Tư Mã Lam đứng dậy tạ ơn. Mục đích của y đã đạt được, nên không nán lại nữa, cáo lui.
Đợi Tư Mã Lam rời đi, Long Thái mới cười lạnh, Tề Ninh cũng nhíu mày:
- Hoàng Thượng, lão hồ ly này chủ động thỉnh chỉ tước tước vị, hóa ra là có chuẩn bị, muốn nhúng tay vào quân đoàn Tần Hoài.
Long Thái nói:
- Hôm qua Tư Mã Thường Thận về, tất nhiên là đã bàn bạc với Tư Mã Lam.
Y lại cười lạnh:
- Nhưng nếu trẫm không đồng ý cho Tư Mã Thường Thận đi quân đoàn Tần Hoài, vị trí Thượng Thư bộ Hình này cũng không dễ lấy.
Tề Ninh biết rõ, đánh cờ chính trị, thường là thỏa hiệp, lấy lợi ích trao đổi, cuối cùng hoàn thành mục đích của nhau.
Hiển nhiên, Long Thái biết sẽ rất khó để ngăn Tư Mã Thường Thận đi vào quân đoàn Tần Hoài cho nên biết thời biết thế, mượn cơ hội này nắm lấy vị trí Thượng Thư bộ Hình.
Ít nhất trước mắt, vị trí Thượng Thư bộ Hình rất quan trọng đối với Long Thái. Nếu như bị Tư Mã gia đoạt mất quyền khống chế bộ Hình, Tư Mã gia sẽ nhân án của Hoài Nam Vương gây sóng tạo gió. Cho nên khống chế được bộ Hình, ít nhất khống chế được cục diện triều đình trước mắt.
- Hoàng Thượng, Tư Mã Thường Thận đi tới quân đoàn Tần Hoài, tức là đi về phía binh quyền.
Vẻ mặt Tề Ninh ngưng trọng:
- Quan lại trong triều có chỗ dựa là Tư Mã Lam, chúng ta phải phòng ngừa.
- Trẫm phong hắn là Tiền Tướng Quân, ngươi có hiểu được dụng ý trong đó không?
Long Thái thấp giọng cười lạnh nói:
- Tuy Nhạc Hoàn Sơn thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài, nhưng trước mắt chỉ là Vệ Tướng Quân, Tiền Tướng Quân dưới cấp Vệ Tướng Quân, ngươi cảm thấy Tư Mã Thường Thận đến tiền tuyến, là tốt hay xấu?
Trong nháy mắt Tề Ninh hiểu được, tiến tới gần Long Thái, nhẹ giọng:
- Hoàng Thượng muốn Tư Mã Thường Thận thành cái gai trong mắt mọi người?
- Trẫm cũng không biết là đúng hay sai.
Long Thái thở dài:
- Nhưng mà trẫm cũng hiểu, triều thần chú ý lý lịch, mà quân nhân lại càng chú ý. Mười vạn đại quân ở tiền tuyến, muốn tấn phong thì nhất định phải lập được công lao hãn mà. Tướng sĩ ở tiền tuyến đều là chém giết đổi lấy chức tước, lần này Tư Mã Thường Thận trực tiếp đến tiền tuyến làm Tiền Tướng Quân. Đám kiêu binh hãn tướng kia chẳng lẽ lại phục?
Tề Ninh mỉm cười nói:
- Nhiều mãnh tướng ở tiền tuyến chinh chiến cũng chưa được tấn phong làm Tiền Tướng Quân. Nay Tư Mã Thường Thận mang cái danh Tiền Tướng Quân qua đó, chúng tướng sĩ sẽ nghĩ chẳng qua hắn xuất thân từ Tư Mã gia nên mới thế.
- Từ khi lập quốc tới nay Tư Mã gia chưa từng nắm binh quyền.
Long Thái nói:
- Tứ đại thế tập, cũng chỉ có Tư Mã gia không có uy tín trong quân, thống soái quân đoàn Tần Hoài vẫn luôn là Tề gia các ngươi, vẫn có cảm tình với Tề gia. Nhưng với Tư Mã gia…
Gã dừng một chút mới nói:
- Lần này trẫm cược một lần, nhưng nếu Tư Mã Thường Thận thực sự đứng vững trong quân, cũng là chuyện phiền toái. Cho nên ngươi phải tranh thủ thời gian nắm lấy bộ Hình. Luôn có một ngày trẫm muốn ngươi kế thừa Cẩm Y Tề gia, thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài.
- Để thần làm?
Tề Ninh giật mình
Tuy rằng hai đại thống soái của quân đoàn Tần Hoài đều xuất thân từ Cẩm Y Tề gia, quân đoàn Tần Hoài cũng Cẩm Y Tề gia có liên hệ chặt chẽ. Nhưng cũng không thể nói quân đoàn Tần Hoài lệ thuộc vào Tề gia.
Sau khi Tề Cảnh qua đời, quyền khống chế quân đoàn Tần Hoài của Tề gia cũng đoạn tuyệt.
Đại Tướng Quân nơi tiền tuyến, không phải như ngôi hoàng đế mà cha truyền con nối. Quân đoàn Tần Hoài là do Cẩm Y Hầu gia một tay gây dựng. Mà sau khi Tề Cảnh tiếp nhận chức vụ, từ lúc chưa tới hai mươi tuổi đã theo quân đoàn Tần Hoài đi ra chiến trường, lập nên vô số chiến công.
Tề Cảnh có thể kế nghiệp cha, tất nhiên một phần là vì xuất thân, nhưng nguyên nhân trọng yếu nhất là vì Tề Cảnh có đủ chiến công cùng tài cán để ngồi lên vị trí đó.
Tề Ninh hôm nay khác hoàn toàn.
Cho tới lúc này, Tề Ninh còn không có ở quân đoàn Tần Hoài lấy một ngày, càng không nói cùng chúng tướng sĩ chinh chiến sa trường. Nay Tư Mã Thường Thận đi tới quân đoàn Tần Hoài, tất nhiên sẽ bị tướng sĩ bài xích.
Nếu Tề Ninh đi, tướng sĩ quân đoàn Tần Hoài nể tình Cẩm Y Tề gia, có lẽ sẽ không làm Tề Ninh khó xử, nhưng muốn để Tề Ninh dùng kinh nghiệm bây giờ đi thống ngự quân đoàn Tần Hoài, để tướng sĩ tâm phục khẩu phục, không nghi ngờ gì, đó là người si nói mộng.
Với quân nhân mà nói, xuất thân thế nào không quan trọng. Nhưng không thể thiếu chiến công, không lập được công tích, thì cũng không khác gì binh sĩ bình thường.
Tề Ninh hiểu được điều này, cho nên nghe Long Thái nói để mình sau nay thống lính quân đoàn Tần Hoài, hắn kinh hãi vô cùng.
Long Thái nói:
Trước lúc đó, hãy giúp trẫm xử lý tốt chuyện của bộ Hình.
Gã có chút đăm chiêu nói:
- Người trẫm tin nhất là ngươi.
Quân đoàn Tần Hoài là quân đoàn chủ lực của Đại Sở ta. Giao vào tay người khác, trẫm không thể yên tâm.
Tề Ninh biết được tâm tư của Long Thái, nghĩ rằng nếu mình muốn trở thành thống soái, vẫn cần một đoạn đường dài.
- Bên bộ Hình, người đông, sau khi ngươi qua đó cũng phải cẩn thận.
Long Thái lại nói:
- Trẫm không nghĩ tới, ngươi có thể xử án như thần, nhưng mà có hai chuyện, cần làm tốt cho trẫm.
- Xin Hoàng Thượng ra lệnh!
- Chuyện thứ nhất, tất nhiên là án của Hoài Nam Vương,
Long Thái nghiêm nghị:
- Án này tự nhiên là phải tra, nhưng phải có chừng mực, ngươi tự biết lấy. Trong bộ Hình long ngư hỗn tạp, tất nhiên còn có người của Hoài Nam Vương, nói không chừng còn có người của Tư Mã gia. Hai nhóm này ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy.
Trong lòng Tề Ninh biết rõ đây là nguyên nhân quan trọng nhất khiến Long Thái cho mình tiếp quản bộ Hình. Chính là để ngăn Tư Mã gia mượn việc công làm chuyện riêng. Hắn nhẹ giọng:
- Hoàng Thượng yên tâm, thần biết nên làm gì.
- Còn có, bộ Hình chưởng quản án phạt trong thiên hạ, không thể coi thường.
Long Thái nhẹ giọng:
- Ngươi chưởng quản bộ Hình, người nào sử dụng được thì hết sức đề bạt, đừng để bộ Hình toàn một phường giá áo túi cơm.
Gã đứng dậy nói:
- Ngươi theo trẫm đến đây.
Tề Ninh ngẩn ra, không hiểu Long Thái muốn dẫn mình đi đâu, nhưng Hoàng Thượng đã nói, không thể cãi lời.
Long Thái dẫn Tề Ninh ra Ngự Thư Phòng, đi xuyên qua nội cung. Cấm cung cung khuyết trùng trùng, ngọc trụ đường dài, Long Thái chắp tay đi trước dẫn đường. Tề Ninh đi theo sau chỉ thấy nghi ngờ. Đi một lúc, hắn nhịn không được hỏi:
- Hoàng Thượng, chúng ta đang đi đâu?
- Bảo ngươi đi theo thì đi theo, đừng có nói nhiều.
Long Thái không quay đầu nói.
Tề Ninh không thể từ chối, lại đi một lúc, xuyên qua một cửa cung, đi tới một hành lang dài. Ngoài cửa có hai cung nữ đứng đó, thấy Long Thái tới, đều khom người hành lễ. Tề Ninh phát hiện quần áo của hai cung nữ này khác với quần áo của cung nữ trong cung.
Hắn chợt hiểu ra điều gì đó.
- Nơi này chính là Phượng Nghi Cung.
Long Thái dẫn Tề Ninh vào trong mới quay đầu cười nói:
- Tề Ninh, hôm qua ngươi làm hỏng một chuyện tốt.
Tề Ninh thấy bộ dáng như cười như không của Long Thái, nhất thời không đoán ra ý tứ trong câu này. Long Thái cũng không giải thích, dẫn Tề Ninh đến một gian phòng. Trong phòng bày trí đẹp đẽ lại không xa hoa, ánh sáng lấp lánh, lúc này có mấy người tiến đến, khom người thi lễ:
- Nô tì tham kiến Hoàng Thượng!
Tề Ninh nhìn thấy người nọ mặc một thân màu hoàng kim, cực kỳ đẹp đẽ. Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần kia, lập tức nhận ra kia chính là Thiên Hương công chúa của Đông Tề, đương kim Hoàng Hậu của Đại Sở.
Tề Ninh đã gặp qua Thiên Hương công chúa khi ở Đông Tề, nhớ rất rõ dung mạo của nàng. Nhưng mà trước kia thấy Thiên Hương công chúa thanh xuân rực rỡ, còn bây giờ quý khí bức người, tự nhiên xinh đẹp, cũng không biết là do quần áo hay là trở thành phụ nữ, khí chất đã trở nên thay đổi.
Long Thái nhanh chóng nâng Thiên Hương công chúa dậy, cười nói:
- Hoàng Hậu, trẫm nói qua, không có người ngoài, không cần giữ lễ tiết với trẫm như vậy Gã quay đầu nhìn Tề Ninh, Tề Ninh vội tiến lên thi lễ:
- Thần Tề Ninh bái kiến Hoàng Hậu!
Long Thái cười nói:
- Hoàng Hậu, đây là Cẩm Y Hầu, nếu không phải hắn đi sứ Đông Tề, Hoàng Hậu chưa chắc đi vào Sở quốc ta. Nên không cần xem hắn là người ngoài.
Thiên Hương công chúa cũng ôn nhu nói:
- Cẩm Y Hầu bình thân.
Tề Ninh đứng dậy, không tiện nhìn thẳng vảo Thiên Hương công chúa, thầm nghĩ nơi này là hậu cung, Long Thái đưa mình đến đây làm gì.
Lúc này Long Thái nắm tay Thiên Hương công chúa ngồi xuống. Tề Ninh nhìn thấy, cảm thấy tình cảm của đôi vợ chồng này thật tốt.
Hoàng Đế cùng Hoàng Hậu tình cảm mặn nồng, đối với Đại Sở mà nói, tự nhiên không phải chuyện xấu.
Nhưng mà vì thế, vị Tư Mã quý phi kia sẽ không thoải mái.
Long Thái vốn không vui với việc Tư Mã gia đưa Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung, nay lại tình đầu ý hợp với Hoàng Hậu, tất nhiên lạnh nhạt với vị Tư Mã quý phi kia.
- Lấy ghế cho Cẩm Y Hầu.
Long Thái phân phó. Thị nữ liền đưa ra một chiếc ghế, Tề Ninh chắp tay tạ lễ rồi mới ngồi xuống, Thiên Hương công chúa cũng dùng ánh mắt ra lệnh cho một thị nữ, thị nữ kia khẽ gật đầu, xoay người lui ra. Một lát sau thị nữ nâng một chiếc khay tiến tới, bên trên để hai chiếc hộp nhỏ tinh xảo, đặt trước mặt Tề Ninh. Tề Ninh có chút thụ sủng nhược kinh, vội đứng dậy la lên:
- Hoàng Hậu, đây là?
- Đây là Thiên La Cao.
Hoàng Hậu cười nói:
- Đông Hải có một loại ốc biển, tên là Thiên La Loa. Vì sao có tên này, bản cung không rõ. Nhưng mà sau khi bắt được Thiên La Loa, nó sẽ phun ra một chất lỏng.
Thợ lành nghề lấy chất lỏng này tinh luyện ra Thiên La Cao.
- Thiên La Cao?
Tề Ninh hiếu kì hỏi:
- Dùng để ăn sao?
Hoàng Hậu che miệng cười nói:
- Cẩm Y Hầu cẩm y ngọc thực, có gì ngon chưa nếm qua? Bản cung đến đây không mang theo lễ vật đặc biệt gì, chỉ có Thiên La Cao là lạ. Chỉ cần lấy một chút, bôi lên môi, chẳng những làm cho môi mềm mại bóng loáng, lại còn có thể tỏa hương thơm. Trong phủ Cẩm Y Hầu nếu như có nữ quyến, có thể làm quà tặng.
Tề Ninh ngẩn ra, lúc này mới hiểu , đây là đồ dùng của nữ nhân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo