Quần thần đều nghĩ đêm nay có trò hay xem, đều muốn xem kết cục như thế nào, tất nhiên không chịu rời đi. Đèn ngoài cửa cung xa xăm như ánh sao, nhưng chiếu sáng cả một khoảng không như ban ngày.

Tư Mã Thường Thận đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã thấy y quay trở lại. Quần thần lập tức tránh đường, trong tay Tư Mã Thường Thận cầm một cuốn vải vàng, đắc ý quơ lên nói:

- Cầm Y Hầu, Đậu đại nhân, đây là ý chỉ của Thái Hậu, không biết có ý chỉ này, đã có thể kiểm tra hai cỗ xe ngựa kia chưa?

Nói xong, y đặt cuộn vải vào trong tay Đậu Quỳ.

Đậu Quỳ sớm đã toát mồ hôi hột, y mở cuộn vải ra, mặt xám như tro tàn, đưa cho Tề Ninh. Lúc này có ý chỉ của Thái Hậu, Đậu Quỳ không còn lý do gì để ngăn Tư Mã Thường Thận kiểm tra xe. Mặt y trắng bệch, trong lòng biết rõ, chỉ cần rương trên xe được mở ra, tiền đồ của mình cũng đi theo.

Bây giờ y chỉ mong Tề Ninh có thể nghĩ ra biện pháp ngăn cản Tư Mã Thường Thận.

Tề Ninh lại không tiếp nhận cuốn vải kia, khẽ thở dài:

- Chư vị đại nhân đều ở đây, đúng sai đen trắng rất nhanh sẽ biết. Có ý chỉ của Thái Hậu, chúng ta không thể cản Trung Nghĩa Hầu kiểm tra xe, nhưng có chút đạo lý phải nói rõ.

Tư Mã Thường Thận hừ lạnh nói:

- Đạo lý gì?

- Chư vị, ban sai bộ Hộ làm việc công, tối nay Trung Nghĩa Hầu nhúng tay giữa chừng, đây là chuyện thật không thể chối.

Tề Ninh trở nên lạnh lùng:

- Ta không biết đến cùng là ai cấp cho Trung Nghĩa Hầu quyền lực lớn như vậy. Cả việc của bộ Hộ cũng muốn quản. Hôm nay có thể quản việc của bộ Hộ, như vậy mai có phải là muốn quản cả chuyện của bộ Hình thậm chí là bộ Binh?

Hắn lại cười lạnh:

- Trung Nghĩa Hầu, không bằng ta bẩm với Hoàng Thượng, trực tiếp thăng ngài lên Tể tướng, trực tiếp quản lý lục bộ nha môn, ngài thấy thế nào?

Tư Mã Thường Thận không quan tâm nói:

- Cẩm Y Hầu, những lời này của ngươi, đơn giản chỉ là để ngăn bản Hầu lên xe kiểm tra. Nhưng mà bản Hầu vốn cứng đầu, không đạt mục đích là không bỏ qua. Việc đêm nay, không phải là bản Hầu nhúng tay vào việc của bộ Hộ, mà là cảm thấy đêm nay Đậu Quỳ không bình thường, cần phải điều tra rõ.

- Tâm trạng của Trung Nghĩa Hầu, ta có thể hiểu.

Tề Ninh thản nhiên nói:

- Nhưng mà nếu không có giới hạn, để mặc Trung Nghĩa Hầu muốn làm gì thì làm nấy, muốn kiểm tra ai liền kiểm tra, môt khi truyền ra ngoài có phải tổn hại thanh danh của Tư Mã gia?  Tư Mã Thường Thận nhíu mày:
 

- Ngươi có ý gì?

- Rất đơn giản. Trung Nghĩa Hầu nhận định trong xe của Đậu đại nhân là trân bảo ăn trộm, nếu thật như vậy, thì đây là một đại án, lập công lớn cho triều đình, Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Tư Mã Thường Thận:

- Nếu như thế, tuy hành vi đêm nay có chút vô lễ, nhưng dù sao cũng là lập công, ưu khuyết bù nhau. Chúng ta cũng không dám nói gì.

Tư Mã Thường Thận nhíu mày, cũng nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh.

- Nhưng nếu Đậu đại nhân trong sạch, trong xe ngựa không có kỳ trân dị bảo như lời của Trung Nghĩa Hầu, chẳng lẽ Đậu đại nhân nên nhận sự vũ nhục này của Trung Nghĩa Hầu?

Tề Ninh cười lạnh nói:

- Tốt xấu gì Đậu đại nhân cũng là trọng thần của triều đình, đường đường Thượng thư bộ Hộ. Khi làm việc lại bị Trung Nghĩa Hầu ngăn trở, thậm chí còn bị vu là trộm bảo vật của Vương phủ. Cho dù là người bình thường cũng không chịu được, nói chi trọng thần của triều đình?

