Tề Ninh cười mà không cườ:

- Trần đại nhân tối qua ngủ ngon không? Đầu óc sao chậm vậy. Mở đường, đương nhiên là quét sạch mọi chướng ngại phía trước rồi.

Trần Lan Đình nhìn ngọc liễn của Tư Mã Uyển Quỳnh, cười nói:

- Một khi như vậy, nếu Cẩm Y Hậu không ngại, vậy dọn đường cho Hoàng Hậu thôi.

- Vô liêm sỉ.

Tề Ninh lạnh giọng mắng:

- Trần Lan Đình ngươi là ai, dám hạ lệnh sai bản Hầu làm việc?

Hắn nói với Viên lão Thượng Thư:

- Thượng thư, Trần Lan Đình vô lễ như vậy, có phải là dưới phạm thượng trên?

Hôm qua Tề Ninh đánh Thị Lang bộ Hình Đạt Hề Xung, không thiếu người biết việc này. Trần Lan Đình thấy sắc mặt Tề Ninh không tốt, không kìm được lùi về sau mấy bước. Tiểu Hầu gia này vô pháp vô thiên dám đánh cả Thị Lang bộ Hình, đương nhiên chẳng ngại gì mà không động thủ với Thị Lang bộ Lại.

Viên lão Thượng Thư hòa giải:

- Hầu gia, tuy ngôn từ của Trần đại nhân không hay, nhưng hôm nay là đại hôn của Hoàng Thượng, mọi người cũng là vì lo cho hôn sự, không cần tổn thương hòa khí.

- Lời Lão Thượng Thư chí phải.

Tư Mã Thương Thận cao giọng:

- Hôm nay là ngày vui mừng, Cẩm Y Hậu ở đây lớn tiếng kêu to gọi nhỏ, không biết có ý gì?

Tề Ninh quay đầu nhìn Tư Mã Thường Thận, thấy Tư Mã Thường Thận chằm chằm nhìn mình, Tư Mã Lam cũng đã đứng dậy, chắp tay đứng một bên, Tư Mã Lam là Chính Sứ đại hôn theo lý mà nói phải lập tức đưa ra ý kiến, nhưng lão thản nhiên bất động, không nói một lời.

Cục diện này, Tề Ninh kỳ thật đã hiểu được, biết được thâm ý của Tư Mã gia.

Theo lý mà nói, với tính tình của Tư Mã Lam, ngày đại hôn hôm nay tuyệt không khoe khoang khắp nơi, âm thầm làm việc mới là cách làm việc của người này.

Nhưng hôm nay thái độ của Tư Mã gia khác thường, khắp nơi đều diễu võ dương oai, hơn nữa nhiều chỗ đã đi quá lễ pháp của triều đình, thậm chí còn phô trương không dưới công chúa Thiên Hương.

Khác thường như vậy, Tề Ninh tất nhiên thấy kỳ quái, dọc đường hắn suy nghĩ mãi ẩn ý trong đó, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện xưa.

Triệu Cao của Tần triều muốn mưu đoạt quyền, chỉ sợ các đại thần không nghe theo lệnh hắn, trước hết hạ bẫy, hiến một con hươu cho Tần Nhị Thế, nói đây là một con ngựa. Tần Nhị Thế cười nói:

- Thừa tướng nhầm à?

Hỏi đại thần bên người, có kẻ trầm mặc không nói, có kẻ phụ họa nói đó là ngựa, Triệu Cao liền biết lập trường của các đại thần.

Chỉ hươu bảo ngựa!

Tề Ninh nghĩ tới chuyện này liền hiểu được, vì sao Tư Mã Lam phô trương như vậy, nói cho cùng, là một lần thử tâm tư đại thần trong triều.

Đối thủ lớn nhất- Hoài Nam Vương đã đổ, phóng khắp triều đình, không còn ai có thể kháng lại Tư Mã gia. Mà Tư Mã Lam mượn cơ hội này, tiến một bước làm thử. Hôm nay là đại hôn của Hoàng Đế, Tư Mã Lam cố ý đi quá lễ chế, nếu không có người dám đi ra chỉ trích, như vậy uy thế của Tư Mã gia ở Sở quốc liền được xác định. Mà quần thần trong triều vì bảo vệ mình, tất nhiên không dám chống Tư Mã gia.

Tề Ninh nhìn ra vướng mắc trong đó, tự nhiên không thể để Tư Mã gia xác lập quyền uy trong ngày đại hôn này.

Hôm nay hắn chủ động đứng ra, nhìn như lỗ mãng, tựa hồ là cố ý nhằm vào Tư Mã gia, nhưng là quyết định hắn đã cân nhắc suốt dọc đường.

Hắn biết, Tư Mã gia ra phép thử, nếu không có người dám phản đối, quần thần tự nhiên thấy không có người có thể chống lại Tư Mã gia, bởi vậy sẽ sinh ra sự sợ hãi, thậm chí tâm lý thuần phục. Nhưng chỉ cần có người dám đứng ra, như vậy chứng tỏ Tư Mã gia còn không thể một tay che cả triều đình, ít nhất còn có thế lực đứng ra chống lại Tư Mã gia. Mà trong triều tất nhiên có nhiều quan viên bất mãn thậm chí chán ghét Tư Mã gia, đám người này chỉ cần tìm được người cầm đầu, sẽ không dễ dàng khuất phục Tư Mã gia.

Trong lòng Tề Ninh rõ ràng, lúc ở Hoàng Lăng, chính mình cản Tư Mã gia lập đại án, khi đó cũng đã kết thâm cừu cùng Tư Mã gia.

Mặc kệ hôm nay mình có ra mặt hay không, Cẩm Y Tề gia đã bị Tư Mã gia cho vào danh sách địch nhân. Nếu địch ta đã rõ ràng, nếu vẫn im lặng không nói để quần thần khuất phục dưới uy thế của Tư Mã gia, không bằng đứng ra làm một ngọn cờ đối kháng.

Im lặng chỉ đẩy mình vào tình cảnh tứ cố vô thân ở trong triều sau này, mà đứng ra, tất sẽ mượn được sức của các đại thần bất mãn với Tư Mã gia. Lợi hại như thế, chọn như thế nào, Tề Ninh hiểu rõ.

- Kêu to gọi nhỏ?

Nếu Tề Ninh đã biết âm mưu của họ, tự nhiên sẽ không thỏa hiệp với Tư Mã gia, cười nhẹ nói:

- Trung Nghĩa Hầu, câu kêu to gọi nhỏ của ngài ở đâu ra? Ngọc liễn của Hoàng Hậu bị chặn, bản Hầu muốn mở đường, chẳng lẽ có gì sai lầm?

Thái tử Đông Tề hai tay đặt trước bụng, đứng cách sau Tề Ninh không xa, từ đầu tới cuối không nói một câu, lúc này nghe Tề Ninh nói vậy, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng.

Đoạn Thiều là Thái Tử của Tề quốc, lần này đi vào Sở quốc, bên ngoài tuy không dám đắc tội quyền thần Tư Mã gia của Sở quốc, chịu đựng để cho ngọc liễn của ở trong triều Thiên Hương công chúa đi tới phủ Tư Mã, nhưng trong lòng vẫn là không vui. Nay nhìn ngọc liễn của muội muội lại bị đi phía sau, trong lòng vô cùng bất mãn.

Tư Mã Thương Thận cũng biết nếu không thể cản Tề Ninh trước mặt quần thần, uy thế của Tư Mã gia tất nhiên hao tổn. Y cười lạnh, chỉ vào ngọc liễn của Tư Mã Uyển Quỳnh :

- Cẩm Y Hậu, che trước Hoàng Hậu chỉ là ngọc liễn của tiểu nữ, theo như ngươi nói, có phải nên nâng ngọc liễn sang một bên, để cho Hoàng Hậu đi trước?

Bên cạnh lập tức có người nói:

- Trung Nghĩa Hầu, vậy không được. Ngọc liễn xuất môn, là phải đi đường chính, nếu chuyển ngọc liễn đi, vậy thì là điềm xấu.

Người nọ vừa nói xong, lập tức có không ít quan viên phụ họa.

Tư Mã Thường Thận lại đắc ý nói:

- Cẩm Y Hầu, ngươi cũng nghe đấy, tiểu nữ đã lên ngọc liễn, không thể chuyển đi chỗ khác, ngươi có ý gì hay, cứ nói.

Tề Ninh thở dài, nói với Viên lão Thượng Thư:

- Lão Thượng Thư, ngài là lão thần của bộ Lễ, lễ chế của Sở quốc ta, đều ở trong lòng ngài. Ta tuổi trẻ, kiến thức nông cạn, có một chuyện muốn thỉnh giáo, mong Lão Thượng Thư vui lòng.

Viên lão Thượng Thư do dự một chút, mới vuốt cằm nói:

- Hầu gia, mời hỏi.

- Lúc đương kim Thái Hậu vào cung, không biết Lão Thượng Thư có làm việc ở bộ Lễ hay không?

Viên lão Thượng Thư ngẩn ra, không rõ ý tứ của Tề Ninh, suy nghĩ một lúc, gật đầu nói:

- Không sai, khi đó lão thần đã ở bộ Lễ.

- Như vậy năm Thái Hậu vào cung, Lão Thượng Thư hẳn còn nhớ.

Tề Ninh chắp tay sau lưng:

- Lão Thượng Thư có thể nói xem năm đó Thái Hậu tiến cung như thế nào?

- Đây…!

Viên lão Thượng Thư do dự một chút, cuối cùng nói:

- Năm đó Thái Hậu vào cung, là tiên đế hạ chiếu thư, phái người trong cung đến, dùng kiệu mười hai người khiêng nghênh vào trong cung. Sau khi vào cung, tiên đế sắc phong Thái Hậu là Hoàng quý phi.

Tề Ninh nói Thái hậu là nói đương kim Thái Hậu xuất thân từ Tư Mã gia, năm đó vào cung, là được sắc phong làm Hoàng quý phi, sau này mẹ của Long Thái - chính cung Hoàng Hậu mất, Tư Mã quý phi mới tọa trấn Đông Cung, trở thành Hoàng Hậu.

Tề Ninh cười hỏi:

- Kiệu lớn mười hai người khiêng có hợp lễ chế hay không?

Viên lão Thượng Thư nói:

- Nếu là dân chúng tầm thường, kiệu tám người khiêng đã là lễ tối cao, mà các nương nương vào trong cung, đều là kiệu mười người nâng, cũng là hoàng ân mênh mông cuồn cuộn.

- Nói như thế, không có đặc chỉ của Hoàng Thượng, các nương nương được đón vào cung chỉ có thể dùng kiệu mười người nâng.

Tề Ninh thở dài, nhìn Tư Mã Thường Thận, nói:

- Trung Nghĩa Hầu, dựa theo lễ chế, chỉ có thể dùng kiệu mười người nâng, nhiều nhất thì là thêm hai phu kiệu. Nay phủ Tư Mã các ngươi lại chuẩn bị ngọc liễn lớn như vậy, không biết có dụng ý gì?

Chẳng lẽ lệnh ái muốn làm trái với lễ chế của triều đình, ngồi ngọc liễn tiến cung?

Kỳ thật hôm nay quần thần đi vào phủ Tư Mã, nhìn ngọc liễn xa hoa kia trong lòng đều biết là phạm lễ, mọi người đều biết đón hoàng hậu tất nhiên là dùng ngọc liễn trong cung mang ra. Trừ hoàng hậu, thiên hạ không còn ai có tư cách ngồi ngọc liễn.

Xuất cung nghênh hậu là lễ chế quy định, chưa từng nghe đám nương nương còn cần đội nghi trượng đón dâu, chỉ cần cho người trực tiếp đưa vào cung là được.

Hôm nay đội nghi trượng đổi đường đến Tư Mã phủ đón Tư Mã Uyển Quỳnh đã là quá giới hạn, mà Tư Mã gia lại chuẩn bị ngọc liễn, thật là quá phận.

Tuy trong lòng quần thần oán thầm, nhưng họ khiếp sợ uy thế của Tư Mã gia, nên không ai dám nhiều lời. Họ nghĩ rằng nếu không ai dám nói, mọi người sẽ giả câm giả điếc, để cho mọi việc xong sớm là được.

Hiện tại đường của Hoàng Hậu bị chặn, Cẩm Y Hậu đột nhiên nhảy ra chất vấn, nhiều thần tử thấy khoái trá trong lòng.

Tư Mã Thương Thận há to miệng, lời nói rõ ràng yếu đi vài phần:

- Tiểu nữ sắp là Hoàng Quý Phi, chẳng lẽ không nên ngồi ngọc liễn vào cung?

- Không được.

Tề Ninh nói như chém đinh chặt sắt:

- Đừng nói lệnh ái còn chưa được sắc phong Hoàng Quý Phi, cho dù Hoàng Thượng hạ chỉ lập phi, cũng không có tư cách ngồi ngọc liễn. Trung Nghĩa Hầu, hay là trên dưới tôn phủ không biết đạo lý này?

Nhìn về phía Tư Mã Lam vẫn không hé răng một tiếng, hắn nói:

- Lão Quốc Công nhiều ngày vất vả vì đại hôn của Hoàng Thượng, có lẽ không rảnh hỏi về việc chuẩn bị này. Nhưng Trung Nghĩa Hầu không nên sơ sẩy như thế, đội ngũ này ra đến đường cái, dân chúng nhìn thấy hai ngọc liễn, có phải là hiểu lầm hay không? Mặt trời chỉ một, người chỉ một chủ, chân long thiên tử chỉ một, mà phượng lâm tứ hải, cũng chỉ có thể có một.

- Nói hay lắm!

Đằng sau vang lên tiếng:

- Cẩm Y Hàu nói lời này chính là hợp với lễ chế của Đại Sở ta, trừ hoàng hậu ra, ai có thể ngồi ngọc liễn?

Mọi người nhìn lại, thấy người nói chuyện chính là Thượng Thư bộ Hộ Đậu Quỳ.

Đậu Quỳ vừa nói, không ít thần tử nói theo:

- Không sai, không sai, hoàng hậu nhập cung bằng ngọc liễn là phù hợp lễ chế, còn những người khác, hắc hắc!

- Cẩm Y Hầu nói rât đúng, nếu hai ngọc liễn đi trên đường cái, bị dân chúng thấy còn ra thể thống gì?

Tề Ninh thấy cảnh đó thì trong lòng khoan khoái, nghĩ thầm lựa chọn của mình hôm nay không sai. Vì có hắn đứng ra, nên các đại thần này đối với Tư Mã gia cũng không phải là sợ như chuột, ít nhất đã có người dám đứng ra phản đối, mà đây là kết quả Tề Ninh muốn thấy.

 

1.21318 sec| 2432.242 kb