Tề Ninh hơi trầm ngâm một chút rồi mới nói:
- Hoàng thượng! Việc này thần không dám ngông cuồng thể hiện, tất cả xin Hoàng Thượng chỉ bảo.
Long Thái mắng:
- Trẫm cho đòi ngươi tới đây không phải để thương lượng.
Ngươi đừng có suy đoán thiếu căn cứ.
Tề Ninh cười ha hả, nói:
- Vốn chưa có cơ hội tốt để ra tay với nhà Tư Mã. Nếu lúc này, Tư Mã Thường Thận chủ động thỉnh thánh chỉ, vì sao Hoàng Thượng không nhân cơ hội này mà lột tước vị của hắn. Chúng ta cũng đâu có yêu cầu. Như Hoàng Thượng vừa mới nói, đây không phải là do Hoàng thượng cố ý lột tước vị của y, nhưng toàn bộ văn võ trong triều đều biết việc này nên để giữ danh dự cho nhà Tư Mã nên mới phải làm như thế.
Long Thái cười ha hả, nói:
- Thật ra lý do này cũng được. Y chống cằm, nghĩ một lúc rồi nói:
- Thế này để xem cuối cùng Tư Mã Lam sẽ nói thế nào.
Tề Ninh tiến lại gần nói nhỏ:
- Hoàng Thượng! Có một chuyện không biết có nên nói hay không?
- Hả?
Long Thái ngạc nhiên hỏi:
- Chuyện gì?
Tề Ninh cười nói nhỏ:
- Tối qua Hoàng thượng động phòng hoa chúc. Một tối được trải nghiệm hai tân nương tử, hôm nay đã phải xử lý công việc, liệu có được không?
- Cút.
Long Thái cười mắng:
- Ngươi nghĩ Trẫm giống ngươi, không biết kiềm chế? Sức khỏe của Trẫm rất tốt.
Rồi y lại nói nhỏ:
- Tối qua Trẫm không tới cung Vĩnh Xuân.
- Cung Vĩnh Xuân?
Long Thái giải thích:
- Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung Vĩnh Xuân. Trẫm đã theo ý Thái hậu, phong nàng làm Hoàng Quý phi.
- Nói như vậy, tối hôm qua Hoàng thượng chỉ ở cung Phượng Nghi?
Tề Ninh hỏi:
- Như vậy chẳng phải Tư Mã Uyển Quỳnh phòng không?
Long Thái nói:
- Vốn Trẫm không có ý tới cung Vĩnh Xuân. Hơn nữa, trẫm nghe nói hôm qua nàng bị thương, liền mượn lý do đó không tới.
- Bị thương?
- Hôm qua sau khi vào cung, nàng liền tìm thái y tới khám chân. Long Thái nói:
- Thái y bẩm báo với Trẫm rằng, bắp chân của Tư Mã Uyển Quỳnh bị cắm một cây châm, không biết đã bị đâm vào từ lúc nào.
Tề Ninh liền nhớ tới cảnh ngày hôm qua. Khi Tư Mã Uyển Quỳnh tới bậc thang, đột nhiên bị ngã sấp xuống. Hiện tại xem ra, không ngờ khi đó có người phóng kim vào đùi. Chỉ có điều trước mặt bao nhiêu người, kẻ nào đã ra tay?
Trong đầu hắn chợt nhanh chóng xuất hiện vóc dáng xinh đẹp của cung nữ Đông Tề.
Đúng lúc này, từ bên ngoài chợt có âm thanh vọng vào:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, Trấn quốc công cầu kiến.
Long Thái liền ngồi thẳng người, Tề Ninh cũng nhanh chóng lui ra trước án, khoanh tay đứng thẳng.
Long Thái và Tề Ninh liếc mắt nhìn nhau rồi mới nói:
- Tuyền Trấn quốc công vào đi.
Tư Mã Thường Thận mặc áo quan, nhìn hơi còng còng, nét mặt cũng không được khá lắm. Sau khi bước qua cửa, nhìn thấy Tề Ninh, lão hơi khựng lại nhưng rồi vẫn bước tới, khom người thi lễ với Hoàng thượng:
- Lão thần tham kiến Hoàng thượng.
Khi lão định quỳ xuống để hành lễ, Long Thái đã nói:
- Lão quốc công đã cao tuổi, không phải giữ lễ.
Tư Mã Lam chắp tay nói:
- Lão thần tạ ơn.
- Cẩm Y hầu! Mang ghế cho lão quốc công ngồi.
Long Thái ra lệnh.
Tề Ninh liền bưng một cái ghế tới, đặt sau lưng Tư Mã Lam rồi lên tiếng bằng giọng kính cẩn:
- Lão quốc công! Mời ngài ngồi.
- Làm phiền Cẩm Y hầu. Tư Mã Lam gật đầu mỉm cười với Tề Ninh. Long Thái đợi Tư Mã Lam ngồi xuống xong mới lên tiếng hỏi:
- Hôm nay lão quốc công tiến cung là có chuyện gì?
- Hoàng thượng! Lão thần tới thỉnh tội.
Tư Mã Lam định đứng dậy thì Long Thái đưa tay ra nói:
- Lão quốc công cứ ngồi xuống nói chuyện, không phải đứng dậy. Rồi y liền nhíu mày, hỏi:
- Lão quốc công tiến cung thỉnh tội? Nói vậy là thế nào?
Tư Mã Lam nhìn về phía Tề Ninh, thở dài:
- Cầm Y hầu! Hôm qua Tư Mã Thường Thận uống hơi quá chén, rượu làm người điên, dám cản trở ban sai của Hộ bộ. Sau khi lão thần biết việc này, về phủ đã quở trách y. Nhưng chuyện này đã mắc phải, có hối hận cũng muộn, Lão thần chỉ còn biết vào cung để thỉnh tội với Hoàng thượng.
Long Thái và Tề Ninh liếc mắt nhìn nhau mà nghĩ thầm "Hôm nay quả thật Tư Mã Lam muốn tới để biện hộ cho Tư Mã Thường Thận." Long Thái thản nhiên, cầm lấy cuộn sớ, nói:
- Lão quốc công có biết Trung Nghĩa hầu dâng sớ không?
Tư Mã Lam vuốt cằm, nói:
- Lão thần biết. Đó cũng là do lão thần lệnh cho Tư Mã Thường Thận dâng lên. Hôm qua khi ở ngoài cửa cung, Tư Mã Thường Thận không để ý tới hôn lễ của Hoàng thượng, to mồm sinh sự, lại còn nói với Cẩm Y hầu. Nhưng cho dù thất phu thì lòng cũng đáng ngàn vàng, huống chi là Tư Mã Thường Thận.
Ngừng một chút, lão mới nói:
- Cho nên với cái sớ xin lột bỏ tước vị, xin Hoàng thượng cân nhắc.
Long Thái nghĩ một chút, mới nói:
- Lão quốc công! Việc này Thái hậu có đề cập với trẫm. Từ khi Đại Sở chúng ta khai quốc tới nay, đều có bốn nhà thế tập. Làm sao có thể tước bỏ tước vị Trung Nghĩa hầu.
- Hoàng thượng! Lão thần khẩn cầu Hoàng thượng chuẩn cho bản sớ này.
Tư Mã Lam nghiêm mặt nói:
- Một lời nói như gói vàng, không phải trò đùa. Nếu Tư Mã Thường Thận đã dám hứa hẹn trước đủ các quan viên, Hoàng thượng không chuẩn y cho đạo sớ này thì về sau làm sao nhà Tư Mã còn đường mà đứng ở trên triều?
Long Thái cũng hơi bất ngờ. Y nhìn Tư Mã Lam để xem những lời lão nói là thật hay giả.
- Hoàng thượng! Lời nói của lão thần xuất phát từ tâm can. Như hiểu được suy nghĩ của Long Thái, Tư Mã Lam khẽ thở dài:
- Hoàng thượng thấy lão thần dốc sức bao năm, phong cho làm Quốc công, đó là long ân bao la. Từ Thái Tông hoàng đế cho tới nay, nhà Tư Mã đi theo ba vị Đế quân đều nhận Long ân vô thượng. Lần này, Tư Mã Thường Thận mắc phải sai lầm, chắc chắn phải bị trùng phạt. Hoàng thượng vừa mới lên ngôi, càng phải thưởng phạt phân minh, như vậy mới thể hiện được uy thế.
Long Thái do dự một chút rồi mới nói:
- Chỉ có điều phía Thái hậu....
- Hoàng thượng không phải nghĩ nhiều. Về phía Thái hậu, lão thần đã tấu rõ.
Tư Mã Lam nói:
- Đối với bản sớ này, xin Hoàng Thượng ân chuẩn, lão thần vô cùng cảm kích.
Long Thái thấy Tư Mã Lam đã nói đến mức này thì cũng theo thế, nói:
- Nếu lão quốc công đã nói vậy, Trẫm không cố cưỡng ép. Nếu như vậy, trẫm sẽ ân chuẩn cho đạo sớ này.
Tư Mã Lam đứng dậy, chắp tay nói:
- Lão thần tạ ơn thánh ân của Hoàng thượng.
Long Thái liếc mắt về phía Tề Ninh thấy nét mặt của hắn cũng đầy sự thắc mắt, rõ ràng không đoán ra con cáo già Tư Mã Lam đang giở thứ võ gì.
- Lão quốc công cứ ngồi nói chuyện là được rồi. Long Thái nói nhẹ nhàng:
- Chỉ có điều tước đi tước vị, còn thực ấp cứ để lại đi.
- Hoàng thượng! Lấy tước vị, đoạt ấp là chuyện hết sức tự nhiên. Tư Mã Lam nghiêm mặt nói:
- Nếu chỉ bỏ tước vị mà giữ lại thực ấp, thậm chí còn để cho người ta bàn ra tán vào.
Long Thái hơi xoa cằm, Tư Mã Lam thuận thế nói tiếp:
- Mặc dù tuổi của Tư Mã Thường Thận không còn nhỏ, nhưng hành sự thiếu suy nghĩ, tính tình nóng nảy. Cựu thần còn có một chuyện, cầu xin Hoàng thượng đồng ý.
- Lão quốc công cứ nói.
Tư Mã Lam nghĩ một chút rồi nói:
- Hoàng thượng! Mặc dù tính nết của Tư Mã Thường Thận không được tốt nhưng vẫn có tài cán.
Hiểu con không ai bằng cha, lão thần cũng không dám nói nhiều.
Có điều cho dù là sắt thép, nếu không mài giũa thì cũng không thành hình. Nếu Tư Mã Thường Thận có thêm kinh nghiệm chắc chắn sẽ cống hiến được nhiều hơn cho triều đình.
- Kinh nghiệm?
Long Thái hơi cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi lại:
- Lão quốc công định rèn luyện Tư Mã Thường Thận như thế nào?
- Cựu thần nghĩ, chỗ rèn luyện tốt nhất tất nhiên là quân đội. Tư Mã Lam hừ lạnh một tiếng:
- Tư Mã Thường Thận sống trong nhung lụa từ nhỏ, không biết trời cao đất dày, chưa nếm trải đau khổ nên mới tự cho mình lên trời. Nếu đưa nó vào trong quân đội, đồng cam cộng khổ với binh lính, tất nhiên có thể rèn giũa tính tình của hắn. Hơn nữa, thuở nhỏ, Tư Mã Thường Thận cũng hay đọc binh thư, có phần tâm đắc với hành quân đánh trận. Nếu được lên tiền tuyết, lấy kinh nghiệm thực tế, chắc là có thể có tác dụng.
Lão vừa dứt lời, Tề Ninh lập tức run sợ, cuối cùng mới hiểu rõ ý đồ của Tư Mã Lam.
Sau khi Hoài Nam vương bị hạ, Tề Ninh đã dự đoán được nhà Tư Mã muốn hô phong hoán vũ trong triều, tất nhiên sẽ phải nhúng tay vào tài chính và binh mã. Hôm nay lão cáo già chủ động thỉnh cầu Hoàng đế phê chuẩn lột bỏ tước vị của Tư Mã Thường Thận, Tề Ninh đã cảm thấy có gì đó khác thường.
Tới bây giờ, hắn mới hiểu được con cáo già này định lùi một bước tiến hai bước, vất bỏ tước vị của Tư Mã Thường Thận rồi mượn có để cho y được đặt chân vào trong quân đội.
Còn cái chuyện rèn luyện trong quân đội tất nhiên là lý do đường hoàng, thân là con cả của Tư Mã Lam, cho dù có vào quân đội, được Tư Mã Lam chống lưng sẽ nhanh chóng xây dựng được thế lực của mình.
- Lão quốc công định cho y vào cánh quân nào?
Long Thái vẫn hết sức thản nhiên:
- Thủy sư Đông Hải? Quân đoàn Tây Xuyên hay là quân đoàn Tần Hoài?
Tư Mã Lam thở dài:
- Hoàng thượng! Hiện giờ tình hình biến động ở Bắc Hán ra sao vẫn chưa biết. Nhưng cho dù tình hình có thế nào, một khi có cơ hội tốt, Đại sở chúng ta vẫn không thể bỏ qua cơ hội, phải nhanh chóng bắc phạt. Thật ra thời gian qua, lão thần vẫn luôn suy nghĩ về chuyện này. Bất cứ lúc nào quân đoàn Tần Hoài cũng có thể xuất binh Bắc phạt. Ý của lão thân nếu có thể cho Tư Mã Thường Thận tới quân đoàn Tần Hoài, trải nghiệm trong chiến trường thật sự, mới làm cho y nhanh chóng trưởng thành.
Không biết ý của Hoàng thượng như thế nào?
Tề Ninh cười lạnh nghĩ thầm "Thì ra nhà Tư Mã muốn nhúng tay vào quân đoàn Tần Hoài." Thật ra chuyện này cũng chẳng có gì lạ. Hiện tại nhà Tư Mã hận Cẩm Y Tề gia thấu xương, mà địch thủ lớn nhất chính là quân đoàn Tần Hoài. Hiện giờ Cẩm Y tề gia sống yên trong triều, có một nguyên nhân cơ bản cũng là vì sự có mặt của quân đoàn Tần Hoài. Nhà Tư Mã không dánh có hành động thiếu suy nghĩ với Cẩm Y Tề gia nên cũng phải e ngại mối quan hệ của Tề gia với quân đoàn Tần Hoài.
Hai đời chủ tướng của quân đoàn Tần Hoài đều xuất thân từ Cẩm Y Tề gia. Nên dấu ấn của Cẩm Y Tề gia ở trong quân đoàn Tần Hoài rất rõ nét. Mà hiện tại đại tướng quân Nhạc Hoàn Sơn của quân đoàn Tần Hoài cũng được Tề gia bồi dưỡng. Với quan hệ sâu xa như vậy, cho dù kẻ nào muốn động tới Cẩm Y Tề gia đương nhiên cũng phải suy nghĩ chu đáo.
Thấy Long Thái hơi trầm ngâm, Tư Mã Lam cười khổ, nói:
- Mới vừa rồi, lão thần nói rất nhiều trước mặt Thái hậu, chỉ tiếc là rèn sát không thành thép. Thái hậu liền bảo lão thần tới thỉnh cầu Hoàng thượng đưa Tư Mã Thường Thận vào trong quân. Lão thân nghĩ thấy lời Thái hậu nói hoàn toàn chính xác nên mới cả gan tới thỉnh cầu Hoàng thượng. Ngừng một chút rồi lão tiếp tục nói:
- Hơn nữa, lão thần nghĩ với tình hình hiện tại, quân đoàn Tần Hoài cũng cần phải có người của triều đình đưa tới để giám sát. Lão thần bẩm báo với Hoàng thượng trong quân đoàn Tần Hoài đã hình thành phe phái, thậm chí có người còn cho lính đi cướp bóc dân chúng.
Cứ tiếp tục thế này, thiết nghĩ hậu quả sẽ không tưởng nổi.
Tề Ninh thản nhiên hỏi:
- Lão quốc công! Hiện tại quân đoàn Tần Hoài đang loạn hay sao?
Tư Mã Lam gật đầu, nói:
- Thật ra trong quân đoàn Tần Hoài đang có phe phái. Có điều khi lệnh tôn còn vần lãm cho đám kiêu binh hãn tướng của quân đoàn Tần Hoài kinh sợ, không xảy ra tình hình nhiễu loạn. Nhưng sau khi lệnh tôn qua đời, mặc dù Nhạc Hoàn Sơn thống lĩnh quân đoàn Tần Hoài nhưng dù sao cũng không thể được như lệnh tôn. Rất nhiều tướng lĩnh mà ngay cả Nhạc Hoàn Sơn cũng không kiềm chế được. Hiện tại đang là lúc rối loạn, nếu không chỉnh đốn, một khi khai chiến, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
- Lão quốc công cảm thấy phải chỉnh đốn quân kỷ của quân đoàn Tần Hoài cũng đúng. Long Thái trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Nhưng Tư Mã Thường Thận có thích hợp hay không?
- Hoàng thượng! Chỉ cần người hạ một đạo ý chỉ lệnh Tư Mã Thường Thận thay Hoàng thượng tới quân đoàn Tần Hoài giúp đỡ Nhạc Hoàn Sơn chỉnh đốn quân kỷ, chắc chắn sẽ không mắc sai lầm. Tư Mã Lam nói:
- Tư Mã Thường Thận vẫn có năng lực. Lão thần không phải vì nó là đứa con của mình là tiến cử, mà là vì triều đình để lựa chọn người thích hợp. Lão thần nguyện ý vì Tư Mã Thường Thận mà bảo đảm. Nếu Tư Mã Thường Thận mắc sai lầm, lão thân xin thỉnh Hoàng thượng xóa bỏ tước vị quốc công.
Long Thái nói ngay:
- Lão quốc công nói quá lời. Lão quốc công! Thật ra Trẫm cũng có chuyện muốn tìm, vừa đúng lúc hôm nay ngài vào cùng nên muốn thương lượng với ngài.
- Không biết Hoàng thượng có gì muốn nói?
- Vụ án Hoài Nam vương không thể từ bỏ.
Long Thái nghiêm mặt nói:
- Ý của trẫm là muốn Hình bộ tiếp tục điều tra việc này. Có điều Hình bộ thượng thư Tiễn Nhiêu Thuận không hoàn thành trách nhiệm, bị bãi quan miễn chức. Chức Hình bộ Thượng thư tạm thời bỏ trống.
Trẫm nghĩ muốn chủ trì Hình bộ, nhất định phải lựa chọn một người từ trong bốn nhà thế tập.
Tư Mã Lam vuốt nhẹ râu nhưng vẫn thản nhiên.
- Kim đao lão Hầu gia dưỡng bệnh nhiều năm, hai đứa con trai đều ở trong quân, tất nhiên không thể triệu hồi. Phía Vũ vương hầu Tô Trinh thì có người nói y từng kết giao với Hoài Nam vương tất nhiên không thể để chủ trì hình bộ.
Long Thái nói chậm rãi:
- Trẫm đang nghĩ tới Tư Mã Thường Thận.
- Hoàng thượng! Tư Mã Thường Thận không thể làm được. Tư Mã Lam nói như chém đinh chặt sắt:
- Hoàng thượng! Hiện tại bên ngoài đang đồn đãi rằng biến cố Hoàng lăng là vì nhà Tư Mã và Hoài Nam vương có oán riêng mới xảy ra. Mặc dù không phải như vậy nhưng miệng người vốn đáng sợ. Nếu để cho Tư Mã Thường Thận chủ trì Hình bộ, tất nhiên sẽ để người ta mượn cớ. Tới lúc đó, Tư Mã Thường Thận có muốn lập công cũng chẳng được.
- A?
Long Thái hỏi:
- Lão quốc công cảm thấy Tư Mã Thường Thận không thích hợp?
Vậy thì ai thích hợp?
Tư Mã Lam mỉm cười nói:
- Hoàng thượng nói Hình bộ nên để cho người trong bốn nhà thế tập chủ trì là đúng. Nghĩ đi nghĩ lại, hiện giờ người thích hợp nhất cũng chỉ có Cẩm Y hầu.
- Cẩm Y hầu?
- Mặc dù Cẩm Y hầu còn trẻ nhưng trí dũng song toàn, là thiếu niên anh tài hiếm có. Tư Mã Lam nói nghiêm nghị:
- Hơn nữa Cẩm Y hầu là người chính trực. Nếu để Cẩm Y hầu chủ trì Hình bộ, để hắn rèn luyện tại Hình bộ, tất nhiên là phúc của triều đình.
- Nhưng Cẩm Y hầu còn trẻ, lão quốc công cảm thấy hắn có thích hợp không?
- Có chí không đợi tuổi. Tư Mã Lam cười nói:
- Năm đó đại tướng quân Tề Cảnh cũng còn trẻ đã chinh chiến sa trường, lập vô số chiến công hiển hách. Cẩm Y hầu là con trai trưởng của đại tướng quân, tất nhiên cũng có được tài cán của đại tướng quân. Lão thần nghĩ, chỉ cần làm việc theo tâm là sẽ đảm nhiệm tốt.
Long Thái gật đầu nói:
- Lão quốc công đã nói vậy thì Trẫm yên tâm. Tề Ninh! Trẫm lệnh ngươi tới chủ trì Hình bộ, tiếp tục điều tra vụ án Hoài Nam vương. Ngươi có dám đảm nhiệm trọng trách này không?
Tề Ninh tiến lên một bước, chắp tay nói:
- Được Hoàng thượng và lão quốc công tin tưởng, thần sẽ lo lắng hết lòng, không phụ long ân của Hoàng thượng.
Long Thái nói:
- Vậy truyền ý chỉ của Trẫm.
Ngày mai, Cẩm Y hầu Tề Ninh tới Hình bộ nhận chức.
Rồi y quay sang Tư Mã Lam nói:
- Nếu Tư Mã Thường Thận nguyện tới trong quân rèn luyện, lão quốc công liền truyền chỉ của Trẫm, lệnh cho Tư Mã Thường Thận tới quân đoàn Tần Hoài, cùng với Nhạc Hoàn Sơn chỉnh đốn quân kỷ, Trẫm phong Tư Mã Thường Thận là Tiền tướng quân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo