Hôm sau, Tề Ninh ngủ tới khi mặt trời lên cao mới giậy. Hắn thu dọn rồi đến nhà ăn, để người chuẩn bị cơm canh.

Khi hắn ăn cơm, không thích có người đứng cạnh hầu hạ, cho nha hoàn lui ra. Vừa nhấc đũa, đã thấy một bóng dáng xinh đẹp lấp ló.

Hắn quay đầu nhìn, thì thấy Cố Thanh Hạm tiến tới.

Hôm nay Cố Thanh Hạm ăn mặc khá thoải mái, một chiếc váy mềm bằng lụa mỏng, trước ngực mặc một chiếc yếm hồng. Da thịt của nàng trắng nõn, được chiếc yếm kia tôn lên càng như tuyết. Núi non được bọc lại, đôi bờ vai lộ ra hơn nửa, trắng như ngọc, như sương trên tuyết.

Dường như nàng cũng vừa tỉnh dậy, tóc đen buộc gọn, hiển nhiên không tỉ mỉ buộc lên. Nàng đeo trang sức trang nhã, như vậy càng quyến rũ kiều diễm, phong vận động lòng người. Toàn thân tỏa ra hương vị mê người.

Đi vào trong phòng, nhìn thấy Tề Ninh ngồi cạnh bàn ăn, Cổ Thanh Lam ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ là đụng phải Tề Ninh, nửa chân đã đặt vào trong phòng, một chân lại ở bên ngoài. Nàng khẽ cắn đôi môi mọng, tựa hồ do dự tiến vào hay không.

Tề Ninh thấy dáng vẻ đầy quyến rũ của Cổ Thanh Hạm, trong lòng rung động, hắn đứng dậy, tiến tới hỏi:

- Tam Nương vừa ngủ dậy sao?

Cố Thanh Hạm nhìn trái nhìn phải rồi mới nhẹ nhàng gật đầu. Tề Ninh chuyển tới phía đối diện, kéo ghế ra mỉm cười nhìn Cổ Thanh Đạm. Cố Thanh Đạm cắn môi, cuối cùng lắc mông nhẹ bước đi qua, vừa ngồi xuống, Tề Ninh đã múc cho nàng một chén cháo, đặt trước mặt nàng, rồi lại đưa thìa qua cho nàng.

Tề Ninh tỉ mỉ chăm sóc, Cổ Thanh Đạm thở dài, đưa tay tiếp nhận. Tề Ninh lại bưng thức ăn đưa đến trước mặt Cổ Thanh Đạm, nàng nhẹ giọng:

- Không cần, ta ăn cháo là được.

Tối hôm qua ngủ muộn, cho nên hôm nay dậy muộn một chút.

Tề Ninh ngồi đối diện Cổ Thanh Hạm, ôn nhu nói:

- Mấy ngày nay đều khuya mới ngủ sao?

- Ừm!

Cố Thanh Hạm gật nhẹ, lấy thìa múc nhẹ, nâng tay che phía trước, dáng vẻ tuyệt đẹp. Nàng khẽ ăn một ngụm, Tề Ninh nhìn nàng ăn gì đều đẹp như vậy, cảm thấy nhộn nhạo. Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, Cổ Thanh Lam cảm giác được, ngẩng lên, thấy Tề Ninh đang ngó mình trừng trừng, hai má nàng ửng đỏ, thấp giọng nói:

- Nhìn cái gì?

Tề Ninh cũng thấp giọng nói:

- Vài ngày không nhìn thấy Tam Nương, cho nên muốn nhìn cho đỡ nhớ.

Cố Thanh Hạm ửng hồng đôi má, nguýt nhẹ một cái, thấp giọng:

- Sáng sớm đã ăn nói linh tinh. Tối qua ngươi khuya muộn mới về à?

Tề Ninh gật đầu, muốn có thêm chuyện để nói với Cổ Thanh Hạm, lập tức đem chuyện tối qua Tư Mã Thường Thận cản Đậu Quỳ nói lại, nhưng không nói tới chỗ trân bảo kia. Cố Thanh Hạm nghe thấy Tề Ninh lấy tước vị Cẩm Y Hầu ra đánh cược, nhíu mày nói:

- Thật hồ nháo, nếu trong rương kia có bảo vật của Vương phủ, vậy là ngươi chẳng phải là bị đoạt tước vị?

Tề Ninh cười nhẹ, nói:

- Trong lòng ta có tính toán.

- Trước đó ngươi liền chuẩn bị tốt, phải hay không?

Cố Thanh Hạm thông minh cực kì, sao lại không đoán trong đó có huyền cơ:

- Bảo vật trong Vương phủ bị ngươi chở đi?

Tề Ninh mỉm cười, không nói chuyện. Cố Thanh Hạm hiểu tâm lý của Tề Ninh, không hỏi nhiều nữa, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn, cúi đầu ăn cháo.

- Tam Nương trách ta, phải không?

Tề Ninh thấy vẻ mặt Cố Thanh Hạm ảm đạm, hạ giọng hỏi.

Cố Thanh Hạm lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:

- Không, ngươi đừng nghĩ nhiều.

- Chuyện này phức tạp, ta không muốn Tam Nương bị cuốn vào.

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Biết càng ít, đối với Tam Nương càng tốt. Nhưng nếu Tam Nương thật sự muốn biết, ta sẽ nói cho người. Với ta mà nói, không có ai quan trọng hơn người.

Thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm run rẩy, nàng khẽ ngẩng đầu, nhìn Tề Ninh, ôn nhu cười :

- Ăn cháo đi, đừng nói nữa.

- Mấy ngày nay Tam Nương không ngủ được, là vì sao?

Tề Ninh thấp giọng hỏi:

- Có phải là thân thể không khỏe, hay là do suy nghĩ nhiều?

- Ngươi không cần lo lắng, qua hai ngày nữa là được rồi.

Cố Thanh Hạm nói:

- Làm tốt chuyện của mình là được. Đúng rồi, Hàn tổng quản đã nói với ngươi chưa, Tam Lão Thái Gia hai ngày nữa sẽ chọn ngày.

Chỉ cần chọn được ngày là chúng ta sẽ chuẩn bị đón dâu.

Tề Ninh nhìn chằm chằm ánh mắt của Cổ Thanh Hạm, không nói gì.

Cố Thanh Hạm bị nhìn tới ngượng ngùng, trừng mắt nhìn Tề Ninh, Tề Ninh thở dài, hỏi:

- Tam Nương, người nói thật, ta kết thân với Tây Môn gia, người vui hay không?

- Tất nhiên vui mừng.

Cố Thanh Hạm lập tức nói:

- Ngươi vốn nên đón dâu, hương khói của Cẩm Y Tề gia ngươi phải truyền xuống. Một ngày ngươi còn chưa kết hôn, trong lòng mọi người đều sốt ruột thay ngươi.

Tề Ninh cười khổ:

- Nói như vậy, Tam Nương vốn có chút không vui?

- Ta.. vì sao ta lại không vui?

Ánh mắt của Cố Thanh Đạm nhất thời có chút không vui.

Tề Ninh hơi nghiên người về trước, thấp giọng nói:

- Người biết đời này người khẳng định không thoát khỏi lòng bàn tay của ta. Sớm hay muộn cũng có một ngày người trở thành nữ nhân của ta, nay ta cưới nữ nhân khác, trong lòng người liền không vui.

Ánh mắt hắn sáng như đuốc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê người của Cổ Thanh Hạm.

Thân thể mềm mại của Cố Thanh Hạm run lên, vội vàng nhìn xung quanh, thấp giọng nói:

- Ngươi, ngươi lại điên rồi, ta lúc nào muốn làm nữ nhân của ngươi?

Ngươi!

Nàng cắn răng, giận dỗi nói:

- Bị ngươi làm tức chết rồi.

Nàng uốn éo thân thể, nghiêng người không nhìn Tề Ninh, vẻ mặt hờn giận. Nhưng kiểu giận dỗi này lại làm cho người ta nhộn nhạo trong lòng.

Tề Ninh ôn nhu nói:

- Ta chỉ muốn người biết rằng, trong phủ Cẩm Y Hầu, ta không quan tâm gì cả, trừ ngươi ra.

- Ngươi sắp kết hôn rồi, bây giờ cùng ta nói chuyện này, không biết là rất vớ vẩn hay sao?

Cố Thanh Hạm khẽ thở dài:

- Ta nói bao lần, chúng ta tuyệt đối không thể nào, ngươi lại xem như gió thoảng ngoài tai.

Nàng liếc Tề Ninh, thấp giọng nói:

- Bây giờ mỗi ngày ta như đi trên băng mỏng, nếu ngươi thực sự thích ta, thì đừng làm cho ta sợ hãi.

Tề Ninh đứng dậy, đi tới ngồi cạnh Cổ Thanh Hạm, cúi người ghé vào tai nàng, nói:

- Người yên tâm, cho ta thời gian, ta sẽ khống chế Hầu phủ trong tay.

Đến lúc đó ta cam đoan không có bất luận kẻ nào có thể quản chúng ta được.

- Không quản được thì sao?

Cố Thanh Hạm cắn môi nói:

- Ngươi đừng có định làm gì với ta.

Tề Ninh cười nhẹ, thấp giọng nói:

- Mấy hôm nay Tam Nương ngủ không ngon, có phải là nhớ ta hay không?

- Ngươi!

Trên mặt Cố Thanh Hạm nóng bừng, nghĩ rằng tiểu tử này càng ngày càng không biết xấu hổ, nói:

- Ngươi không nên tự cho mình là đúng, ta chỉ là không thoải mái trong người, có liên quan gì tới ngươi?

- Thân thể không thoải mái?

Tề Ninh đảo mắt, cười khẽ nói:

- Ta hiểu rồi. Tam Nương, ta biết một môn công phu xoa bóp, chỉ cần xoa bóp toàn thân một lần, có thể làm người ta thoải mái, ngủ ngon. Đêm nay người để cửa cho ta, ta đến.

Khi nói chuyện, tay hắn nhẹ nhàng khoác lên bờ vai mềm mại bóng loáng của Cổ Thanh Hạm.

- Mơ tưởng.

Tai Cố Thanh Hạm nóng lên, lập tức đứng dậy, không dám nán lại trong này.

- Ta sẽ khóa chặt cửa sổ, nếu ngươi đi vào, ta sẽ kêu lên.

Rồi giống như sợ Tề Ninh động tay động chân, nàng lắc mông đi ra ngoài. Tề Ninh nhìn bóng lưng của nàng, cười mà như không cười. Cố Thanh Hạm đi đến trước cửa, dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Tề Ninh nhìn chằm chằm dưới eo mình, trong lòng hiểu được tiểu tử thối kia đang nhìn cái gì, tim đập thình thịch, lấy tay che mông lại, hoang mang chạy trốn.

Tề Ninh hiểu rất rõ lòng dạ của nữ nhân. Tuy Cố Thanh Đạm nói vậy, nhưng phản ứng của nàng lại cho thấy nàng không phải là không có cảm giác với mình.

Hắn không có tâm tư khiêu khích nàng, chỉ là hiểu được mấy ngày nay trong lòng Cổ Thanh Đạm có áp lực rất lớn, buồn bực không vui, cho nên mới vui đùa chút, giảm áp lực của nàng.

Đại hôn của Hoàng Đế, dựa theo lễ chế của Sở quốc, dân chúng kinh thành có thể chúc mừng ba ngày liên tục. Trong ba ngày này, Hoàng Thượng có thể ở lại hậu cung, không cần vào triều. Mà quần thần cũng sẽ tự giác không quấy rầy hoàng đế trong những ngày này.

Nhưng đến giữa trưa, Tề Ninh lại nhận được ý chỉ, trong cung triệu Tề Ninh.

Tề Ninh biết thời điểm này Hoàng Đế cho gọi mình, tất nhiên là có chuyện, vội vàng vào cung. Được thái giám dẫn đến Ngự Thư Phòng, hắn thấy Long Thái mặt mày hồng hào, không giấu được vẻ sung sướng. Tề Ninh nhìn thấy, biết tối hôm qua tiểu hoàng đế mới động phòng, biết được sự sung sướng của chuyện nam nữ, cho nên mặt mày mới thế này.

- Lại đây.

Long Thái vừa thấy Tề Ninh, liền ngoắc ngoắc. Tề Ninh đầu tiên thi lễ, sau đó tiến tới, cười tủm tỉm:

- Hôm qua Hoàng Thượng nghỉ ngơi tốt chứ?

Long Thái trừng mắt nhìn hắn, sau đó lại thu lại, hạ giọng nói:

- Tư Mã Lam tiến cung, hiện đang yết kiến Thái Hậu, chỉ sợ sắp tới đây.

Gã lấy trên bàn một cuốn sổ nhỏ, đưa cho Tề Ninh:

- Ngươi nhìn xem.

Tề Ninh nhận lấy cuốn sổ, mở ra nhìn. Đây là sổ của Tư Mã Thường Thận trình lên. Tư Mã Thường Thận xem như biết nói biết làm, đây là sớ xin hoàng đế tước đi tước vị Trung Nghĩa Hầu.

- Chuyện ngoài cửa cung hôm qua, trẫm đã biết.

Long Thái thấp giọng nói:

- Tư Mã Thường Thận cản Đậu Quỳ, ngươi đánh cuộc với hắn, hắn thua trước mặt bá quan. Cuốn sổ này không thể không trình lên.

Gã không hỏi tới bảo vật trong Vương phủ, chỉ hỏi:

- Theo ý của ngươi, trẫm nên làm thế nào?

- Hoàng Thượng, nếu hôm qua ta bị thua, như vậy tước vị Cẩm Y Hầu này cũng khó giữ.

Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Đã có cơ hội tước đi tước vị của Tư Mã Thường Thận, cớ sao lại không làm?

- Cuốn sổ này sáng nay liền trình lên.

Long Thái cười lạnh nói:

- Sáng nay trẫm cùng Hoàng Hậu đi thỉnh an Thái Hậu. Thái Hẫu cũng đã biết việc này, nàng nói đây là bẫy ngươi cùng Đậu Quỳ đặt, cố ý hãm hại Tư Mã Thường Thận, còn nói các ngươi là gian đảng, muốn trẫm trừng phạt, hắc hắc.

Tề Ninh cười nhạt:

- Như vậy thì Thái Hậu tất nhiên sẽ gây áp lực cho Hoàng Thượng, không cho Hoàng Thượng phê chuẩn cuốn sổ này.

- Trẫm nói với nàng, Tư Mã Thường Thận đánh cuộc này trước mặt bá quan.

Long Thái nói:

- Cả triều đã biết việc này, nếu trẫm không phê chuẩn, về sau danh dự của Tư Mã gia không còn chút nào. Với Tư Mã gia trăm hại mà không có một lợi. Nàng bảo ta triệu ngươi và Tư Mã Lam tiến cung, hai người họ nhất định đang thương lượng đối sách.

Gã tựa vào ghế, đăm chiêu:

- Tề Ninh, ngươi nói, nếu Tư Mã Lam đến đây thỉnh cầu, chúng ta nên ứng phó như thế nào?

 

0.06618 sec| 2448.672 kb