Khi mà hai người Tề Ninh nổi lên mặt nước, bốn phía vang lên âm thanh hô hào. Hắn không để ý, lo lắng nhìn Đường Nặc, nói:

- Đường cô nương, bị thương thế nào? Có nặng không?

Đường Nặc lắc đầu, hai người nhìn về phía Đoạn Thanh Trần, chỉ thấy y đưa lưng lên trên, trôi nổi trên mặt nước như một xác chết.

- Đường cô nương, người này có thể là tội phạm mưu phản, ta muốn thẩm vấn.

Tề Ninh nghĩ Đường Nặc cũng muốn điều tra gì đó qua Đoạn Thanh Trần, hắn nói với giọng thương lượng:

- Ta chuẩn bị đưa hắn vào đại lao bộ hình, cô xem thế nào?

Sắc mặt Đường Nặc tái nhợt, nhưng hai má lại hơi ửng đỏ.

Nàng nhẹ giọng:

- Ngươi, ngươi đưa hắn đi là được, Nàng nhíu đôi mi thanh tú lại. Tề Ninh biết vừa rồi nàng chỉ xử lý miệng vết thương một cách qua loa, còn phải dùng thuốc, hắn nói:

- Đường cô nương, cô chữa thương đi, ở đây giao cho ta là được.

Hắn thầm nghĩ, y thuật của Đường Nặc cao như vậy, tuy bị đâm trúng thắt lưng, nhưng cũng không gây nguy hại quá lớn đối với nàng.

Đường Nặc gật đầu. Tề Ninh nhìn xung quanh có bốn năm chiếc thuyền hoa, tạo thành một vòng tròn lớn, trên mỗi chiếc thuyền đều có một đám người, tất cả mọi người đều đang nhìn, không ít người chỉ chỉ trỏ trỏ, nghị luận đủ điều.

Tề Ninh biết đây là đám người vây xem hóng chuyện, không để ý nhiều. Hắn nắm chặt tay của Đoạn Thanh Trần, thân thể của Đoạn Thanh Trần phập phồng theo mặt nước, không phản ứng chút nào.

Tề Ninh nghĩ có phải mình đã hút nội lực quá mức làm Đoạn Thanh Trần mất đi ý thức hay không?

Hắn lo lắng mình hấp thu nội lực quá mạnh, giết chết Đoạn Thanh Trần nên vội vàng bơi tới.

Tóc của Đoạn Thanh Trần đã xõa ra, trôi nổi trong nước. Khuôn mặt thanh tú trắng nõn xanh đen. Tề Ninh thấy Đoạn Thanh Trần nhắm nghiền hai mắt, hàm răng cắn chặt, giống như là đã chết vậy.

Hắn có chút lo lắng, vươn tay xem xét hơi thở của y, vừa đụng vào chóp mũi, phát hiện y không còn hô hấp nữa.

Tề Ninh kinh hãi, vội vàng mở mắt của Đoạn Thanh Trần ra, phát hiện mắt y đỏ ngầu, đồng tử tản ra. Đây chính là tình trạng của người chết. Tề Ninh nghĩ chẳng lẽ hắn hút quá mạnh, Đoạn Thanh Trần bị hút khô nội lực mà chết?

Chợt nghe Đường Nặc nói:

- Cẩn thận.

Nàng đi tới, vươn tay, trong lòng bàn tay là một viên thuốc, bảo Tề Ninh:

- Nuốt vào.

Tề Ninh biết Đường Nặc sẽ không hại mình, hắn không nghĩ ngợi gì, nuốt viên thuốc kia vào, rồi mới nói với Đường Nặc:

- Đường cô nương, hình như Đoạn Thanh Trần chết rồi!

- Hắn trúng độc.

Đường Nặc hạ giọng:

- Ta lo độc trên người hắn sẽ dính lên người ngươi, cho nên mới đưa thuốc cho ngươi uống.

Lúc này Tề Ninh mới hiểu được vì sao Đường Nặc đưa thuốc cho mình uống. Nhưng nghe Đường Nặc bảo Đoạn Thanh Trần trúng độc mà chết, hắn lập tức hoảng sợ.

Hắn dựa theo lời Đường Nặc, kéo thân hình Đoạn Thanh Trần lại gần. Đường Nặc chăm chú chú nhìn vào lưng Đoạn Thanh Trần.

Tề Ninh nhìn thấy Đường Nặc rút từ lưng Đoạn Thanh Trần một cây ngân trâm rất nhỏ.

Cây ngân trâm kia đã biến thành một màu đen. Mà chỗ rút ra ngân trâm hơi phiếm hồng. Nếu không nhìn kĩ thì khó mà nhìn ra.

- Đường cô nương, là cô?

Tề Ninh hơi nhíu mày, hắn biết Đường Nặc am hiểu ám khí, chẳng lẽ lúc nãy khi mình không chú ý, Đường Nặc đã xuất thủ giết chết Đoạn Thanh Trần.

Đừờng Nặc lắc đầu, chỉ chằm chằm vào ngân châm. Đột nhiên nàng ngẩng đầu, quay đầu nhìn thuyền hoa. Tề Ninh cũng thuận mắt nhìn qua, chỉ thấy trên các thuyền hoa người đông nghìn nghịt.

- Châm độc vừa được bắn vào.

Đường Nặc nghiêm mặt, thanh âm rất nhỏ:

- Nếu đoán không sai, khi Đoạn Thanh Trần nổi lên, có người ra tay phóng trâm.

Tề Ninh căng thẳng, ánh mắt nhìn tứ phía. Nhưng mà trên những con thuyền này có ít cũng hơn hai trăm người, sao biết được ai thừa cơ đánh lén?

Không nghi ngờ gì, khi hắn đánh nhau với Đoạn Thanh Trần dưới sông, có người đã chuẩn bị ở trên thuyền. Đoạn Thanh Trần nổi lên, đối phương lập tức xuất thủ, dùng trâm độc giết Đoạn Thanh Trần.

Xét cho cùng, là sợ Đoạn Thanh Trần khai ra gì đó, cho nên giết người bịt miệng.

Tề Ninh không thể ngờ bọ ngựa bắt ve lại có chim sẻ ở sau. Đột nhiên hắn nghĩ tới gì đó, thấp giọng nói:

- Đường cô nương, có phải là…?

Lời sau đó hắn không nói ra, Đường Nặc lắc đầu nói:

- Ngươi nghi ngờ A Não? Không phải nàng.

Nàng không nói lý do, nhưng thanh âm khẳng định mười phần.

Tề Ninh biết Đường Nặc nói không phải tiểu yêu nữ, thì không phải tiểu yêu nữ.

Kẻ hạ độc giết Đoạn Thanh Trần tất nhiên có khả năng là đồng đảng của y. Đối phương biết được hành tung của Đoạn Thanh Trần, luôn luôn giám thị, gặp khi khẩn cấp, lập tức ra tay.

Tề Ninh nghĩ ngay tới Lục Thương Hạ, ánh mắt đảo quanh thuyền hoa.

Võ công của Lục Thương Hạc rất cao, ở trên thuyền hoa phóng ra độc châm, với y mà nói, không khó.

Nhưng mà Tề Ninh cũng rõ ràng.

Nếu đúng là Lục Thương Hạc, một khi ra tay thành công, nhất định sẽ nghĩ cách lui đi. Bây giờ muốn tìm, không dễ. Cho dù nhanh chóng khống chế mấy chiếc thuyền này, cẩn thận kiểm tra, cũng không thể bắt được Lục Thương Hạc.

Hắn đang trầm tư, chợt thấy Đường Nặc đang chìm dần xuống nước. Tề Ninh kinh hãi, mặc kệ thi thể của Đoạn Thanh Trần, ôm lấy Đường Nặc, thấp giọng nói:

- Đường cô nương, cô làm sao thế?

- Ta, trúng độc!

Đường Nặc cố mở hai mắt:

- Ngươi tìm một chỗ nào đó giúp ta, ta muốn giải độc.

- Cô trúng độc?

Tề Ninh ngẩn ra, chẳng lẽ còn có người đánh lén Đường Nặc?

Nhưng hắn rất nhanh nghĩ ra, thất thanh:

- Dao của Đoạn Thanh Trần có độc?

Đường Nặc miễn cưỡng gật đầu, toàn thân mềm nhũn.

Đối với Tề Ninh mà nói, tính mạng của Đường Nặc quan trọng hơn nhiều so với việc tra ra ai giết Đoạn Thanh Trần. Lúc này hắn thấy cách đó không xa có một chiếc thuyền nhỏ dùng để đưa khách, ngoắc ngoắc:

- Mau tới đây.

Người nọ không rõ đầu đuôi, hiển nhiên là sợ bị cuốn vào thị phi, không dám tới gần. Tề Ninh tức giận, lạnh lùng nói:

- Ta là Cẩm Y Hầu, mau tới đây, có thưởng!

Thuyền phu kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn lái thuyên tới. Tề Ninh ôm Đường Nặc lên thuyền, hắn xem hai bên bờ, nhìn thấy một con thuyền hoa cách đó không xa, rất là quen mắt. Con thuyền này khác các thuyền khác, trên thuyền không có mấy người.

Tề Ninh nhận ra ngay, đó là thuyền hoa của Trác Tiên Nhi.

Hắn không nghĩ nhiều nữa, chỉ hướng thuyền hoa rồi bảo thuyền phu:

- Đi về phía đó.

Thuyền phu không dám cãi lời, lái thuyền đi qua. Tới cạnh thuyền hoa, sớm đã có người tới tiếp ứng, đó là quản sự trên thuyền của Trác Tiên Nhi - Vương Tường đang đợi. Thấy Tề Ninh tới, Vương Tường hô lên:

- Hầu gia.

Tề Ninh không dông dài, nói:

- Tìm một phòng trống.

Hắn ôm Đường Nặc nhảy lên thuyền hoa, nói vọng lại cho thuyền phu kia:

- Quay về đi tới phủ Cẩm Y Hầu lĩnh thưởng.

Lúc này Đường Nặc đã hôn mê, Vương Tường thấy chuyện khẩn cấp, vội nói:

- Hầu gia đi theo ta, bên kia có phòng trống.

Bỗng nghe thấy tiếng nói:

- Lên trên tầng đi, trong phòng có băng, sẽ không nóng.

Lời vừa dứt, một bóng dáng xinh đẹp đã đi tới, chính là Trác Tiên Nhi.

Tề Ninh không kịp giải thích nhiều:

- Tiên Nhi, vào trong phòng nàng đi thôi. Cô nương này cần chữa thương.

Trác Tiên Nhi không nói nhiều, vội vàng dẫn Tề Ninh lên trên lầu, vào trong khoang thuyền. Tề Ninh đặt Đường Nặc lên giường, hỏi:

- Đường cô nương, ta nên làm như thế nào?

- Nước, cho ta nước trước đã!

Thân thể của Đường Nặc mềm mại mà vô lực, ngay cả nói chuyện cũng không lạnh lùng như ngày thường.

Trác Tiên Nhi thấy Đường Nặc cần nước, vội vàng rót một chén.

Tề Ninh đặt Đường Nặc dựa vào trong lòng mình, nhận lấy chén nước, cho Đường Nặc uống.

Dường như Đường Nặc rất khát nước, rất nhanh chóng uống xong một chén, lại nói phều phào:

- Nước!

Tề Ninh cảm thấy thân thể của Đường Nặc nóng lên, giống như là lò lửa, cảm thấy sốt ruột. Nhiệt độ của Đường Nặc bây giờ đã vượt quá người thường, đây chắc chắn là độc đang phát tác, trong nhất thời hắn không biết làm như thế nào cho tốt.

Trác Tiên Nhi lại đi lấy nước, uống thêm ba chén liên tục, hô hấp của Đường Nặc mới đều đều hơn một chút. Chợt nghe bên ngoài có tiếng quát:

- A tỉ của ta ở trên đó, ai ngăn ta, ta giết kẻ đó!

Nghe có hai tiếng bình bịch, tựa như có cái gì chạm vào mặt thuyền, nghe tiếng chân vang lên, thấy có một bóng người vọt vào trong khoang thuyền.

Tề Ninh nghe tiếng kêu là biết đây là tiểu yêu nữ, nên không quan tâm nữa. Trác Tiên Nhi có chút kinh ngạc, tiểu yêu nữ thấy Tề Ninh ôm Đường Nặc trong một khuê phòng toàn màu phấn hồng, xông tới tức giận nói:

- Ngươi, ngươi làm gì a tỉ của ta rồi?

Tề Ninh không thèm nhìn nàng, chỉ hỏi Đường Nặc:

- Đường cô nương, ta phải làm gì nữa?

- Sao vậy?

Tiểu yêu nữ cũng đang nhìn ra việc không ổn, thấy mặt của Đường Nặc đỏ rực lên, cả người thoạt nhìn hữu khí vô lực.

- A tỉ, tỉ làm sao vậy? Tề Ninh, ngươi làm gì a tỉ rồi?

- Không phải ngươi nói mình dùng độc lợi hại sao?

Tề Ninh đột nhiên nghĩ ra, nhìn về phía tiểu yêu nữ:

- A tỷ của ngươi trúng độc, ngươi có cách cứu nàng không?

- Trúng độc? Vết thương ở đâu?

Tiểu yêu nữ tới gần hỏi.

Tề Ninh do dự, hắn biết mình không hiểu gì về độc dược, Trác Tiên Nhi tất nhiên cũng không biết, chỉ có tiểu yêu nữ hiểu biết về độc thuật. Hắn nhẹ nhàng đặt Đường Nặc nằm xuống, đưa lưng ran ngoài. Lúc này mấy người đều thấy dưới eo Đường Nặc có một lỗ thủng bị dao đâm, miệng vết thương đã đen sì.

Tiểu yêu nữ tiến sát vào, cẩn thận xé bỏ áo cạnh miệng vết thương ra. Da thịt liền lộ ra không ít. Chỉ thấy miệng vết thương đã ngừng chảy máu. Vết dao không sau, chỉ là một vết nhỏ.

Chẳng qua da thịt của Đường Nặc trắng như tuyết, vết dao kia liền nổi bật vô cùng.

 

1.32539 sec| 2431.578 kb