Tư Mã Thường Thận chẳng quan tâm, rõ ràng muốn đi đến bên xe ngựa. Bốn gã hán tử áo đen lập tức cầm đao, lao tới chặn trước mặt Tư Mã Thường Thận.

Tư Mã Thường Thận cười lạnh rồi nói:

- Chỉ với mấy con kiến như các ngươi cũng dám cản bản Hầu. Cút.

Bốn gã cũng biết người đứng trước mặt là Trung Nghĩa hầu, cũng biết quyền thế của nhà Tư Mã ở trong triều. Bọn họ nhìn nhau không biết nên xử lý chuyện này ra sao.

Đúng lúc này, Đậu Quỳ chạy tới, vừa thở hổn hển vừa nói:

- Hầu gia! Ngài định làm gì?

- Đậu đại nhân! Ngươi ngăn cản thế này, chẳng lẽ trong xe ngựa đang giấu ai đó?

Tư Mã Thường Thận nói lạnh lùng:

- Hôm nay là hôn lễ của Hoàng thượng, là ngày vui nên bản hầu không muốn sinh sự. Nhưng nếu có người nào định lén làm gì đó thì đứng trách bản hầu không khách sáo.

Trong biến cố Hoàng Lăng, Đậu Quỳ đã được chứng kiến võ công của Tư Mã Thường Thận. Bình thường y vẫn không thể hiện nhưng trong biến cố Hoàng Lăng đã thể hiện bản lĩnh thật sự. Võ công của y không hề thấp. Cho dù đám tùy tùng của Tư Mã Thường Thận không ra tay thì chỉ một mình y cũng đủ vượt qua được bốn gã hán tử áo đen.

- Hầu gia! Ngài nói lén lút là có ý gì?

Đậu Quỳ cau mày lại.

Tư Mã Thường Thận hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Ta cũng chẳng phải giấu diếm với ngươi. Đậu Quỳ! Bản hầu hỏi ngươi, vừa rồi ngươi ở đâu đến?

Giọng nói của y chẳng hề khách sáo nên Đậu Quỳ cũng không nhịn được nữa, cười lạnh, đáp:

- Trung Nghĩa hầu! Hạ quan từ đâu đến chẳng lẽ phải báo cáo ngài? Mặc dù hạ quan không tôn quý bằng Hầu gia nhưng cũng là Thượng thư bộ Hộ, quan to triều đình. Đi đâu chưa đến mức phải thuyết minh với ngài.

- A?

Tư Mã Thường Thận cười nói:

- Lén lút rời khỏi tiệc cưới, đêm khuya xuất hiện tại nơi này, đương nhiên bản hầu phải hỏi. Đậu Quỳ!

Khi ngươi ra khỏi cung, bản hầu lo cho ngươi uống nhiều rượu cho nên mới cho người đi xem. Vừa mới rồi ta nghe người ta bẩm báo, sau khi ngươi xuất cung, đã tới Hoài Nam vương phủ. Bản hầu nói có đúng không?

Đậu Quỳ rùng mình, cau mày hỏi:

- Ngài cho người theo dõi ta?

- Chỉ là quan tâm mà thôi.  Tư Mã Thường Thận chỉ xe ngựa:
 

- Hôm nay bản hầu phải kiểm tra chiếc xe này. Bản hầu nghi bên trong có gì đó không bình thường.

Bàn tay của Đậu Quỳ ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt hơi trắng bệch:

- Khác thường cái gì?

- Thế tử Tiêu Thiệu Tông của Hoài Nam vương được coi như bị giam lỏng trong vương phủ.  Tư Mã Thường Thận mở miệng nói đầy lạnh lùng:
 

- Không có ý chỉ của Hoàng thượng, Tiêu Thiệu Tông không được rời khỏi vương phủ nửa bước. Đậu đại nhân. Ngươi có biết điều này không?

Đậu Quỳ hỏi:

- Ngài nghi ngờ Thế tử ở trên xe ngựa?

- Đương nhiên có khả năng đó.  Ánh mắt của Tư Mã Thường Thận như muốn gây sự:
 

- Xưa nay, ngươi vốn gần gũi với Hoài Nam vương. Hiện giờ Tiêu Thiệu tông bị giảm lỏng, có khả năng ngươi định cứu y khỏi đó.

Hoài Nam vương mưu phản, Tiêu Thiệu Tông chính là phản tặc còn sót. Ngươi định đưa y đi, định để cho y tiếp tục mưu phản?

Đậu Quỳ bị y chụp mũ lên đầu thì tức giận, nói:

- Nếu Thế tử không có trong xe thì sao?

- Ngươi đừng vội.

Tư Mã Thường Thận nói:

- Trong vương phủ, ngoại trừ Tiêu Thiệu Tông còn có nhiều thứ phải làm cho người ta để mắt. Đậu đại nhân! Nghe đồn Hoài Nam vương cất giấu rất nhiều báu vật hiếm có.

Ta còn nghe người ta nói, thậm chí Hoài Nam Vương đã đưa một số báu vật cực hiếm cất ở một nơi bí mật.

Đậu Quỳ nghe thấy vậy thì mí mắt giật giật, toát mồ hôi, nghĩ thầm "Quả nhiên nhà Tư mã đã theo dõi kho báu của Hoài Nam vương phủ. Xem ra mình với Tề Ninh đã rơi vào trong kế hoạch của nhà Tư Mã. Chúng đã đoán sẽ có người vẫn chuẩn kho báu đó ra khỏi vương phủ, nên ôm cây đợi thỏ.

Như vậy tóm được cả người lẫn vật. Lần này rắc rối rồi." Tư Mã Thường Thận nhận ra Đậu Quỳ không còn giữ được sự bình tĩnh nên tiếp tục cười lạnh:

- Với kho báu vô giá đó, bản hầu chỉ lo có người phát hiện ra sẽ không nộp vào ngân khố mà muốn kiếm lợi riêng.

- Trung Nghĩa Hầu! Ngài đừng có quá đáng.

Đậu Quỳ dùng cơn tức để che giấu sự lo lắng của mình:

- Tịch thu vương phủ là chuyện của Hộ bộ. Quản lý việc này là Cẩm Y hầu. Trung Nghĩa hầu như ngài chưa có tư cách để quan tâm tới chuyện này. Khá lắm! Đúng là ta vừa rời khỏi vương phủ. Khi tịch thu đồ đạc ở Vương phủ có nhiều thứ còn chưa chuyển ra.

Hôm nay gần tới hôn lễ của Hoàng thượng không tiện xử lý chuyện bên ngoài, nên bây giờ mới chở đi, có liên quan gì tới ngài?

- Tốt!

Tư Mã Thường Thận vỗ tay nói:

- Nếu Đậu đại nhân chủ động thừa nhận thì chẳng cần phải nhiều lời làm gì. Ta hỏi ngươi, ngươi nói có nhiều thứ không tiện chuyển ra ngoài một cách công khai, đến tột cùng là cái gì? Là số trân bảo kia?

Đậu Quỳ cười lạnh:

- Là cái gì không phiền đến Trung Nghĩa Hầu phải tra xét. Nếu ngài muốn kiểm tra thì lấy thánh chỉ của hoàng thượng ra đây.

Tư Mã Thường Thận ngoài cười trong không cười:

- Đậu đại nhân quả là có đảm lược.

Sắc mặt y trầm xuống:

- Tham ô của công, bản hầu đương nhiên có thể tra xét.

Y cao giọng lên:

- Có ai không?

Đám người hộ tống Tư Mã Thường Thận đã có sự chuẩn bị, nghe thấy Tư Mã Thường Thận kêu lên thì lập tức xông tới như lang như hổ. Tư Mã Thường Thận chỉ vào xe ngựa nói:

- Chuyển hết mấy thứ trong xe ra đây cho ta. Bổn hầu nhất định phải xem trong xe chở cái gì.

- Trung Nghĩa Hầu, ngài dám?

Đậu Quỳ lập tức bước tới, giang hai tay ra ngăn cản:

- Đây là đồ của bộ Hộ, không có ý chỉ của hoàng thượng, cho dù là ai cũng không được nhúng tay vào.

Các ngươi không phải là quan viên bộ Hộ, không có tư cách kiểm tra. Nếu vẫn cố chấp là kháng chỉ, ta cùng ngài đi gặp thánh thượng.

- Chờ kiểm tra xong đồ vật trong xe, bản hầu đương nhiên sẽ cùng ngươi đi gặp thánh thượng.

Mắt Tư Mã Thường Thận phát hung quang:

- Cho dù ngươi không muốn đi cũng không được.

Y vung tay lên, đám người phía sau lập tức nhào tới chiếc xe.

Đúng vào lúc nào có tiếng nói vọng tới:

- Dừng tay.

Tiếng nói đột nhiên vang lên, âm vang rõ ràng, mọi người ai nấy đều bất ngờ ngơ ngác.

Tư Mã Thường Thận quay đầu lại nhìn, thì thấy từ trong bóng đêm, có một vài người chậm rãi đi tới.

Chờ họ đến gần, sắc mặt Tư Mã Thường Thận trầm xuống, còn Đậu Quỳ thì lại vui mừng thở dài một hơi, cao giọng nói:

- Hầu gia.

Dưới ánh trắng, Tề Ninh mặc quan bào chắp tay sau lưng chậm rãi đi tới. Phía sau có mấy tên tùy tùng, trong đó có Tề Phong.

- A hóa ra là Đậu đại nhân, chẳng phải đây là Trung Nghĩa Hầu sao?

Tề Ninh cười:

- Hai vị không ở trong cung dùng yến, mà lại chạy đến nơi này? Vừa rồi bổn hầu nhìn không rõ, còn tưởng là một đám lưu manh du côn đánh lộn đầu đường, nên mới lớn tiếng quát bảo dừng lại.

Hắn nhìn lướt quang cảnh trước mắt cau mày lại:

- Làm sao mà lại xuất đao ra như thế? Đậu đại nhân, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?

Đậu Quỳ thấy cứu tinh đã đến thì bớt lo lắng hơn. Y lớn tiếng:

- Hầu gia, hạ quan chở một số đồ của vương phủ ra ngoài, giữa đường thì gặp Trung Nghĩa Hầu.

Ý của Trung Nghĩa Hầu là muốn kiểm tra xe đồ này. Hạ quan nghĩ đây là chức trách của bộ Hộ, người khác không có tư cách nhúng tay vào.

- Nói vậy cũng đúng mà.

Tề Ninh chậm rãi đi tới:

- Các nha môn đều có chức trách của mình. Nếu bộ này xen ngang việc của bộ kia, bộ Hình can thiệp chuyện bộ Hộ, bộ Binh xử lý việc của bộ Lễ, chẳng phải triều đình sẽ loạn lên sao? Cần gì phải thiết lập nha môn lục bộ nữa?

Hắn nhìn Tư Mã Thường Thận, mỉm cười:

- Trung Nghĩa Hầu, ngài nói có đúng không?

- Cẩm Y Hầu tới thật đúng lúc.

Tư Mã Thường Thận nhìn thấy Tề Ninh, cơn giận lại bốc lên ngùn ngụt:

- Đậu đại nhân, tối nay rời khỏi vương phủ, ngươi cũng biết?

- Biết.

Tề Ninhcười:

- Vừa rồi không biết nhưng giờ thì đã biết.

- Ngươi.

Tư Mã Thường Thận giân run lên nhưng vẫn cố gắng kiềm chế:

- Nói như thế, y chở đồ ra khỏi vương phủ, trước đó ngươi không hề biết?

- Có việc biết có việc không.

Tề Ninh mỉm cười:

- Lần này bổn hầu và Đậu đại nhân nhận trọng trách kiểm tra vương phủ, có nhiều thứ chưa xem xét triệt để. Đậu đại nhân đang dự tiệc vẫn canh cánh lo việc chung, thật sự làm người ta khâm phục.

Tư Mã Thường Thận hừ lạnh một tiếng:

- Cẩm Y Hầu không từng nghĩ tới không? Có người nhân lúc làm việc công để tư lợi riêng, lợi dụng quyền lực trong tay, âm thầm chuyển đồ không được phép trong vương phủ ra ngoài, lấy cái không nên lấy.

- Chuyển đồ không được phép?

Tề Ninhcau mày:

- Trung Nghĩa Hầu, mấy câu này của ngài ta nghe không hiểu. Đậu đại nhân lấy cái gì không nên lấy?

- Nếu không rõ thì tốt nhất nên mở thùng xe ra kiểm tra là biết ngay Ánh mắt Tư Mã Thường Thận vô cùng lợi hại.

- Ta nghi ngờ trong xe ngựa có giấu kỳ trân dị bảo của vương phủ.

Nếu đúng như thế, Đậu Quỳ hẳn là tham nhũng của công không thể nghi ngờ.

- Tham nhũng của công?

- Nếu như hai vị xuất hiện cùng lúc, tối nay lén chuyển đồ ra khỏi vương phủ, thì bổn hầu cũng không thể nói gì hơn.

Tư Mã Thường Thận có vẻ như nắm được thóp của kẻ khác, rất đắc chí:

- Tuy nhiên Cẩm Y Hầu vừa mới nói, tối nay Đậu Quỳ chuyển đồ ra khỏi vương phủ ngươi không hề hay biết. Một khi đã như vậy, thì Đậu Quỳ chính là lấy trộm đồ đạc sau lưng Hầu gia. Là qua mặt ngươi. Vậy không phải ở giữa kiếm lợi cho vào túi riêng thì là cái gì?

- Có lý.

Tề Ninhkhẽ gật đầu. Đậu Quỳ đang sợ hãi thì Tề Ninh đã nói tiếp:

- Nhưng vì sao Trung Nghĩa Hầu xác định trong xe là kỳ trân dị bảo của vương phủ?

- Mở ra nhìn là biết ngay thôi.

- Không được.

Tề Ninhnói:

- Trung Nghĩa Hầu, ý ngài là ngay lúc này ngài cũng không có chứng cớ gì, chỉ là đoán mò Đậu đại nhân lén lút chuyển đồ ra ngoài mà không báo cáo triều đình, là tham nhũng của công? Có phải như vậy không?

- Đúng, thì sao?

Tề Ninh cười ha hả:

- Vậy thì xin lỗi ngài. Không có chứng cớ rõ ràng, chỉ đoán mò, thì hôm nay ngài không thể khám xe rồi. Ngài không thuộc bộ Hộ, trong thánh chỉ cũng không có hạ lệnh Trung Nghĩa Hầu được quyền giải quyết việc này. Một khi đã như vậy, Trung Nghĩa Hầu lấy lý do nào để xen ngang việc của Đậu đại nhân?

Hắn cười nhạt:

- Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, người không rõ chân tướng lại tưởng rằng Trung Nghĩa Hầu ỉ thế con trai của Trấn Quốc Công nên mới không biết kiêng nể như vậy.

- Ngươi nói gì?

Tư Mã Thường Thận cả giận:

- Ngươi nói ai không biết kiêng nể?

Tề Ninh cũng giận tái mặt:

- Các nha môn có chức trách riêng của mình, Trung Nghĩa Hầu không có ý chỉ, giữa đường chặn xe lại, chẳng phải là không kiêng nể ai thì là gì?

Tư Mã Thường Thận giận dữ nắm chặt hai tay lại, rồi đột nhiên cười lớn:

- Ta hiểu rồi. Các ngươi tìm mọi cách ngăn cản bổn hầu, chứng tỏ trong xe quả thật có quỷ. Tề Ninh, hôm nay, cho dù trời sập xuống, lão tử cũng phải khám xe bằng được. Ngươi bao che cho Đậu Quỳ, đúng là cá mà một lứa. Thiên võng tuy thưa, nhưng khó lọt.

Hôm nay các ngươi không thoát được đâu.

Tề Ninhngẩn người, nghĩ thầm, những lời như vậy mà y cũng nói được, thậm chí, còn nói một cách quang minh lỗi lạc.

 

1.95628 sec| 2446.109 kb