Viên lão Thượng thư thấy quan viên bàn tán xôn xao thì hơi lo lắng. Lão nói với Tư Mã Thường Thận:

- Trung Nghĩa Hầu, việc này đúng là không ổn.

Tư Mã Thường Thận liếc mắt nhìn Tề Ninh, bỗng nhiên cười lớn:

- Lão thượng thư chưa biết rồi.

Việc này không phải là ý của Tư Mã gia. Thân là thần tử, đương nhiên chúng ta biết phải tuân thủ lễ chế triều đình, không dám đi quá giới hạn.

Y chắp hai tay lại:

- Thực không dám giấu giếm, đây là ý của thái hậu. Là thái hậu đặc biệt hạ chỉ sai chúng ta chuẩn bị ngọc liễn đưa tiểu nữ vào cung. Ý chỉ của thái hậu chúng ta không dám cãi lời.

Quần thần nghe nói vậy thì lập tức nhỏ giọng xuống.

Tư Mã Thường Thận đắc ý:

- Lão thượng thư, đại hôn của hoàng thượng mặc dù là quốc sự nhưng cũng là việc của hậu cung.

Thái hậu quản lý hậu cung, niệm tình Tư Mã gia là trung thần nên đặc biệt hạ ý chỉ này. Chẳng lẽ thái hậu làm sai?

Viên lão Thượng thư nhíu mày, Tề Ninh đã cười nói:

- Trung Nghĩa Hầu nói đúng, thái hậu quản lý hậu cung, việc của hậu cung, chúng thần đương nhiên không dám nhiều lời. Thái hậu ban cho Tư Mã gia nhiều long ân, đó cũng không phải là việc chúng ta nên có ý kiến.

Tư Mã Thường Thận chắp hai tay sau lưng, cười lạnh:

- Cẩm Y Hầu hiểu được đạo lý đó thật không dễ.

- Ta còn hiểu đạo lý khác. Trung Nghĩa Hầu hẳn cũng biết. Đó là hậu cung không được phép can dự vào việc triều chính.

Tam lão thái gia cười:

- Trung Nghĩa Hầu nói, đại hôn của hoàng thượng vừa là việc triều chính vừa là việc của hậu cung.

Lúc này đang ở ngoài cửa cung, chính là quốc sự. Quốc sự thì phải làm việc dựa theo lễ chế, khi nào đến hậu cung sẽ làm theo quy củ của hậu cung.

Tư Mã Thường Thận cau mày:

- Ý của ngươi là gì?

- Ý của ta rất đơn giản. Cho dù thái hậu có ý chỉ đặc biệt, Trung Nghĩa Hầu hẳn có thể đưa ý chỉ đó ra làm chứng. Nhưng lễ chế quốc gia thì vẫn là lễ chế quốc gia, không một ai được quyền vi phạm.

Tam lão thái gia thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ vì quản lý Hình bộ mà Hình bộ Thượng thư cũng có thể tùy tiện vi phạm luật lệ quốc gia đặt ra? Hộ bộ Thượng Thư cũng tùy ý xử lý quốc khố bất chấp quy định của triều đình.

Tam lão thái gia ung dung thản nhiên nói mấy câu, chúng thần đều biến sắc. Có người cảm thấy Cẩm Y Hầu quả nhiên to gan lớn mật. Không ngờ dám công kích cả thái hậu.

Bọn họ cũng không biết, đối với Tam lão thái gia, chỉ có Long Thái may ra còn dựa được. Thái hậu kia chẳng có ý nghĩa gì với hắn hết.

Huống chi Tam lão thái gia còn biết Long Thái cực kỳ bất mãn thái hậu, cho nên cũng bất chấp việc mình dám mạo phạm thái hậu.

- Lớn mật.

Tư Mã Thường Thận giật mình, vốn tưởng rằng đã xuất ra sát chiêu ai dè Tề Ninh không thèm lui mà còn còn cả gan công kích thái hậu. Y cả giận:

- Cẩm Y Hầu, ngươi dám khinh nhờn thái hậu sao?

- Ta không hề nói câu nào khinh nhờn thái hậu, mọi người ở đâu hẳn cũng thấy điều đó.

Ánh mắt Tam lão thái gia lạnh lùng, hắn cười lạnh:

- Ta chỉ nói lễ chế quốc gia truyền từ đời này sang đời khác, bất kể là ai cũng phải tuân thủ. Trung Nghĩa Hầu, ta nói câu nào khinh nhờn thái hậu? Ngài có thể dẫn lại không?

Tuy khẩu khí Tề Ninh cứng cỏi nhưng đúng là hắn không hề nói bất cứ câu nào cho thấy hắn khinh nhờn thái hậu thật.

Tư Mã Thường Thận cứng họng.

Tề Ninh liếc nhìn Viên lão Thượng thư, nghiêm mặt nói:

- Lão thượng thư, ngài quản lý bộ Lễ, những lời này vốn không phải là việc của ta.

Viên lão Thượng thư trầm ngâm một chút, rốt cuộc chắp tay với Tư Mã Lam, nói:

- Lão quốc công, việc này quả thật không ổn, không biết lão quốc công...

Lời chưa dứt, Tư Mã Lam đã lạnh lùng nói:

- Tư Mã Thường Thận, ngươi quỳ xuống ngay cho lão phu.

Lời lão không tính là lớn, giọng cũng không tính là nghiêm khắc, nhưng vẫn đủ để thể hiện nộ khí uy nghi. Tư Mã Thường Thận ngớ người ra, kêu lên:

- Cha.

- Quỳ xuống.

Tư Mã Lam lại quát lạnh lùng:

- Nơi này không có cha ngươi, chỉ có chính sứ đại hôn.

Mặt Tư Mã Thường Thận đỏ lên, nhưng không dám cãi lời, quỳ thụp xuống trước mặt Tư Mã Lam.

- Lão phu hỏi ngươi, là ai chuẩn bị ngọc liễn?

Tư Mã Lam lạnh lùng hỏi:

- Mấy ngày gần đây lão phu bận việc đại hôn, nên sai ngươi chuẩn bị những việc này. Ngươi không biết Lễ chế triều đình sao?

- Cha, à không, quốc công!

- Quốc gia có lễ chế quốc gia, tất cả đều do lão tổ tông truyền lại, há có thể vi phạm?

Tư Mã Lam nói ra vẻ rất khách quan:

- Thái hậu ân long nên hạ ý chỉ, nhưng ngươi cũng nên báo cáo với thái hậu việc này, cảm tạ ơn sâu nhưng không được nhận mới phải.

Lão chỉ tay vào ngọc liễn:

- Lão phu vừa rồi nhìn thấy nó đã biết là làm sai lễ chế nhưng Viên lão Thượng thư ở đây, lão phu cũng ngại ý kiến. Cẩm Y Hầu đã có hảo ý, nhắc nhở ngươi, ngươi lại ngụy biện xằng bậy, quả nhiên là ngu xuẩn không ai bằng. Còn không đổi kiệu khác nhanh lên.

Mọi người xem cảnh đó không thể nhịn cười, ai cũng biết nếu không có Trấn Quốc Công đồng ý, cho Tư Mã Thường Thận ăn gan hùm gan báo cũng không dám làm.

Mặt Tư Mã Thường Thận xám như tro, vội đứng dậy, kêu lên:

- Còn không cho ngươi mang ngọc liễn đi nơi khác còn chắn ở đó làm gì? Chuẩn bị cỗ kiệu ngay, để đưa người vào cung.

Sau một lúc, có người đến mời Tư Mã Uyển Quỳnh xuống. Tư Mã Uyển Quỳnh hiển nhiên là không cam chịu. Khi rời khỏi ngọc liễn, không thèm để ý đến quần thần, hơi ngẩng đầu lên, vén khăn trùm đầu, nhìn về phía Tề Ninh. Hẳn là nàng ta cũng đoán ra, hắn chính là người ngăn cản nàng ta nhập cung bằng ngọc liễn.

Tam lão thái gia chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh tự nhiên, mặt đối mặt với Tư Mã Uyển Quỳnh.

Dung mão Tư Mã Tuyển Quỳnh cũng không đến nỗi nào nhưng ánh mắt oán độc kia làm cho người ta rất không thoải mái.

Một đám người vội vàng mang ngọc liễn đi, ai nấy đều nhìn Tề Ninh bằng ánh mắt oán hận.

Nhưng Tam lão thái gia vẫn mỉm cười thoải mái, bình tĩnh tự nhiên.

Quần thần không thể ngờ chuyện hôm nay lại diễn biến như vậy.

Không ít người thầm đoán từ này Cẩm Y Tề Gia và Tư Mã gia đã chính thức kết thù sinh tử.

Đám dư đảng Hoài Nam Vương thì ngược lại, cảm thấy vô cùng hưng phấn. Thầm nghĩ Cẩm Y Hầu sáng suốt hơn người, hơn nữa, cũng không e dè thế lực Tư Mã gia. Sau này triều đình có nhân vật như vật đối chọi, Tư Mã gia muốn một tay che cả bầu trời cũng không dễ.

Chẳng quan Tư Mã gia vốn chỉ chuẩn bị ngọc liễn nên giờ đổi sang kiệu khác ngay không dễ.

Phủ Tư Mã loạn như cào cào.

Viên lão Thượng Thư nhìn sắc trời, hai đầu lông mày lộ ra vẻ lo lắng.

Tam lão thái gia ghé sát vào tai lão thấp giọng hỏi:

- Lão thượng thư, các thủ tục đại hôn có phải tuân thủ theo thời gian nhất định không?

Viên lão Thượng thư khẽ thở dài:

- Không sai, mỗi việc đều phải tiến hành theo đúng giờ lành.

Theo lý mà nói là không được chậm trễ.

Tề Ninh khẽ gật đầu:

- Đại hôn của hoàng thượng chính là quốc sự. Nếu có bất cứ sai sót nào, lão thượng thư bị hạch tội không tính là lớn, làm mất thể hiện quốc gia mới là chuyện đáng nói.

Hắn liếc nhìn quần thần đứng cách đó không xa, thấp giọng xuống hơn nữa:

- Có cả thái tử Đông Tề ở đây, người ta không nói câu nào nhưng nếu như làm chậm việc tiến cung của hoàng hậu chỉ sợ toàn bộ người nước Tề sẽ bất mãn. Chúng ta và Đông Tề kết thông gia chính là để thắt chặt thêm quan hệ hai nước. Nếu làm người nước Tề phật ý thì sẽ phản tác dụng.

Viên lão Thượng thư liên tục gật đầu, cũng thấp giọng nói:

- Hầu gia nói rất đúng. Ta cũng đang lo lắng.

Lão liếc nhìn phủ Tư Mã, nhẹ giọng:

- Nhưng cũng không thể bỏ lại tiểu thư Tư Mã, chỉ đón hoàng hậu vào cung.

Tề Ninh mỉm cười, cũng không nói nhiều.

Bởi vì sự cố đó, tuy rằng đội danh dự vẫn thẳng tắp hàng, nhưng đội hình quần thần thì bắt đầu lộn xộn, từng nhóm từng nhóm tụm đầu vào nhau bàn tán nhỏ to.

Tư Mã Thường Thận xanh mặt.

Ngày đại hỉ, nhưng mặt y không hề có vẻ hoan hỉ của người gả con gái đi lấy chồng mà giống như có người nợ tiền y không trả.

Từ trong phủ bỗng có người đi ra, ghé vào tai Tư Mã Thường Thận nói nhỏ vài câu. Tư Mã Thường Thận cả giận:

- Tìm, tiếp tục tìm, đường đường là phủ Tư Mã mà không tìm thấy cỗ kiệu nào sao? Nếu không tìm thấy thì làm ngay cái khác cho ta.

Tam lão thái gia hóng được câu đó, lại mỉm cười:

- Trung Nghĩa Hầu, đại hôn của hoàng thượng đã định sẵn giờ lành. Chẳng lẽ ngài bắt mọi người chờ phủ Tư Mã làm cỗ kiệu khác?

Chúng ta thì chẳng sao, nhưng nếu giờ lành qua đi, thì chẳng phải là hại lão quốc công sao?

Tư Mã Lam là chính sứ đại hôn, nếu qua giờ lành mà vẫn chưa tiến hành nghi lễ thì người đầu tiên gánh tội chính là lão.

Tư Mã Thường Thận co rúm mặt mày. Phủ Tư Mã tuy rằng không thiếu xe ngựa nhưng dù sao cũng không phải là kiệu 12 người khiêng dành cho đại hôn. Không nói đến phủ Tư Mã không thể tìm ra cỗ kiệu nào như thế mà cho dù đi mượn cũng chẳng ai có.

Cho dù là quan lại, bình thường, khi đón dâu, quy định cũng chỉ có kiệu 8 người khiêng. Trừ khi là nương nương vào cung, mới được ngồi kiệu 10 người khiêng. Kiệu lớn 12 người khiêng, phải có ý chỉ đặc biệt trong cung mới được làm.

Chớ nói đến người thường, cho dù là vương công cũng không có khả năng chuẩn bị sẵn kiệu lớn 12 người khiêng trong nhà.

Lúc này Viên lão Thượng thư cũng không nhịn được nữa, phải lên tiếng:

- Trung Nghĩa Hầu, theo quy định không được để quá giờ lành.

Chúng ta phải khẩn trương tìm cách giải quyết để hồi cung ngay.

Lão quay sang nhìn Tư Mã Lam đang ung dung bình thản đứng cách đó không xa, tiến lên vài bước chắp tay nói:

- Lão quốc công, ngài xem...

Tư Mã Lam khẽ gật đầu, lúc này mới nói với Tư Mã Thường Thận:

- Không cần quá lo lắng, trong phủ có đủ kiệu, chỉ cần tùy tiện chọn một cỗ, rồi sai người nâng là được. Tiểu nữ cũng chưa được sắc phong Hoàng quý phi, không cần quá cầu kỳ đâu.

Tư Mã Thường Thận la lên:

- Cha, dù gì thì đây cũng là đại sự của Tư Mã gia. Có thể nào lại...

- Hôm nay là đại sự cưới hoàng hậu của hoàng thượng.

Tư Mã Lam lạnh lùng:

- Ngoài ra, không có bất cứ đại sự nào khác.

Lão ngẩng đầu nhìn sắc trời:

- Chừng nửa nén hương nữa mà vẫn không chuẩn bị xong, lão thượng thư và đội ngũ đón dâu lập tức khởi hành, không cần chờ nữa.

Viên lão Thượng thư biết Tư Mã Lam nói vậy mà không phải vậy, nên cẩn thận lựa lời đáp:

- Lão quốc công, cũng không đến mức như vậy. Sau thời gian một nén nhang, chúng ta sẽ khởi hành.

Đi nhanh một chút chắc là sẽ kịp.

- Lão thượng thư đối nhân xử thế rất bao dung.

Tư Mã Lam nói:

- Tuy nhiên, không thể trộn lẫn việc chính yếu và thứ yếu. Tư Mã Thường Thận, còn không mau chuẩn bị. Nửa nén hương, lập tức khởi hành, không ai được nói một câu.

Tư Mã Thường Thận không còn cách nào khác, lại quay đầu liếc nhìn Tề Ninh một cái, chắp tay nói:

- Vâng.

 

0.12980 sec| 2457.773 kb