Tề Ninh vẫn luôn điều tra xem dịch độc ở kinh thành là do ai làm.
Lúc này nghe thấy Đường Nặc hỏi, hắn ngừng thở, chờ Đoạn Thanh Trần lộ ra chân tướng.
Nhưng lại nghe Đoạn Thanh Trần cười ha hả nói:
- Tiểu Nặc, ngươi cũng coi trọng Đoạn Thúc Thúc quá. Kim Tàm Cổ Độc chỉ có ở Âm Dương giới.
Mà Âm Dương Giới lại là địa bàn của lão độc vật. Hắn coi Kim Tàm Cổ Độc như báu vật, Đoạn Thúc Thúc còn chưa giỏi tới mức trộm được Kim Tàm Cổ Độc ở Âm Dương giới đâu.
Tề Ninh nhíu mày, Đoạn Thanh Trần nói thế, nghĩa là dịch độc ở kinh thành không phải do y làm.
Nhưng mà khi dịch độc lan tràn ở kinh thành, qua Thần Hầu phủ, Tề Ninh biết dịch độc có liên quan tới Kim Tàm Cổ Độc.
Kim Tàm Cổ Độc được tạo nên từ một loại độc trùng cực kỳ hiếm thấy. Tên nó là Kim Cổ Trùng.
Kim Cổ Trùng vốn đã có độc tính, nhưng Kim Tàm Cổ Độc lại lấy Kim Cổ Trùng làm vật dẫn, phối với nhiều độc dược, mà loại độc này chỉ Âm Dương giới mới có.
Nghe nói địa thế của Âm Dương giới hiểm yếu, nếu không có khinh công nhất đẳng, căn bản không có khả năng lẻn vào ăn cắp Kim Tàm Cổ Độc.
Cho tới hôm nay, ngay cả Thu Thiên Dịch cũng không thể đoán ra đến cùng là ai đã đánh cắp Kim Tàm Cổ Độc ở Âm Dương giới.
Tề Ninh biết trong Hắc Liên giáo, cũng chỉ có Lạc Vô Ảnh là có năng lực này. Nhưng mà Quỷ Sứ Lạc Vô Ảnh không thể nào trộm Kim Tàm Cổ độc để vu oan hãm hại Hắc Liên giáo.
Tuy Tề Ninh không rõ ràng võ công của Đoạn Thanh Trần, nhưng Thu Thiên Dịch chưa bao giờ đoán Kim Tàm Cổ Độc bị Đoạn Thanh Trần trộm, có thể thấy võ công của Đoạn Thanh Trần cũng bình thường mà thôi.
- Kim Tàm Cổ Độc làm hại sinh linh kinh thành, cũng vì việc này mà Thần Hầu phủ triệu tập 8 bang 16 phái tấn công Hắc Liên giáo. Hiển nhiên, Đường Nặc cũng biết chân tướng:
- Ta nhớ ngươi nói muốn lợi dụng 8 bang 16 phái đối phó Hắc Liên giáo, nhưng ngươi lại phủ nhận ngươi không làm việc này là sao? - Tiểu Nặc, Đoạn thúc thúc tự biết thân mình.
Đoạn Thanh Trần cười nói:
- Nếu mà ta khó nhẫn như vậy, cũng sẽ không nén giận nhiều năm.
Mặt y mang nụ cười nhu hòa, ánh mắt dừng trên mặt Đường Nặc:
- Người muốn diệt Hắc Liên giáo không ít, ta chỉ thuận tay mà thôi.
Đường Nặc vẫn nghiêm mặt nói:
- Ai là kẻ đứng sau màn?
Đoạn Thanh Trần mỉm cười:
- Tiểu Nặc, người có nhớ khi ngươi còn nhỏ. Đoạn thúc thúc làm cho ngươi một cái diều không? Ngươi từ nhỏ đã trầm mặc ít nói, không thích nói chuyện.
Khi đó Đoạn thúc thúc rất thương ngươi, lo ngươi không biết nói, trong lòng buồn bực, cho nên đến mùa thu, Đoạn thúc thúc liền tự tay làm diều cho ngươi.
Đường Nặc chỉ nhìn chằm chằm vào Đoạn Thanh Trần, không nói lời nào.
Trong lòng Tề Ninh thấy kỳ lạ, thầm nghĩ vì sao Đoạn Thanh Trần đột nhiên nói đến chuyện con diều, chỉ nghe giọng của Đoạn Thanh Trần nhu hòa vô cùng:
- Khi đó ngươi thích bướm, Đoạn thúc thúc dùng ba ngày làm cho ngươi. Ngươi nói ta biết đi, khi mà ngươi nhìn thấy con diều hình bướm kia, có vui hay không?
Đường Nặc nhẹ nhàng nói:
- Ta rất vui.
- Đúng vậy , tiểu Nặc rất vui mừng. Tiểu Nặc nhận diều, ta mang ngươi đi tới sườn núi, dạy ngươi chơi chiều, khi đó ngươi còn nói Đoạn thúc thúc tốt với ngươi. Còn bảo ta hàng năm đều làm cho ngươi một con diều, lúc ấy Đoạn thúc thúc trả lời ngươi như thế nào?
Tề Ninh nghĩ, Đoạn Thanh Trần bỗng đề cập tới chuyện cũ, chẳng lẽ muốn Đường Nặc nhớ tới tình cảm năm đó, tha cho y một lần.
Cánh tay của Đường Nặc chậm rãi buông xuống, nàng nhẹ giọng:
- Đoạn thúc thúc đáp ứng ta, đến khi ta xuất giá, mỗi năm đều làm cho ta một con diều, còn nói mỗi năm một hình khác nhau, không trùng lặp.
Thanh âm của nàng trở nên nhu hòa, không còn lạnh như băng giống khi trước.
- Tiểu Nặc, sau khi nghe Đoạn thúc thúc đồng ý, rất là vui.
Giọng của Đoạn Thanh Trần chậm rãi, y từ từ rút dao găm đang đặt ở yếu hầu tiểu yêu nữ ra, đứng dậy nói:
- Đoạn thúc thúc còn nhớ rõ, tiểu Nặcngồi bên người Đoạn thúc thúc, bởi vì tâm trạng rất vui nên còn thơm lên mặt thúc thúc một cái, có đúng không?
- Đoạn thúc thúc tốt, làm diều cho ta, ta vui mừng, cho nên thơm Đoạn thúc thúc một cái.
Đường Nặc nhìn Đoạn Thanh Trần, tựa hồ đang đắm chìm trong quá khứ:
- Năm thứ hai, Đoạn thúc thúc vẫn không quên, vào ngày sinh nhật của ta, làm cho ta một con diều.
Ta nhớ đó là một con rết lớn.
- Đúng đúng đúng!
Đoạn Thanh Trần chậm rãi đi về hướng Đường Nặc, ôn nhu nói:
- Ngày đó, rất nhiều người tặng quà cho tiểu Nặc, Đoạn thúc thúc còn nhớ rõ, lão độc vật Thu Thiên Dịch kia tặng tiểu Nặc một con diều hâu. Nhưng mà tiểu Nặc chỉ thích quà của Đoạn thúc thúc, còn bảo Đoạn thúc thúc mang ngươi đi chơi diều.
- Ta không thích diều hâu, ta thích diều.
Cánh tay cầm dao găm của Đường Nặc đã buông xuống, nàng nói như đang mê sảng:
- Chỉ có quà của Đoạn thúc thúc mới làm Nặc Nhi thích!
Tề Ninh càng xem càng thấy không ổn. Đường Nặc là một cô gái cực kỳ khôn khéo, lúc này Đoạn Thanh Trần nói lại chuyện cũ, không phải là vì ôn chuyện, chắc chắn có mưu đồ. Lấy sự thông minh của Đường Năc, không thể không rõ chuyện này, càng phải cảnh giác mới đúng, nhưng mà phản ứng của Đường Nặc hoàn toàn ngược lại với dự đoán của Tề Ninh.
Đường Nặc dường như bị mấy câu nói của Đoạn Thanh Trần mê hoặc mất rồi.
Đoạn Thanh Trần tới gần Đường Nặc, dịu dàng vô cùng:
- Đoạn thúc thúc thích tiểu Nặc, tiểu Nặc muốn gì, Đoạn thúc thúc đều giúp tiểu Nặc, ngươi nói Đoạn thúc thúc có tốt hay không?
- Đoạn thúc thúc là người tốt.
Đường Nặc ngô nghê đáp.
- Bây giờ Đoạn thúc thúc rất cô đơn.
Giọng của Đoạn Thanh Trần như có ma lực vậy:
- Nếu tiểu Nặc nói thúc thúc là người tốt, vậy có nguyện ý, làm cho thúc thúc hết cô đơn không?
Đoạn thúc thúc sẽ tốt với tiểu Nặc, làm cho tiểu Nặc vui sướng như lúc chơi diều vậy.
- Tiểu Nặc nghe lời Đoạn thúc thúc, đồng ý vui chơi cùng Đoạn thúc thúc!
- Thời tiết thật là nóng, tiểu Nặc, sao không cởi quần áo ra? Cởi quần áo ra, tiểu Nặc sẽ thấy mát, đúng không?
Tề Ninh biến sắc. Lúc này hắn đã hiểu, Đường Nặc không phải là không đề phòng Đoạn Thanh Trần, mà là Đoạn Thanh Trần đã dùng cách nào đó, làm cho Đường Nặc rơi vào trạng thái mất trí.
Hắn biết nếu mình không ra tay, hậu quả không thể chịu được, lúc này Đoạn Thanh Trần cách Đường Nặc chừng bốn năm thước, cách tiểu yêu nữ cũng tầm đó. Tề Ninh không do dự nữa, dưới chân giậm mạnh, phá cửa sổ mà vào, lớn tiếng kêu lên:
- Đường Nặc, mau tỉnh lại!
Một tiếng quát này như là sấm sét, Đoạn Thanh Trần biến sắc. Y nhìn thấy Tề Ninh đang tiến tới chỗ y, y lập tức hướng về phía Đường Nặc.
Đường Nặc được Tề Ninh quát một tiếng, hoàn hồn lại. Lúc này Đoạn Thanh Trần đã cách nàng trong gang tấc. Đường Nặc biến sắc, phản ứng nhanh chóng, tay trái lóe lên tia sáng đánh về phía Đoạn Thanh Trần.
Đoạn Thanh Trần vội lắc mình né tránh. Lúc này Tề Ninh đã đánh tới sau y.
Đoạn Thanh Trần thấy thân pháp của Tề Ninh là biết võ công của hắn rất cao, y không do dự, quát một tiếng rồi phi thân về phía cửa số lúc trước Đường Nặc tiến vào.
Tề Ninh biết người này muốn chạy trốn, hắn không nghĩ nhiều, nhanh chóng đuổi theo.
Đoạn Thanh Trần thả người phá cửa mà ra. Tề Ninh quát lớn:
- Hôm nay ngươi không thoát được đâu.
Rồi đuổi theo y như hình với bóng.
Lúc này Đường Nặc đã phục hồi tinh thần, muốn đuổi theo nhưng nhìn thấy tiểu yêu nữ còn bị trói trên giường, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại. Nàng tiến tới, lấy dao găm cắt dây thừng, lại nghe mọi việc từ miệng của tiểu yêu nữ.
Trên mặt của tiểu yêu nữ tràn đầy nước mắt, khóc nói:
- A tỉ, ta bị điểm huyệt, hắn điểm huyệt ta.
- Là những huyệt nào?
Tiểu yêu nữ nói ra, Đường Nặc ra ta , giải huyệt cho tiểu yêu nữ.
Tiểu yêu nữ vừa hoạt động được, lập tức xoay người đứng lên, nghiến răng nghiến lợi:
- A tỉ, giết tên khốn kia, nhất định phải băm y làm muôn mảnh.
Lúc này bỗng nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Đường Nặc không để ý tới tiểu yêu nữ nữa, nhanh chóng đi ra từ cửa sổ kia. Lúc này không thấy tung tích của hai người kai đâu.
Nàng chạy đến mép thuyền, thấy phía đối diện có một con thuyền đang đi tới bên này, có người trên thuyền chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trên chiếc thuyền của Thải Hà, khách nhân đã vây quanh tầng hai, Đường Nặc nghe có người lớn tiếng nói:
- Là từ trên tầng nhảy xuống, một người cởi trần, hai người đều nhảy vào rồi.
Đoạn Thanh Trần phá cửa từ tầng ba nhảy xuống, y biết thủ đoạn mình dùng với Đường Nặc đã bị giải trừ, hơn nữa y biết võ công của Tề Ninh rất cao. Nghĩ Hắc Liên giáo đã đuổi tới đây, nếu y còn nắm được tỷ muội Đường Nặc trong tay, liền có thể lấy uy hiếp.
Nhưng mà Tề Ninh xuất hiện, Đoạn Thanh Trần quay người khống chế tiểu yêu nữ thì đã chậm một bước. Vốn định bắt Đường Nặc, ai biết Đường Nặc vừa tỉnh đã phóng ám khí ra. Đoạn Thanh Trần rơi vào đường cùng, chỉ có thể chạy trốn.
Mười dặm sông Tần Hoài, Đoạn Thanh Trần thầm nghĩ nhảy vào giữa sông rồi thừa cơ thoát thân, ai biết Tề Ninh theo y như bóng với hình.
Đoạn Thanh Trần chạy tới mép thuyền, không chút do dự, y quăng mình nhảy vào sông Tần Hoài. Tề Ninh vất vả mới có tung tích của y, há có thể y thoát dưới mắt mình.
Hắn không do dự, trực tiếp nhảy vào trong Tần Hoài.
Đường Nặc nhìn từ trên cao, mặt sông dập dềnh, nhìn thấy bọt nước nổi lên là đoán ra hai người kia nhảy xuống chỗ nào. Đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, hơi do dự, nhưng rồi vẫn nhảy lên mạn thuyền, nắm chặt dao găm, như một mỹ nhân ngư nhảy vào lòng sông.
Bốn phía tiếng kinh hô vang trời, đó là do đám người bên bờ sông phát hiện có chuyện, bu lại vây xem.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo