Đậu Quỳ có Tề Ninh làm chỗ dựa, lo lắng liền biến mất, quả quyết:
- Trừ phi có thánh chỉ của Hoàng Thượng, nếu không đêm nay không ai có quyền xét xe ngựa.
Tư Mã Thường Thận nhìn chằm chằm vào Tề Ninh:
- Tề Ninh, ngươi cũng có ý này?
- Ý của Đậu đại nhân, cũng là ý của ta.
Tề Ninh nói:
- Bản Hầu cùng Đậu đại nhân kê biên tài sản của Hoài Nam Vương, nếu người không liên quan cứ tới kiểm tra, chúng ta có nên để họ xếp hàng chờ lượt hay không?
Tư Mã Thường Thận cười ha ha nói:
- Tốt, một khi như vậy, bây giờ bản Hầu đi xin thánh chỉ.
- Trung Nghĩa Hầu có phải hơi quá đáng hay không?
Mặc dù có chỗ dựa là Tề Ninh, nhưng nghĩ tới chỗ trân bảo bên trong xe không thể lộ ra, Đậu Quỳ cũng có chút sốt ruột:
- Hôm nay là đại hôn của Hoàng Thượng, ngày lành giờ tốt, lúc này đi xin thánh chỉ, chẳng phải cố ý làm Hoàng Thượng không vui?
- Đại hôn của Hoàng Thượng, tất nhiên bản Hầu sẽ không quấy rầy.
Tư Mã Thường Thận cười lạnh:
- Bản Hầu phái người xin chỉ của Thái Hậu, đến lúc đó Đậu đại nhân vẫn không tuân lệnh chứ?
- Thái Hậu?
Sắc mặt Đậu Quỳ khẽ biến đổi.
- Hoài Nam Vương là người trong hoàng tộc, hơn nữa trân bảo của hắn đều là của cung đình ban cho.
Tư Mã Thường Thận đắc ý nói:
- Địa vị của Thái Hậu trong hoàng tộc không cần nói, hơn nữa đây là việc liên quan đến bảo vật cung đình. Cẩm Y Hậu. ngươi không thể nói Thái Hậu không thể hỏi chuyện này chứ?
Tề Ninh thở dài:
- Nếu Trung Nghĩa Hầu cố ý như thế, ta cũng không nói thêm gì.
Ngài cứ việc phái người vào cung xin chỉ, ta cùng Đậu đại nhân chờ ở đây.
Rồi hắn nói với Đậu Quỳ:
- Đậu đại nhân, nếu Trung Nghĩa Hầu cứ nói ngài tự ý nuốt trân bảo của Vương phủ, vì chứng minh trong sạch, phải chờ chỉ của Thái Hậu tới, để Trung Nghĩa Hầu nhìn xem.
Đậu Quỳ chột dạ, thấy Tề Ninh gật đầu nhìn mình, nghĩ rằng tiểu Hầu gia đã nói như vậy, chắc có cách. Lúc này y cũng không có cách nào, chỉ có thể đến đâu hay đến đó.
- Người tới, đưa xe ngựa tới chờ ở cửa cung.
Tư Mã Thường Thận trầm giọng:
- Đừng để cho người trốn mất.
Lời của y rất vô lễ, Đậu Quỳ phất tay áo, hừ lạnh. Thấy đám người kia dắt xe ngựa đi, y lập tức nói:
- Chậm đã, Trung Nghĩa Hầu, nếu ngài đi xin thánh chỉ xét xe, ta không nói gì. Nhưng muốn dắt xe tới cửa cung là có ý gì? Hôm nay là ngày vui, có cần đem việc này động tới trong cung?
Tư Mã Thường Thận chắp tay sau lưng nói:
- Yến tiệc trong cung sắp tàn, chúng ta đến ngoài cửa cung, bách quan cũng ra tới nơi. Lúc đó trước mặt bao người, liền thấy được kết quả. Đậu đại nhân mau mồm mau miệng, bản Hầu không nói lại, chúng ta đứng trước mặt mọi người, đúng sai liền rõ, chẳng phải tốt sao? Miễn cho lúc đó Đậu đại nhân nói không có người làm chứng, là bản Hầu vu oan cho ngươi.
Tư Mã Thường Thận nhìn mặt đoán ý, hôm nay Đậu Quỳ và Tề Ninh luôn ngăn mình soát xe ngựa, y đã xác định trong xe chính là chỗ bảo vật kia.
Đậu Quỳ cảm thấy lạnh cả người, thầm nghĩ thật sự đến ngoài cửa cung, mở thùng trước mặt bách quan, lúc đó y không còn đường sống.
Chỗ trân bảo kia một khi lộ ra ngoài, tội danh biển thủ tài vật Vương phủ là không thể thoát được. Đến lúc đó trước bá quan, chắc chắn sẽ có người buộc tội Đậu Quỳ, bãi quan miễn chức là nhẹ, không chừng có người gièm pha, xét nhà chém đầu cũng có khả năng.
Tề Ninh cũng khẽ biến sắc, nhíu mày nói:
- Trung Nghĩa Hầu, việc này không cần làm lớn thế chứ?
Hoàng Thượng cùng bá quan hôm nay đang vui, nếu vì chuyện này mà làm mọi người cụt hứng, có phải là dở hay không?
- Quốc sự làm trọng.
Tư Mã Thường Thận ép sát từng bước:
- Cẩm Y Hầu ngươi cũng là trọng thần của triều đình, chẳng lẽ không biết được so với hứng thú của mọi người thì việc Vương phủ càng quan trọng hơn sao?
- Cái này…!
Sắc mặt Tề Ninh khó coi, Tư Mã Thường Thận thúc giục:
- Người tới, dắt xe tới ngoài cửa Chính Dương.
Đậu Quỳ nhìn Tề Ninh. Tề Ninh cau mày, khó coi tới cực điểm.
Tư Mã Thường Thận dẫn người mang hai cỗ xe ngựa đi tới cửa Chính Dương, tất cả mọi người đi bộ theo sau. Đi một đoạn, Tề Ninh bỗng nói:
- Trung Nghĩ Hầu, vừa rồi ta uống nhiều mấy chén, thân thể có chút khó chịu, ta sẽ không theo tới cửa cung nữa.
Đậu Quỳ vừa nghe, thân thể như nhũn ra, nghĩ rằng tiểu Hầu gia này lâm trận bỏ chạy, muốn đổ hết tội lên người mình. Y nhìn về phía Tề Ninh, thấy Tề Ninh cũng đang nhìn y, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Đậu Quỳ hiện ra sự cầu xin. Tư Mã Thường Thận cũng nói:
- Cẩm Y Hậu, ngươi không thể đi.
- Vì sao?
- Ngươi là người chịu trách nhiệm lục soát Vương phủ, nay trong Vương phủ có đồ chuyển ra, sao ngươi lại có thể đi được?
Tư Mã Thường Thận nhìn chòng chọc vào Tề Ninh:
- Mặc kệ việc này có liên quan tới ngươi hay không, đến lúc kiểm tra xe ngựa, ngươi cũng phải ở hiện trường, đừng nói đi là đi.
Tề Ninh thở dài, không thể chối, theo đội mà đi.
Phủ Hoài Nam Vương cách hoàng cung không xa, đi chưa tới nửa canh giờ đã tới cửa Chính Dương.
Lúc này vừa vặn thấy một đám quan viên túm năm tụm ba đi từ cửa cung ra. Thấy Tư Mã Thường Thận dẫn xe tới, mọi người đều kinh ngạc.
Xe ngựa dừng bên cạnh, không ngăn trở chúng quan viên đi lại.
Nhưng chúng quan viên nhìn thấy Tư Mã Thường Thận, lại nhìn Đậu Quỳ cùng Tề Ninh, cảm thấy kỳ quái, không rời đi nữa.
Tiệc trong mở yến, ăn uống linh đình, ba người Tề Ninh lúc rời đi đều im hơi lặng tiếng, rất nhiều quan viên căn bản không biết ba người này rời đi. Lúc này nhìn thấy ba vị trọng thần lại đột nhiên xuất hiện ngoài cung, còn dắt hai cỗ xe ngựa lại, ai đấy đều ngạc nhiên.
- Hầu gia, làm sao thế?
Thị Lang bộ Lại Trần Lan Đình tiến đến:
- Trong xe là ai?
Đường đường là Trung Nghĩa Hầu cùng Cẩm Y Hậu đều đi bộ, thân phận của người trong xe tất nhiên không nhỏ. Nhưng Hoàng Thượng cùng Tư Mã Lam đều ở trong cung, mọi người không nghĩ ra trong thiên hạ còn có ai có thể khiến hai hậu nhân hai tộc lớn đi bộ bên cạnh.
Tư Mã Thường Thận đắc ý nhìn Tề Ninh:
- Trong xe không có người.
- Không có người?
Xung quanh ồ lên, không rõ ràng lắm chuyện này ra làm sao.
Lúc này Võ Hương Hầu Tô Trinh cũng đi ra, tiến tới, mặt mày mờ mịt hỏi:
- Trong xe không có người, đưa xe trống đến đây làm gì? Chẳng lẽ có ai muốn rời đi?
Lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy không có khả năng.
Quần thần vào cung, tự nhiên là có xe ngựa, kiệu đưa đón, cũng có chỗ chờ riêng, ai cũng không dám đỗ ở ngoài cửa cung. Hơn nữa nhìn hai cỗ xe này rất bình thường, chỉ có thân sĩ thôn quê mới ngồi, quan viên có chút địa vị trong triều tuyệt đối không ngồi loại xe đơn giản này.
- Chư vị đại nhân chờ ở đây một chút.
Tư Mã Thường Thận nói:
- Bản Hầu vào cung xin chỉ!
Rồi y phân phó thủ hạ:
- Nhìn cho kĩ, đừng để người chạy.
Y không nhiều lời nữa, chạy thẳng vào trong cung tìm Thái Hậu xin chỉ.
Tô Trinh đi tới cạnh Tề Ninh, hỏi:
- Cẩm Y Hậu, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lời vừa rồi là sao?
Tề Ninh cười nhẹ nói:
- Ta không gạt chư vị. Hôm qua lục soát phủ Hoài Nam Vương, cũng không soát hết.
Rồi hắn chỉ tay:
- Đậu đại nhân không ngại cực khổ, dạ yến chưa hết, liền đi tới chuyển đồ còn lại tới bộ Hộ, bởi vì là đại hôn của Hoàng Thượng, cho nên tận lực không gây ồn ào.
Rồi hắn thở dài, tiếp tục nói:
- Nhưng đi nửa đường lại bị Trung Nghĩa Hầu ngăn cản đòi soát xe.
Nói Đậu đại nhân trộm trân bảo trong Vương phủ.
Xung quanh trở nên ồn ào, Trần Lan Đình chắp tay sau lưng, cười lạnh:
- Cũng không trách Trung Nghĩa Hầu. Đậu đại nhân đêm hôm chuyển đồ trong Vương phủ, ai biết chuyển gì? Cẩm Y Hầu nói là chuyển qua bộ Hộ, ai chắc thật giả? Nếu Trung Nghĩa Hầu không ngăn lại, có thể là đã chuyển tới chỗ khác, thần không biết quỷ không hay cũng nên.
- Câm mồm!
Đậu Quỳ không nhịn được lớn tiếng quát lớn:
- Trần Lan Đình ngươi sủa cái gì?
Trần Lan Đình sửng sốt, không giận lại cười:
- Đậu đại nhân, ngài vội gì? Ngoài cửa cung, nói ra lời bẩn mồm, ngài cũng là người đọc sách, chẳng lẽ không biết nhã nhặn? Ta chỉ nói lời thật mà thôi, ngài không thích thì đừng nghe là được.
Thượng Thư bộ Lại là Tư Mã Lam kiêm nhiệm, nhưng Tư Mã Lam bình thường lo việc triều chính, thực tế bộ Lại vẫn do Trần Lan Đình chủ trì, quyền lực không khác Thượng Thư bộ Lại bao nhiêu.
Nhưng trên quan vị, Trần Lan Đình vẫn thấp hơn Đậu Quỳ một bậc, lúc này trào phúng Đậu Quỳ trước mặt mọi người, chúng quan đều cảm thấy Trần Lan Đình ỷ vào thế lực của Tư Mã gia mới dám làm càn như vậy.
- Trần Lan Đình, ngươi cũng đọc sách, không biết cao thấp sao?
Tề Ninh thấy Trần Lan Đình cáo mượn oai hùm, trong lòng phản cảm, cười lạnh nói:
- Một Thị Lang, lại tranh cãi với Đậu đại nhân, làm càn như vậy, là ai cho ngươi lá gan này?
Trần Lan Đình nghe thấy tiếng của Tề Ninh, hơi chột dạ, cười nói:
- Là hạ quan sai, hạ quan đang nói là có khả năng này.
- Có một số việc thật đúng là dễ học.
Tề Ninh cười đểu:
- Vừa rồi Trung Nghĩa Hầu ngăn Đậu đại nhân cũng là lý do này.
Không có chứng cứ nói Đậu đại nhân chở trân bảo từ Vương phủ, lại đoán Đậu đại nhân muốn tham ô, hắc hắc.
Lúc này các quan cũng hiểu nguyên do, có người hỏi:
- Đậu đại nhân, rốt cuộc trong xe chở gì vậy? Đúng sai mập mờ, mở ra không phải là rõ hay sao?
Đậu Quỳ chắp tay sau lưng, lạnh lùng nói:
- Triều đình có luật của triều đình.
Bộ Hộ có quy định của bộ Hộ.
Những gì lục soát được đều đã lên danh sách, chẳng lẽ ai cũng hỏi được?
Tề Ninh nâng tay, cao giọng nói:
- Chư vị đại nhân, hiện tại nói gì cũng vô dụng, Trung Nghĩa Hầu muốn kiểm tra xe, bây giờ còn đi xin chỉ của Thái Hậu, chúng ta cũng không nói gì nữa. Tục ngữ nói thanh giả tự thanh, chờ Trung Nghĩa Hầu cầm thánh chỉ tới, mở xe ra, mọi người nhìn là biết Đậu đại nhân có trộm trân bảo hay không.
Tô Trinh không nhịn được hỏi:
- Cẩm Y Hầu, là ngươi và Đậu đại nhân cùng chuyển đồ trong Vương phủ ra ngoài.
- Không phải.
Tề Ninh cười nói:
- Ta nửa đường thấy chuyện, tin tưởng Đậu đại nhân, hơn nữa lần này lục soát Vương phủ là do ta phụ trách. Cho nên mới cùng nhau đi tới đây.
Chúng quan xung quanh nghe thế, đều nghĩ tim của tiểu Hầu gia ngươi lớn. Tin tưởng ai không tin, lại đi tin Đậu Quỳ. Nếu thật sự tra ra đây là trân bảo của Vương phủ, Cẩm Y Tề gia chẳng phải là bị Đậu Quỳ liên lụy, Tư Mã gia đang lo không tìm thấy nhược điểm của Tề gia, ngươi lại đưa lên cửa.
Cũng khó trách Tư Mã Thường Thận túm lấy không nhả.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo