Hoàng Hậu ban cho Thiên La Cao. Tề Ninh đứng dậy tạ ơn, còn chưa kịp ngồi xuống đã có người dâng trà bánh lên. Thị nữ đứng cạnh Tề Ninh lấy ra một chiếc án nhỏ, đặt trà nước bánh trái lên.
Tề Ninh khi đối mặt với Long Thái, thật ra có chút tùy ý. Nhưng mà có Hoàng Hậu ở đây, phai tuân thủ lễ phép, hắn đứng dậy cúi người.
Dâng trà bánh cũng là cung nữ Đông Tề, Tề Ninh nhìn thoáng qua, phát hiện hai cung nữ dâng trà bánh không nhỏ tuổi. Hoàng Hậu mang theo ba mươi sáu cung nữ Đông Tề, nay đều ở Phượng Nghi Cung. Trong đó có mười hai cung nữ đứng tuổi kinh nghiệm phong phú.
Hắn im lặng theo dõi hai cung nữ kia. Hai người đều cúi đầu, không thấy được gương mặt. Đợi khi hai người lui ra, Tề Ninh phát hiện một trong hai cung nữ đó chính là cung nữ xinh đẹp mà mình chú ý tới lúc nọ. Lúc này nàng đứng gần, một hương vị ngây ngất quen thuộc phảng phất nay trước mũi hắn.
Hai cung nữ kia đã cúi người lui ra, Tề Ninh nhìn thấy thân ảnh quen thuộc kia, bỗng nói:
- Chờ một chút!
Hắn đột nhiên kêu lên khiến mọi người xung quanh ngẩn ra, Long Thái nhíu mày nói:
- Cẩm Y Hậu, làm sao thế?
Tề Ninh lộ vẻ xấu hổ, do dự một chút mới kề sát vào vai Long Thái nói:
- Hoàng Thượng, bụng thần có chút khó chịu, gần đây có ….?
Long Thái sửng sốt, lập tức hiểu ngay. Gã suýt thì cười ra tiếng, nhìn xung quanh một chút mới thấp giọng:
- Ngươi tìm người mang ngươi đi, quả là kẻ lười!
Gã chợt nhớ ra Hoàng Hậu ở bên, không nói gì nữa.
Tề Ninh như được đại xá, chỉ vào bóng người quen thuộc kia nói:
- Ngươi chờ một chút.
Hắn chậm rãi đi qua, tới gần cung nữ kia, cúi đầu nhẹ giọng:
- Ở gần đây có chỗ nào đi ngoài được, ngươi dẫn ta đi!
Cung nữ kia vội nói dạ, rồi đi trước dẫn đường. Tề Ninh đi theo sau, đi ra khỏi cửa, đến một hành lang dài, Tề Ninh đi sau cung nữ kia, nhìn chằm chằm vào vòng eo của nàng, không nói gì. Đi một đoạn đường, lại tới một hành lang nhỏ, Tề Ninh nhìn xung quanh không có người, nói:
- Chờ một chút!
Cung nữ kia dừng bước, đứng im một chỗ không quay đầu lại. Tề Ninh chắp tay sau lưng, chậm rãi đi qua, vòng quanh nàng một vòng, mới thản nhiên nói:
- Ngẩng đầu lên!
Cung nữ kia do dự một lát, mới chậm rãi ngẩng đầu.
Tề Ninh nhìn gương mặt của nàng, khoảng ba mươi lăm ba mươi sáu, cũng có tư sắc. Nhưng vừa nhìn qua, cung nữ kia như là sợ Tề Ninh vậy, lập tức cúi đầu.
Tề Ninh nâng cằm, có chút đăm chiêu. Tròng mắt hắn đảo qua đảo lại, chậm rãi đi tới sau lưng nàng, xem xét nàng từ đầu tới chân.
Bỗng nhiên hắn vươn tay, bắt lấy mông của nàng, nhéo một cái.
Cung nữ kia bị bất ngờ, kêu lên đau đớn, một chân như đuôi bọ cạp vậy, nâng lên đá về phía Tề Ninh.
Tề Ninh cười ha ha, thân hình nhoáng lên né tránh. Hắn đi tới bên cạnh cung nữ kia, chộp vào vai nàng.
Thân hình cung nữ lóe lên, trong lúc né tránh vẫn xinh đẹp vô cùng, nháy mắt đã lướt ra khỏi Tề Ninh vài bước. Sau khi đứng vững mới đưa lưng về phía Tề Ninh, thanh âm mang theo sự sợ hãi:
- Hầu gia, nô tì, nô tì là người cạnh Hoàng hậu, ngươi, ngươi làm càn trong cung như vậy, không sợ Hoàng Thượng giáng tội sao?
Tề Ninh chậm rãi tới gần, khẽ cười nói:
- Ta là cận thần của Hoàng Thượng, đừng nói làm bậy với ngươi, cho dù giết ngươi ở đây, Hoàng Thượng cũng không vì một cung nữ vừa già vừa xấu mà so đo với ta.
- Ngài!
Cung nữ lắc lắc eo, nói:
- Ngài nói ai vừa già vừa xấu?
Tề Ninh khẽ thở dàu:
- Có người vốn xinh đẹp, nhìn khắp thiên hạ cũng không có ai có thể so dung nhan với nàng. Nhưng người này cố tình, khiến bản thân vừa già lại vừa xấu. Cung nữ, nàng nói người này có kỳ quái hay không?
Cung nữ kia đột nhiên quay lại, lúc này đã ngẩng đầu ưỡn ngực, cố ý cong người. Trước còn chẳng thấy gì, lần này nàng ưỡn ngực lên, núi non nổi cao, như muốn phá áo mà ra. Trên môi nàng mang theo nụ cười lạnh:
- Ta không rõ ngươi đang nói gì.
Người Sở quốc các ngươi đều phóng túng không kiêng kỵ như vậy sao?
- Phóng túng không kiêng kỵ?
Tề Ninh chắp tay sau lưng lắc đầu cười nói:
- Người khác ta không biết, nhưng ta là kẻ giữ lễ tiết.
- Giữ lễ tiết?
Cung nữ kia cười lạnh:
- Ở trong cung làm nhục cung nữ, chẳng lẽ đó là giữ lễ tiết?
- Phong tục của Tề quốc các ngươi ta không quan tâm, nhưng ở Sở quốc ta. Trượng phu thân mật với nương tử của mình, đó là chuyện kinh thiên địa nghĩa, hợp lý hợp pháp.
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Ngược lại, làm nương tử, không nghe lời phu quân, cả ngày chạy qua chạy lại, còn làm mình trông như con quỷ vậy, đấy là phải tro vào lồng heo.
Cung nữ sửng sốt, đột nhiên nâng tay che miệng, cười ra tiếng.
Bỗng nhiên, hai người đồng thời nhìn về một hướng. Phát hiện có hai cung nữ đang đi tới, hai người trao đổi ảnh mắt, thân hình di động, cơ hồ là cùng lúc chui vào một gian phòng. Tề Ninh vào phòng, nhanh chóng đóng cửa, đợi hai cung nữ kia đi qua mới quay lại. Chỉ thấy cung nữ kia đang đứng sau mình vài bước, nhìn mình với vẻ mặt như cười như không.
- Không phải ngươi muốn đi ngoài sao?
Cung nữ chỉ vào một bức bình phong:
- Sau kia là được, Cẩm Y Hầu nhanh đi đi.
Tề Ninh bước nhẹ đi tới chỗ cung nữ kia, nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng. Cung nữ kia thấy Tề Ninh tới gần, trong mắt hiện lên vẻ bối rối, không tự chủ lùi về sau, thấp giọng mắng:
- Ngươi muốn làm gì?
- Ngươi sợ ta?
Tề Ninh khẽ cười nói:
- Tiểu biệt thắng tân hôn, chúng ta lâu ngày không gặp, tự nhiên là muốn thân thân thiết thiết.
- Vô sỉ.
Cung nữ nói:
- Ai tiểu biệt thắng tân hôn với ngươi, ta không hiểu ngươi nói gì.
- Đến nước này nàng còn giả vờ giả vịt?
Tề Ninh thở dài:
- Có lẽ người khác không nhận ra nàng, chẳng lẽ ta cũng không nhận ra? Vừa rồi sờ mông nàng, là ta nhận ra.
- Ngươi!
Cung nữ cả giận:
- Ngươi là một Hầu gia vô lại.
- Mông nàng ta sờ không biết bao lần, cách quần áo cũng có thể cảm nhận được hình dạng.
Tề Ninh cười hắc hắc:
- Nếu nàng không thừa nhận, cẩn thận ta lột quần áo nàng. Tuy dung mạo nàng thay đổi, nhưng người không thể được. Mỗi một tấc da thịt của nàng ta đều biết rõ. Đúng rồi, cách ba tấc trên mông phải của nàng có một nốt ruồi đỏ. Nếu nàng không nhận, đợi ta nhìn xem nốt ruồi đó là biết ngay.
Cung nữ kia dậm chân, bước nhanh lại chỗ Tề Ninh, túm lấy ngực hắn, thấp giọng quát:
- Tên vô lại này, ta muốn vì dân trừ hại.
Tề Ninh không tránh né, mà duỗi tay ra, ôm nàng vào lòng. Nàng hơi giãy dụa một chút, nhưng không dùng sức, Tề Ninh cúi đầu hôn lên môi nàng. Cung nữ kia ra sức tránh ra, nhưng Tề Ninh ôm quá nhanh, nàng không thể tránh được, chỉ có thể để mặc hắn cắn môi của mình.
Một lát sau, Tề Ninh mới buông đôi môi mềm mại kia ra. Nhìn vào ánh mắt quen thuộc đó, hắn nhẹ giọng:
- Vẫn là vị đó, hương vị của Mị cô cô vẫn không thay đổi.
Cung nữ kia giãy ra, oán giận nói:
- Coi như ngươi thông minh, ngươi nói, sao lại biết được?
- Ta nói rồi, sờ mông nàng là biết.
Tề Ninh thấy sắc mặt nàng trầm xuống, cười khổ nói:
- Thôi, ta nói thật. Mùi hương trên người Mị cô cô, cho dù mười năm hai mươi năm không gặp, vẫn nhớ. Mấu chốt là, tuy mặt của nàng có hóa trang, nhưng ánh mắt không thay đổi.
Cung nữ sửng sốt, ánh mắt trở nên nhu hòa, khẽ cười nói:
- Ngươi nhớ rõ ánh mắt của ta?
- Không chỉ ánh mắt, mỗi một chỗ trên người nàng, ta đều nhớ.
Tề Ninh ôn nhu nói:
- Ngày đó nhìn thấy nàng, ta liền cảm thấy rất là quen, nhưng thế nào cũng không nghĩ được, đường đường là đệ tử của đảo chủ Đông Hải lại hóa trang thành một nô tì.
Cung nữ kia khẽ cười, lắc lắc vòng eo tới gần. Nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tề Ninh, đôi mắt nàng như có sương mù, mông lung mị hoặc, nàng thấp giọng:
- Sở quốc cưới công chúa của Tề quốc, ngươi phải tính công cho ta.
Nếu không phải ta ám sát trên cung điện, công chúa Tề quốc cũng không đến lượt Sở quốc các ngươi.
Nàng cách Tề Ninh chỉ trong gang tấc, mùi thơm quen thuộc kia chui vào trong mũi. Tề Ninh vòng tay, ôm lấy vòng eo mảnh mai của Xích Đan Mị, hai người dán vào nhau. Tề Ninh nhìn đôi mắt mê người của Xích Đan Mị, nhẹ giọng :
- Tất nhiên là phải cám ơn cô cô rồi. Chúng ta tìm một chỗ, để ta cám ơn nàng, được không?
- Xì!
Xích Đan Mị khẽ gắt:
- Trong lòng ngươi định làm gì, ta không biết hay sao? Vừa rồi ngươi không thấy ánh mắt của ta, đã đến sờ chỗ đó. Nếu nhầm người, chẳng phải là làm nhục cung nữ?
- Nhầm thì nhầm,
Tề Ninh cười hắc chắc:
- Đường đường là Cẩm Y Hầu, bóp mông một cung nữ, tội cũng không lớn lắm.
- Đồ xấu xa.
Xích Đan Mị nhẹ giọng cười mắng. Lúc này nàng bị Tề Ninh ôm bộ ngực dán lên người hắn, trong lòng thoải mái. Nàng nhìn ánh mắt của Tề Ninh nói:
- Khuôn mặt này của ta không giống trước kia, ngươi ôm ta, cũng như ôm một nữ nhân xa lạ?
- Thứ nhất, dung mạo của Mị cô cô trong đầu, không nghĩ khác được. Bất kể ngươi dùng khuôn mặt nào đối diện với ta, trong mắt ta luôn là Mị cô cô xinh đẹp động lòng người.
Tề Ninh cười nói:
- Thứ hai, hiện tại khuôn mặt này cũng không khó nhìn, có tuổi phong vận vẫn còn, ta thích.
- Lời ngon tiếng ngọt, không biết mồm này của ngươi lừa bao nhiêu nữ nhân.
Xích Đan Mị nhẹ nhàng cười:
- Nhưng mà âm thanh cùng dung mạo của ta đều thay đổi, ngươi có thể nhận ra ta, cũng coi như thông minh.
Nàng vươn lên, hôn lên mặt Tề Ninh một cái, hắn còn đang sửng sốt, Xích Đan Mị đã cười ha ha:
- Thưởng cho ngươi.
Tề Ninh hớn hở, nói:
- Đa tạ cô cô thưởng. Đây là đáp lễ!
Hắn cũng hôn một cái lên mặt Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị uốn éo thân thể, cắn môi, mới nhẹ giọng nói:
- Nơi này không nên ở lâu, ngươi về trước đi, miễn cho Hoàng Đế sinh nghi.
- Đúng rồi, Mị cô cô, sao nàng lại hóa trang thành cung nữ vào trong cung?
Tề Ninh nhíu mày:
- Chẳng lẽ nàng muốn làm hại Hoàng Thượng?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo