Tề Ninh đoán tiểu yêu nữ tự tiện hành động, nên rất có thể tự làm hại chính mình. Nhìn tiểu yêu nữ bị trói sau lưng, nằm trên giường, hắn thầm cười lạnh. Cũng may Đoạn Thanh Trần chưa bỏ trốn, tối nay cho dù thế nào cũng phải bắt được y.

Nhưng lúc này hắn cảm thấy rất khó giải quyết.

Hắn đã chứng kiến võ công của Thu Thiên Dịch, đương nhiên là cao thủ hàng đầu nhưng Tề Ninh tự đánh giá, nếu đấu tay đôi chưa chắc hắn đã thua.

Trong tứ đại thánh sứ, hắn không biết võ công của ai cao hơn nhưng hắn chắc chắn võ công của Đoạn Thanh Trần không cao hơn Thu Thiên Dịch.

Đoạn Thanh Trần đam mê sắc dục, phàm những người quá chìm đắm trong tửu sắc, sẽ ảnh hưởng đến tu vi võ học.

Người tập võ lấy sức khỏe làm căn cơ. Rất nhiều người, vì muốn võ công tiến bộ mà thậm chí nghiêm khắc cấm dục. Đoạn Thanh Trần thì ngược lại, phóng đãng không kiềm chế. Nếu dốc sức vào chuyện trai gái, võ công của y khó mà phát triển đến tột đỉnh.

Hắn tự đánh giá, với võ công của hắn bây giờ, cho dù không bắt được Đoạn Thanh Trần thì cũng có thể cản trở y. Một khi đã kinh động đến người xung quanh, quan binh tuần thành chắc chắn sẽ biết chuyện, đến lúc đó Đoạn Thanh Trần không thể trốn thoát.

Nhưng giờ phút này tiểu yêu nữ lại rơi vào tay Đoạn Thanh Trần.

Một khi hắn phá cửa vào cứu, Đoạn Thanh Trần sẽ dùng tiểu yêu nữ làm con tin để khống chế hắn.

Hiện giờ quan hệ của Tề Ninh và Thu Thiên Dịch rất tốt, đương nhiên không thể không nể mặt Thu Thiên Dịch, bất chấp sự sống của tiểu yêu nữ.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nhìn chằm chằm vào Đoạn Thanh Trần.

Đoạn Thanh Trần vừa cầm chén rượu lên vừa nhìn khắp người tiểu, thái độ rõ ràng là rất đắc ý. Y thản nhiên nói:

- Ngây thơ như nụ hoa mới hé, có hương vị riêng. Tiểu A Não, ngươi đúng là to gan, dám phóng mê dược vào phòng ta. Theo lão độc vật mấy năm, học được ngón nghề đó thôi à?

Tiểu A Não nằm trên giường, giãy dụa mấy cái nhưng tiếc là toàn thân đã bị trói chặt nên không thể đứng dậy.

- Chút tài mọn chỉ đủ làm trò cười cho người trong nghề thôi.

Đoạn Thanh Trần uống cạn chén rượu, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn, rót thêm nửa chén rồi quay lại ngồi xuống ghế, hai chân giang rộng, thái độ rất nhàn nhã:

- Đoạn thúc của ngươi đợi nhiều năm như vậy, người trong thánh giáo như thế nào chẳng lẽ lại không hiểu. Cả đời lão độc vật dành để nghiên cứu độc, ta vẫn luôn đề phòng lão. Nếu hôm nay đích thân lão tới có lẽ ta còn e ngại vài phần. Ngươi cả gan chạy tới, lại còn thả mê dược vào phòng, đúng là coi thuờng Đoạn thúc thúc của ngươi quá rồi.

Đầu thuyền vẫn vọng tới tiếng ca hát. Giọng Đoạn Thanh Trần không lớn nhưng vẫn đủ để Tề Ninh - vốn nội lực và các giác quan đã đạt tới mức người thường không thể so sánh - nghe rõ ràng.

Tề Ninh thở dài trong lòng. Hắn biết tiểu yêu nữ lại dùng chiêu cũ, nhất định là vụng trộm chạy đến đây, sau đó, thả mê dược vào phòng y. Thủ đoạn nhỏ này hai ngày trước, nàng vừa dùng với hắn.

Hắn biết tiểu yêu nữ chẳng có mấy thủ đoạn, huống chi là với kẻ từng trải như Đoạn Thanh Trần.

Hắn suy nghĩ cẩn thận, đoán Đoạn Thanh Trần phát hiện trong phòng có mê dược nên tương kế tựu kế dẫn dụ tiểu yêu nữ vào phòng, rồi đột nhiên ra tay bắt và trói nàng lại.

Tiểu yêu nữ cũng có chút thủ đoạn dùng độc nhưng võ công thì cực kỳ kém cỏi, may ra chỉ đủ sức đối phó với một số người bình thường, không thể nào đối phó nổi một Đoạn Thanh Trần lừng danh của Hắc Liên Giáo.

Tiểu yêu nữ lại giãy dụa, nhưng miệng bị nhét vải, nên không thể nào lên tiếng.

- Ngươi định nói cho ta biết, nếu ta động đến một sợi tóc của ngươi, thì thánh giáo sẽ bầm thây ta thành vạn mảnh?

Đoạn Thanh Trần khẽ cười:

- Hiện giờ, thúc thúc ngươi đã thành kẻ địch của toàn thánh giáo.

Toàn thánh giáo không ai là không truy sát ta, làm hại ta sống chui lủi còn không bằng con chuột không dám nhìn ánh mặt trời.

Y thở dài:

- Cho nên, dù ta làm gì ngươi, kết quả cũng như nhau thôi. Ngươi nói có đúng không?

Tiểu yêu nữ trợn mắt lên nhìn Đoạn Thanh Trần, giống như muốn dùng ánh mắt để làm thịt y.

Đoạn Thanh Trần vẫn đi tới đi lui rót rượu uống rượu, miệng không ngừng nói:

- Chỉ tiếc ngươi đã rơi vào tay ta, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, đừng nói là lão độc vật, cho dù là giáo chủ đích thân tới, cũng không dám làm gì ta.

Y cười ha ha, nghiêng người về phía trước:

- Tiểu A Não, ngươi cũng đã biết, lần này ngươi tới gặp Đoàn thúc thúc, là đã ban cho ta một đại ân không? Đoàn thúc đang rầu rĩ lo âu. Bên ngoài, có bao nhiêu người muốn lấy tính mạng của ta, ta còn chưa biết nên bảo vệ mình như thế nào. Giờ thì ổn rồi, có ngươi ở đây, rốt cuộc ta đã được an toàn.

Tiểu yêu nữ ú ớ trong họng. Đoạn Thanh Trần cười:

- Ngươi muốn biết tâm tư của Đoạn thúc thúc? Ha ha, vô phương, từ nay về sau. Đoàn thúc thúc sẽ mang theo ngươi. Ta sống ngươi sống ta chết ngươi chết.

Cho nên Đoàn thúc có bí mật gì cũng sẽ không giấu ngươi.

Y đứng dậy đi đến bên giường ngồi xuống, ánh mắt chạy dọc người tiểu yêu nữ , giọng dịu dàng vô cùng:

- Thúc thúc nói cho ngươi biết.

Thúc thúc sẽ thả tiếng đồn ra ngoài, để thiên hạ biết ngươi ở trong tay ta. Từ đó, bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, tuyệt đối sẽ không dám tìm tới ta gây phiền toái.

Quan trọng nhất chính là, ngươi ở trong tay ta cũng như ngọc tỷ trong tay hoàng đế. Sau này cho dù ta muốn thánh giáo làm giúp ta chuyện gì, khó khăn đến đâu, vị Giáo chủ đại nhân kia cũng không dám không nghe theo.

Tề Ninh nhíu mày, nghĩ thầm Đoạn Thanh Trần có phải là đang chủ quan quá không.

Giáo chủ Hắc Liên Giáo đương nhiên là vô cùng quan tâm đến tiểu A Não, thậm chí âm thầm nhận nàng là đồ đệ. Nhưng nguyên nhân hết thảy là vì Giáo chủ niệm tình xưa, nể mặt Thái âm trưởng lão đã hi sinh vì thánh giáo, để lại đứa nhỏ mồ côi như nàng.

Nhưng Đoạn Thanh Trần muốn dùng tiểu A Não để khống chế Giáo chủ Hắc Liên Giáo, thật sự có chút si tâm vọng tưởng.

Thiên hạ có Ngũ đại Tông sư, đều là nhân vật đứng đầu. Võ công của họ đều đạt tới cảnh giới bất phàm, đương nhiên, người giỏi thì thường cao ngạo.

Hắn từng bái kiến Kiếm thần Bắc Cung Liên Thành và Đảo chủ Đông Hải Mạc Lan Thương. Hai người này đều là hạng người cao ngạo đến mức xuất thần thoát tục.

Trong mắt bọn họ, chỉ có bọn họ mới có quyền kiểm soát vận mệnh người khác, không có khả năng cho phép bất kỳ ai khống chế bản thân.

Nếu Giáo chủ Hắc Liên Giáo cũng là người như vậy thì tuyệt đối sẽ không phải là hạng người dễ đầu hàng.

Cao thủ Hắc Liên Giáo nhiều như mây. Những người này đều cam phận quỳ lạy dưới chân Giáo chủ.

Giáo chủ há có thể vì tiểu yêu nữ mà cho phép Đoạn Thanh Trần tác oai tác quái.

- Có lẽ Giáo chủ đại nhân lo lắng cho sự an toàn của ngươi, mà tặng vị trí Giáo chủ cho ta cũng không chừng.

Đoạn Thanh Trần đưa bàn tay ra đặt nhẹ lên đùi tiểu yêu nữ. Tiểu yêu nữ lập tức vùng vẫy phản kháng. Đoạn Thanh Trần cười:

- Tiểu A Não, ngươi lại không nghe lời rồi. Đoàn thúc thúc vừa mới nói xong, nếu ngươi còn lộn xộn, ta sẽ điểm huyệt ngươi. Công phu điểm huyệt của Đoàn thúc thúc rất lợi hại, chẳng những khiến ngươi bất động mà còn có thể làm cho ngươi thống khổ vô cùng. Hẳn sư phụ ngươi đã từng nói điều này cho ngươi chứ?

Tiểu yêu nữ nghe thấy vậy thì nằm im.

- Năm đó, vì tu tập công phu điểm huyệt mà Đoàn thúc gặp không ít người. Có vài huyệt đạo, khi bị điểm, có thể khiến người ta đau đớn đến chết.

Đoạn Thanh Trần lại cười:

- Cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời. Đoàn thúc chắc chắn sẽ đối đãi tốt với ngươi.

Bàn tay y xốc quần áo A Não lên, để lộ bắp chân trắng nõn.

Tiểu yêu nữ sinh trưởng ở Miêu Cương. Nữ tử Miêu Cương đều thích mặc quần đùi. Hơn nữa, thời điểm nà trời nóng bức, bên ngoài tiểu yêu nữ cải trang thành tiểu công tử nhưng bên trong chỉ mặc một cái quần đùi nhỏ. Cho nên chỉ cần kéo quần ngoài lên, thì bắp chân sẽ lộ ra ngay.

- Quả nhiên trắng quả nhiên mềm.

Đoạn Thanh Trần chậc lưỡi:

- Trẻ tuổi đúng là hay thật. Đoạn thúc ngươi đã gặp không ít cô nương trẻ tuổi nhưng trắng và mềm như tiểu A Não thì đúng là chưa từng có ai.

Y đưa chén rượu lên uống một ngụm:

- Đợi đến khi Đoạn thúc trở thành Giáo chủ, đến lúc đó toàn bộ thánh giáo nằm trong tay ta. Ta muốn giẫm lên ai thì giẫm. Không sai. Người đầu tiên là lão độc vật.

Bao nhiêu năm rồi ta vẫn không sao thắng lão. Ta sẽ phải xử lý lão đầu tiên.

Tề Ninh lại cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ Giáo chủ chưa hẳn đã vì tiểu yêu nữ mà tha mạng cho ngươi, ngươi còn ở đây mơ tưởng chuyện lợi dụng tiểu yêu nữ, ép Giáo chủ nhường lại vị trí Giáo chủ cho mình. Xem ra người này bệnh đến độ vĩ cuồng rồi, nên tư duy không còn logic nữa.

Bàn tay hắn vuốt ve trên đùi A Não. Tuy tiểu A Não sợ hãi nhưng vẫn vặn người né tránh. Đoạn Thanh Trần khẽ cười:

- Như thế nào? Có phải ngươi lo rằng Đoạn thúc thúc sẽ xử lý lão độc vật? Nếu ngươi không muốn, ta sẽ tha cho hắn một mạng. Đoạn thúc nghe lời ngươi. Tiểu A Não, Đoàn thúc có một ý kiến rất hay, nhất định phải nói cho ngươi nghe. Chờ Đoạn thúc trở thành Giáo chủ, ngươi đi theo Đoạn thúc. Đoạn thúc sẽ cho ngươi làm Giáo chủ phu nhân. Chỉ cần ngươi hầu hạ Đoạn thúc, về sau, quyền sinh quyền sát Đoạn thúc nghe ngươi hết. Ngươi nói ổn hay không?

Lúc này Tề Ninh đã nắm chặt hàn nhận trong tay, thầm nghĩ nếu Đoạn Thanh Trần dám làm hại tiểu yêu nữ, cho dù hắn sợ ném chuột vỡ bình cũng phải ra tay.

Đến lúc đó, cho dù làm hại tính mạng tiểu yêu nữ cũng còn tốt hơn bị Đoạn Thanh Trần làm nhục.

Hắn vận công thủ thế, chỉ cần Đoạn Thanh Trần tiến thêm một bước, sẽ phá cửa lao vào.

Đoạn Thanh Trần uống cạn chén rượu, đứng dậy đặt chén rượu xuống bàn, xoay người lại, duỗi lưng một cái. Da thịt y trắng nõn, thân hình khá đẹp, dung mạo tuấn tú, hơn nữa, toát ra tà mị rất hấp dẫn. Cũng khó trách Thải Hà quấn lấy y không rời.

- Ngươi có biết hai giấc mộng mà ta đeo đuổi suốt nhiều năm qua là gì không?

Đoạn Thanh Trần khẽ thở dài:

- Ta vốn nghĩ kiếp này sẽ không bao giờ có thể thực hiện, nhưng hiện tại xem ra, không phải là không có hy vọng.

Y chắp tay sau lưng, chậm rãi bước tới cửa sổ, hơi ngẩng đầu lên khẽ cười:

- Giấc mộng thứ nhất, chính là một ngày kia, có thể trở thành Giáo chủ Hắc Liên Giáo. Sau đó, thống ngự 72 động Miêu gia, tự lập làm vua.

Tề Ninh hừ lạnh. Đoạn Thanh Trần lại nói tiếp:

- Xem ra nguyện vọng này cũng không hẳn là không thực hiện được. Nguyện vọng thứ hai chính là... Mẫu thân của ngươi.

 

1.45237 sec| 2429.141 kb