Tề Ninh sai Vi Ngự Giang dẫn người đi bắt người ở chiếc thuyền hoa đối diện. Mặc dù Vi Ngự Giang không biết lý do nhưng y biết làm vậy tất có duyên cớ nên cũng không hỏi nhiều, lập tức chọn người nhanh chóng xuống thuyền, đi về phía chiếc thuyền hoa kia.

Tề Ninh thấy Liêu Chấn quỳ dưới đất, nhíu mày nói:

- Liêu Tư Phó định quỳ đến khi nào?

Lieu Chấn sửng sốt, vội nói:

- Hầu gia... Hầu gia bảo ty chức quỳ bao lâu thì ty chức... ty chức quỳ bấy lâu!

- Nói như vậy, Liêu Tư Phó định bỏ lại công vụ không làm, muốn quỳ mãi ở đây sao?

Tề Ninh lạnh lùng nói, thanh âm phát lạnh:

- Còn không dẫn người đưa thi thể hung phạm kia về, giao cho người khám nghiệm tử thi kiểm tra đi. Thân là quan sai mà còn không biết cách phá án sao?

Liêu Chấn như được đại xá, dập đầu nói:

- Ty chức... ty chức lập tức đi làm.

Liêu Chấn vội vàng đứng dậy, cảm giác đầu hơi choáng váng. Vừa nãy y liên tục vả mạnh vào miệng mình, ngay cả đầu cũng gần như bị đánh đến hôn mê, miễn cưỡng đứng vững, dẫn mấy người còn lại nhanh chóng lui xuống.

Chỉ trong chốc lát, đám sai nha Hình bộ đã đi sạch.

Tề Ninh nghĩ đến tình trạng của Đường Nặc, nhanh chóng xoay người đi vào phòng, đẩy cửa ra, chỉ liếc một cái, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Hắn lại thấy bên chiếc giường lại có một đạo thân ảnh đang đứng, cúi người như đang động tay động chân gì trên người Đường Nặc.

Tề Ninh thầm kêu sơ suất, bước nhanh lên trước, trầm giọng nói:

- Dừng tay!

Nhưng lúc này nhìn bóng dáng người nọ lại thấy rất quen thuộc.

Người nọ cũng không quay đầu, chỉ nói:

- Bây giờ ta dừng tay thì con bé không giữ được tính mạng, còn muốn ta ngừng tay nữa không?

Ông ta nói nhưng cũng không ngừng động tác.

Tề Ninh vừa nghe giọng liền nhận ra là Độc Vương Thu Thiên Dịch.

Vừa nãy tiểu yêu nữ ra ngoài tìm Thu Thiên Dịch, Tề Ninh không ngờ chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã tìm được Thu Thiên Dịch về. Chỉ là lúc này không thấy tung tích tiểu yêu nữ, hắn quay đầu ra dấu tay với Tiên Nhi, Tiên Nhi hiểu lòng người, đóng cửa phòng lại, không bước vào.

Tề Ninh đi đến bên cạnh, đã thấy Đường Nặc nằm nghiêng, Thu Thiên Dịch hai tay đeo bao tay quái dị màu đen như một con rắn, tay phải cầm một ống trúc nhỏ to bằng ngón tay cái. Một đầu ống trúc nhắm vào vết thương ở eo của Đường Nặc, có một con sâu mềm mềm có lông thò ra nửa người từ trong ống trúc. Cái đầu nhỏ hình tam giác đang mấp máy bên miệng vết thương của Đường Nặc.

Tề Ninh nhíu mày, thấy thân thể Đường Nặc khẽ run, thấp giọng hỏi:

- Độc Vương, đây là?

- Là con nhóc kia bôi thuốc lên miệng vết thương sao?

Thu Thiên Dịch tức giận nói:

- Học không đến nơi đến chốn, ở đây khoe khoang bừa bãi, nó đi đâu rồi?

Tề Ninh thấy kỳ lạ hỏi:

- Không phải nàng ta tìm Độc Vương về sao?

- Nó còn dám gặp ta?

Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng.

- Sự việc đến mức này, lão phu sau này sẽ dạy dỗ nó cẩn thận mới được.

Lúc này Tề Ninh mới hiểu Thu Thiên Dịch chạy đến thật sự không phải vì tiểu yêu nữ tìm đến. Nghĩ cũng đúng, chắc chắn sư đồ Thu Thiên Dịch phân công nhau ở sông Tần Hoài tìm Đoạn Thanh Trần nhưng tiểu A Não lại phát hiện ra tung tích của Đoạn Thanh Trần trước mà giấu không báo, tự tiện hành động.

Lúc trước hắn và Đoạn Thanh Trần đấu ở dưới nước, thu hút rất nhiều người vây xem, đương nhiên cũng kinh động đến Thu Thiên Dịch.

- Độc Vương, Đoạn Thanh Trần do ngài giết sao?

Tề Ninh lập tức nghĩa đến cái chết của Đoạn Thanh Trần. Đoạn Thanh Trần bị kẻ khác dùng độc châm tấn công, ngẫm lại thì danh hiệu Độc Vương ở đây, trong tay lúc nào cũng có kịch độc cũng là chuyện đương nhiên.

Thu Thiên Dịch tức giận nói:

- Giết y? Lão phu muốn đưa y về Triêu Vụ Lĩnh, chịu hình Cửu Độc, sao lại giết y ở đây được.

Tề Ninh thầm nghĩ lời này của Thu Thiên Dịch cũng không sai, hơn nữa tính tình của Thu Thiên Dịch cũng không phải người dám làm không dám nhận. Nếu ông ta đã nói như vậy thì chắc chắn người ra tay độc sát Đoạn Thanh Trần không phải lão độc vật này. Có điều lúc này sự an nguy của Đường Nặc quan trọng hơn, hắn không quan tâm đến chuyện khác vội, khẽ hỏi:

- Độc Vương, tình hình của Đường cô nương thế nào? Có nặng lắm không?

- Có nặng lắm không?

Thu Thiên Dịch cười lạnh nói:

- Nếu ta đến muộn một lát thì Đại La Kim Tiên cũng không cứu được nha đầu này.

Ông ta liếc nhìn Tề Ninh một cái, nói:

- Nếu con bé chết thật thì ngươi cũng khó thoát được trách nhiệm.

- Hả?

Tề Ninh sửng sốt.

Thu Thiên Dịch tức giận nói:

- Cẩm Y hầu, ngươi đừng nói là ngươi không nhận ra con bé trúng độc thôi tình. Nếu đổi lại là độc thôi tình bình thường thì cũng thôi đi, độc thôi tình Tiểu Nặc trúng là độc do tên khốn Đoạn Thanh Trần phối luyện ra, đâu phải thứ độc dược bình thường có thể so được chứ?

Thu Thiên Dịch nhíu mày nói:

- Nếu không phải thể chất của con bé khác người thường, chống đỡ được đến khi lão phu đến, nếu đổi lại người bình thường thì đã chết rồi.

Tề Ninh còn có chút mơ hồ, Thu Thiên Dịch đã nói:

- Nếu ngươi đã biết con bé trúng độc thôi tình thì nên hiểu loại độc kiểu này không có cách giải nào khác, chỉ có nam nữ hợp hoan mới phá giải được. Nếu ngươi và con bé động phòng sớm một khắc thì đương nhiên có thể giữ được tính mạng của nó, nhưng ngươi lại do dự, suýt nữa thì hại chết con bé.

- Hả?

Tề Ninh lắp bắp kinh hãi, vội la lên: - Vậy bây giờ nàng ấy thế nào rồi?

Thu Thiên Dịch nói:

- Thế nào? Sống chết chưa biết mà thôi. Con nhóc khốn kiếp A Não, tự cho là cầm thần dược giải độc, nó đâu biết bản thân thuốc giải cũng có độc tố. Tiểu Nặc đã uống thuốc, đã khắc chế được độc tố xâm nhập vào cơ thể. Chỉ có Kiều nữ lệ hắc hắc, chính là độc dược thôi tình mà Đoạn Thanh Trần coi như bảo bối không thể dùng thuốc giải khác là khắc chế được.

Tề Ninh nghe nói thôi tình dược này tên là Kiều Nữ Lệ cũng biết sự bất chính của nó.

- ANão bôi thuốc vào vết thương cho con bé, có lẽ có ý tốt nhưng trong giải dược đó vốn đã có độc tố, nếu trong cơ thể Tiểu Nặc Nhi có độc tố thì cũng không sao, ngược lại lấy độc trị độc cũng không chết được

Thu Thiên Dịch thổi râu nói:

- Nhưng trong cơ thể con bé chỉ có Kiều nữ lệ, thậm chí không được coi là độc dược. Vậy nên hay rồi, bôi thuốc lên vết thương của con bé chẳng khác nào hạ độc nó. Hắc hắc, may mà Lê lão đầu thường cho Tiểu Nặc làm bạn với dược thảo, nếu không Tiểu Nặc Nhi không bị Kiều nữ lệ hại chết thì cũng bị A Não hại chết.

Tề Ninh nghĩ mà sợ, thầm nghĩ lúc đó A Não bôi thuốc cho Đường Nặc, hắn mù tịt không biết gì về dược lý, Đường Nặc lại mê man, đều không ngăn cản, còn tưởng A Não thật sự có thể giảm bớt độc trong cơ thể Đường Nặc. Ai ngờ con nhóc đó lại càng giúp càng vướng chân, suýt nữa lấy mạng Đường Nặc.

- Bây giờ Độc Vương đang giải độc cho Đường cô nương sao?

Tề Ninh khẽ hỏi.

- Độc A Não gây ra cho con bé, lão phu đương nhiên phải khắc phục hậu quả.

Thu Thiên Dịch nói.

- Nhưng độc của Kiều nữ lệ lão phu không giải được.

- Hả?

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Độc Vương, ngài là cao thủ dùng độc số một số hai hiện nay mà cũng không giải được độc thôi tình của Đoạn Thanh Trần?

Thu Thiên Dịch cười hắc hắc nói:

- Tiểu Hầu gia đang dùng kế kích tướng sao? Mặc dù lão phu nửa đời nghiên cứu độc thuật nhưng dùng độc cũng có chọn lọc. Lão phu thật không thèm động vào những loại độc dược hạ đẳng như độc thôi tình.

Thấy Đường Nặc bắt đầu cuộn người lại, ông ta dặn dò:

- Mau đi chuẩn bị một thùng tắm lớn, đổ đầy nước vào bên trong, nhớ là càng lạnh càng tốt. Nếu có băng thì cho hết vào.

Tề Ninh vừa nghe lời dặn dò của Độc Vương liền biết tâm tư của ông ta. Hắn cũng không hỏi nhiều, liếc thấy ở góc có một chiếc thùng tắm lớn đặt bên đó, là chiếc thùng tắm khi đó Trác Tiên Nhi dùng để tắm. Hắn vội đi mở cửa, thấy Tiên Nhi canh bên ngoài, vội nói:

- Tiên Nhi, nàng mau bảo người chuẩn bị nước, càng lạnh càng tốt, còn nữa, trên thuyền có băng không, mang hết đến đây.

Trác Tiên Nhi thấy Tề Ninh vẻ mặt lo lắng, vội đáp lời rồi lập tức đi bảo người mang nước đến. Tề Ninh tự đi qua chuyển chiếc thùng tắm lớn đó ra giữa, rất nhanh liền có mấy nha hoàn xách xô nước vào, đổ hết xô này đến xô khác vào trong thùng. Tiên Nhi lại dẫn người lấy ít băng cất trên thuyền cho vào trong thùng.

Chỉ một lát đã đổ đầy hơn phân nửa thùng tắm. Lúc này Thu Thiên Dịch cũng đã thu lại con sâu, tiến sát gần nhìn một cái rồi mới lấy một chiếc bình sứ ở trong ngực ra, đổ chất lỏng màu đỏ sậm bên trong vào thùng. Ông ta ra lệnh:

- Đặt Tiểu Nặc vào thùng đi, tốt nhất là trần như nhộng.

Ông ta cũng không nhiều lời, đi đến bên cửa sổ, chắp hai tay sau lưng, nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Tề Ninh nhất thời có chút xấu hổ, nhìn Đường Nặc một cái, thầm nghĩ dù sao Đường Nặc cũng là hoàng hoa khuê nữ, cho dù tình thế bức bách, hắn cũng không tiện cởi sạch quần áo của nàng. Cũng may Tiên Nhi đã tiến sát bên cạnh thấp giọng nói:

- Hầu gia, có cần... có cần ta giúp không?

Tề Ninh cầu còn không được, vội gật đầu nói:

- Tiên Nhi, vậy làm phiền nàng.

Tiên Nhi khẽ cười, gọi một nha hoàn đến giúp đỡ, bảo người khác đóng cửa lại. Tề Ninh bước đến bên cửa sổ, đứng song song với Thu Thiên Dịch, đều đưa lưng với trong phòng.

- Đa tạ Độc Vương ra tay cứu giúp. Tề Ninh chân thành nói.

Thu Thiên Dịch hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lê lão nhân tự xưng là y thuật thông thần, nay đồ đệ ông ta gặp nạn cũng không thấy bóng ông ta đâu.

Trong lời nói toàn là vẻ khinh thường.

Tề Ninh biết Thu Thiên Dịch và Lê Tây Công là sư huynh đệ, nhưng hình như quan hệ của hai người rất không hòa thuận, hắn không nhịn được hỏi:

- Độc Vương, ngài và Lê tiền bối là sư huynh đệ, tại sao...?

- Ở trước mặt lão phu ngươi ít nhắc đến ông ta thôi.

Thu Thiên Dịch tức giận nói:

- Lê Tây Công chỉ là một kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo thôi. Lão phu xấu hổ khi phải cùng đội với ông ta, cũng chưa từng coi ông ta là sư huynh.

- Sao ngài lại nói vậy? Tề Ninh kinh ngạc hỏi.

Lúc này hai người nghe thấy tiếng xoàn xoạt truyền đến từ sau lưng, hiển nhiên là Tiên Nhi đang cởi quần áo cho Đường Nặc, hai người càng không dám quay đầu nhìn.

- Nếu ngài đã biết ông ta thì sau này gặp hỏi ông ta là được. Thu Thiên Dịch cười lạnh nói.

- Lão già đó là tiểu nhân vô sỉ hai mặt. Năm đó nếu không phải vì ông ta thì lão phu hắc hắc, thôi, dù sao lão phu cũng chưa từng nghĩ sẽ có quan hệ gì ông ta nữa, cả đời không qua lại với nhau, hà tất phải nhắc đến ông ta.

Thu Thiên Dịch liếc nhìn Tề Ninh một cái, nói:

- Tin tức của Tiểu Hầu gia không sai, nếu không có ngươi lần trước báo cho thì lão phu còn không biết Đoạn Thanh Trần ẩn nấp ở kinh thành.

- Độc Vương, hôm nay y bị kẻ khác giết người diệt khẩu, ngài không muốn tra xem rốt cuộc ai là người ra tay sao?

Thu Thiên Dịch nói:

- Chẳng phải Tiểu Hầu gia sẽ truy tra vụ án này sao? Nếu Tiểu Hầu ra tra ra rốt cuộc là ai xuống tay, hãy nói cho lão phu một tiếng.

Giọng của ông ta rất bình tĩnh, tựa hồ không quá quan tâm đến việc ai giết Đoạn Thanh Trần.

Chợt nghe “ầm” một tiếng vang lên, Tề Ninh không quay đầu lại cũng biết là Tiên Nhi đặt Đường Nặc vào thùng tắm. Hắn hỏi Thu Thiên Dịch:

- Độc Vương, Đường cô nương như vậy khi nào có thể giải được độc Kiều nữ lệ?

- Ngươi hỏi lão phu sao?

Thu Thiên Dịch liếc nhìn Tề Ninh một cái rồi mới nói:

- Rốt cuộc có thể chuyển nguy thành an hay không thì phải hỏi ngươi mới đúng. Những gì nên làm lão phu đều làm rồi, kế tiếp là chuyện của ngươi.

 

0.17445 sec| 2460.633 kb