Không ngờ Tư Mã Thường Thận lên tiếng không hề do dự:
- Tề Ninh! Ngươi yên tâm. Bản hầu đã nói là chắc như đinh đóng cột. Ngày mai bản hầu sẽ dâng sớ, xin Hoàng thượng tước lấy tước vị của bản hầu.
Nói tới đây, y chỉ cười lạnh rồi cau có, chắp hai tay sau lưng mà bước đi.
Đám quần thần nhường đường cho y. Có người cũng nghĩ chuyện Tư Mã Thường Thận dâng biểu là thật nhưng chuyện có bị thu hồi vị trí Hầu tước hay không thì còn chưa biết.
Hiện giờ trong cả triều không ai có quyền thế sánh nổi với Tư Mã Lam. Mà Thái hậu cũng xuất thân nhà Tư Mã. Cho dù dâng biểu tới tay Hoàng đế, nếu Thái hậu đứng ra nói hộ, chưa chắc Hoàng đế đã thực sự tước đoạt tước vị của Tư Mã Thường Thận.
Tề Ninh cũng chắp tay nói với xung quanh:
- Các vị đại nhân. Làm mọi người tốn thời gian. Cũng may có các vị làm chứng, Đậu đại nhân mới có thể xóa được oan khuất.
Đậu Quỳ cũng lập tức thi lễ với xung quanh. Các đại thần đều là người đúng đầu nhiều chỗ. Lúc này đêm đã khuynh, các quan viên không nên ở đây lâu nên rời đi.
Đậu Quỳ gặp nạn lớn không chết trong lòng cảm thấy may mắn.
Nhìn các quan viên rời đi, y mới bước tới trước mặt Tề Ninh lên tiếng mà trong lòng vẫn còn sợ hãi:
- Hầu gia! Tối nay vô cùng mạo hiểm. Nếu không nhờ Hầu gia nghĩ cách, hạ qua chỉ sợ...
Nói tới đây, y cảm thấy thắc mắc rồi không kìm nổi lên tiếng hỏi:
- Hầu gia! Sao trong cái rương đó lại biến thành như vậy?
Tề Ninh mỉm cười, ghé sát lại mà nói nhỏ:
- Đậu đại nhân đừng trách. Chiêu này gọi là dương đông kích tây.
Đậu Quỳ bừng tỉnh, hiểu ra. Mặc dù biết mình bị Tề Ninh coi là quân cờ nhưng cũng may kết quả đó khiến cho người ta vừa ý. Nếu không nhờ một chiêu dương đông kích tây của Tề Ninh, có lẽ bây giờ y đã phải vào nhà lao nên cũng chẳng để ý, chỉ nói nhỏ:
- Hầu gia! Vậy số đồ quý kia?
- Đậu đại nhân! Quả thực Hoài Nam vương phủ có kho báu vật hay sao?
Tề Ninh chắp tay sau lưng, cười cười.
Đậu Quỳ nhanh chóng hiểu được, cười ha hả, nói nhỏ:
- Nơi đó làm gì có kho báu, chỉ là do người khác bịa đặt mà thôi.
Báu vật của Hoài Nam vương phủ đều được vận chuyển tới Hộ bộ, ngay cả thỏi bạc cũng chẳng còn. Y cũng là người hiểu nhanh, biết việc này không nên nói thêm liền chắp tay lại:
- Hầu gia! Hạ quan tạm quay về Hộ bộ trước. Giờ không còn sớm, Hầu gia hồi phủ nghỉ tạm đi.
Tề Ninh hơi vuốt cằm, cười nói:
- Hôm nay Đậu đại nhân phải vất vả.
Đậu Quỳ lại thi lễ rồi không nói thêm, trèo lên xe ngựa. Xa phu quay đầu xe. Chiếc xe lộc cộc theo con đường liền, nhanh chóng rời đi.
Tề Phong đã dắt ngựa của Tề Ninh tới. Hắn nhảy lên ngựa, trở về phủ.
Trở lại Hầu phủ thì đã qua giờ Tý.
Lão tổng quản Hàn Thọ của Hầu phủ đang đứng ở sảnh lớn để chờ.
Thấy Tề Ninh trở về, lão lập tức bước tới dâng trà. Tề Ninh nhấp một ngụm, cười nói:
- Lão tổng quản vẫn chưa nghỉ sao?
Hàn Thọ bước tới ghé sát tai hắn mà nói nhỏ:
- Hầu gia! Chiều tối hôm nay, Tam lão thái gia tới đây gặp Tam phu nhân.
- Hả?
- Về hôn sự của Hầu gia. Hàn Thọ nói:
- Lần này Tam lão thái gia coi như dốc lòng, đưa tới cả lễ hỏi, ngay cả danh thiếp ghi ngày sinh tháng đẻ của Tây Môn cô nương cũng có. Hiện tại chúng đang ở trong tay phu nhân. Nghe nói Tam lão thái gia còn muốn tới nữa. Nếu không có gì thay đổi thì chỉ còn chờ đón dâu.
Thật ra Tề Ninh cũng không biết Cố Thanh Hạm suy nghĩ ra sao đối với cái hôn sự này nên hỏi nhỏ:
- Tam phu nhân có nói gì về đám cưới này không?
- Hình như Tam phu nhân cũng rất vui mừng.
Hàn Thọ nói:
- Trước đây đúng là Tam phu nhân tránh mặt Tam lão thái gia. Có điều hôm nay lại tỏ ra khách sáo, còn liên tục cảm ơn Tam lão thái gia, tạ ơn đã vất vả vì chuyện hôn sự của Hầu gia.
Tề Ninh biết trước mặt người khác Cố Thanh Hạm là một người hào phóng, cho dù trong lòng có suy nghĩ gì cũng không hề thể hiện.
Đêm đó hắn lén vào trong phòng nàng biết được nhiều điều, rồi nhiều ngày qua vẫn chưa gặp lại nên trong lòng thấy nhớ. Có điều hắn biết Thái phu nhân vẫn luôn để ý tới hắn, biết không thể tiếp xúc quá mức với Cố Thanh Hạm, tránh để Thái phu nhân phát hiện ra.
- Lão tổng quản cứ đi nghỉ ngơi, chuyện này ta biết rồi. Tề Ninh nói:
- Trở về ta sẽ hỏi Tam nương xem tình hình thế nào.
Hàn Thọ đã cao tuổi, chịu đựng tới bây giờ đúng là hơi mệt nên lui ra.
Chờ Hàn Thọ lui ra, Tề Ninh mới vẫy Tề Phong đến. Tề Phong ghé sát vào tai hắn mà nói:
- Hầu gia! Lý Đường vẫn chưa về, không biết chuyện thế nào rồi.
- Hắn làm việc rất cẩn thận. Tề Ninh nói nhỏ:
- Khi hắn về, ngươi bảo tới thẳng phòng ta.
Nghĩ một chút rồi hắn nói:
- Có một chuyện ngươi đi làm.
- Chuyện gì?
- Lần trước khi ta tới Cái Bang có dẫn ngươi đến. Ngươi còn nhớ chỗ đó?
Tề Ninh nói nhỏ:
- Ngươi là người của ta nên Bạch Đà chủ cũng biết. Hôi Ô Nha đang dưỡng thương ở chỗ y. Ngươi tới xem tình hình của Hôi Ô Nha thế nào. Nếu tính mạng không còn đáng lo, ngươi thu xếp một chỗ yên tĩnh, ta muốn gặp gã. Đừng để cho người khác biết.
Tề Phong nói nhỏ:
- Hầu gia yên tâm, tiểu nhân sẽ làm cẩn thận.
Tề Ninh uống xong nửa chén trà mới đứng dậy trở về phòng. Trở lại phòng mình, trong đầu hắn liền nhớ đến bản nhạc dưới lòng đất.
Điền phu nhân nói bản nhạc đó bị tách ra làm hai, ít nhất cũng phải mười ngày. Không biết sau khi táchlàm đôi có thể xuất hiện điều gì huyền diệu không.
Trong lúc hắn suy nghĩ trong hai ngày tới làm gì để giết thời gian thì có tiếng gõ cửa vang lên, rồi giọng của Lý Đường vọng vào:
- Hầu gia! Là ta, Lý Đường.
Tề Ninh đi ra mở cửa, không nói gì mà để Lý Đường vào phòng rồi đóng cửa lại.
Sau khi Lý Đường vào trong, Tề Ninh bảo y tới ngồi bên cạnh bàn rồi tự mình rót cho y chén trà. Lý Đường tạ ơn rồi nói nhỏ:
- Hầu gia! Đã giao tiếp xong với bên kia, tổng cộng có năm mươi ba vật. Viên công tử đã tự mình nhận.
- Vậy thì tốt.
Tề Ninh thở phào:
- Khẳng định không ai phát hiện ra?
Lý Đường khẽ cười nói:
- Hầu gia thủ đoạn cao minh. Sau khi Hoài Nam Vương tự sát ở hoàng lăng, phủ Hoài Nam Vương đã bị ngươi của Tư Mã gia theo dõi. Hôm qua xét nhà, xung quanh vương phủ có khoảng bảy tám ánh mắt nhìn chằm chằm, nếu không điều đám người này đi thì căn bản không thể đưa số bảo vật kia ra khỏi vương phủ.
Tề Ninh mỉm cười:
- Ai cũng biết phủ Hoài Nam Vương chính là một kho báu. Tư Mã Gia muốn chiếm đoạt số trân bảo này, đương nhiên sẽ không muốn chúng bị lọt vào tay người khác.
- Sau khi Đậu Quỳ điều khiển xe ngựa đi, đám người kia liền cho rằng Đậu Quỳ chở theo trân bảo nên đi theo y.
Lý Đường cười:
- Hầu gia lợi dụng Đậu Quỳ đánh lạc hướng bọn chúng, hơn nữa, lúc cố ý giằng co với nhau, tất cả đều chú ý về phía bên đó. Bên này chúng ta mới có cơ hội và thời gian chuyển trân bảo ra ngoài.
- Là nhờ các ngươi hành động nhanh chóng.
Tam lão thái gia như có điều suy nghĩ:
- Tư Mã Thường Thận nhất thời sơ sẩy, không ngờ tới điểm này.
Tuy nhiên, hiện tại, chỉ sợ y đã hồi phục tinh thần, chỉ sợ xung quanh vương phủ lúc này cũng có người của hắn.
- Hiện tại phái người tới cũng đã muộn rồi.
Lý Đường nói:
- Đồ đã chuyển đi hết rồi. Bọn họ canh ngoài cửa vương phủ cũng vô ích.
Gã thấp giọng nói:
-Nhưng tiểu nhân vẫn lo một việc, không biết có nên nói hay không.
Tề Ninh nhẹ nhàng vỗ vai Lý Đường:
- Có việc gì cứ nói, đừng ngại.
- Hầu gia, ngài cảm thấy Viên Quang Vinh có tin được không?
Lý Đường lo lắng hỏi:
- Nếu hắn báo việc này với Viên lão Thượng thư thì...
Tề Ninh cười:
-Trước đó ta cũng từng nghĩ qua, càng nghĩ, càng thấy chỉ có hắn là đáng tin. Hắn nợ ta nhân tình, quan trọng nhất là ta đã hứa sẽ cho hắn đầy đủ. Việc này chỉ có lợi mà không có hại, hắn chẳng có lý do gì để không làm cả. Hơn nữa, bình thường hắn chi tiêu mạnh tay mà tiền thu lại chẳng bõ bèn, nên giờ hắn kiếm được một số lớn, có thể nào không làm? Chỉ cần dính tay vào rồi hắn tuyệt đối không dám phản trắc.
- Hầu gia tin hắn là thì yên tâm rồi.
Lý Đường lúc này mới thấy bớt lo hơn chút.
- Ngoài Viên Quang Vinh ra, chẳng còn ai khác. Quan trọng nhất là chỉ có hắn mới tiêu tán số của cải kia ra ngoài được.
Tề Ninh nói:
- Dược hành Điền gia cũng buôn bán, có lẽ cũng có cách để bán ra ngoài nhưng ta chỉ sợ có ai đó biết ta có quan hệ sâu xa với Dược hành Điền gia, họ sẽ âm thầm theo dõi Điền gia, Điền gia sẽ khó mà xoay xở. Phía Viên Quang Vinh thì không một ai nghi ngờ cả, không ai có thể ngờ tới việc ta lại tin tưởng mà giao cho hắn số trân bảo kia.
- Viên công tử là người quảng giao, chắc chắn sẽ có quan hệ với một số công tử chơi đồ cổ.
Lý Đường hiểu ngay vấn đề:
- Hầu gia mượn tay Viên công tử, để bán số đồ cổ kia ra ngoài?
Tề Ninh cười, cũng không nói gì.
Trên thực tế đúng là hắn có tính toán như vậy thật.
Tề Ninh hiểu rõ, nếu hắn giữ số trân bảo này trong tay thì chỉ có thể giám định và ngắm nhìn, chỉ khi đổi thành bạc mới có giá trị sử dụng, phát triển thực lực. Nếu chỉ trông chờ chiêu bài Cẩm Y Hầu này thì không ăn thua, nhất định phải có đủ tài lực trong tay, nhưng mặc dù Cẩm Y Tề gia là Tứ đại thế tập hầu nhưng trong phủ lại chẳng có bao nhiêu bạc có thể lưu chuyển. Huống chi còn có Thái phu nhân nhìn chằm chằm. Tề Ninh càng không thể nào đụng tay vào bạc của Hầu phủ.
Hắn có số trân bảo trong tay nhưng lại không thể sử dụng, hơn nữa, Tư Mã gia sẽ bám sát lấy hắn, cho dù có ra tay cũng không có nhiều cơ hội.
Ngược lại Viên Quang Vinh là một sự lựa chọn hoàn hảo.
Viên Quang Vinh quan hệ rộng, quan trọng nhất là Tề Ninh nhớ rõ khi sông Tần Hoài bình chọn hoa hậu, gã có quan hệ với một số công tử con nhà giàu. Cho dù là Ngụy Đường Trần Mục Khoan hay là Tùng Giang Giang Thành thậm chí là Chu Gia Chu Vũ Thần, đều là những nhân vật con nhà hào phú nhất nhì một vùng đất. Nếu như có những người này ra tay thì chắc chắn sẽ là có cách xử lý đống trân bảo kia ổn thỏa.
- Hầu gia, tuy rằng có thể tin Viên công tử nhưng liệu chúng ta có nên phái người theo dõi xem tình hình thế nào không?
Lý Đường nhắc nhở.
Tề Ninh nghĩ một chút rồi lắc đầu:
- Đã dùng người thì không nên nghi ngờ. Nghi ngờ thì không nên dùng. Nếu giao việc này cho Viên Quang Vinh, thì cứ yên tâm khoán trắng cho gã đi.
Hắn cười giảo hoạt:
- Tuy rằng việc này không có vấn đề gì nhưng vì phòng ngừa vạn nhất, từ nay về sau chúng ta không cần quan tâm đến nó nữa.
Lý Đường hiểu thâm ý của hắn, hạ giọng nói:
- Tiểu nhân hiểu rồi.
Gã hiểu, nếu quả thật chuyện bị bại lộ thì cũng chẳng có bằng chứng nào cho thấy Tiểu hầu gia có liên quan.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo