Trên khuôn mặt xinh đẹp của Cổ Thanh Hạm hiện lên vẻ căng thẳng, thấy Tề Ninh đang suy nghĩ, nàng không quấy rầy, chỉ dùng ánh mắt mong chờ mà nhìn hắn.
Đối với Cổ Thanh Hạm, Thái phu nhân giống như là cơn ác mộng, mang đến áp lực tâm lý rất lớn cho nàng.
Trước đó nàng theo lệnh của Thái phu nhân, âm thầm giám sát Tề Ninh. Vì Tề Ninh không biết gì cả, nên áp lực trong lòng Cổ Thanh Hạm vẫn chưa lớn. Nhưng từ khi Tề Ninh biết được ý tứ của Thái phu nhân, nàng liền lo lắng không yên. Đêm đó Tề Ninh vụng trộm vào khuê phòng của nàng, nàng nói rất nhiều chuyện cho Tề Ninh, tâm tình lại trở nên nôn nóng. Lo Thái phu nhân rồi cũng sẽ biết chuyện này.
Hiện tại nàng chỉ hy vọng Tề Ninh có thể tìm được hai kẻ đầu trâu mặt ngựa kia, khống chế được Thái phu nhân. Từ đó, cuộc sống trong sự hãi hùng của nàng mới có thể thay đổi.
- Tam nương, ngoài đêm đó ra, người ở trong phủ còn phát hiện ra manh mối nào về Đầu trâu mặt ngựa không?
Tề Ninh trầm ngâm một lát, mới thấp giọng hỏi:
- Ý ta không phải là người có thấy hai người bọn họ không, mà là phát hiện những việc và vật liên quan tới họ?
Cổ Thanh Hạm lắc đầu:
- Ta hiểu ý ngươi. Nhưng mà ngươi đã nói, Đầu trâu mặt ngựa là sứ giả Câu Hồn, người sống cực kì kiêng kị bọn họ. Nhà người nghèo bình thường cũng sẽ không có chuyện liên quan tới họ, đừng nói tới phủ Cầm Y Hầu.
Tề Ninh gật đầu, thấp giọng :
- Ta nghĩ, cuối cùng cũng chỉ có hai cách giải thích. Một là bọn họ là hai kẻ giả thần giả quỷ thích hóa trang thành Đầu trâu mặt ngựa, nhằm đe dọa kẻ địch.
- Còn cái kia?
- Mặc theo quy định.
Tề Ninh nhẹ giọng:
- Bọn họ thuộc một tổ chức nào đó, hoặc vì nguyên nhân bắt buộc nào đó, mới mặc đồ Đầu trâu mặt ngựa .
- Là tổ chức như thế nào mà có thể đi vào phủ Cẩm Y Hầu?
Cổ Thanh Hạm nhíu mày:
- Thái phu nhân sao có thể khống chế tổ chức này, để Đầu trâu mặt ngựa phải cúi đầu nghe lệnh?
Tề Ninh thở dài:
- Ta không rõ, nhưng ta tin rồi sẽ tìm được đáp án.
Hắn nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp của Cổ Thanh Hạm tràn đầy lo lắng, ôn nhu nói:
- Đừng sợ, có ta ở đây, hết thảy đều tốt thôi.
Cổ Thanh Hạm cũng biết dưới tình hình hiện nay, mình có lo lắng nữa cũng vô dụng, chỉ còn cách trông đợi Tề Ninh. Nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Tề Ninh biết không thể bảo Cổ Thanh Hạm không sợ hãi nàng liền không sợ nữa. Nhìn bộ dáng kiều diễm động lòng người của nàng, nhu tình trong hắn trỗi dậy, không kìm được duỗi tay vuốt lên khuôn mặt trắng nõn của Cổ Thanh Hạm. Cổ Thanh Hạm sớm đề phòng hắn, hắn vừa nâng tay nàng liền lui về phía sau, trừng mắt nhìn hắn:
- Làm cái gì?
Bàn tay Tề Ninh ngừng giữa không trung, hắn xấu hổ, ngượng ngùng nói:
- Bức tranh của Tam nương rất đẹp, không bằng cho ta, coi như là đáp lễ?
- Đáp lễ?
Cổ Thanh Hạm nhìn Thiên La Cao đặt trên bàn, do dự một chút, nàng cắn môi, đưa bức tranh kia qua:
- Dù sao cũng không phải là đồ tốt, ngươi muốn thì lấy đi. Càng tốt không thiếu nợ ngươi nữa.
Tề Ninh cười ha hả, tiếp nhận bức tranh từ tay Cổ Thanh Hạm. Cổ Thanh Hạm lo nhất là mình cùng Tề Ninh đứng ở cùng nhau quá lâu bị người báo cho Thái phu nhân, nhẹ giọng giục:
- Ninh nhi, ngươi đi trước, ở đây lâu quá không tốt.
Tề Ninh biết tâm tư của Cổ Thanh Hạm, không muốn làm nàng lo lắng, ôn nhu nói:
- Ta đi trước, sau đó lại vụng trộm quay lại đây nói truyện với người.
Hắn hơi sát vào, nói:
- Ta không rảnh, nên nửa đêm đến phòng người!
- Không được, ngươi ngươi đi mau!
Tề Ninh cười hắc hắc, lúc này mới đi ra. Chờ Tề Ninh đi khỏi, Cổ Thanh Hạm mới đến cửa sổ, nhìn hắn đi ra khỏi cửa viện, mới thở nhẹ một hơi.
Nàng chậm rãi đi đến bên bàn.
Đột nhiên nhìn thấy bức tranh Tề Ninh vừa vẽ ở trên bàn. Thấy bức tranh ngực nở mông cong, trên mặt nàng đỏ lên, muốn xé đi nhưng lại do dự một chút. Nhìn thấy Băng Xảo đang tỉa hoa ngoài vườn, lúc này mới đỏ mặt nhìn bộ ngực của chính mình.
Thực ra nàng rõ ràng các ưu điểm trên thân thể của mình. Nhưng bức tranh này quá mức khoa trương, lúc này nhìn qua, phát hiện bộ ngực của mình quả thật đầy đặt vun cao, cũng khó trách Tề Ninh đặc biệt chú trọng nơi này khi vẽ.
Lại nhìn thấy cặp mông vểnh ra, mĩ thiếu phụ này như bị ma xui quỷ khiến đưa một bàn tay ra đằng sau, nhẹ nhàng sờ lên mông của mình.
Rất to, rất tròn, lại còn săn chắc, Cố Thanh Hạm không nhịn được có chút đắc ý. Bỗng nhiên nàng ý thức được mình đang rất phóng đãng, trên mặt nàng nóng lên, vội thu tay, cắn đôi môi đỏ mọng, căm giận nói:
- Tiểu vương bát đản không đứng đắn, hóa ra nhìn chằm chằm ta là toàn nhìn vào mấy chỗ này!
Nàng muốn xé bức tranh này, nhưng do dự mãi. Cuối cùng vẫn cẩn thận cuộn lại.
Tề Ninh ra khỏi chỗ Cổ Thanh Hạm, đi được nửa đường thì thấy Tề Phong chạy đến. Y ghé sát vào người Tề Ninh, nhìn xung quanh rồi mới thấp giọng nói:
- Hầu gia, đã sắp xếp xong.
- Sắp xếp xong ?
Tề Ninh sửng sốt, không nhớ được là chuyện gì. Tề Phong vội hỏi:
- Hầu gia không phải muốn gặp Hôi Ô Nha kia sao?
Tề Ninh lúc này mới nhớ ra, vỗ đầu thấp giọng hỏi:
- Hôi Ô Nha hiện tại như thế nào?
Tề Phong nói:
- Ta đã tới xem, độc Hôi Ô Nha trúng đã biến mất không dấu vết, ngay cả Bạch Đà Chủ cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nhưng mà vết thương trên người Hôi Ô Nha vẫn chưa khỏi hết. Huynh đệ Cái Bang đang chăm sóc hắn.
Trong lòng Tề Ninh nhất thời trở nên hưng phấn.
Sau khi Đường Nặc giúp hắn hóa huyết, Tề Ninh biết máu của mình đã thành hàng cực phẩm, bách độc bất xâm. Lần trước Hôi Ô Nha trúng kịch độc, ngay cả Chung Gia cũng không có biện pháp giải loại độc này. Tề Ninh nghĩ Hôi Ô Nha cũng là một hán tử nên mới lấy vài giọt máu giải độc cho hắn.
Thực ra hắn cũng không thể xác định máu của mình có thể giải được độc trên người Hôi Ô Nha hay không. Thầm nghĩ Hôi Ô Nha có thể sống hay không, cũng chỉ xem ý trời.
Biết được Hôi Ô Nha gặp dữ hóa lành do vài giọt máu của mình,lại nghĩ tới máu của mình là bảo vật giải độc, Tề Ninh hưng phấn vô cùng. Nhịn không được nghĩ về sau lão tử trà trộn giang hồ, nếu có người muốn dùng độc đối phó chính mình, chỉ sợ là phí tâm cơ.
Trong lòng hắn sung sướng, khẽ cười:
- Còn sống là tốt rồi, ngươi sắp xếp bao giờ thì gặp mặt được?
Tề Phong thấp giọng nói:
- Ta nói với Bạch Đà Chủ, Hầu gia muốn gặp Hôi Ô Nha, để Bạch Đà Chủ nói với hắn. Hôi Ô Nha không biết thân phận của Hầu gia, nhưng biết Hầu gia là người cứu hắn. Kẻ này cũng xem như người trọng tình, biết ân nhân cứu mạng muốn gặp, bất chấp thương thế chưa lành, đêm nay sẽ gặp Hầu gia.
Tề Ninh vuốt cằm, hỏi:
- Gặp ở đâu? Hay là đến chỗ của hắn?
- Bạch Đà Chủ biết Hầu gia có chuyện trao đổi với Hôi Ô Nha, cho nên tìm một nơi tương đối dễ nhìn.
Tề Phong nói:
- Cạnh sông Tần Hoài có một quán trà, là cứ điểm của Cái Bang dùng để tìm hiểu tin tức ở địa phương. Bên trong đều là người của Cái Bang. Ý của Bạch Đà Chủ là, nếu Hầu gia không chê, liền sắp xếp ở quán trà đó.
- Quán trà?
Tề Ninh cười nói:
- Hóa ra Cái Bang còn làm ăn buôn bán.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
- Khi nào?
- Sau khi trời tối, Hôi Ô Nha sẽ chờ ở đó.
Tề Phong nói:
- Bạch Đà Chủ cam đoan thần không biết quỷ không hay, chỉ cần Hầu gia qua là được.
Tề Ninh có chút tin tưởng Bạch Thánh Hạo, gật gật đầu.
Đèn vừa được thắp lên, trên sông Tần Hoài lại diễn cảnh ca múa thái bình. Có lẽ là vì đại hôn của hoàng đế, thuyền hoa trên sông Tần Hoài đều thắp đèn lồng đỏ, tiếng oanh ca yến hót vang lên không ngừng.
Vừa đến cạnh sông Tần Hoài, Tề Ninh liền nhớ tới Trác Tiên Nhi, lần trước Trác Tiên Nhi tặng hắn một bộ giáp Ô Mãng Lân đao thương bất nhập, làm cho Tề Ninh cảm động.
Hắn nghĩ đêm nay sau khi gặp Hôi Ô Nha, vừa hay đi gặp Trác Tiên Nhi.
Cách quán trà kia còn một đoạn đường Tề Ninh nhìn thuyền hoa qua lại trên sông Tần Hoài, cũng không biết thuyền nào là thuyền của Trác Tiên Nhi. Chợt nhớ tới một việc, hắn vỗ đầu của mình. Tề Phong đi theo bên cạnh, thấy Tề Ninh tự đập đầu mình, thấy kỳ quái, thấp giọng nói:
- Hầu gia, làm sao vậy?
- Tý nữa thì quên mất một chuyện lớn.
Tề Ninh ảo não nói:
- Đại hôn của Hoàng Thượng, lại thêm Hoài Nam Vương làm loạn, tí nữa thì quên mất.
Hắn thấp giọng nói với Tề Phong:
- Trác Tiên Nhi ở sông Tần Hoài ngươi biết chứ? Ta đã nhận lời chuộc thân cho nàng, nam nhân đã nói thì không thể nuốt lời. Ta không tiện lộ mặt, ngươi nhanh chóng làm chuyện này giúp ta, cần bao nhiêu bạc sau này nói cho ta.
Đúng rồi, tìm trong kinh thành một căn nhà, sau đó sắp xếp cho Trác cô nương ở trong đó, cho người chăm sóc cho nàng. Làm xong thì nói cho ta biết.
Tề Phong cảm thấy mừng rỡ, thầm nghĩ tiểu Hầu gia muốn kim ốc tàng kiều. Chuyện như này mà giao cho mình, đó là cực kì cực kì tin tưởng, mặt mày của y hớn hở nói:
- Hầu gia yên tâm, chuyện này đảm bảo làm tốt, không cho bất kì ai biết.
Tề Ninh nhìn bản mặt đáng khinh của y, biết y đang nghĩ cái gì, thấp giọng mắng:
- Lão tử đang giúp nàng, không có ý này nọ, cho dù để người biết cũng không sao.
- Vậy thật sự muốn cho Tam phu nhân biết?
Tề Phong thấp giọng nói.
Sắc mặt Tề Ninh trầm xuống, Tề Phong vội nói:
- Tiểu nhân hiểu, tiểu nhân hiểu.
Lúc này Tề Ninh mới rời tầm mắt hướng sông, suy nghĩ chuyện mình chuộc thân cho Trác Tiên Nhi, lại mua cho nàng tòa nhà, chẳng lẽ mình là vĩ nhân, chỉ là vì giúp nàng? Lời này mình cũng không tin, trong đầu nghĩ tới vẻ quyến rũ kinh người của Trác Tiên Nhi, tim hắn đập dồn dập.
Lúc này hắn bỗng nghĩ đến, Trác Tiên Nhi đưa Ô Mãng Lân cho mình, xem ra quả thật có tình với mình. Chỉ là một ca cơ trên sông Tần Hoài, lấy đâu ra Ô Mãng Lân? Tề Ninh biết Ô Mãng Lân không phải vật tầm thường, thuộc hàng vô giá. Cho dù là vương công quý tộc chưa chắc đã có.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tề Ninh thấy rùng mình.
Trác Tiên Nhi đưa Ô Mãng Lân cho mình, đương nhiên là phòng mình bị người ám sát, vừa hay là đêm trước Loạn Hoàng Lăng. Nếu không phải Hôi Ô Nha đưa tin, chính mình ở trong Loạn Hoàng Lăng bị Ánh Háo Tử ám sát, đúng là bất ngờ không kịp trở tay.
Chẳng lẽ Trác Tiên Nhi biết mình sắp bị ám sát, nên mới đưa tặng mình Ô Mãng Lân?
Nếu không tại sao Trác Tiên Nhi sớm không tặng muộn không tặng lại tặng ngay lúc ấy?
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ mình đa nghi quá mức, một ca cơ trên sông Tần Hoài, sao lại biết Hoài Nam Vương sắp làm loạn? Dù sao việc này ngay cả các thân tín bên người Hoài Nam Vương cũng không được biết, sao một ca cơ lại biết được? Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi.
Trong lòng hắn nghĩ thế, nhưng suy nghĩ kia trong đầu không thể ngừng lại được. Ngay lúc này, Tề Phong đã đánh gãy suy nghĩ của hắn:
- Hầu gia, đến quán trà rồi.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo