Tiểu yêu nữ bôi bột lên miệng vết thương, thu dọn xong Tề Ninh mới hỏi:

- Tình hình thế nào?

Tiểu yêu nữ khóc nức nở nói:

- Ta không biết, ta… ta cầm thuốc giải độc tốt nhất nhưng không biết có tác dụng không.

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Ngươi suốt ngày giao tiếp với độc dược, chẳng lẽ còn không rõ a tỷ ngươi trúng độc gì sao?

- Ta chưa từng thấy loại độc này mà.

Tiểu yêu nữ thấy Đường Nặc rất suy yếu, cũng sốt ruột đi qua đỡ vai Đường Nặc, chân tay luống cuống nói:

- A tỷ, tỷ thế nào rồi? Ta… ta không biết tỷ trúng độc gì, ta nên làm thế nào đây?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Sư phụ ngươi ở đâu?

- Đúng, ta đi tìm sư phụ.

Tiểu yêu nữ phục hồi tinh thần.

- A tỷ, tỷ đợi nhé, ta đi tìm sư phụ đến, tỷ nhịn một chút, ta rất nhanh sẽ quay lại.

Tiểu yêu nữ nói xong liền xoay người, đi vội vàng.

Trong lòng Tề Ninh biết với kinh nghiệm của Thu Thiên Dịch, chắc lão độc vật kia có thể đoán được Đường Nặc trúng độc gì. Chỉ là không biết khi nào tiểu yêu nữ có thể tìm được Thu Thiên Dịch về.

Thấy Đường Nặc có vẻ sắp hôn mê, Tề Ninh thấy sốt ruột, đột nhiên vỗ đầu, tự trách nói:

- Thật đúng là hồ đồ, suýt nữa thì quên.

Tiên Nhi vẫn luôn đứng cách đó không xa, chuyện xảy ra đột ngột, tựa hồ nàng ta cũng không biết nên làm thế nào, càng không dám bước lên nhúng tay vào. Lúc này Tiên Nhi thấy Tề Ninh vỗ đầu mình, vội nói:

- Hầu gia, ngài làm sao vậy?

Tề Ninh bỗng nghĩ đến hắn thật đúng là trông núi vàng đi tìm bạc, rõ ràng máu của hắn chính là thuốc giải độc, sao phải mất thời gian đi đợi Thu Thiên Dịch. Chỉ là có lúc trong tình huống cấp bách, hắn luôn quên mất chuyện này.

Nghe thấy Tiên Nhi hỏi vậy, trong lòng hắn nghĩ chuyện máu của hắn cũng có thể giải độc càng ít người biết càng tốt bèn đứng dậy, nói với Tiên Nhi:

- Tiên Nhi, ta nghĩ được cách giải độc cho Đường cô nương rồi, ngươi ra ngoài giúp ta trông giữ ở bên ngoài, không được để ai đến làm phiền.

Tiên Nhi rất thông minh, đương nhiên biết ý của Tề Ninh, nói:

- Ta sẽ đứng trông giữ bên ngoài, không để ai đi vào. Nếu Hầu gia cần gì thì cứ gọi một tiếng là được.

Nói rồi Tiên Nhi xoay người ra khỏi cửa, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Lúc này Tề Ninh mới đi đến bên người Đường Nặc, thấp giọng nói:

- Đường cô nương, ta không biết cô trúng độc gì, cũng không có cách gì khác, cô hãy nhẫn nại một chút.

Tề Ninh đỡ Đường Nặc nằm xuống rồi đưa ngón tay đến sát miệng Đường Nặc, nắm chặt chủy thủ, đưa lưỡi chủy thủ sát gần ngón tay, định rạch tay lấy máu.

Lúc này mặt Đường Nặc đỏ bừng, nhìn có vẻ không giống trúng độc mà giống uống say hơn.

