Trên sông Tần Hoài thuyền hoa như thoi đưa, trên mỗi chiếc thuyền đều treo rất nhiều đèn lồng, khiến sông Tần Hoài sáng như ban ngày.

Khi Đường Nặc nhảy xuống đã làm bắn lên một trận bọt nước, ánh đèn phản chiếu trên mặt sông cũng vỡ vụn trong nháy mắt, sóng xanh trong vắt, bốn phía liên tiếp nổi lên tiếng kinh hô.

Tiếng đàn tiếng ca xung quanh cũng lập tức im bặt, các vị khách trên thuyền hoa đều thi nhau chen đến bên mép thuyền xem cho rõ, nhất thời toàn là đầu người.

Ba đạo nhân ảnh trước sau chìm vào trong nước, không lập tức nổi lên, mọi người không biết rốt cuộc là ai nhảy xuống sông, vừa muốn nhìn rõ vừa bàn tán.

Sau khi nhảy xuống nước, Tề Ninh liền nhìn thấy trong nước có một cái bóng trắng đang lặn xuống sâu dưới đáy sông.

Đoạn Thanh Trần tướng mạo anh tuấn, dáng người cực đẹp, cơ bắp cũng trắng nõn, mặt sông này bị ánh đèn chiếu sáng như ban ngày.

Dù là ban đêm nhưng Tề Ninh vẫn có thể nương theo ánh đèn nhìn thấy rõ tung tích của Đoạn Thanh Trần. Thân hình trắng nõn kia cũng vô cùng nổi bật dưới nước.

Kỹ năng bơi của Tề Ninh không được coi là rất tốt nhưng cũng không kém, có điều khả năng bơi của Đoạn Thanh Trần nhìn có vẻ cực kỳ tốt.

Cũng chính vì bơi giỏi nên Đoạn Thanh Trần lựa chọn biện pháp trốn trên sông Tần Hoài. Nếu kẻ địch tìm đến thì y sẽ nhảy xuống nước, dựa vào khả năng bơi cũng có thể đọ sức lần cuối.

Đoạn Thanh Trần chỉ mặc một chiếc quần đùi, còn Tề Ninh lại mặc cẩm y, so sánh thì Đoạn Thanh Trần ở dưới nước thoải mái hơn nhiều.

Tề Ninh biết con sông Tần Hoài này dài khoảng mười dặm, nếu không theo kịp Đoạn Thanh Trần ở dưới nước, mà Đoạn Thanh Trần dựa vào khả năng bơi cực giỏi rất có khả năng sẽ thoát thân. Kinh thành có mấy chục vạn nhân khẩu, Đoạn Thanh Trần lại giảo hoạt đa đoan, nếu y ẩn mình, thậm chí trốn khỏi kinh thành, muốn tìm được người này lần nữa thì quả thật khó như lên trời.

Cũng chính vì vậy nên Tề Ninh nhìn chằm chằm vào Đoạn Thanh Trần, tuyệt đối không cho y cơ hội đào thoát.

Mặc dù kỹ năng bơi của Đoạn Thanh Trần tốt nhưng nội lực của Tề Ninh hiển nhiên mạnh hơn Đoạn Thanh Trần vài phần. Hắn điều động nội lực dưới nước, hai cánh tay như hai mái chèo, khi dịch chuyển, sức mạnh của hai cánh tay tăng mạnh, tốc độ tăng nhanh, cũng vì vậy mà bù lại vào việc hành động không tiện, thu hẹp khoảng cách với Đoạn Thanh Trần.

Đoạn Thanh Trần vừa lặn xuống dưới đáy sông, vừa quay đầu nhìn lại phía sau. Y thấy Tề Ninh theo sát phía sau như hình với bóng liền giật mình kinh hãi. Mắt thấy Tề Ninh đã gần trong gang tấc, Đoạn Thanh Trần bỗng lật người trong nước, chủy thủ trong tay đã đâm thẳng về phía Tề Ninh.

Khi đối đầu với kẻ địch, Tề Ninh chưa từng khinh thường bất cứ kẻ nào. Chủy thủ của Đoạn Thanh Trần đâm tới, hắn lập tức nghiêng người tránh đi, hàn nhận trong tay cũng tìm được kẽ hở đâm về phía Đoạn Thanh Trần.

Đoạn Thanh Trần am hiểu kỹ năng bơi, động tác cực kỳ linh hoạt. Chủy thủ của Tề Ninh chưa tới, Đoạn Thanh Trần đã xoay thân một cái, dễ dàng tránh được, vòng sang bên cạnh Tề Ninh, chủy thủ trong tay đâm về phía vai Tề Ninh.

Tề Ninh thấy động tác ở dưới nước của đối phương linh hoạt như vậy, trong lòng có chút giật mình, càng cảm thấy khó giải quyết.

Hắn miễn cưỡng thoát được nhát đâm này của Đoạn Thanh Trần.

Đoạn Thanh Trần lại thừa cơ lật người như một con cá dưới nước, nháy mắt liền kéo giãn khoảng cách với Tề Ninh, tiếp tục thoát thân.

Tề Ninh nhìn ra Đoạn Thanh Trần không muốn dây dưa với hắn, chỉ muốn tìm cơ hội thoát khỏi hắn nhưng dù thế nào hắn cũng không thể để y trốn thoát được.

Sông Tần Hoài quá lớn, một khi mất đi tung tích của Đoạn Thanh Trần ở dưới nước, với khả năng bơi của y thì hắn không thể nào tìm được y ở dưới nước nữa.

Thấy Đoạn Thanh Trần trong chớp mắt liền kéo giãn một khoảng cách, Tề Ninh lập tức tăng tốc đuổi theo. Lúc này hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy cái bóng trắng của đối phương, may mà khi bơi phía trước có nước dao động nên Tề Ninh vẫn có thể phán đoán được vị trí của đối phương.

Đột nhiên Tề Ninh cảm thấy sóng nước phía trước bỗng cuộn lên, hắn đuổi theo nhưng lại thấy Đoạn Thanh Trần đã dây dưa với một đạo thân ảnh. Tề Ninh nhìn dáng người người nọ là phán đoán ra đó chính là Đường Nặc.

Đường Nặc mặc bộ đồ lặn, bộ đồ này giúp động tác của nàng ta ở dưới nước vô cùng nhanh nhạy, không kém gì Đoạn Thanh Trần.

Hai người đều cầm chủy thủ, ở dưới nước ngươi đến ta đâm, dây dưa không dứt, nước sông dập dềnh. Tề Ninh bơi sát lại gần, nhắm chuẩn Đoạn Thanh Trần, giúp Đường Nặc một tay. Bỗng Tề Ninh cảm nhận được mùi máu tươi đập vào mũi, lại thấy nước sông trước mặt vốn đang trong suốt bỗng trở nên đục ngầu, trong lòng giật mình kinh hãi.

Tề Ninh biết chắc chắn có người bị đâm trúng chảy máu, hắn chỉ lo Đường Nặc bị đâm trúng. Lúc này Tề Ninh đã tiến lại gần, thoáng thấy thắt lưng của Đường Nặc đang chảy máu, trong lòng lo lắng, vội dùng tay ra hiệu cho Đường Nặc tránh đi.

Đoạn Thanh Trần đâm trúng thắt lưng của Đường Nặc nhưng cũng bị Đường Nặc kéo dài thời gian.

Đợi Tề Ninh bơi đến, y biết Tề Ninh không dễ đối phó nên định trốn đi. Tề Ninh tay mắt lanh lẹ, vươn một tay ra, túm lấy mắt cá chân của Đoạn Thanh Trần. Mắt cá chân của Đoạn Thanh Trần bị túm lại, nhất thời y không thể thoát thân, quay đầu lại, chủy thủ trong tay đâm về phía Tề Ninh.

Khi chủy thủ kia còn cách Tề Ninh bảy tám tấc, Đoạn Thanh Trần bỗng cảm thấy đùi mình một trận tê dại. Sau đó khí lực trong cơ thể y bỗng không thể tự chủ được, tập trung về phía mắt cá chân bị túm kia. Nhất thời y không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng y biết sự tình không ổn, định vùng ra. Có điều khí lực tập trung xuống mắt cá chân như nước vỡ đê, nhanh chóng chảy ra bên ngoài. Đoạn Thanh Trần muốn dùng lực thoát khỏi nhưng chiếc chân đó vẫn không thể sử dụng được khí lực.

Đương nhiên y không biết vào thời khắc túm được mắt cá chân của y, Tề Ninh đã không chút do dự sử dụng Lục Hợp thần công, khí lực trong cơ thể Đoạn Thanh Trần đã không tự chủ được bị Tề Ninh hấp thu.

Lục hợp thần công này vốn là kỳ công cực kỳ quỷ diệu, lúc đầu Tề Ninh học Lục Hợp thần công vẫn chưa hiểu mấu chốt trong đó nhưng hắn hiểu rõ điểm huyền bí của môn công phu này, bây giờ hắn đã tìm hiểu rõ điểm chính trong đó.

Trên người hắn có mười một huyệt vị đều là nguồn hấp thu, chỉ cần tiếp xúc với bất cứ huyệt vị nào của đối phương cũng có thể hấp thu nội lực bên trong cơ thể đối phương.

Lúc trước Hướng Bạch Ảnh cũng từng nhắc nhở trong cơ thể Tề Ninh có thuần âm chân khí, chân khí bậc này kiêng kị nhất là hút thuần dương chân khí vào người.

Nếu Tề Ninh hấp thu thuần dương chân khí từ cơ thể đối phương thì không những không thể tăng nội lực của bản thân mà ngược lại sẽ khiến hàn băng chân khí trong cơ thể phát sinh xung đột với thuần dương chân khí. Thuần dương chân khí của đối phương càng thâm hậu, hàn băng chân khí trong cơ thể Tề Ninh sẽ phải tiêu hao càng nhiều sức lực để cắn nuốt nó.

Do đó sẽ gây tổn thương cho thân thể của Tề Ninh.

Cũng chính vì vậy, không đến lúc bất đắc dĩ thì hắn tuyệt đối không tùy tiện thi triển công phu này.  Nhưng Hướng Bách Ảnh cũng từng nói nếu hấp thu được thuần âm chân khí thì có thể nhanh chóng dung hợp với hàn băng chân khí trong cơ thể hắn, hơn nữa còn biến chân khí hấp thu được thành của mình. Mặc dù trong quá trình dung hợp, có thể cuối cùng chỉ còn lại mấy phần nhưng sẽ không gây bất cứ tổn thương gì cho thân thể.
 

Trong lòng Tề Ninh tin rằng Đoạn Thanh Trần tu luyện thuần âm chân khí, hấp thu nội lực của y sẽ chỉ có lợi cho mình. Hơn nữa hắn cũng biết công phu dưới nước của Đoạn Thanh Trần quả thực rất cao, hắn ở dưới nước lại hoàn toàn không thi triển được, chỉ có sử dụng Lục Hợp thần công mới có thể đối phó, áp chế y.

Tốc độ hấp thụ của Lục Hợp thần công cũng có liên quan đến nội lực của địch thủ. Nếu nội lực của đối phương còn thâm hậu hơn Tề Ninh, hơn nữa chênh lệch cực lớn thì tốc độ hấp thu sẽ cực kỳ chậm.

Nhưng nếu nội lực của đối phương yếu hơn Tề Ninh thì tốc độ hấp thu sẽ như nước vỡ đê, trút xuống ào ào.

Trước đây Tề Ninh từng hấp thu nội lực của rất nhiều người, mấu chốt nhất là trong cơ thể có hàn băng chân khí kỳ lạ kia, nội lực vô cùng thâm hậu. Lúc này Tề Ninh khởi động Lục Hợp thần công, nội lực của Đoạn Thanh Trần hiển nhiên không thâm hậu bằng Tề Ninh, nội lực của y lập tức chảy vào trong cơ thể Tề Ninh như thủy triều dâng.

Nội lực vào cơ thể, Tề Ninh lập tức cảm thấy đan điền trong nháy mắt liền phát lạnh. Hắn lập tức có thể cảm nhận rõ ràng luồng hàn băng chân khí vẫn luôn tồn tại trong cơ thể mình nhanh chóng khuếch tán đến khắp kinh mạch trên cơ thể.

Luồng hàn băng chân khí này bình thường hắn không cảm nhận được nhưng nếu có ngoại lực tác động vào thì nó sẽ lập tức bị kích phát.

Mặc dù Tề Ninh cảm thấy thân thể rét lạnh dị thường nhưng cũng biết đây là hàn băng chân khí trong cơ thể đang nhanh chóng dung hợp với ngoại lực, hắn cắn răng chịu đựng.

Tay nắm chủy thủ của Đoạn Thanh Trần cách Tề Ninh không xa nhưng tay lại không chút sức lực. Lúc này y muốn dùng lực đâm chủy thủ vào người Tề Ninh nhưng không thành, khí lực trong người đều không tự chủ được đi về phía mắt cá chân, về sau lại bị Tề Ninh hấp thu mất. Y chỉ cảm thấy thân thể mình như một mảnh bèo dưới nước, lảo đảo, một gợn sóng cũng có thể khiến thân thể y dập dềnh.

Đường Nặc bị đâm vào thắt lưng, lập tức lấy một viên thuốc trên người cho vào miệng, sau đó cũng không biết lấy đâu ra một cái khăn đen, nhanh chóng xử lý vết thương ở dưới nước. Nàng có bàn tay khéo léo, xử lý cực kỳ nhanh.

Sau khi xử lý đơn giản, Đường Nặc thấy Tề Ninh cầm mắt cá chân của Đoan Thanh Trần, Đoạn Thanh Trần trôi nổi dưới nước, hai người đó như đang bất động. Nhất thời Đường Nặc cũng không biết rốt cuộc là tại sao lại như vậy, nàng ta nắm chặt chủy thủ trong tay, thân thể mềm mại với đường cong duyên dáng bơi dưới nước như mỹ nhân ngư, tiến về phía Đoạn Thanh Trần.

Bên cạnh sóng nước dập dềnh, Tề Ninh liền biết Đường Nặc đang tới gần. Khóe mắt hắn liếc qua, thấy Đường Nặc tay cầm chủy thủ, trong lòng chỉ lo Đường Nặc trong lúc giận dữ sẽ một đao đâm chết Đoạn Thanh Trần.

Giờ phút này Đoạn Thanh Trần đang bị nhanh chóng hấp thu nội lực, đã không còn lực đánh trả, nếu lúc này Đường Nặc ra tay, Đoạn Thanh Trần không thể nào tự bảo vệ mình.

Dù Tề Ninh tràn đầy sát ý đối với Đoạn Thanh Trần nhưng hắn cũng biết lúc này vẫn chưa nên giết người này. Dù là đối với Hắc Liên Giáo hay vụ án dịch độc ở kinh thành, người này đều biết rất rõ.

Hơn nữa Tề Ninh muốn tìm được tung tích của Lục Thương Hạc thì cũng phải thông qua người này, ít nhất phải hỏi được khẩu cung từ miệng y. Vì thế hắn nhìn Đường Nặc, chỉ mong nàng ta đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Dưới nước không thể phát ra tiếng, lúc này Tề Ninh lại không dám buông tay, mắt thấy Đường Nặc lại gần Đoạn Thanh Trần, Tề Ninh thấy rất lo lắng. Cũng may lúc này Đường Nặc cũng nhìn về phía Tề Ninh, Tề Ninh lập tức lắc đầu nên nàng cũng hiểu được ý của hắn, chỉ nắm chủy thủ, không hề ra tay.

Tề Ninh khẽ thở phào, lúc này hắn lại thấy đôi mắt Đoạn Thanh Trần đã mất đi vẻ sáng ngời, không còn tràn ngập hơi thở tà mị như trước, cả người y cũng khẽ dập dềnh theo gợn sóng dưới nước. Trong lòng Tề Ninh biết mình hấp thu nội lực nhanh đến cực điểm, chỉ e nội lực trong cơ thể Đoạn Thanh Trần đã bị hắn hấp thu hơn nửa.

Năm đó sau khi hắn vừa có được Lục Hợp thần công, người đen đủi đầu tiên là Mộc Thần Quân của Cửu Thiên Lâu. Tề Ninh vẫn nhớ như in khi đó hắn không hề biết cách khống chế Lục Hợp thần công, không như hiện tại thu phóng tự nhiên. Khi đó hắn một lòng muốn tự bảo vệ mình, hấp thu sạch nội lực của Mộc Thần Quân, khiến Mộc Thần Quân gần như biến thành một cái xác khô.

Nếu hắn còn không nới tay, cứ hấp thu tiếp thì cuối cùng Đoạn Thanh Trần cũng sẽ như vậy, bị hắn hấp thu nội lực đến chết.

Hắn đoán nội lực của Đoạn Thanh Trần sắp hết nên mới buông lỏng tay. Đoạn Thanh Trần đã chết ngất đi, sau khi Tề Ninh buông tay, cả người y Trần như một thanh gỗ chậm rãi nổi lên mặt nước. Lúc này Tề Ninh mới gật đầu với Đường Nặc, hai người nhanh chóng bơi lên, rất nhanh liền nghe thấy tiếng “ào ào” trên mặt nước, Tề Ninh và Đường Nặc gần như đồng thời lộ đầu ra khỏi mặt nước…

 

1.86481 sec| 2431.852 kb