Xích Đan Mị cải trang vào trong cung, Tề Ninh biết chuyện không đơn giản.

Ánh mắt của Xích Đan Mị chuyển động, khẽ cười nói:

- Sao? Ngươi lo ta sẽ ám sát hoàng đế của Sở quốc các ngươi? Nhưng nghĩ thế cũng không sai, nay ta cách hoàng đế của các ngươi trong gang tấc, lúc nào cũng có thể tìm cơ hội ám sát hắn rồi toàn thân đi ra.

Nàng ghé sát vào tai của Tề Ninh, thấp giọng:

- Đêm qua lúc hắn cùng hoàng hậu ân ái, ta ở ngay bên cạnh, âm thanh nghe rõ mồn môt. Lúc đó nếu ta động thủ, không ai có thể cản được.

Tề Ninh cau mày, hắn biết đây là cấm cung, tiểu hoàng đế có một đám hộ vệ lợi hại, trong đó còn có các kiếm khách Hướng Thiên Bi thủ vệ.

Ở chỗ tối trong hoàng cung, đám hộ vệ Hướng Thiên Bi kia bảo vệ sít sao hoàng đế, bất luận kẻ nào định động thủ với hoàng đế, tuyệt không dễ.

Nhưng lời này của Xích Đan Mị nói trúng chỗ yếu hại. Lúc hoàng đế cùng hoàng hậu ân ái, đương nhiên không thể có người kè kè ở bên, cho dù có, cũng chỉ có thể đứng ngoài bảo vệ. Mà Xích Đan Mị ở ngay trong Phượng Nghi Cung, với võ công của nàng, muốn ám sát tiểu hoàng đế, quá dễ dàng.

- Sao? Ngươi lo lắng ta sẽ giết hắn?

Xích Đan Mị cười khẽ:

- Xem ta ngươi còn có nghĩa khí với tiểu hoàng đế kia. Ta hỏi ngươi, nếu ta ám sát hắn thật, ngươi có bắt ta lại không?

Tề Ninh thở dài:

- Tất nhiên là không.

- Hả?

Đôi mắt xinh đẹp của Xích Đan Mị chớp chớp:

- Nói như vậy, ngươi có thể vì ta, mà không để ý tới tình nghĩa cùng tiểu hoàng đế, tới an nguy của Sở quốc?

Vẻ mặt Tề Ninh nghiêm nghị nói:

- Ta hi vọng đây không phải là sự thật, nhưng nếu nàng làm hại tiểu hoàng đế, ta sẽ ngăn nàng lại.

- A, ngươi còn có thể cản ta?

Xích Đan Mị cười khẽ nói:

- Ta ở trong Phượng Nghi Cung đi lại tự do, ngươi lại không thể ở hậu cung. Nếu ngươi không tố giác ta, chẳng lẽ định canh ở Phượng Nghi Cung?

Tề Ninh thở dài:

- Nếu ta thỉnh cầu Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu, ban nàng cho ta làm tì, nàng cảm thấy ta có năng lực này hay không?

Xích Đan Mị ngẩn ra, cắn môi thấp giọng:

- Ngươi dám?

- Cho nên ngươi cũng phải thừa nhận, ta muốn một cung nữ ở hậu cung, không phải là việc gì khó.

Xích Đan Mị nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tề Ninh, hung dữ nói:

- Được, ta cho ngươi một lựa chọn. Nếu ta với tiểu hoàng đế chỉ có thể chọn một, ngươi chọn ai?

Ánh mắt của Tề Ninh dừng ở đôi mắt Xích Đan Mị, nhẹ giọng:

- Nếu quả thật như vậy, ta chỉ có thể bỏ lại tất cả, mang nàng cao chạy xa bay. Vừa không làm thương tổn ngươi, vừa bảo vệ hoàng thượng,

- Cao chạy xa bay?

Xích Đan Mị nghi ngờ:

- Ngươi bỏ được công danh lợi lộc trong tay?

- Vì nàng, tất cả đều là mây khói.

Xích Đan Mị cười ha ha, nhẹ giọng:

- Dung mạo của nữ nhân mới là nhất thời, ta vốn lớn tuổi hơn ngươi, mười năm sau cũng sẽ thành hoa tàn ít bướm. Khi đó chỉ sợ ngươi liếc cũng không liếc lấy một lần. Nhưng ngươi ở bên cạnh hoàng đế, ôm cái cây to này, về sau thăng quan tiến chức, dù ba mươi năm sau, ngươi năm mươi tuổi, quyền cao chức trọng, vẫn có nữ tử trẻ tuổi lại xinh đẹp cho ngươi chọn lựa.

Tề Ninh nhíu mày:

- Nàng coi ta là người như thế sao?

Trong ánh mắt hắn hiện ra vẻ tức giận.

Xích Đan Mị thấy Tề Ninh thực sự tức giận, cười làm hòa, lấy tay bưng lấy mặt của Tề Ninh, thở dài:

- Ngươi nói ta gây ra nghiệp gì?

Lại gặp phải tên oan gia nhà ngươi. Ai, người ta xem mặt mũi của ngươi, sẽ không làm bị thương tiểu hoàng đế của ngươi. Ngươi yên tâm đi.

Tề Ninh thực ra cảm giác được Xích Đan Mị vào cung lần này không có ác ý với tiểu hoàng đế.

Hơn nữa theo lý mà nói, Xích Đan Mị tựa hồ không có lý do ám sát tiểu hoàng đế.

Hăn ôm lấy vòng eo của Xích Đan Mị, sợ nàng đột nhiên biến mất, thấp giọng nói:

- Vậy nàng nói cho ta, mục đích vào cung của nàng là gì?

- Ta lo lắng Sở quốc các ngươi bắt nạt công chúa Tề quốc của chúng ta.

Xích Đan Mị như cười như không:

- Ta cải trang đi bên cạnh nàng, vì bảo vệ nàng mà thôi, lý do này Hầu gia chấp nhận hay không?

- Đương nhiên không chấp nhận.

Tề Ninh tức giận:

- Nàng cùng với Tề quốc Quốc quân như nước với lửa, có lý do gì mà bảo vệ con gái hắn?

Trong lòng hắn đột nhiên nghĩ đến, Xích Đan Mị cùng Tề quốc Quốc quân có thâm cừu đại hận.

Không ám sát được Quốc quân Đông Tề, lẫn vào trong cung để đối phó với Thiên Hương công chúa.

Không biết Xích Đan Mị trà trộn vào đội ngũ đưa dâu của Đông Tề thế nào, nhưng mà tất nhiên là đã lên kế hoạch tỉ mỉ. Nếu không cũng sẽ không có ai nghi ngờ nàng, để nàng thoải mái theo Thiên Hương công chúa tiến vào trong hoàng cung Sở quốc  Nếu mục đích của Xích Đan Mị là để đối phó với Thiên Hương công chúa, như vậy trước kia Xích Đan Mị phải có rất nhiều cơ hội. Với võ công của Xích Đan Mị, ra tay đối phó với Thiên Hương công chúa rồi toàn thân trở ra cũng không có khó khăn gì quá lớn.
 

Xích Đan Mị thản nhiên nói:

- Lão hôn quân là lão hôn quân, Thiên Hương là Thiên Hương, ngươi không cần lo ta sẽ hận lây sang Thiên Hương.

Tề Ninh cười khổ, nghĩ rằng tâm tư của Xích Đan Mị tinh tế, đã nhanh chóng nhìn ra tâm tư của mình. Hắn do dự một chút mới nói:

- Vậy nàng cũng biết, trong cung đình Sở quốc không phải không có gợn sóng nào. Trong này có nhiều cao thủ cấm cung, võ công của những người này không kém.

Tuy Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu tâm đầu ý hợp, nhưng nói đi nói lại, Thiên Hương công chúa dù sao cũng là người Tề quốc.

Nàng cảm thấy Hoàng Thượng không có chút phòng bị nào với Hoàng Hậu?

Đôi mắt đẹp của Xích Đan Mị chớp chớp, không nói gì nữa, chỉ nhìn chằm chằm ánh mắt Tề Ninh.

Tề Ninh thở dài:

- Sau này Phượng Nghi Cung tất nhiên sẽ là nơi cận vệ cung đình đặc biệt chú ý. Những người đó có bao nhiêu thủ đoạn, ta không rõ.

Nhưng có thể trở thành cận vệ của Hoàng Đế, tất nhiên là hạng người không đơn giản. Nếu nàng, ai, nếu nàng có chút sơ hở, rất có khả năng sẽ bị bọn họ nhìn thấu. Ta biết nàng lợi hại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ. Nếu thật sự bị bọn họ phát hiện, muốn thoát ra, cho dù là đại tông sư cũng sẽ không dễ dàng gì.

- Nếu là xảy ra chuyện, ngươi sẽ không bảo vệ ta?

Xích Đan Mị cố ý cọ xát bộ ngực đầy đặn vào lồng ngực Tề Ninh, nũng nịu:

- Đường đường là Cẩm Y Hầu, chẳng lẽ ngay cả một thiếu nữ cũng không bảo vệ được?

Thân thể của nàng mềm mại, đường cong phập phồng lại không mất đi vẻ đẫy đã, ôm vào lòng thoải mái vô cùng. Trên người nàng tỏa ta mùi thơm đặc trưng của nữ nhân, lại thêm giọng nói mềm tới trong xương, làm cho người ta say tận tâm hồn.

- Ngay cả việc nàng muốn làm gì ta cũng không biết, vậy làm sao bảo vệ ngươi?

Tề Ninh không bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, duỗi tay vỗ lên cặp mông tròn trịa của nàng, nói:

- Nói thật đi, rốt cuộc định làm gì?

Xích Đan Mị ngoảnh mặt, bĩu môi:

- Ta không nói, ngươi định làm gì ta. Nếu ngươi cảm thấy ta không phải người tốt, cho người tới bắt ta là được.

Tề Ninh nhíu mày, đột nhiên buông tay, xuay người đi ra. Xích Đan Mị sửng sốt, bóng người lóe lên, đã ngăn ở trước người Tề Ninh, oán trách:

- Sao lại không nói gì đã đi rồi?  - Nàng cảm thấy ta còn nói được gì?
 

Sắc mặt Tề Ninh lạnh lùng:

- Ta ngày đêm nhớ tới nàng, nhưng nàng đối xử với ta như thế nào?

Xích Đan Mị nhíu mày:

- Ta đối xử với ngươi như thế nào?

- Nàng trà trộn vào trong cung, không nói trước với ta, ta không so đo.

Thanh âm của Tề Ninh lạnh lùng:

- Nay bị ta phát hiện, nàng vẫn qua loa cho xong chuyện, không cho ta biết sự thật. Nói cho cùng, nàng vẫn không tin ta, cũng không tin con người ta.

Hắn cười khổ, vẻ mặt oán trách.

Xích Đan Mị nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tề Ninh, đột nhiên nâng tay, nhéo lỗ tai Tề Ninh. Tề Ninh đau nhếch miệng, Xích Đan Mị ghé sát vào tai hắn:

- Tên tiểu hỗn đản không lương tâm nhà ngươi. Lão nương, lão nương ngay cả người cũng đã cho ngươi, ngươi còn nói ta không cần ngươi. Giả vờ ấm ức trước mặt ta, bụng dạ gian xảo này, nghĩ ta không nhìn ra?

Tề Ninh cười khổ nói:

- Được được được, Mị cô cô lợi hại, mau buông tay, nếu nàng không buông tay, ta phải kêu người đó.

- Ngươi kêu đi, mau kêu, nếu kêu không đủ lớn ta cùng kêu với ngươi.

Xích Đan Mị càng mạnh tay:

- Hôm nay ngươi vạch trần ta, lại còn muốn uy hiếp ta, nếu không dạy dỗ tên tiểu hỗn đản nhà ngươi, ngươi lại cho là ta dễ bắt nạt.

Đột nhiên Tề Ninh duỗi hai tay ôm lấy eo nhỏ của Xích Đan Mị, nàng đang kinh ngạc thì thân thể của Tề Ninh đã tiến tới trước.

Thân thể của Xích Đan Mị không tự chủ được mà lùi về sau, lưng dán lên tường. Tề Ninh tiến tới, ép Xích Đan Mị lên tường, hôn lên môi nàng.

Thân thể Xích Đan Mị nhũn ra, hơi nghiêng trán, đập tay vào ngực Tề Ninh. Vất vả đẩy Tề Ninh rời môi ra, nàng vỗ bộ ngực thở dốc, trừng mắt nhìn Tề Ninh rồi nói:

- Nếu chúng ta còn lãng phí thời gian ở đây, sẽ bị người nghi ngờ.

- Vậy nàng cho ta biết, sao lại vào cung?

Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Xích Đan Mị.

Đôi mắt đẹp của Xích Đan Mị chớp chớp, mới khẽ thở dài:

- Thôi, nói cho ngươi là được, ta đến vì tìm một vật.

- Tìm một vật?

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Tìm đồ trong hoàng cung Sở quốc? Đó là cái gì?

- Ngươi yên tâm, lần này ta vào cung, không có ác ý. Không làm tổn thương tiểu hoàng đế cùng hoàng hậu của ngươi.

Xích Đan Mị bị Tề Ninh hôn, hô hấp dồn dập, bộ ngực phập phồng:

- Ta cũng không làm bị thương một người nào trong cung, chỉ cần ta tìm được vật kia, sẽ lập tức rời đi.

- Rốt cuộc là vật gì để cho nàng tốn sức vào cung như vậy?

Tề Ninh nghi hoặc:

- Nàng muốn gì, nói cho ta, xem ta có thể giúp nàng hay không?

Xích Đan Mị cười ôn nhu, nâng đầu dán lên mặt Tề Ninh:

- Thứ này không phải dùng tiền là mua được, hơn nữa thiên hạ này chỉ có một cái. Đối với ngươi, thứ này không có chút tác dụng nào, nhưng đối với ta thì cực kỳ hữu dụng.

Thân thể Tề Ninh dán vào người Xích Đan Mị, cảm giác được thân thể mềm mại này đang nóng lên, hắn thấp giọng:

- Quan hệ của ta và tiểu hoàng đế rất tốt, nếu ngươi muốn bảo vật trong cung, ngươi nói với ta. Ta nói với tiểu hoàng đế, xem hắn có thể ban cho ta hay không.

Oán niệm trong lòng hắn phát ra:

- Tiểu tử kia còn thiếu ta năm trăm lượng vàng!

 

0.14166 sec| 2437.633 kb