Đường Nặc trợn tròn mắt, đôi mắt vốn trong suốt lúc này lại có vẻ mơ màng, vô cùng kiều mỵ. Tề Ninh xưa nay chỉ nhìn thấy dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng của Đường Nặc, bây giờ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Nặc lộ ra vẻ quyến rũ nên rất kinh ngạc. Hắn đang định cứa tay thì bỗng cánh tay chợt bị giữ chặt, Đường Nặc nâng cánh tay Tề Ninh lên, giữ cổ tay hắn, khẽ nói:

- Không… không cần!

- Hả?

Tề Ninh sửng sốt, tiến sát bên tai Đường Nặc thấp giọng nói:

- Đường cô nương, cô trúng độc rồi, còn nhớ cô giúp ta hóa máu không, máu của ta có thể giải độc.

- Ta biết.

Giọng nói của Đường Nặc có chút mềm mại.

- Ta uống huyết hoàn, đã hóa giải được kịch độc, chỉ là… chỉ là loại độc đó trong cơ thể không giải được.

- Không giải được?

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ là loại độc rất lợi hại sao?

- Ta… ta không biết!

Đường Nặc cũng không nhìn vào mắt của Tề Ninh.

- Ngươi ra ngoài đi, ta… ta tự mình giải độc.

- Thế không được.

Tề Ninh nghiêm mặt nói.

- Cô bây giờ rất nguy hiểm, hơn nữa cô cũng không mang thuốc, sao ta có thể rời đi. Đường cô nương, dù có thể giải được độc hay không thì chúng ta cứ thử xem đã.

Tề Ninh cũng không nói lời thừa thãi, chủy thủ đã cứa rách ngón tay, để ngón tay đó sát vào miệng Đường Nặc, máu tươi đỏ hồng chảy xuống bên môi Đường Nặc, thấm vào miệng nàng.

Đường Nặc hơi mấp máy môi, khuôn mặt vốn trắng như tuyết lúc này lại đỏ bừng một mảnh. Tề Ninh chỉ mong máu của mình ít nhiều có thể hóa giải được độc trong cơ thể Đường Nặc. Mấy giọt máu chảy xuống, bỗng Tề Ninh cảm thấy ngón tay trở nên ấm áp, hắn sững người lại, đã thấy Đường Nặc há chiếc miệng nhỏ, ngậm ngón tay đó vào miệng.

Tề Ninh chấn động, không ngờ đến Đường Nặc lại như vậy. Lúc này hắn thấy Đường Nặc ánh mắt mê ly, vẻ mặt kiều mỵ, trong giây lát hắn nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Đường Nặc khẽ ngậm ngón tay của Tề Ninh, hành động này có thể nói là ám muội đến cực điểm.

- Đường cô nương, Đường cô nương!

Tề Ninh vội gọi hai tiếng bên tai Đường Nặc.

Đường Nặc bị Tề Ninh gọi vậy, lập tức tỉnh hơn một chút, phát hiện mình lại ngậm ngón tay của Tề Ninh, cũng lắp bắp kinh hãi, xoay mạnh đầu, ngượng ngùng nói:

- Ngươi… ngươi mau đi ra!

Lúc này cuối cùng Tề Ninh cũng hiểu sau khi bị Đoạn Thanh Trần làm bị thương, dù ở dưới nước Đường Nặc đã nhanh chóng nuốt huyết hoàn, áp chế độc tính trên chủy thủ nhưng có một loại độc lại không thể hóa giải.

Đoạn Thanh Trần được xưng là Sắc Sứ, phong lưu thành tính, trên người đương nhiên cũng mang theo rất nhiều dược vật hạ lưu. Y bôi độc lên chủy thủ đương nhiên là để tăng thêm sát thương cho địch thủ khi phải đối đầu, nhưng người này tâm tư hèn hạ, lại còn thêm thôi tình dược vào đó.

Đường Nặc băng thanh ngọc khiết, bình thường rất nghiêm túc nhưng sau khi trúng độc dược thôi tình đó lại thần trí mông lung, ngậm ngón tay Tề Ninh. Tề Ninh biết đây hoàn toàn là do Đường Nặc bị dược vật khống chế, nếu không nàng tuyệt đối không thể có hành động như vậy.

Lúc này Đường Nặc không dám nhìn Tề Ninh, Tề Ninh cũng vô cùng xấu hổ nhưng lại lo cho an nguy của Đường Nặc nên vẫn tiến sát bên tai Đường Nặc thấp giọng hỏi:

- Đường cô nương, loại độc này liệu có ảnh hưởng đến tính mạng không?

- Ngươi không cần… không cần quản nhiều!

Mặc dù Đường Nặc bị thôi tình dược kia giày vò đến mức cả người nóng lên, trong cơ thể cũng nổi lên cảm giác khác thường nhưng vẫn cắn răng nói:

- Sẽ không… sẽ không ảnh hưởng đến tính mạng!

- Cô gạt ta.

Tề Ninh nhíu mày nói.

- Ta nên làm thế nào, cô mau nói cho ta biết!

- Vô ích!

Đường Nặc thở dốc, cả người đã sắp đổ mồ hôi.

- Loại độc này không hề gây thương tổn cho lục phủ ngũ tạng, vì thế… vì thế dược vật bình thường không thể giải độc, sư phụ… sư phụ cũng chưa… chưa từng dạy ta giải loại độc này!

Tề Ninh thầm nghĩ loại độc dược thôi tình này ti bỉ hạ lưu, dù Lê Tây Công không thể truyền cho một cô nương như Đường Nặc, có lẽ bình thường cũng cực ít nhắc đến loại dược vật này, đương nhiên Đường Nặc cũng sẽ không có lòng đi học giải dược phá giải thôi tình độc này. Cũng khó trách kịch độc lấy đi tính mạng con người trên chủy thủ của Đoạn Thanh Trần đã bị Đường Nặc hóa giải nhưng độc thôi tình này vẫn bó tay.

Lúc này hắn lại nghĩ đến khi ở Tây Xuyên, A tỷ Y Phù của Miêu gia cũng trúng độc thôi tình. Để bảo vệ tính mạng, cuối cùng Y Phù bất đắc dĩ đành giao hoan với Tề Ninh để giữ lại tính mạng. Từ đó có thể thấy nếu nam nữ hoan hợp cũng có thể giải trừ độc thôi tình.

Lúc đó Y Phù cũng vì giải cứu tộc nhân mới bị ép đến bất đắc dĩ, còn tình hình hiện tại của Đường Nặc, nếu muốn nàng giao hoan với hắn thì chỉ e là không thể nào.

Đường Nặc tựa hồ cũng đoán được Tề Ninh nghĩ đến điều gì, nói:

- Ngươi đừng… đừng nghĩ nhiều, ta thường uống các loại dược liệu, thể… thể chất khác người khác, chỉ cần… chỉ cần chống đỡ một lát, đợi… đợi thuốc hết tác dụng là được!

Tề Ninh đã biết Đường Nặc trúng thôi tình độc, đương nhiên không thể mặt dày nói ta giúp cô giải độc, hắn khẽ ừ một tiếng, thầm nghĩ nếu thật sự như vậy thì tốt.

Đúng lúc này lại nghe bên ngoài truyền đến một trận kêu la, tiếng giẫm lên sàn “đông đông đông” không ngừng lọt vào tai. Tề Ninh nhíu mày, lại nghe thấy có tiếng người đi lên cầu thang, chỉ nghe thấy một thanh âm thô lỗ vang lên:

- Bao vây nơi này, không được thả tên nào, hung phạm giết người ở ngay đây.

Tề Ninh ngẩn ra, lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng của Tiên Nhi:

- Mấy vị sai nha, nơi đây không vào được.

- Quan gia làm việc, một ả kỹ nữ cũng dám ngăn cản, không muốn sống nữa à?

Thanh âm thô lỗ kia lại truyền đến.

- Người đâu, ả kỹ nữ thối này cũng là đồng lõa của hung phạm giết người, còng nó lại cho ta, đưa về thẩm tra nghiêm ngặt.

Tề Ninh vừa nghe thấy người nọ nhục mạ Tiên Nhi, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng nói với Đường Nặc:

- Đường cô nương, ta lập tức quay về.

Hắn đứng dậy định đi ra ngoài.

- Tại sao các ngươi không nói đạo lý?

Tiên Nhi hơi giận dữ nói.

- Ta từng nói nơi đây không thể vào là không thể vào.

- Bà nó đúng là gặp quỷ mà, kỹ nữ trên sông Tần Hoài trở nên to gan như vậy từ khi nào thế?

Thanh âm tục tằng kia cười ha ha.

- Được lắm, con mẹ nó ngươi có biết lão tử là ai không? Người của Hình bộ làm việc chưa từng có ai dám ngăn cản. Lão tử lăn lộn ở sông Tần Hoài này đã mấy năm, thật không biết có ả kỹ nữ lợi hại như vậy. Đừng sốt ruột, chờ lão tử làm xong việc sẽ để ngươi nếm mùi lợi hại, người đâu, lôi ả đi cho ta.

Gã vừa nói dứt lời, phía sau đã truyền đến thanh âm trầm ổn:

- Ti Phó đại nhân, chúng ta hỏi rõ rồi hãy bắt người, vụ án này xảy ra trước mắt bao người, phải xử lý cẩn thận.

- Vi Ngự Giang, ý ngươi là gì?

Thanh âm tục tằng cười lạnh nói.

- Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bản quan làm việc không ổn thỏa?

- Ty chức không có ý này.

Người kia lập tức nói:

- Nay đúng vào đại hôn của Hoàng thượng, chuyện gì cũng không nên quá khua chiêng gõ trống, tránh để lòng người hoảng sợ. Hơn nữa vụ án này chưa tìm hiểu rõ được chân tướng, ty chức nghĩ nên cẩn thận thì hơn.

Ti Phó đại nhân nọ lại cười lạnh nói:

- Vậy bản quan hỏi ngươi hung phạm ở ngay trên lầu, ả kỹ nữ này ngăn trở chúng ta bắt người, có phải đồng đảng của hung phạm không? Chúng ta có cần bắt ả lại không?

Vi Ngự Giang do dự một chút rồi mới nói:

- Cô nương, trên sông Tần Hoài xảy ra vụ án giết người, rất nhiều người nói hung phạm trốn trên thuyền của cô, chúng tôi là quan sai Hình bộ, đương nhiên phải tróc nã hung phạm về thẩm vấn, lúc này cô ngăn trở thì sẽ bị liên lụy đấy.

- Nói chuyện với một ả kỹ nữ mà còn phải thương lượng khách sáo vậy sao?

Tư Phó tức giận nói:

- Nếu tất cả vụ án đều phá như ngươi thì cả năm cũng chẳng phá được mấy vụ.

Tề Ninh cau mày, đang định ra khỏi cửa thì lại nghe thấy tiếng “rầm rầm”, cửa phòng đã bị đá văng ra, một thân ảnh cao lớn dẫn đầu xông tới, phía sau lập tức có thêm năm sáu người vọt vào theo, tên nào tên nấy đều tay cầm bội đao.

Đường Nặc mặc bộ đồ lặn nằm trên giường, bị một đám đại nam nhân xông vào, Tề Ninh trong cơn giận dữ, chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nhìn kẻ dẫn đầu. Kẻ này thấy Tề Ninh, sững người lại. Tề Ninh nhìn chằm chằm tên cao đại hán kia, thản nhiên nói:

- Người vừa mắng kỹ nữ thối là ngươi?

 

1.70003 sec| 2444.875 kb