Đoạn Thiều đi lên thang, cúi người hành lễ với Long Thái rồi mới đưa vải đỏ trong tay ra.

Với quốc gia mà nói, Long Thái là Hoàng Đế của đế quốc Đại Sở, nhưng về tư, Đoạn Thiều cũng là anh vợ của Long Thái. Cho nên Long Thái nhận vải đỏ, cũng gật đầu với Long Thái. Đoạn Thiều lại thi lễ, khom người lui sang một bên.

Lúc này Tư Mã Uyên Quỳnh vẫn đứng một chân, hai bên có hai cũng nữ đỡ đi lên trên. Nhưng mỗi bước đi, Tư Mã Uyển Quỳnh đều phát ra tiếng kêu đau nho nhỏ. Để tránh quá khó coi, Tư Mã Thường Thận cho các cung nữ vây quanh Tư Mã Uyển Quỳnh, che giấu vẻ chật vật của nàng.

Từ trên cao, Long Thái nhìn xuống, lẳng lặng nhìn Tư Mã Uyển Quỳnh.

Nếu là người khác, Long Thái đã sớm đưa Thiên Hương công chúa rời đi. Nhưng dù sao Tư Mã Uyển Quỳnh cũng xuất thân từ Tư Mã Gia, Long Thái chỉ có thể nhịn.

Gã đứng trên cao, chờ Tư Mã Uyển Quỳnh.

Ba mươi sáu bậc thang, bình thường Tư Mã Uyển Quỳnh đi một lát là xong. Nhưng mà lúc này hơn mười bậc thang đối với Tư Mã Uyển Quỳnh lại như là lên núi đau. Nàng chỉ có thể cố nén đau mà đi.

Đợi Tư Mã Thường Thận giao vải đỏ cho Long Thái, Long Thái liếc mắt nhìn Tư Mã Uyển Quỳnh, không nói gì, xoay người dẫn Hoàng Hậu và Tư Mã Uyển Quỳnh đi vào trong cung.

Các trình tự tiếp theo, chỉ cần Viên lão Thượng Thư cùng vài quan viên bộ Lễ tham dự, quần thần chỉ cần chờ bên ngoài là được. Đối với Tề Ninh mà nói, đây không phải là chuyện xấu.

Đại hôn của Hoàng Đế không thể so với người thường, lễ nghi rườm rà, nếu chờ ở bên cạnh, đối với Tề Ninh là sự dày vò.

Quan viên bộ Lễ tiếp tục làm lễ, chúng quan cùng Tê Ninh mới thở nhẹ , thân thể cũng thả lỏng.

Đậu Quỳ nhìn sắc trời, từ sáng tới giờ đã là chính ngọ. Y nhìn thoáng hướng Tề Ninh, thấy Tề Ninh cũng đang nhìn y, hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng đều hiểu.

Hôm nay là ngày đại hôn của Hoàng Đế, đối với Tề Ninh và Đậu Quỳ, cũng có một việc quan trọng phải hoàn thành trong hôm nay.

Trân bảo trong phật đường ở phủ Hoài Nam Vương giá trị xa xỉ.

Hôm qua bộ Hộ chở đi rất nhiều tài vật, ở trong mắt người ngoài, việc lục soát Vương phủ đã chấm dứt. Tề Ninh cùng Đậu Quỳ cũng tính thừa dịp đại hôn của Hoàng Đế, tối nay vụng trộm đem chỗ trân bảo kia chuyển đi.

- Cẩm Y Hầu đang nghĩ gì?  Tề Ninh đang trầm ngâm, nghe thấy tiếng nói bên cạnh. Quay đầu lại xem, là Tô Trinh.
 

Tề Ninh không có hảo cảm với Tô Trinh, nhưng cũng không tới mức thù ghét. Hắn cười nhẹ, nói:

- Võ Hương Hầu, sau đại hôn của Hoàng Thượng , thái tử Đông Tề hẳn là sẽ dẫn sứ đoàn của Đông Tề rời đi. Tô đại tiểu thư nhà các ngài sẽ cũng đi Đông Tề chứ?

Long Thái đã tứ hôn Tô Tử Huyên cho thái tử Đông Tề, mà thái tử Đông Tề cũng đồng ý lập Tô Tử Huyên là Thái Tử Phi của Đông Tề. Chuyện này với Tô Trinh là một chuyện đáng tự hào, y mỉm cười nói:

- Đã chuẩn bị xong, chỉ là không biết Hoàng Thượng phái ai đưa dâu qua đó.

- Ta thấy Võ Hương Hầu là thích hợp nhất.

Tề Ninh cười nói:

- Võ Hương Hầu là thế tập của Đại Sở, không lâu sau lại là quốc trượng của Đại Tề, lần này nếu tự mình đưa Tô cô nương đi Đông Tề, người Đông Tề nhất định xem như thượng khách.

Hắn lại hạ giọng:

- Nghe nói Đông Tề là nước bé, nhưng kì trân dị bảo không ít, lúc đó Võ Hương Hầu tuyệt không nên về tay không.

Tô Trinh cười lên ha hả, y nhìn trước sau, mới hạ giọng nói:

- Cẩm Y Hầu, chuyện hôm nay, ngươi làm có chút quá đáng. Vừa rồi ngươi cũng thấy, mặt cha con Tư Mã Lam đều khó xem. Lần này ngươi đắc tội bọn họ triệt để rồi.

Tề Ninh ồ lên, nhẹ giọng nói:

- Vậy bảo vệ lễ chế của triều đình là sai?

- Điều này là đúng.

Tô Trinh nhẹ giọng:

- Ta không phải là trách ngươi, người trẻ tuổi làm việc bốc đồng chút cũng không phải là việc xấu.

Y nhìn xung quanh một chút mới thấp giọng nói:

- Nhưng mà hôm nay ngươi làm thế, làm mặt mũi của Tư Mã gia mất sạch. Đôi cha con kia là kẻ có thù tất báo, bọn họ chắc chắn đã xem ngươi là gai trong mắt, đinh trong thịt. Về sau khẳng định làm khó dễ ngươi khắp nơi.

Tề Ninh thấp giọng:

- Võ Hương Hầu đang quan tâm ta sao?

- Không hẳn là quan tâm.

Tô Trinh khẽ thở dài:

- Hai nhà ngươi ta tốt xấu gì cũng có sâu xa, cha ngươi không ở đây, ta có thể nhắc nhở ngươi thì tự nhiên không thể làm ngơ. Tề Ninh a, ngươi phải nhớ, chỉ trông vào Cẩm Y Tề gia, thì không phải là đối thủ của Tư Mã gia.

Y lại hạ giọng:

- Cũng may Tư Mã gia cuồng vọng, trong triều có không ít người không vừa mắt, sau này tiếp xúc gần với những người này, ngươi cũng không lẻ loi.

- Lẻ loi?

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Võ Hương Hầu, lời này của ngươi ta không hiểu lắm.

Tô Trinh nói:

- Ý của ta là, quan viên phản đối Tư Mã gia trong triều có thể giúp đỡ ngươi. Để ngươi không vào cảnh tứ cố vô thân trong triều.

- Võ Hương Hầu nói bản thân mình à?

Tề Ninh nhẹ giọng:

- Ngài cảm thấy tình hình của mình không ổn, muốn Cẩm Y Tề gia ta chiếu cố?

Mặt già của Tô Trinh đỏ lên, nói:

- Ta có cái gì cần lo? Sao lại cần ngươi chiếu cố?

- Võ Hương Hầu, thứ cho ta nói thẳng, ngài thấy Tư Mã gia đối với ngài như thế nào?

Tề Ninh thấp giọng:

- Ngài cũng biết hôm nay ngài phạm phải sai lầm lớn chứ?

- Sai lầm? Sai lầm nào?

Tô Trinh ngẩn ra.

- Mời ngài, quay đầu lại nhìn Trấn Quốc Công của chúng ta xem lão đang làm gì.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Ngài xem lão đi, sẽ hiểu mình phạm phải sai lầm gì.

Tô Trinh cảm thấy nghi hoặc, nhìn xung quanh tìm tung tích của Trấn Quốc công. Rất nhanh nhìn thấy Tư Mã Lam ở xa chắp tay nhìn sang bên này. Ánh mắt của Tô Trinh đụng phải ánh mắt của Tư Mã Lam, Tư Mã Lam lẳng yên rời mắt. Tô Trinh cảm thấy rùng mình.

- Hiểu chưa?

Nhìn thấy Tô Trinh biến sắc, Tề Ninh khẽ cười nói:

- Võ Hương Hầu, sai lầm của ngài chính là không nên lại đây nói những lời này. Lúc ngài tới, vị Trấn Quốc Công kia đã nhìn chằm chằm sang bên này rồi. Ngài nghĩ đi, Tư mã gia xem ta là gai trong mắt đinh trong thịt, ngài lại không biết điều ở đây thì thầm to nhỏ với ta. Ngươi đoán xem Trấn Quốc Công đang nghĩ gì?

Tô Trình nhìn quanh một vòng, phát hiện chúng thần túm năm tụm ba đi với nhau. Chỉ có mình mình đứng cùng chỗ với Tề Ninh, chết người ở chỗ quanh mình trống hoác một mảnh, nên rất dễ thấy hai người đang thì thầm với nhau.

Tô Trinh gượng cười:

- Thế cũng không sao!

- Võ Hương Hầu sai rồi.

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Nếu ta là Trấn Quốc Công, nhất đinh sẽ nghĩ là, Võ Hương Hầu trước rất thân với Hoài Nam Vương. Hoài Nam Vương đổ, ngài lại dựa vào Cẩm Y Tề gia, đó là muốn đối nghịch với Tư Mã gia.

Ngài thấy Trấn Quốc Công có thoải mái hay không?

Hắn lại cười hắc hắc, nhẹ giọng:

- Lần này Tư Mã gia mất mặt, đang muốn tìm cơ hội lấy lại mặt mũi, biện pháp tốt nhất là lật đổ một đối thủ trong triều. Như vậy mới lập uy trong triều được, ngài nói xem thế có lý hay không?

- Đối thủ ngươi nói là ai?

Trong mắt Tô Trinh hiện ra vẻ lo lắng.

Tề Ninh lại cười, thấp giọng:

- Võ Hương Hầu cảm thấy sẽ là ta, nhưng theo ta, ai cũng có khả năng , nhưng không phải ta.

Tô Trinh kinh ngạc:

- Tại sao?

Tề Nình liếc nhìn Tư Mã Lam một cái, nhẹ giọng nói:

- Tư Mã gia đương nhiên muốn trừ bỏ ta cho thoải mái. Nhưng mà bây giờ bọn họ còn không có năng lực này Ngài nên nhớ, tuy ta không có tư lịch gì, nhưng cái tấm bài Cẩm Y Tề gia không phải đùa.

Nay trong tay ta có Hắc Lân Doanh, ngoài ra trong quân đoàn Tần Hoài có không ít người từng là thuộc hạ của Cẩm Y Tề gia. Vô luận là ai, muốn đụng tới Tề gia, đều phải ngẫm lại hậu quả.

Tô Trinh trầm mặc, trong lòng biết lời của Tề Ninh có lý.

Tuy rằng nhiều đại thần trong triều đều núp dưới cửa Tư Mã gia, Tư Mã gia điều khiển triều chính.

Nhưng lưỡi đao sắc nhất của Tư Mã gia chỉ có Hắc Đao Doanh.

Nếu Tư Mã gia hoàn toàn nắm triều đình trong tay, không cố kỵ chỗ nào, thì hôm nay cũng không phải chịu nhục như vậy.

Tư Mã gia còn cố kỵ trong triều, đơn giản bởi vì Kim Đao Đạm Đài gia, Cẩm Y Tề gia. Chỉ vì hai nhà này nắm binh quyền trong tay, không có thời cơ, Tư Mã gia tự nhiên không dễ ra tay.

- Kim Đao Đạm Đài gia tuy làm việc bình dị, lực ảnh hưởng trong triều dường như càng ngày càng thấp. Nhưng thủy sư Đông Hải ở trong tay Đạm Đài gia, Tư Mã gia không dám thiếu suy nghĩ.  Tề Ninh thấp giọng:
 

- Tứ đại thế tập, chỉ có Võ Hương Hầu ngài không có binh quyền trong tay. Mà Tư Mã gia muốn lập uy, tự nhiên phải tìm đối thủ có địa vị cực cao. Võ Hương Hầu, hiện giờ ngài biết người này là ai chưa?

Mí mắt Tô Trinh nhảy lên:

- Ngươi cảm thấy Tư Mã gia muốn đối phó ta.

- Ta chỉ đoán thôi, Võ Hương Hầu tự mình nghĩ là được rồi.

Tề Ninh cười khó hiểu:

- Đúng rồi, Võ Hương Hầu, nếu nói tới đây, ta nói rõ ngài cũng đã hiểu. Kỳ thật cái gọi là tứ cố vô thân, ta không quan tâm. Cẩm Y Tề gia trung thành tận tâm với triều đình, nếu có người muốn đối phó với Tề gia, cho dù chỉ có mình ta, ta cũng không bó tay chịu trói. Cho nên chắc chắn sẽ có một đám người đứng cùng một chỗ với ta. Còn nếu Tư Mã gia muốn đối phó Tô gia, với thực lực của Tô gia bây giờ, chỉ sợ Tô gia sẽ cần người bảo vệ thật!

Khóe miệng Tô Trinh co quắp, Tề Ninh nhẹ nhàng nói mỗi câu, với Tô Trinh đều là một lời uy hiếp.

Ngay lúc này, lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Hai người nhìn lại, đã thấy Tư Mã Thường Thận đi đến bên này. Tề Ninh đứng chắp hai tay sau lưng, bình tĩnh tự nhiên. Tô Trinh lại có chút căng thẳng.

Tư Mã Thường Thận liếc mắt nhìn Tề Ninh rồi mới nhìn Tô Trinh, thản nhiên cười nói:

- Võ Hương Hầu, lệnh ái mấy ngày nữa cũng gả sang Đông Tề.

Hôm nay là đại hôn của Hoàng Thượng, có nhiều lễ nghi. Võ Hương Hầu nên chú ý, sắp đến Tô gia các người, lo trước cho khỏi hoa.

Y hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi rời đi.

Tô Trinh nhìn bóng của Tư Mã Thường Thận, sắc mặt trở nên cứng ngắc. Môi y khẽ nhếch, nhưng nói không nên lời.

 

0.12190 sec| 2472.336 kb