Thởi gian nửa nén hương, phủ Tư Mã đương nhiên là không thể làm được kiệu mười hai người nâng.
Mắt thấy thời gian sắp kết thúc, một cỗ kiệu lớn được miễn cưỡng mang ra từ trong phủ Tư Mã.
Chúng quan nhìn nhau, liền biết là kiệu của Tư Mã Lam được sửa đổi.
Tư Mã Lam là Công Tước, tuổi đã cao, bình thường ra ngoài đương nhiên không thể cưỡi ngựa, với tư cách của lão, có thể ngồi kiệu tám người nâng, mà đây đã là cỗ kiệu lớn nhất phủ Tư Mã.
Sửa đổi kiệu gấp rút, vừa phải đảm bảo bề ngoài nhìn vô cùng rực rỡ, lại thêm hai người khiêng, nhưng trên thân kiệu có quy cách riêng, kiệu tám người cùng mười người nâng hoàn toàn khác nhau, nên đổi 8 thành 10 khó tránh khỏi việc vá víu lắp ghép, mà đám kiệu phu thì phải chen chúc nhau để khiêng.
Trong lòng chúng quan biết cỗ kiệu này đổi thành mười người nâng đã là cực hạn, nếu không chỉ sợ phủ Tư Mã còn muốn dùng kiệu tám người sửa thành mười hai người rồi.
Nhưng mà cho dù sửa kiệu tám người thành mười người nâng, so với ngọc liên kim bích huy hoàng của công chúa Thiên Hương, chênh lệch quá xa. Như là gà rừng so với phượng hoàng vậy.
Sắc mặt của Tư Mã Thường Thận đen sịt, y phất tay, ý bảo nữ quan đỡ Tư Mã Uyển Quỳnh lên kiệu.
Tư Mã Uyển Quỳnh vén khăn liếc mắt nhìn kiệu, tỏ ra chán ghét, lắc người, đứng im bất động. Tâm trạng của Tư Mã Thường Thận đang không tốn, thấy Tư Mã Uyển Quỳnh còn giở chứng, không nhịn được quát lớn:
- Còn không mau lên kiệu, chậm giờ rồi.
Tư Mã Uyển Quỳnh thấy Tư Mã Thường tức giận, không dám cãi lại, mới vùng vằng lên kiệu.
Lúc này Viên lão Thượng Thư mới thở dài một hơi, chắp tay với Tư Mã Lam:
- Quốc công, chúng ta xong chưa?
Tư Mã Lam khẽ gật đầu, Viên lão Thượng Thư trịnh trọng:
- Khởi hành!
Trong nhất thời, tiếng chiêng trống lại vang lên, ba mươi sáu người nâng ngọc liễn của công chúa Thiên Hương lên, đội nghi trượng mở đường. Mọi người vây quanh ngọc liễn, bắt đầu cất bước, đi qua cỗ kiệu kia, càng làm nó lộ ra vẻ nhỏ bé, trong lòng các quan buồn cười, nhưng không dám cười ra tiếng, đành cố gắng nhịn.
Đợi khi ngọc liễn đi qua, kiệu của Tư Mã Uyển Quỳnh mới được nâng lên, đi sau ngọc liễn.
Đội ngũ chậm rãi đi tới cuối đường, lúc này mới quay lại lối cũ, đi qua hai con phố, phía trước là đường chính, người hai bên đường đi lại, lúc đầu đều chú ý khen ngợi ngọc liễn, sau đó liền thấy cỗ kiệu đằng sau. Theo lý mà nói, kiệu mười người khiêng bình thường không nhỏ, cũng uy phong lẫm lẫm, nhưng nay đi sau ngọc liễn, liền lộ vẻ nhỏ bé đơn bạc hơn rất nhiều.
Dân chúng hai bên liền cười lên ha hả, không thiếu người chỉ trỏ về cỗ kiệu kia.
Tư Mã Lam đi trước, mặt không đổi sắc, trấn định tự nhiên, nhưng mặt Tư Mã Thường Thận đã thành màu gan lợn. Mọi người bên đường chỉ trỏ chiếc kiệu, Tư Mã Thường Thận lại cảm thấy tay này chỉ bản thân mình, xấu hổ vô cùng, lại không thể làm gì.
Đám người Đậu Quỳ lại cảm thấy thoải mái tới cực điểm.
Tư Mã gia trăm phương ngàn kế để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung cùng hoàng hậu, vốn là định nhân thể tỏ rõ uy thế của nhà Tư Mã, nhưng kết quả lại là hoàn cảnh xấu hổ này. Hôm nay chẳng những uy thế của Tư Mã không tăng lên, ngược lại trở thành trò cười của mọi người.
Một đường đi thẳng không trì hoãn, ngọc liễn được ba mươi sáu người nâng đến cửa chính hoàng cung, cửa chính mở ra. Kể từ lúc vào cửa, vải đỏ đầy đất, nối thẳng tới điện Phụng Thiên, vải đỏ trải khắp đường lớn, hai bên đường, cách vài bước lại có một cung nữ khoanh tay đứng.
Tới cổng vòm, sớm có thái giám chấp lễ đợi hoàng hậu, thấy ngọc liễn tới liền cao giọng hô:
- Hạ liễn!
Ba mươi sáu người đồng thời hạ ngọc liễn xuống, chiếc kiệu kia cũng hạ xuống đất.
Lúc này hai đội cung nữ đi ra từ trong cửa cung, trong tay mang theo lẵng hoa, sớm có nữ quan đi lên ngọc liễn, mở cửa, đỡ Công chúa Thiên Hương đi ra khỏi ngọc liễn, Công chúa Thiên Hương đội mũ phượng quàng khăn, phong hoa tuyệt đại, chậm rãi đi xuống.
Bàn chân còn chưa bước lên vải đỏ, cung nữ đã lấy hoa trong lẵng ra, rải trên mặt đất, Công chúa Thiên Hương liền bước lên hoa mà đi.
Đội nghi trượng đi chậm rãi đi theo ở hai bên, lúc này có nữ quan cầm vải của Nguyệt Lão, một đầu đặt trong tay Công chúa Thiên Hương, lại mời thái tử Đông Tề Đoạn Thiều tiến đến cầm đầu bên kia. Đoạn Thiều dắt Công chúa Thiên Hương vào cung, khí chất của Đoạn Thiều tao nhã, cầm vải Nguyệt Lão, đi chậm về phía trước, dẫn Công chúa Thiên Hương đi, mà ba mươi sáu cung nữ Đông Tề cũng đi theo sau.
Đợi Công chúa Thiên Hương đi vào cửa cung, lúc này mới có người đưa một tấm vải Nguyệt Lão cho Tư Mã Uyển Quỳnh, do Tư Mã Thường Thận dắt đi.
Chỉ là theo sau Tư Mã Uyển Quỳnh chỉ có mười hai người, không thể uy phong như Công chúa Thiên Hương.
Quần thần theo phía sau.
Tư Mã Thường Thận hiển nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội gặp Thái Hậu, bước chân hơi nhanh, nhanh chóng đuổi kịp Đoạn Thiều, nhưng mà trước mắt bao người, chung quy không dám đi trước Đoạn Thiều, cũng may con đường vải đỏ này rộng, đủ mười người đi song song, nên cũng không chen chúc.
Tư Mã Lam đi đầu quần thần, Viên Thượng Thư đi sau vài bước, mà Tề Ninh thì đi sau Viên Thượng Thư. Hắn biết sau khi vào cung, còn một loạt trình tự rườm rà, trong lòng thấy chán, thầm nghĩ còn không biết bao giờ mới xong.
Con đường vải đỏ dẫn thẳng vể trước, nhạc lễ vang lên không ngừng, nơi Công chúa Thiên Hương đi qua, cung nữ hai bên lập tức quỳ xuống, cũng là lễ nghi của mọi người dành cho hoàng hậu.
Gần điện Phụng Thiên, Tề Ninh thấy Long Thái đứng trước điện.
Hôm nay Long Thái mặc Long Bào đỏ thẫm, đầu đội kim quan.
Kim quan này hằng ngày không thường mặc, ngày thường hoàng đế mặc long bào đều là do lụa mỏng làm thành, trừ khi triều hội lớn hoặc quốc gia đại sự mới mặc áo mũ này.
Một cái mũ vàng nặng vài cân, nếu đội cả ngày, hoàng đế không thể chịu nổi.
Đi tới bậc thang, Phụng Thiên Điện có ba mươi sáu bậc, thái giám chấp lễ kêu to:
- Quỳ!
Công chúa Thiên Hương và quần thần đều quỳ xuống trước hoàng đế bệ hạ cao cao tại thượng, lại nghe thái giám chấp lễ hô:
- Lên!
Lúc này mọi người mới đứng dậy.
Đoạn Thiều dẫn Công chúa Thiên Hương lên bậc. Tư Mã Thường Thận cũng dẫn Tư Mã Uyển Quỳnh đi lên, tựa hồ muốn phân cao thấp cùng Công chúa Thiên Hương. Sau khi bước lên, Tư Mã Uyển Quỳnh bỗng nhanh chân, liên tục đi lên vài bước, đã muốn đi lên trước Công chúa Thiên Hương.
Không ít người hơi nhíu mày, nhưng Tư Mã Uyển Quỳnh căn bản không thèm để ý, chỉ nửa khắc sau, đã đi trước Công chúa Thiên Hương năm sáu bậc, ngay lúc này, lại nghe một tiếng la vang lên. Lập tức tất cả mọi người nhìn thấy, Tư Mã Uyển Quỳnh đột nhiên té ngã, cả người lăn từ bậc thang xuống dưới.
Thị nữ phía sau vội vàng tiến lên, Tư Mã Thường Thận biến sắc, tức giận tới cực điểm, nghĩ rằng trước mặt bách quan lại phát sinh chuyện này, quả là dọa người tới cực điểm. Nhưng y không nỡ quát Tư Mã Uyển Quỳnh trước mặt mọi người, quay lại nhíu mày hỏi: - Làm sao thế?
- Chân!
Tư Mã Uyển Quỳnh ôm đùi phải, thanh âm thống khổ:
- Cha, chân con đau quá!
- Chuột rút à?
Tư Mã Thường Thận lo lắng vô cùng, mà Đoạn Thiều vẫn làm như không thấy, vững vàng dắt Công chúa Thiên Hương đi lên từng bước một.
Tề Ninh thấy thế, có chút kỳ quái.
Hắn là người tập võ, mới rồi Tư Mã Uyển Quỳnh ngã xuống, hắn xem rõ ràng, nhìn tư thế ngã của Tư Mã Uyển Quỳnh, không giống như là chuột rút hoặc bước hụt, mà giống như chân không có sức đỡ cơ thể.
Nhưng mà đang đi bình thường, sao chân lại không có sức chống?
Trong lòng hắn kỳ quái, âm thầm quan sát, trong giây lát đã lướt ánh mắt tới các thị nữ đi sau Công chúa Thiên Hương. Một cung nữ ở sau cùng đang quay đầu nhìn Tư Mã Uyển Quỳnh, các cung nữ đều cúi đầu đi, chỉ có cung nữ kia là đặc biệt, làm cho Tề Ninh cảm thấy không thích hợp.
Đánh giá cung nữ kia, Tề Ninh kinh ngạc, vì đây là cung nữ hắn nhìn tỉ mỉ trước đó, lúc đi lại thật là thướt tha xinh đẹp, vòng eo nhỏ nhắn, mông xinh được quần đỏ bó lại thật có ý vị, bóng dáng tràn đầy vẻ xinh đẹp phong lưu.
Theo lý mà nói, các cung nữ này đều là từ cung đình Đông Tề, đều được huấn luyện, lúc này các cung nữ hẳn là coi như không thấy chuyện xảy ra phía trước, không có một ai liếc mắt một cái, chỉ có cung nữ thân hình xinh đẹp này cố tình quay đầu nhìn. Chuyện này có chút không đúng, Tề Ninh nhìn chằm chằm bóng lưng cung nữ kia, xem thân hình nàng lúc đi lại, càng nhìn càng quen mắt, nhưng mà đến cùng nhìn thấy ở đâu, nhất thời không nghĩ ra.
Tư Mã Uyển Quỳnh ngồi dưới đất, có người nâng nàng lên đi từng bước từng bước, Tư Mã Uyển Quỳnh kêu ầm lên:
- Không, không được, đau quá!
Mọi người bốn phía nhìn nhau, nghĩ rằng trường hợp long trọng thế này, Tư Mã Uyển Quỳnh mất kiểm soát cũng thôi, lại còn hô to gọi nhỏ. Nếu không phải là người nhà Tư Mã, chỉ sợ sẽ bị trị tội ngay lập tức.
Long Thái ở trên nhìn rõ mồn một, nhìn thấy bộ dáng của Tư Mã Uyển Quỳnh, nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét. Gã đưa mắt sang phía Công chúa Thiên Hương, lại chuyển thành nhu hòa.
Quần thần đều đứng dưới bậc thang, không đi lên, tự nhiên là không thấy sự biến hóa trên mặt của Long Thái.
Thấy Công chúa Thiên Hương sắp đến nơi, Tư Mã Uyển Quỳnh đứng một chân, chân kia không dám hạ xuống, khóc nức nở:
- Cha, chân con như có kim đâm, đau quá!
Tư Mã Thường Thận nhíu mày:
- Kim đâm? Sao lại là kim đâm?
Y định xem chân Tư Mã Uyển Quỳnh ra làm sao, nhưng trước mặt bao người, không thể nhấc váy lôi chân nàng ra, lúc này sắc mặt khó coi đến cực điểm, thấp giọng:
- Vô luận thế nào, cũng phải nhịn, không thể hỏng lễ nghĩa!
Y nắm chặt tay lại, thầm nghĩ hôm nay quá đen đủi, Tư Mã gia trở thành trò cười cho thiên hạ từ đầu tới cuối.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo