Tề Ninh xuôi theo mép thuyền mà đi, hắn thấy tiểu yêu nữ đi tới sau khoang thuyền, không biết có ý gì.
Hắn đi tới sau khoang thuyền, lại không tìm được tung tích của tiểu yêu nữ nữa, tựa như là đã đi vào khoang thuyền rồi.
Trên sông Tần Hoài, mỗi chiếc thuyền hoa đều có thuê tì nữ nô bộc. Mỗi khi mà màn đêm buông xuống, cũng là lúc mọi người bắt đầu bận rộn.
Thuyền hoa không phải là nằm im một chỗ, khách nhân đều đi chơi ngắm trăng, cho nên thuyền trôi trên sông. Mà trên thuyền, hầu nam đều làm việc dưới đáy thuyền, thì nữ thì một phần đi phục vụ các cô nương, một phần đi phục vụ khách nhân.
Chi tiêu của những người này đều là do các cô nương trả, cho nên trên thuyền không nuôi người nhàn rỗi. Khi mà đèn sáng lên, mỗi người đều có nhiệm vụ của mình.
Cũng vì thế mà ở trên thuyền, ở đầu thuyền đều có người. Phần để hầu hạ khách, phần để bảo vệ các cô nương. Ở chỗ cầu thang còn có hai gã to con đứng đó để phòng có khách không tuân theo luật, lên lầu gây rối.
Đầu thuyền náo nhiệt vô cùng, nhưng sau đuôi thuyền không có lấy một bóng người.
Tề Ninh đi tới sau khoang thuyền, thấy cửa khoang khép hờ, không thấy tung tích của tiểu yêu nữ đâu.
Trong lòng hắn biết tiểu yêu nữ có thể đã đi vào trong khoang thuyền, hắn tiến tới, nhìn vào bên trong.
Bên trong để rất nhiều thùng gỗ, không có một bóng người. Tề Ninh nhíu mày, hắn hơi trầm ngâm rồi nhẹ nhàng mở cửa, tiền vào, rồi lại quay lại đóng cửa.
Bên ngoài đèn lồng chiếu sáng như ban ngày, trong khoang thuyền lại chỉ treo một chiếc đèn lồng cho nên có chút tối tăm. Hai bên để rất nhiều thùng gỗ, Tề Ninh biết đây là các loại đồ dùng ăn uống. Hắn đi theo con đường nhỏ hẹp phía trước, nhìn thấy cách đó không xa có cầu thang đi lên, hắn biết đây là cầu thang lên lầu hai.
Đang cẩn thận đi tới, còn chưa tới gần thang, hắn chợt nghe một tiếng nói vang lên bên cạnh:
- Ngươi là ai?
Tề Ninh giật mình, hai tay vận kình lực, quay đầu nhìn, thấy bên cạnh tường có một tấm gỗ bị đẩy ra. Một người đi từ khoang đáy đi lên, nhô lên nửa cái đầu.
Nhưng mà người nọ không phải là đàn ông, mà là một phụ nữ trên ba mươi. Do bị hoàn cảnh sông Tần Hoài ảnh hưởng, nên người phụ nữ kia trang điểm rất đậm, cũng coi như xinh đẹp. Mặc dù tuổi không còn nhỏ, nhưng cũng có tư sắc, tuy không thể phong tình mê người như Điền phu nhân nhưng cũng có sức hấp dẫn riêng.
Tề Ninh đảo mắt, làm ra vẻ xấu hổ, chắp tay nhẹ giọng nói:
- Vị đại tỷ này, thật không dám giấu, ta muốn tìm nơi… cho nên mới vào trong này.
Người phụ nữ kia cười quyến rũ, nâng chân đặt tại khoang thuyền rồi nhấc cả người lên, rồi lại xếp tấm gỗ như cũ. Nàng khẽ cười:
- Ngươi là khách tới cổ vũ cho các cô nương à? Ở đây không có chỗ đi, ngươi theo ta.
Nàng cầm theo một chiếc lọ sứ, lắc mông đi về phía bên cạnh. Tề Ninh suy nghĩ một chút, đi theo nàng. Thấy nàng đi tới hai chiếc thùng gỗ bên trái, gần đó là góc khoang, nơi ấy có một cửa nhỏ.
Người phụ nữ kia đẩy cửa đi vào, Tề Ninh theo sau. Bên trong là một gian phòng nhỏ, cực kì đơn giản nhưng cũng khá sạch, cạnh giường gỗ là một chiếc bàn nhỏ, trên giường có chăn thêu hoa, nhìn là biết phòng của nữ nhân.
- Nếu ngươi không chê, thì đi vào đấy.
Nàng chỉ về phía góc phòng, quan sát Tề Ninh. Thấy Tề Ninh mặc cẩm y, chỉ cần nhìn loại vải là đã thấy giá trị xa xỉ, nét cười trên mặt càng quyến rũ:
- Ta đi ra ngoài, đại gia cứ tự nhiên.
Tề Ninh nhìn lướt qua, cố ý nâng mũi ngửi ngửi:
- Đại tỷ, nơi này tựa hồ là phòng của nữ nhân, cả phòng toàn là mùi hương.
Người phụ nữ che miệng cười nói:
- Đây là phòng của ta, đại gia cứ đùa.
- Hóa ra là phòng của đại tỷ.
Tề Ninh khẽ thở dài:
- Đại tỷ thật là tốt bụng, để cho ta vào đây. Nhưng mà đi ở trong đây có ổn không?
Nàng kia cười nói:
- Cho đại gia biết, khách nhân lên thuyền, nếu không được các cô nương giữ lại, thật đúng là không có chỗ đi, chỉ có thể xuống thuyền đi chỗ khác. Đại gia có phải là ghét nơi này hay không?
- Không dám.
Tề Ninh lại cười nói:
- Chỉ là sợ đại tỷ ghét ta mà thôi.
- Nhìn ngươi nói kìa.
Nàng liếc nhìn Tề Ninh:
- Vừa nhìn là biết đại gia không phải là người thường, ta là một vú già thô lậu, sao dám ghét bỏ đại gia.
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Đại tỷ quá khen. Nhưng mà đại tỷ tự xưng là vú già thô lậu, không phải là ta.
Hắn cố ý nhìn nàng, hơi sát lại gần:
- Đại tỷ xinh đẹp, tính tình lại tốt, hiền lành hơn người, sao lại là vú già thô lậu được chứ. Theo ta, chỉ cần đại tỷ mặc một bộ quần áo đẹp chút, còn đẹp hơn đám phu nhân thái thái ngoài kia.
Ý cười của nàng kia càng nồng:
- Đại gia thật khéo ăn nói.
Nàng xem nhìn vào cái bô gỗ, thấp giọng:
- Không phải đại gia vội đi sao?
Ta ra ngoài trước!
Nàng nói thế, nhưng không có ý định đi ra ngoài chút nào.
Tề Ninh đi qua, nhẹ nhàng đóng lại cửa gỗ, nàng kia cắn môi, liếc nhìn Tề Ninh, cố ý hỏi:
- Đại gia, đại gia đóng cửa làm gì?
Chúng ta cô nam quả nữ trong này, nếu như bị người biết, chẳng phải là bị nói ra nói vào?
Tề Ninh mỉm cười, lấy ra một thỏi bạc. Nàng kia sửng sốt, cặp mĩ nhãn kia như là chảy ra nước vậy, cắn môi nói:
- Đại gia, đây là ý gì?
- Phiền đại tỷ chiếu cố, đây là một chút tâm ý.
Tề Ninh cầm lấy bàn tay của nàng, nhét bạc vào trong tay nàng. Mặt mày của nàng hớn hở:
- Đại gia thưởng hậu như vậy, sao ta lại không biết xẩu hổ… Nói thế nhưng nàng vẫn nắm bạc trong tay.
- Đại tỷ họ tên là gì?
- A?
Nàng vội nói:
- Ta… Ta gọi là Tuyết Nương.
Đôi mắt nàng nhộn nhạo:
- Đây là tên cô nương đặt cho ta.
Nàng nói ta trắng, như là tuyết vậy, nên là lấy tên này.
- Quả nhiên là trắng như tuyết.
Tề Ninh mỉm cười nói, cố ý đánh giá nàng kia. Tuy rằng người phụ nữ này không đẹp hơn Điền phu nhân, dáng người cũng không thể bằng, nhưng da thịt quả là trắng, có thể so với Điền phu nhân.
- Tên này thật là hay.
Trên khuôn mặt ửng đỏ của Tuyết Nương lộ vẻ tươi cười. Thấy Tề Ninh đã đi qua ngồi trên giường, nàng cắn môi, sát người vào, thấp giọng nói:
- Đại gia muốn uống trà? Ta… ta rót trà cho ngươi.
- Không cần vất vả.
Tề Ninh vỗ vỗ giường:
- Đại tỷ cũng ngồi đi. Nghe nhạc nghe tới phiền, không có gì làm, gặp người tốt như đại tỷ, muốn cùng đại tỷ trò truyện một lúc, không biết có tiện hay không?
- Có gì mà không tiện?
Tuyết Nương lắc mông, ngồi xuống giường, ra vẻ giữ khoảng cách với Tề Ninh.
- Còn nửa canh giờ nữa cô nương mới chọn khách ở lại, cho dù nghỉ ngơi cũng không có người vào đây, ngươi yên tâm, không có ai tới quấy rầy.
Tề Ninh thấy buồn cười, lại cố ý gật đầu nói:
- Vậy là tốt, vậy là tốt.
Hắn nhìn Tuyết Nương, Tuyết Nương ra vẻ thẹn thùng , nhẹ giọng nói:
- Đại gia nhìn cái gì?
Tề Ninh cười nhẹ, nói:
- Thất lễ.
- Không có không có.
Tuyết Nương vội vàng:
- Chỉ là….!
Nàng do dự một chút, đôi mắt di động, hơi nhích lại gần Tề Ninh, nhẹ giọng:
- Vú già hoa tàn ít bướm, xấu xí, tự nhiên là không thể được đại gia để vào trong mắt.
Tề Ninh nghĩ, cô nàng này nhìn như xấu hổ, nhưng mà hiển nhiên là chuyên để khiêu khích nam nhân. Nhưng mà mười dặm Tần Hoài, đây cũng là chuyện bình thường, ở trong đó lâu, cho dù là một phụ nữ bình thường cũng học được thủ đoạn khiêu khích nam nhân. Hắn khẽ cười:
- Ai nói đại tỷ xấu xí? Ta xem đây chính là người đẹp không tuổi.
Không dối tỷ… ta đúng là thích nữ nhân như tỷ!
- A?
Trong mắt Tuyết Nương hiện ra vẻ vui mừng, nhưng vẫn ra vẻ rụt rè nói:
- Đại gia nói đùa.
- Đúng rồi, đại tỷ làm gì ở trên thuyền này?
Tuyết Nương vội nói:
- Ta hầu hạ cho cô nương, biết một chút việc nấu nương, cô nương giữ khách lại, chờ mọi người đi rồi, ta sẽ tự tay chuẩn bị rượu và thức ăn cho cô nương dùng với khách. Ta là nữ đầu bếp trên thuyền hoa này.
- Hóa ra đại tỷ tinh thông trù nghệ.
Tề Ninh cười nói:
- Không biết là có cơ hội được thưởng thức tay nghề của đại tỷ hay không.
Tuyết Nương liếc yêu hắn một cái, thấp giọng nói:
- Đại gia nếu muốn ăn đồ ta làm, có cơ hội chứ.
Tề Ninh nhẹ nhàng cười:
- Đúng rồi, đại tỷ, trên thuyền này có bao nhiêu người?
Tuyết Nương nghĩ nghĩ một chút, mới nói:
- Tính cả cô nương thì trên dưới có năm mươi người.
- Vậy cũng không ít.
Tề Ninh nói:
- Nhiều người dựa vào một mình nàng nuôi như vật, quả thật không dễ gì. Nhưng mà cô nương của tỷ rất được hoan nghênh, tất nhiên không thiếu bạc.
Tuyết Nương nói:
- Cô nương không thiếu bạc, nhưng…
Nàng do dự một lát, muốn nói lại thôi.
Tề Ninh nhẹ giọng:
- Đại tỷ không tiện nói sao?
- Không phải không phải.
Tuyết Nương nhẹ nhàng tới gần Tề Ninh, thân thể hơi nghiêng, kề sát vào tai hắn. Bộ ngực sữa của nàng đã dán lên cánh tay hắn:
- Ta nói thật cho ngươi biết, hôm nay cô nương không giữ khách, nghe hát xong, sẽ giải tán hết.
- Không lưu khách?
Tề Ninh sửng sốt.
Tuyết Nương cố ý vặn vẹo thân thể, để bộ ngực cọ xát vào tay Tề Ninh, nhẹ giọng:
- Đại gia biết, hiến nghệ xong, cô nương muốn giữ ai lại, sẽ cho người vụng trộm đưa một túi thơm. Mọi người đều không biết ai được giữ lại. Kỳ thật mấy ngày nay cô nương không giữ lại khách nào, chỉ hiến nghệ mà thôi. Nhưng mà không có mấy khách biết.
Tề Ninh bị bộ ngực sữa mềm mại của Tuyết Nương đè vào, hắn vẫn bình tĩnh tự nhiên. Hắn tuy không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng cũng không phải phường háo sắc. Hôm nay hắn cố ý muốn biết chi tiết về chiếc thuyền, không có mấy hứng thú với người phụ nữ này. Dù sao đã được cảm nhận sự phong tình vạn chủng của Điền phu nhân, các phu nhân bình thường không hấp dẫn hắn được nữa.
- Đây là vì sao?
Tề Ninh hiếu kỳ nói:
- Cô nương nhà các ngươi đang nổi tiếng, tùy tiện giữ lại một khách, tiền sẽ không phải lo, vì sao lại lãng phí như vậy?
Đôi mắt của Tuyết Nương chuyển động, thấp giọng nói với Tề Ninh:
- Còn không phải vì là có nam nhân sao, cô nương có người nam nhân kia, liền không quan tâm khách nữa.
Nàng cười ha ha, thấp giọng:
- Thực ra nữ nhân nào cũng thế, có nam nhân như vậy rồi, sẽ không nhớ thương người khác nữa.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo