Tề Ninh nghi hoặc hỏi:
- Chuyện của ta? Độc Vương, đây là ý gì?
Thu Thiên Dịch nói:
- Vừa rồi lão phu nói ngươi không nghe sao? Ngươi cho rằng Kiều Nữ Lệ của Đoạn Thanh Trần dùng để lừa người à? Hắn dù gì cũng từng là Sắc Sứ của Thánh giáo. Kiều Nữ Lệ của hắn sao có thể tầm thường đến mức lão phu có thể phá trong giây lát?
Tề Ninh vốn tưởng Thu Thiên Dịch sắp xếp một lần, lại chuẩn bị băng để trong thùng tắm, lại bỏ dược vật vào, những tưởng xong việc. Ai ngờ lại không phải như thế.
- Tiểu Nặc đi theo Lê lão đầu nhiều năm, y thuật rất khá. Nếu Kiều Nữ Lệ này mà bình thường, tiểu Nặc tự mình cũng giải được, sao phải đợi lão phu xuất thủ?
Tề Ninh vội kêu lên:
- Độc Vương nói chuyện tiếp theo là của ta, chẳng lẽ?
Thu Thiên Dịch như cười như không nói:
- Cái này phải xem ngươi có tâm cứu nàng hay không. Nhưng mà các ngươi đều còn trẻ, chuyện này đối với các ngươi mà nói, chẳng phải khó khăn gì.
Thanh âm của hắn tuy không lớn, nhưng cũng chẳng phải nhỏ. Trác Tiên Nhi nghe lời này thì đã hiểu ý tứ trong đó, nhíu đôi mi thanh tú lại.
Tề Ninh do dự một chút, thấy Thu Thiên Dịch cứ như cười như không, thì hiểu ra, thấp giọng nói:
- Độc Vương, mạng người quan trọng, đây không phải là lúc nói giỡn.
- Hắc hắc, tiểu Hầu gia có diễm phúc lại không biết hưởng dụng.
Thu Thiên Dịch thấp giọng nói:
- Thôi, đã thế này, lão phu cũng nói với ngươi. Bất kể lão phu dùng cách gì, nếu không có nam nhân trợ giúp, tiểu Nặc không thể trừ hết độc được. Tuy rằng không cần hợp hoan thực sự, nhưng ngươi cũng cần giúp nàng, thế mới chuyển nguy thành an được.
Tề Ninh nghe thấy không cần làm việc cá nước vui vầy thì hơi yên tâm.
Thực tình mà nói, không phải là Tề Ninh không có cảm giác với Đường Nặc, chỉ là Đường Nặc xưa nay lạnh lùng, hơn nữa tính tình chất phác, Tề Ninh chỉ có kính trọng nàng mà thôi. Hắn nhìn thấy tuyệt sắc mĩ nhân nhường này, trong lòng cũng có chút rung động... Vô luận là Cổ Thanh Hạm hay là Xích Đan Mị, hoặc là Điền phu nhân, gặp được mĩ nhân cấp độ này, là một nam tử, trong nội tâm nhất định sẽ sinh ra ham muốn chiếm giữ, đây là tâm lý bình thường.
Chỉ là Tề Ninh xưa nay lấy lễ đối với Đường Nặc, tính tình của Đường Nặc lại chất phác thiện lương, Tề Ninh kính trọng nàng, không sinh ra ý nghĩ gì quá giới hạn.
Hôm nay Đường Nặc gặp khốn cảnh, Tề Ninh nguyện hết thảy để có thể giúp nàng chuyển nguy thành an. Nhưng mà nếu vì nàng gặp đường cùng, bắt nàng trao thân cho mình, là việc Tề Ninh không muốn. Vì như vậy sẽ làm Đường Nặc tổn thương rất lớn.
Bây giờ nghe Thu Thiên Dịch nói không cần thế, hắn mới yên tâm thấp giọng thỉnh giáo:
- Ta giúp nàng như thế nào?
- Muốn giải thôi tình độc, nói cho cùng, vẫn là cần mùi nam nhân.
Thu Thiên Dịch cười quái dị, ghé sát vào tai Tề Ninh, nói nhỏ vài câu. Tề Ninh nhíu mày:
- Không cần thế chứ?
- Trừ khi cùng nàng hoan hợp, còn không thì đây là cách duy nhất.
Thu Thiên Dịch nói:
- So với tính mạng của nàng thì cũng không quá khó khăn? Lão quay đầu lại, thấy Đường Nặc đã ngồi vào trong thùng tắm, từ cổ trở xuống đã chìm trong nước, chỉ lộ ra vầng trán. Mặt nàng ửng đỏ, hai mắt nhắm nghiền. Tiên Nhi đứng bên cạnh, trên mặt cũng hiện vẻ lo lắng.
Thu Thiên Dịch chắp hai tay sau lưng, nói với Trác Tiên Nhi: - Các ngươi có thể đi ra ngoài.
Tiên Nhi nhìn Tề Ninh, Tề Ninh hơi do dự, gật đầu. Tiên Nhi nhẹ nhàng thi lễ, rồi mới mang theo nha hoàn đi ra ngoài. Thu Thiên Dịch nhìn Tề Ninh một chút, nhẹ giọng nói:
- Biện pháp ta đã dạy cho ngươi, cứu nàng hay không, do ngươi chọn.
Lão không nói nhiều nữa, thân hình lóe lên, đi ra cửa, khi ra ngoài, lão vung ống tay áo lên đóng kín cửa.
Tề Ninh hơi trầm ngâm rồi cười khổ, chậm rãi đi tới thùng tắm. Hắn biết hiện tại Đường Nặc không một mảnh vải, nên không dám nhìn vào trong thùng tắm, ngồi xuống bên cạnh. Hắn nhìn khuôn mặt của Đường Nặc, nhẹ giọng hỏi:
- Đường cô nương, hiện tại cô thấy thế nào?
Đường Nặc mở nhẹ đôi mắt, nhìn qua thì tinh thần đã khôi phục phần nào, nàng gật nhẹ:
- Đa tạ ngươi!
- Đường cô nương, Độc Vương nói cho dù thế này, độc trong cơ thể cô cũng không thể giải trừ.
Tề Ninh nhìn vào đôi mắt của Đường Nặc, hai tay khoác lên thành thùng:
- Cô đã nghe qua Kiều Nữ Lệ?
Đường Nặc không nói chuyện, chỉ đưa hai tay ra khỏi mặt nước, do dự một chút, rồi chuyển thân, nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay của Tề Ninh.
Tề Ninh sửng sốt, cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Đường Nặc nóng bỏng vô cùng, lại thấy đôi mắt kia nhìn mình, trong đôi mắt xinh đẹp không có một tì vết. Tề Ninh nhẹ nhàng cười, hai tay chuyển tới, cầm bàn tay nhỏ của Đường Nặc.
Hắn biết tuy Đường Nặc đang bình tĩnh, nhưng cơ thể lại đang bị tra tấn rất lớn.
- Đa tạ ngươi!
Đường Nặc còn nói thêm, sau đó nhắm mắt lại. Tề Ninh do dự một lát, đứng dậy, không dám nhìn xuống, dù sao bên dưới chính là thân thể của Đường Nặc, nước lại trong suốt thấy đáy, chỉ cần liếc mắt, là có thể thấy hết thân thể của Đường Nặc.
Hai má Đường Nặc đỏ bừng, Tề Ninh không dọ dự, dán sát vào, môi chạm môi với Đường Nặc.
Đương Nặc tựa hồ đã sớm biết muốn giải thôi tình độc phải qua cửa này nên không kháng cự, chỉ bàn tay đang nắm chặt tay Tề Ninh lại càng siết chặt hơn.
Trên sông Tần Hoài có án mạng. Tất nhiên làm cho người người kinh hoàng. Nhưng người của bộ Hình nhanh chóng vớt thi thể lên, sau đó chở đi, sau đó lại bắt vài người. Sự hỗn loạn rất nhanh kết thúc, án mạng đêm nay không những làm cho sông Tần Hoài vắng khách, thậm chí còn trở thành chủ đề trong câu chuyện của mọi người.
Còn chưa tới nửa đêm, cho nên không lâu sau, trên sông Tần Hoài lại vang lên tiếng oanh ca yến hót. Một án mạng rất nhanh bị phong hoa tuyết nguyệt bao phủ.
Trác Tiên Nhi đứng trên tầng hai, ánh trăng rơi xuống nước, nước sông lay động, ánh sáng lấp lánh.
Nghe tiếng bước chân vang phía sau, Trác Tiên Nhi quay đầu lại, thấy Tề Ninh đi tới, nàng cười dịu dàng, nhẹ giọng nói:
- Vị cô nương kia?
- Không việc gì.
Tề Ninh đi tới, cầm bàn tay nhỏ của Trác Tiên Nhi, nhìn thuyền hoa tới tới lui lui, nhẹ giọng:
- Tiên Nhi, hôm nay ta phải cám ơn nàng.
- Tiên Nhi không giúp được gì, Hầu gia không nên nói vậy. Tiên Nhi nghiêng đầu, nhìn Tề Ninh:
- Hầu gia, kỳ thật...
Nàng dừng một chút rồi thản nhiên cười:
- Không có gì.
- Nàng muốn nói gì?
Tề Ninh thấy Tiên Nhi ngập ngừng, thì ôm lấy vai nàng, chăm chú nhìn vào đôi mắt mềm mại ấy:
- Có gì không thể nói với ta chứ?
Tiên Nhi do dự một chút, cúi đầu nhẹ giọng nói:
- Hầu gia, hôm nay người nói ta là nữ nhân của mình, người nghĩ vậy thật sao?
Nói tới đây, hai má nàng đỏ lên.
Tề Ninh ngẩn ra, tiến tới hôn một cái lên trán của Tiên Nhi, ôn nhu nói:
- Vậy Tiên Nhi có nguyện ý trở thành nữ nhân của ta không? Tiên Nhi ngẩng đầu, ánh mắt như nước, nhu tình vô hạn, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia tốt với Tiên Nhi. Tiên Nhi, Tiên Nhi tất nhiên nguyện ý hầu hạ Hầu gia.
- Ta đã cho người chuộc thân cho nàng.
Tề Ninh nói:
- Hai ngày nữa hắn quay lại, không chừng vài ngày nữa là nàng cũng được rời sông Tần Hoài rồi. Ta đã cho người đặt mua một tòa nhà, nàng yên tâm, ta đã nói, sẽ không thất tín. Tiên Nhi đưa tay vuốt khuôn mặt của Tề Ninh, nói:
- Hầu gia đối đãi Tiên Nhi như vậy, Tiên Nhi rất vui, nhưng mà Hầu gia không cần làm như vậy.
- Tiên Nhi, có phải có chuyện gì không?
Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.
- Không, không có.
Tiên Nhi lập tức đáp:
- Hầu gia không cần lo lắng cho Tiên Nhi.
Nàng cúi đầu, trầm mặc một lát mới buồn bã nói:
- Hầu gia, ngươi là Hầu tước của Đại Sở, Tiên Nhi chỉ là một ca cơ trên sông Tần Hoài. Nếu người quá thân thiết với ta, ta sợ có người nói ra nói vào.
Tề Ninh cười:
- Nói ta? Tiên Nhi, nàng phải tin rằng, ta muốn thân thiết với ai, ta sẽ thân thiết vơi người đó. Là Hầu tước của đế quốc, nếu ngay cả tự do như vậy còn không được, vậy thì có người đàm tiếu, ta cần để ý sao?
- Tiên Nhi không muốn Hầu gia khó xử vì mình.
Trác Tiên Nhi nhu tình như nước:
- Hầu gia, nếu có một ngày người không thấy Tiên Nhi nữa, Hầu gia có nhớ tới Tiên Nhi?
- Không thấy?
Tề Ninh nhíu mày:
- Nàng muốn đi đâu? Vì sao không thấy?
- Ta chỉ là thuận miệng.
Tiên Nhi cúi đầu nói:
- Ta chỉ muốn biết, nếu như thật sự không thấy ta, Hầu gia có quên ta không?
Tề Ninh thuận tay ôm Tiên Nhi vào trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Cô nương ngốc, nàng thấy ta là người vô tình như thế sao? Nếu thật sự không thấy nàng, ta sẽ đi tìm tận chân trời góc bể, một năm tìm không ra thì mười năm, hai mươi năm, nàng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của ta đâu.
Tiên Nhi rúc vào trong lòng Tề Ninh, tự như muốn dính cả thân thể mình vào trong đó, buồn bã nói:
- Mười năm? Hai mươi năm? Nhớ một người lâu vậy sao? Ta chỉ biết, hận một người có thể hận mười năm, hận hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ nghĩ yêu một người sẽ yêu bao lâu. Tề Ninh ôm lấy Tiên Nhi, bàn tay khẽ vuốt vai của nàng, âm thanh dịu dàng:
- Hận mười năm hai mươi năm, sẽ chỉ mang lại thống khổ. Muốn thoát khỏi thống khổ, cần yêu. Yêu có thể hóa giải hận trong lòng, mang tới sự thoải mái, niềm hy vọng. Nàng đừng nghĩ có thể yêu bao lâu, khi mà nàng thực sự yêu rồi, nàng sẽ biết rằng dành cả đời để yêu cũng chưa đủ.
Tiên Nhi cười khẽ:
- Tốt lắm, Tiên Nhi không ngại nói cho ngài biết. Ta đã yêu ngài, ngài nói yêu là yêu cả đời, Tiên Nhi xem có phải thực hay không.
Nàng nâng trán, đôi mắt mê người nhìn Tề Ninh, trong vẻ xinh đẹp mang theo sự dụ hoặc:
- Ngài đã nói nếu không thấy ta, sẽ tìm chân trời góc bể, nam tử hán đại trượng phu, nói lời giữ lời, không được gạt người khác.
Tề Ninh nâng tay, nghiêm nghị:
- Nếu có một ngày Tiên Nhi rời ta mà đi, ta sẽ tìm chân trời góc biển, lật tung thiên hạ này lên, để nàng không còn chỗ trốn, nếu phạm thề này, thiên địa bất dung.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo