Khi Tề Ninh rời khỏi sông Tần Hoài đã là quá nửa đêm.

Hắn lệnh cho Vương Tường tới Hầu phủ kêu xe ngựa lại đây. Tề Phong dẫn người chạy xe ngựa đến, để Đường Nặc ngồi xe ngựa về Hầu phủ. Trước khi Đường Nặc phải dịch chuyển người, Trác Tiên Nhi đã đặc biệt tìm một bộ đồ mới cho Đường Nặc thay, còn bộ đồ lặn kia thì để lại trên thuyền xử lý.

Quá nửa đêm, trên sông Tần Hoài liền trở nên yên tĩnh, tiếng ca múa nhạc oanh ca yến hót lúc trước cũng mai danh ẩn tích. Các cô nương trên thuyền hoa, khách nhân người nên lưu lại cũng đều lưu lại, một khắc giá ngàn vàng, phong nguyệt trong đó đương nhiên không thể nói với người ngoài.

Người đi đường ở bên bờ cũng đã về nhà mình, ánh trăng xa thẳm, chiếu lên mặt sông, mười dặm Tần Hoài khôi phục yên tĩnh.

Sau khi dọn qua phòng của Tiên Nhi, bọn nha hoàn cũng đều lui xuống. Sau khi tắm xong, Tiên Nhi thay một bộ quần áo mềm mại nhẹ nhàng, ngồi dưới bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trước gương đồng kia, suy nghĩ xuất thần.

Đột nhiên trong chiếc gương đồng đó có một đạo thân ảnh xẹt qua, Tiên Nhi nhíu mày nhưng không quay đầu. Sau khi thân ảnh đó xẹt qua, liền ngồi trên một chiếc ghế ở phía sau Tiên Nhi, cả người được bao phủ bởi hắc bào.

Tiên Nhi vẻ mặt bình tĩnh, kéo ngăn kéo của bàn trang điểm ra, lấy một chiếc trâm bạc, vấn tóc, khẽ cắm chiếc trâm bạc đó vào trong búi tóc.

- Hình như ngươi càng ngày càng chú trọng diện mạo của mình.

Hắc Bào thản nhiên nói.

- Nữ nhân trang điểm cho người thích mình ngắm, không biết ngươi chú ý đến dung mạo thế là vì ai?

Bên môi Tiên Nhi hiện lên ý cười, khẽ nói:

- Nữ nhân chú ý đến dung mạo của mình tựa hồ là lẽ bất di bất dịch, chẳng lẽ trên thế gian này còn có nữ nhân không quan tâm đến dung mạo của mình sao?

- Chỉ tiếc là trong lòng ngươi biết rất rõ khuôn mặt này không hề thuộc về ngươi.

Hắc Bào cười lạnh nói.

- Dù là thân thể này hình như cũng không hề thuộc về ngươi.

Tiên Nhi nhíu đôi mi thanh tú nhưng không nói gì.

Hắc Bào dựa vào ghế, một bàn tay nâng lên, đặt trên thành ghế. Trên mu bàn tay y có xăm một hình xăm hình ngọn lửa đang thiêu đốt.

- Hình như ngươi đã quên mình là ai rồi, chẳng lẽ cần ta phải nhắc nhở ngươi sao?

Tiên Nhi chậm rãi đứng dậy, cũng không nhìn Hắc Bào, bước đến bên cạnh bàn, tự rót cho mình một chén trà, ngồi xuống bên bàn, nói:

- Hình như ta cũng từng nhắc nhở ngươi mấy lần, chuyện của ta tựa hồ không cần ngươi hỏi đến.

- Ồ?

Hắc Bào phát ra một tiếng cười quái dị, tay giơ lên, một thứ bay thẳng vào sau lưng Tiên Nhi. Tiên Nhi không hề quay đầu, cánh tay ngọc nâng lên, hai ngón tay ngọc đã kẹp được vật đó, là một ngọc bài màu đen.

Tiên Nhi nhíu đôi mi thanh tú, liếc nhìn ngọc bài một cái. Chỉ thấy trên ngọc bài khắc một con dị thú, đầu hổ, một sừng, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, chân kỳ lân, vô cùng quái dị.

Mặt Tiên Nhi khẽ biến sắc. Hắc Bào kia hừ lạnh nói:

- Không biết bây giờ ta có tư cách hỏi đến chuyện của ngươi không?

Tiên Nhi giơ tay lên, ném ngọc bài màu đen đó trả lại Hắc Bào. Hắc Bào giơ tay đón lấy, cất ngọc bài màu đen đi. Tiên Nhi thản nhiên nói:

- Ngươi muốn nói gì?

- Hẳn là ngươi biết ta muốn hỏi gì.

Hắc Bào chậm rãi nói.

- Ta từng nhắc nhở ngươi phải như gần như xa với người này, đừng đến quá gần để tránh chọc người đứng sau lưng người này phải xuất hiện.

Y cười lạnh một tiếng, nói:

- Nhưng có vẻ ngươi không hề để tâm.

- Ta làm việc tự có cách của ta.

Giọng nói của Tiên Nhi vô cùng lãnh đạm.

- Ta cũng không hy vọng người khác can thiệp vào chuyện ta làm.

Giọng nói của Hắc Bào mang theo một tia tức giận:

- Nhưng cách ngươi làm việc đã gây ra nguy hiểm cho chúng ta. Đêm nay ngươi vốn không nên chọc vào trận thị phi này nhưng ngươi vẫn để chúng lên thuyền.

- Lên thuyền?

Tiên Nhi khẽ cười một tiếng.

- Hình như là bọn họ tự lên thuyền.

- Tự lên thuyền?

Hắc Bào phát ra tiếng cười quái dị.

- Nếu chiếc thuyền của ngươi tránh đi xa thì sao có thể để bọn chúng lên thuyền? Đơn giản là ngươi muốn gặp hắn, cố ý để thuyền đến gần. Ngươi biết nếu hắn nhìn thấy thuyền của ngươi, tất sẽ đi lên thuyền, vậy là ngươi có thể ở bên cạnh hắn rồi.

Tiên Nhi “ồ” một tiếng, Hắc Bào lạnh lùng nói:

- Ta từng nhắc nhở ngươi tên Tề Ninh này quá nguy hiểm, tuyệt đối không thể dễ dàng tiếp cận, ngươi khư khư cố chấp, nói với ta chỉ muốn lợi dụng hắn đạt được mục đích. Đúng là ngươi đã đạt được mục đích rồi, lợi dụng Tề Ninh, ngươi còn tiếp cận được hoàng đế một cách thuận lợi hơn ta nghĩ, thậm chí đã mấy lần vào cung!

Thanh âm y phát lạnh.

- Nhưng những gì về sau ngươi làm lại khiến ta nghi ngờ ngươi không hề có tâm tư hoàn thành nhiệm vụ.

Tiên Nhi liếc nhìn y một cái nhưng không nói gì.

- Với thủ đoạn của ngươi, muốn mê hoặc tiểu hoàng đế kia thì hẳn là chuyện không cần tốn nhiều sức.

Hắc Bào chậm rãi nói.

- Cho dù không thể để gã thu ngươi vào hậu cung nhưng trở thành một ca cơ trong cung thì hẳn là chuyện dễ dàng. Lúc đầu ngươi muốn lợi dụng Tề Ninh chẳng phải là để mượn con đường này nhập cung, sau đó lại gần bên cạnh hoàng đế sao? Nhưng ngươi lại không làm vậy.

Tiên Nhi thản nhiên nói:

- Ngươi cho là hoàng cung dễ vào như vậy sao? Trong cung cao thủ nhiều như mây, cũng không đơn giản như ngươi nghĩ đâu.

- Đây chỉ là cái cớ của ngươi thôi.

Hắc Bào cười quái dị nói.

- Với thủ đoạn của ngươi, dù tình hình trong cung phức tạp thì ngươi cũng có khả năng xử lý.

Y hừ lạnh một tiếng, bàn tay đặt trên thành ghế khẽ nắm chặt lại.

- Ngươi bỏ qua cơ hội vào cung, đơn giản là muốn ở trên sông Tần Hoài này, thường xuyên hẹn hò với vị Tiểu Hầu gia kia đúng không?

Tiên Nhi khẽ cười nói:

- Đúng hay không thì sao ta phải nói với ngươi?

- Xem ra suy đoán của ta quả nhiên không sai.

Hắc Bào thở dài.

- Quả nhiên ngươi đã động chân tình. Ta sớm đã nghi ngờ ngươi động tâm tư với tiểu tử đó, vì tư tình nam nữ mà mặc kệ đại cục.

Y đứng dậy nói:

- Ngươi có từng nghĩ nếu chuyện này thất bại thì ngươi sẽ phải đối mặt với hậu quả như thế nào không?

Tiên Nhi nhíu đôi mi thanh tú lại nhưng không nói gì.

- Lần trước ngươi đem Ô Mãng Lân quý giá đến cực điểm cho Tề Ninh là chuyện vô cùng ngu xuẩn.

Hắc Bào cười lạnh nói.

- Ngươi tưởng tiểu tử đó là tên ngốc à? Ngươi là một ca cơ trên sông Tần Hoài, sao có thể có được Ô Mãng Lân chứ? Ngươi thật sự tưởng rằng hắn không nghi ngờ ngươi sao?

Tiên Nhi nâng chén trà lên, không nói gì. Hắc Bào lại hừ lạnh một tiếng:

- Người của Cẩm Y Tề gia đâu dễ đối phó chứ? Ngươi tưởng hắn thật tâm thật ý với ngươi nhưng có từng nghĩ hắn sớm đã nhìn ra ngươi có vấn đề, tương kế tựu kế, cố ý thân cận với ngươi, mục đích là muốn đạt được điều gì đó trên người ngươi không.

Tiên Nhi khẽ cười, nhấp một ngụm trà. Hắc Bào thấy dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của nàng, có vẻ hơi căm tức.

- Nếu hắn phát hiện ra thân phận của ngươi thì ngươi tự biết hậu quả đấy.

Hắc Bào chắp hai tay sau lưng, đứng phía sau Tiên Nhi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng ngọc ngà yểu điệu xinh đẹp tuyệt trần kia:

- Còn cả Thu Thiên Dịch, ông ta là Thánh sứ của Hắc Liên Giáo. Người này kinh nghiệm giang hồ phong phú, nay cũng đã mấy lần chạy lên thuyền của ngươi, nếu bị ông ta phát hiện ra sơ hở thì nên làm thế nào? Ngươi đừng quên là sau lưng Tề Ninh có Bắc Cung Liên Thành, sau lưng Thu Thiên Dịch cũng có một Dạ Thiên Thương!

- Ngươi nói những điều này để làm gì?

Tiên Nhi khẽ nói.

- Đương nhiên ngươi không nhàn nhã hứng thú ở đây chỉ để càu nhàu với ta.

- Tình cảnh của ngươi thật sự không tốt.

Hắc Bào nói.

Ta không hy vọng vì ngươi mà ảnh hưởng đến cả kế hoạch.

Tiên Nhi xoay người, đôi mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào mắt Hắc Bào. Hắc Bào cũng nhìn chằm chằm vào mắt Tiên Nhi.

- Ngươi cũng nhìn thấy ngọc bài rồi, vì thế kế hoạch tiếp theo đều do ta an bài.

- Ngươi định an bài thế nào?

- Khuôn mặt này của ngươi đã bị người khác biết hết.

Hắc Bào ánh mắt lạnh lùng:

- Cho nên từ hôm nay trở đi, khuôn mặt này sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Ngươi sẽ có lại một khuôn mặt khác, mà tiếp sau đây ngươi làm theo lệnh của ta, hiệp trợ ta hoàn thành nhiệm vụ ngươi cần hoàn thành.

- Nếu ta từ chối thì sao?

Tiên Nhi thản nhiên nói.

- Nếu ta muốn giữ khuôn mặt này thì ngươi sẽ làm sao?

Hắc Bào phát ra tiếng cười quái dị, hỏi ngược lại.

- Ngươi muốn giữ lại khuôn mặt này hay muốn giữ tính mạng gặp lại hắn? Ngọc bài trong tay ta, nếu ngươi kháng mệnh sẽ có hậu quả thế nào, ngươi biết rõ hơn ta.

Hắc Bào tiến sát đến bên cạnh Tiên Nhi, nhìn chăm chú vào khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần của Tiên Nhi, khẽ thở dài nói: - Ta biết ngươi rất thích khuôn mặt này nhưng nếu khuôn mặt này đã làm sai chuyện thì đương nhiên phải trả cái giá tương ứng.

Tiên Nhi không nói gì, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cửa sổ ra.

Ánh trăng xa xăm, chiếu lên mặt sông, một trận gió đêm thổi qua, sóng nước lấp lánh, có một cơn gió đêm thổi tới, vén sợi tóc bên má Tiên Nhi.

- Chúng ta là người đã chết.

Hắc Bào cũng nhẹ bước đến bên cửa sổ, khẽ nói:

- Người chết sẽ không có yêu hận thế gian.

Hắc Bào liếc nhìn Tiên Nhi một cái.

- Hận thù sẽ khiến người ta mất đi khả năng phán đoán, yêu lại khiến người ta mất đi tín niệm. Ngươi tồn tại ở trên thế gian này vốn đã không phải tồn tại vì cái gọi là yêu hận.

Bên môi Tiên Nhi nổi lên ý cười khinh miệt, thản nhiên nói: - Thật ra ta vẫn thấy rất kỳ lạ, nếu khuôn mặt này của ngươi chưa từng yêu bao giờ thì liệu có thật sự có tư cách tồn tại trên thế gian không?

Trong mắt Hắc Bào xẹt qua sự tàn khốc. Tiên Nhi khẽ cười nói:

- Có lẽ cả đời này ngươi cũng sẽ không biết yêu, vậy thì ngươi sẽ có thể vĩnh viễn sống bằng khuôn mặt này. Nhưng nếu thật sự có một ngày ngươi nằm không thể nhúc nhích, hồi tưởng lại lúc khuôn mặt này còn sống thì có thứ gì có thể khiến ngươi khắc cốt ghi tâm không?

- Chẳng lẽ ngươi tưởng ngươi có tình cảm với hắn là có thể khiến hắn nhớ kỹ ngươi?

Hắc Bào cười lạnh nói:

- Hắn không thấy ngươi có lẽ mười ngày nửa tháng sẽ tò mò ngươi đi đâu rồi nhưng dăm ba tháng sau hắn sẽ hoàn toàn quên ngươi. Ngươi sẽ chẳng còn dấu vết gì trong lòng hắn. Hắc Bào chắp hai tay sau lưng, qua cửa sổ nhìn lên trăng sáng trên cao, thản nhiên nói:

- Dù là vương tôn công tử hay là tục phu phố phường đều có mới nới cũ. Một ca cơ trên sông Tần Hoài đột nhiên biến mất cũng giống như trên cây rơi một chiếc lá mùa thu, chẳng ai quan tâm, chẳng ai để ý.

Tiên Nhi dịu dàng cười, xinh đẹp tuyệt trần, khẽ nói:

- Ngươi có biết yêu một người không phải vì kỳ vọng hắn vẫn nhớ kỹ ngươi, mà là dù là lúc nào ở đây trong lòng ngươi cũng nhớ đến hắn. Cảm giác này có lẽ cả đời này ngươi cũng không có.

Hắc Bào nâng một tay lên, tay hướng lên trên, trong lòng bàn tay y đặt một viên thuốc màu xanh sẫm. Tiên Nhi liếc nhìn viên thuốc màu xanh sẫm này một cái, thở dài, ngón tay ngọc vân vê, quay đầu lướt nhìn tất cả mọi thứ trong phòng, nhìn rất cẩn thận, một lát sau cũng đặt viên thuốc đó vào miệng.

Nàng nhắm mắt lại, mặt hướng ngoài cửa sổ, gió đêm thổi qua, mái tóc bay bay, khóe mắt đã chảy ra một giọt nước mắt, thuận theo hai má trơn bóng của nàng trượt xuống dưới.

 

1.64296 sec| 2445.914 kb