trốn dưới một gốc cây liễu lớn. Tề Ninh biết có chuyện, cũng nhanh chóng trốn sau một gốc cây. Khoảng cách hơi xa, hắn không thấy được A Não đang làm gì, nhưng Đường Nắc trốn sau gốc cây, tám chín phần mười là có liên quan tới tiểu A Não.

Một lát sau mới thấy Đường Nặc đi ra, tiếp tục đi về phía trước. Tề Ninh theo sau, thấy Đường Nặc đi một đoạn đường rồi quay mặt, nhìn về phía sông. Tề Ninh nhìn theo ánh mắt của Đường Nặc, thấy tiểu A Não đã đi lên một chiếc thuyền nhỏ, đi tới giữa sông.  Tề Ninh nhíu mày, con thuyền kia rất nhanh đã tới bên cạnh một chiếc thuyền hoa. Con thuyền kia cực kì hoa mỹ, có ba tầng, quanh mỗi tầng đều treo một dãy đèn lồng đỏ, tất cả đèn được thắp lên, khiến con thuyền rât sáng. Ở đầu thuyền, tụ tập một đám người. Từ bờ sông nhìn qua, có thể nhìn thấy ở đầu thuyền chỗ lầu hai, có một nữ tử đang ôm một chiếc tỳ bà, vừa đàn vừa hát, tiếng ca ngọt ngào từ bên đó truyền qua.  Tề Ninh có chút quen thuộc sông Tần Hoài, biết các cô nương ở đây đều có tài trong người, ca hay múa giỏi. Không như các tiểu thư đời sau, chỉ cần dạng chân ra là có thể mua bán.
 

Cô nương trên thuyền hoa mỗi ngày đều phô bày tài nghệ. Khách lên thuyền thưởng thức tài nghệ, mới thưởng tiền. Không phải ai thưởng tiền nhiều nhất là có thể cùng các cô nương qua một đêm xuân., các cô nương có thể tùy ý chọn người để “vào màn” (khái niệm tương tự lên giường ngày nay).

Bây giờ còn sớm, cho nên các cô nương trên thuyền đều tự do phô ra tài nghệ của mình, thu hút khách lên thuyền thưởng thức.

Thuyền hoa trên sông Tần Hoài khác các thuyền khác. Các thuyền ở đây đều đầu rộng đuôi hẹp, đêm xuống, mấy chục chiếc bàn được bày ra đầu thuyền, để cho các khách nhân uống rượu ăn điểm tâm.

Chiếc thuyền hoa mà tiểu yêu nữ đi lên kia đã có không ít khách.

Có thể thấy cô nương trên thuyền rất được hoan nghênh. Tất cả mọi người đều bị tiếng tì bà và tiếng hát hấp dẫn, không ai để ý có người mới lên thuyền.

Tề Ninh nhìn thấy tiểu yêu nữ đi lên chiếc thuyền hoa kia, lúc này mới quay đầu nhìn Đường Nặc.

Chỉ thấy nàng đứng nhìn chiếc thuyền kia, vẻ mặt đăm chiêu.

Tề Ninh không biết bây giờ Đường Nặc đang nghĩ gì. Nhưng mà tiểu yêu nữ có thể lên thuyền, mà Đường Nặc thì không tiện để lên.

Tuy tiểu yêu nữ là thân con gái, nhưng mà mặc giả làm công tử.

Đường Nặc thì lại mặc một bộ váy trang nhã, cứ như này mà lên, tất nhiên trở thành đối tượng bị chú ý.

Dù sao thuyền hoa thì nhiều, nhưng đi lên đều là nam, cực ít khi nhìn thấy có khách nữ đi lên thuyền hoa ở sông Tần Hoài.

Cũng không biết Đường Nặc nghĩ gì, một lát sau mới quay người đi.

Thấy nàng quay lại, Tề Ninh lại vội vàng trốn sau gốc cây. Dường như Đường Nặc đang mải suy nghĩ, không chú ý tới Tề Ninh.

Nàng chậm rãi đi qua, Tề Ninh đi vòng một vòng quanh gốc cây, chờ Đường Nặc đi qua mới tiếp tục bám theo sau nàng. Nhìn thấy nàng đi theo đường cũ trở về, không biết có phải là trở về Hầu phủ hay không.

Tề Ninh nhìn Đường Nặc, lại nhìn thuyền hoa. Hắn đi theo Đường Nặc được vài bước lại dừng lại, ánh mắt nhìn hướng thuyền hoa.

Tề Ninh biết Đường Nặc là cô nương có tâm tư kín đáo. Thoạt nhìn nàng có vẻ nhu nhược, nhưng mà khi ra tay, với năng lực của nàng, ba năm tên đàn ông cũng không thể tới gần. Với trí tuệ cùng võ công như vậy, người bình thường đúng là không thể tạo ra uy hiếp với nàng. Nếu nàng về phủ, mình không có gì phải lo cả.

Nhưng tối nay tiểu yêu nữ đột nhiên xuất hiện ở sông Tần Hoài, hơn nữa lại đi lên chiếc thuyền hoa kia. Tề Ninh cảm thấy đây không phải là ngẫu nhiên. Trong lòng muốn biết tiểu yêu nữ kia muốn làm trò gì.

Hắn hơn trầm ngâm. Rồi lẩn vào trong dám người, đi vào một ngõ nhõ yên tĩnh, xác định không có ai đi theo mới lấy ra mấy tấm mặt nạ.

Mấy tấm mạt nạ này là do cao thủ dịch dung số một thiên hạ - Chung Gia đưa, cực kỳ quý giá. Bởi vì rất gọn nhẹ tiện lợn nên Tề Ninh luôn mang theo bên người phòng khi cần đến. Hắn đã dùng quen hết các tấm mặt nạ này, lấy tấm thứ ba ra, còn lại cất đi. Nhìn trái nhìn phải, xác nhận không có người rồi mới dán lên mặt.

Chung Gia cố tình chế tạo mấy tấm mặt nạ này cho Tề Ninh, cũng tính toán tới việc thuận tiện sử dụng, hơn nữa dùng nguyên liệu đặc biệt. Một khi đeo lên, mặt nạ nhanh chóng dính vào da mặt, nếu không phải cao thủ trong nghề này, rất khó nhìn ra.

Tấm mặt nạ này là một người hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi.

Không đẹp trai, nhưng rất dễ nhìn.

Đây là Chung Gia cố tình, mỗi một tấm mặt nạ đều không làm cho người ta quá chú ý.

Đi ra khỏi ngõ nhỏ, Tề Ninh đi thẳng tới bờ sông. Gọi một chiếc thuyền nhỏ, đi về phía thuyền hoa mà tiểu yêu nữ đang ở đó.

Tới cạnh thuyền hoa, sớm đã có tiểu nhị đứng đó chào đón. Tề Ninh lên thuyền, tất nhiên không có ai chú ý. Ở đầu thuyền, các bàn đã kín người, còn có không ít người ngồi ở sau. Tiểu yêu nữ cũng đứng đó, nhìn chằm chằm vào cô nương đang đánh đàn.

Tề Ninh nhìn một vòng rồi mới đứng vào trong đám người. Hắn dùng khóe mắt nhìn tiểu yêu nữ, tiểu yêu nữ hoàn toàn không hay biết.

Tài nghệ của cô nương kia không tồi, một khúc tì bà kết thúc, phía dưới vang lên âm thanh trầm trồ khen ngợi. Cô nương kia đứng dậy, thi lễ với quan khách. Lúc này có người kêu lên:

- Thải Hà cô nương, hãy đánh khúc “Hoa Mãn Nguyệt”, sở trường của ngươi đi. Để cho mọi người biết một lần.

Thải Hà cười nhẹ, lại ngồi xuống, ngón tay cử động. Tiếng đàn tì bà ưu mĩ lại vang lên, giọng hát ngọt ngào lại cất lời.

Tiếng hát tuy đẹp, nhưng Tề Ninh lại không có tâm tình thưởng thức.

Hắn luôn luôn chú ý tới tiểu yêu nữ, thầm nghĩ nàng sẽ không rảnh tới mức chạy đến sông Tần Hoài nghe nhạc. Hắn đang suy nghĩ, lại thấy tiểu yêu nữ xoay người tói, Tề Ninh lập tức nhìn về phía trước, chỉ dùng khóe mắt dõi theo nàng.

Ánh mắt của tiểu yêu nữ đảo qua người Tề Ninh nhưng không dừng lại, hiển nhiên là nhận ra mọi sự chú ý đều dồn vào Thải Hà cô nương. Nàng chậm rãi đi tới mép thuyền, từ từ đi xuống hướng khoang thuyền.

Tề Ninh cười lạnh, quả nhiên tiểu yêu nữ này lên thuyền là có mục đích khác. Hắn không hành động thiếu suy nghĩ. Tiểu yêu nữ đi qua khoang thuyền , lại đi về phía hành lang giữa khoang thuyền và mép thuyền, đi về phía đuôi thuyền. Tề Ninh cũng chậm rãi theo sau, tới bên mép thuyền, hắn giả vờ thoáng nhìn qua hướng đuôi thuyền, thấy tiểu yêu nữ như con mèo con vậy, đi nhẹ nhàng nhưng tốc độ cực nhanh. Thoáng chốc nàng đã đi tới đuôi thuyền.

Tề Ninh không biết tiểu yêu nữ nghĩ gì, liếc mắt nhìn đám khách, không có ai chú ý tới hắn. Tiểu yêu nữ khi đi, cũng chẳng có ai chú ý, hắn lập tức đi tới mép thuyền. Thải Hà cô nương chú ý đàn hát, toàn bộ khách nhân đều nhìn Thải Hà chăm chú, không ai chú ý tiểu yêu nữ cùng Tề Ninh trước sau rời đi.

 

0.16093 sec| 2435.359 kb