Hắn nâng tay chỉ quần thần:

  Nếu đêm nay Trung Nghĩa Hầu không cho mọi ngườimột lời giải thích, vậy có phải từ nay trong triều đình Trung Nghĩa Hầu muốn tra ai thì tra người nấy?
 

Lời này của Tề Ninh có tính kích động rất lớn. Đêm nay Tư Mã Thường Thận điều tra Đậu Quỳ, mà Đậu Quỳ đã được xem như thần tử có địa vị cực cao trong triều. Nếu Tư Mã Thường Thận không có chứng cớ mà vẫn được điều tra Đậu Quỳ, như vậy chính như lời Tề Ninh nói, sau này Tư Mã Thường Thận muốn tra ai thì tra người nấy.

Thỏ tử hồ bi, quần thần vừa nghĩ tới đây liền khó có thể không bất mãn với Tư Mã Thường Thận.

Trong lòng Tư Mã Thường Thận biết Tề Ninh đang kích động quần thần, cảm thấy tức giận nhưng không muốn tranh chấp vào lúc này. Y nhận ra quần thần bất mãn, mới cười lạnh nói:

- Cẩm Y Hầu, ngươi cảm thấy bản Hầu muốn điều tra xe ngựa thì phải thế nào?

Tề Ninh cao giọng:

- Đậu đại nhân làm việc vì triều đình, ta tin tưởng Đậu đại nhân.

Cho nên trước mặt chư vị, ta bảo đảm Đậu đại nhân là người trung nghĩa. Nếu quả thật hôm nay tìm được trân bảo trên xe của Đậu đại nhân, như vậy là bản Hầu nhìn người không rõ, nguyện ý xin Hoàng Thượng tước đi tước vị Cẩm Y Hầu này.

Lời vừa ra, liền như sét đánh, không ít quan viên thốt ra tiếng kêu kinh ngạc.

Tứ đại thế tập ở Đại Sở có thể nói là vinh quang vô thượng, cũng là sự tồn tại đặc biệt của Sở quốc. Từ khi lập quốc tới nay, tứ đại thế tập luôn có địa vị cực kỳ cao quý, ai cũng biết, tước vị thế tập của Sở quốc là vinh quang thật sự, đó là nhờbao công lao hãn mã từ khi lập quốc mới có.

Chỉ cần có tước vị thế tập liền có chỗ đứng trong triều đình Sở Quốc. Ví dụ như Tô Trinh tài cán bình thường, nhưng bởi vì kế thừa tước vị Võ Hương Hầu, y cũng được hưởng thụ vinh hoa phú quý vượt qua các triều thần. Hơn nữa trong triều có rất nhiều người xem thường Tô Trinh, nhưng không dám thất lễ với y.

Tước vị Cẩm Y Hầu lại do hai vị Hầu gia chứng minh hàng thật giá thật, khắp thiên hạ, cho dù thế sự xoay vần thế nào, Cẩm Y Hầu vẫn luôn khiến người ta phải xem trọng.

Nhưng vị tiểu Hầu gia này, tối nay vì đảm bảo cho Đậu Quỳ, lại lấy tước vị Cẩm Y Hầu ra đặt cược.

Không ít người đều nghĩ Tề Ninh điên rồi.

Một khi tước vị Cẩm Y Hầu bị tước đoạt, như vậy không những thực ấp của Cẩm Y Tề gia sẽ bị thu hồi, quan trọng hơn là sau này chống lại Tư Mã gia sẽ càng khó hơn.

Người trung hiền đã cảm thán ở trong lòng, thầm nghĩ người trẻ tuổi hay nóng vội. Xem ra Tiểu Hầu gia này muốn tiêu sạch toàn bộ tài sản tích lũy của Tề gia rồi.

Tư Mã Thường Thận lại như sợ Tề Ninh nuốt lời, lập tức nói:

- Mọi người đều nghe thấy rồi đấy, Cẩm Y Hậu lấy tước vị ra đảm bảo cho Đậu đại nhân, bản Hầu không nghe sót từ nào.

Đậu Quỳ cũng cảm thấy hoảng sợ, thầm nghĩ Tề Ninh hồ đồ rồi. Nếu Tề Ninh có tước vị Cẩm Y Hậu còn có thể cố gắng cứu mình, nhưng một khi cả tước vị cũng mất, bản thân Tề Ninh cũng khó bảo toàn, đừng nói là che chở người khác. Y há miệng định khuyên, Tề Ninh đã nhìn chằm chằm Tư Mã Thường Thận:

- Chẳng lẽ Trung Nghĩa Hầu không có gì để tỏ thái độ?

Tư Mã Thường Thận sao lại không rõ ý của Tề Ninh, y nói như đinh đóng cột:

- Cẩm Ý Hầu dám lấy tước vị ra đảm bảo, bản Hầu cũng sẽ không để ngươi chịu thiệt. Nếu trong xe ngựa này không có gì quan trọng, bản Hầu cũng sẽ xin thánh chỉ, tước đi tước vị Trung Nghĩa Hầu.

Cẩm Y Hầu, ngươi vừa lòng chưa?

Mọi người thấy Tư Mã Thường Thận cũng lấy tước vị Trung Nghĩa Hầu ra cược, tất nhiên là có mười phần tự tin. Lúc này đều cảm thấy bầu không khí khẩn trương hẳn lên, vì dù ai thắng ai thuathua, tứ đại thế tập từ ngày khai quốc tới nay sẽ thiếu đi một.

Từ nay về sau, Sở quốc chỉ còn tồn tại ba nhà thế tập.

- Chờ đã.

Tề Ninh nâng tay nói:

- Lời này của Trung Nghĩa Hầu không rõ ý lắm, ngài nói trong xe không có gì quan trọng, thì sẽ xin thánh chỉ tước tước vị. Ngài nói cho mọi người biết, cái gì quan trọng, cái gì không quan trọng?

Đậu Quỳ nghĩ Tề Ninh ngay cả tước vị đều đánh bạc được, mình việc gì phải do dự. Y ổn định tinh thần, cười lạnh nói:

- Không sai, Trung Nghĩa Hầu, lời này cần phải nói rõ.

Tư Mã Thường Thận nói:

- Được, ta nói rõ. Nếu trong xe ngựa không phải là trân bảo trộm từ Vương phủ, hoặc là tranh chữ đồ cổ, vậy thì bản Hầu thua. Đúng rồi, nếu Tiêu Thiệu Tông ở bên trong, cũng như vậy, không cần nhiều lời.

Tề Ninh nói:

- Mọi người đều nghe cả rồi đấy.

Đây chính là lời từ miệng Trung Nghĩa Hầu nói ra. Để tránh hiểu lầm, nay ta nói lại một lần. Nếu trong xe ngựa không có vàng bạc châu báu hoặc tranh chữ đồ cổ, cũng không phải là thế tử của Hoài Nam Vương. Như vậy là hành động chen ngang can thiệp sự vụ của bộ Hộ, vượt quyền làm việc, sẽ xin Hoàng Thượng lột bỏ tước vị Trung Nghĩa Hầu, ta nói không sai chứ?

Tư Mã Thường Thận gật đầu nói:

- Ngươi nói không sai, ý của bản Hầu là như thế.

Tề Ninh cười lạnh, lùi lại hai bước, cất cao giọng:

- Nếu Trung Nghĩa Hầu đã thỉnh chỉ của Thái Hậu, ta không ngăn trở nữa.

Hắn chỉ vào trong xe, nói:

- Trung Nghĩa Hầu cứ phái người tìm, có thể lật cả xe lên.

Tư Mã Thường Thận cũng không nhiều lời, trầm giọng nói:

- Người đâu, lục soát cho ta!

Mời người y dẫn theo lúc trước vẫn vây quanh xe ngựa, nghe y ra lệnh liền không do dự nữa, như là hổ sói tiến lên xe. Rất nhanh họliền nâng bốn năm chiếc rương từ trong xe ra.

Quần thần vây quanh bốn phía, châu đầu ghé tai, sợ bỏ qua chuyện hay.

Năm chiếc thùng xếp thành một hàng, tất cả đều dán giấy niêm phong. Trên mặt Tư Mã Thường Thận hiện vẻ đắc ý, y trầm giọng nói:

- Mở rương ra.

Mấy tên người hầu tiến tới, dùng đao mở khóa sắt, nhanh chóng mở năm chiếc rương ra. Sau khi mở ra, trong mỗi chiếc rương đều phủ một tấm vải tím. Tư Mã Thường Thận chắp một tay sau lưng, liếc mắt nhìn Đậu Quỳ. Sắc mặt Đậu Quỳ lúc này trắng bệch, mồ hôi trên trán y tứa ra, cả người cũng hơi run rẩy. Tư Mã Thường Thận cười mỉm, lại liếc mắt nhìn Tề Ninh, chỉ thấy Tề Ninh đang chắp tay sau lưng, nhìn lên trời.

Tư Mã Thường Thận đi đến một chiếc rương, vươn tay, xốc vải lên.

Quần thần ngừng thở, một đám mở to mắt nhìn chằm chằm chiếc rương kia, chỉ muốn xem trong rương giấu cái gì. Khi Tư Mã Thường Thận xốc tấm vải lên, Đậu Quỳ méo mặt, quay đi không dám nhìn.

 

1.31362 sec| 2425.297 kb