Quần thần đợi ở Phụng Thiên Điện hơn một canh giờ, mới nghe thái giám chấp lễ tuyên lễ. Thái giám chấp lễ dẫn quần thần đi qua Phụng Thiên Điện, đi qua nội đình cùng Thanh Hòa Cung.

Thanhn Hòa Điện là trung tâm hoàng cung, cũng là nơi Hoàng Đế thưởng yến. Đi qua Nội Đình, đằng sau chính là Hậu Cung, mà Hoàng Hậu sẽ ở tại Phượng Nghi Điện nằm giữa Hậu Cung.  Tới ngoài Thanh Hòa Cung, lại mà một phen trình tự rườm rà. Tề Ninh chỉ có thể xem người khác làm thế nào thì làm theo, lại mất một canh giờ, đã là hoàng hôn.
 

Trong lòng Tề Ninh cảm thán, thầm nghĩ đại hôn của Hoàng Đế trên dưới đều chịu khổ, từ buổi sáng xuất môn đến giờ, đừng nói là ăn cơm, ngay cả một chén nước cũng không được uống.

Một lát sau, mới thấy Thiên Hương công chúa được một đám nữ quan và cung nữ vây quanh dắt đi về hướng Hậu Cung. Quần thần đều quỳ rạp xuống đất, tiễn Hoàng Hậu rời đi.

Đợi quần thần tiến vào Thanh Hòa cung, ngồi vào vị trí, sắc trời đã tối đen.

Lúc này Tề Ninh chỉ hi vọng thức ăn nhanh được mang lên, no bụng rồi tính. Chờ rồi lại chờ, trời tối mịt mới thấy yến tiệc được dâng lên. Quần thần đang ngồi cũng đã đói khát, nhưng thức ăn được mang lên lại không dám thất lễ, chỉ gắp ăn cho có, rất là ý tứ.

Tề Ninh thấy chúng quan rụt rè, mình cũng không dám thả cửa mà ăn. Nghĩ rằng nếu không được, lăn lộn trong cung một lúc, về Hầu phủ lại ăn no nê. Dù sao đã đói một ngày, chờ một hai canh giờ nữa cũng không sao.

Kỳ thực sau khi Sở quốc lập quốc, các đời hoàng đế đều thi hành cần kiệm, lễ nghi hôm nay Tề Ninh thấy rất rườm rà, nhưng trên thực tế không ít chuyện đã được lược bớt. Nếu không quần thần ngồi vào bàn còn chậm một hai canh giờ nữa.

Lúc đầu quần thần còn rụt rè, nhưng một lát sau, Thanh Hòa Cung liền náo nhiệt, chén cốc rót tràn. Tề Ninh thấy thế, cũng không khách khí nữa, lúc này quan viên trên bàn đều tới kính rượu Tề Ninh.

Nếu trước đây, Tề Ninh còn không có chút uy vọng nào trong quần thần. Nhưng mà sau biến cố hoàng lăng cùng cuộc đấu tranh giành nghi lễ, dã làm quần thần không còn dám khinh thường Tề Ninh.

Có mấy người thấy Tề Ninh đối chọi cùng Tư Mã gia, là không biết trời cao đất rộng, nhưng hai lần Tề Ninh đều chiếm thượng phong, nên cảm nhận được Cẩm Y Hậu này tuy trẻ, nhưng không đơn giản.

Mấy trăm đại thần tụ tập ở Thanh Hòa Cung, hôm nay là ngày vui, Thanh Hòa Cung cũng náo nhiệt vô cùng.

Bở vì là đại hôn của Hoàng Đế, khắp kinh thành cũng chăng đèn kết hoa. Cả đế đô của Sở quốc đều bao phủ trong không khí vui mừng, trên sông Tần Hoài cũng một cảnh ca múa thái bình, trên nhiều thuyền hoa cũng dán chữ hỉ.

Không biết là chúc mừng Hoàng Đế hay là tạo không khí ấm áp cho các cô nương cùng khách hàng.

Vùng im ắng vắng vẻ ở kinh thành không ít. Mà phủ Hoài Nam Vương là một trong số đó.

Sau khi phủ Hoài Nam Vương bị lục soát, Kinh Đô Phủ liền cho sai dịch tới tiếp nhận việc bảo vệ Vương phủ từ Vũ Lâm Doanh.

Sau đó một trăm binh sĩ Hắc Lân Doanh từ ngoài thành tới thay nha sai. Mà cầm đầu một trăm người này, là Triệu Vô Thương xuất thân từ Hầu phủ.

Sau khi Hắc Lân Doanh trùng kiến, Tề Ninh phái thị vệ Hầu phủ Đoạn Thương Hải cùng Triệu Vô Thương tới làm thống soái. Còn Tề Phong cùng Lý Đường tiếp tục phụ trách hộ vệ trong phủ.

Triệu Vô Thương không nói nhiều, sống không khoe khoang, nhưng làm việc vô cùng đáng tin.

Hộ vệ Vương phủ không phải việc nhỏ, lúc Tề Ninh điều binh, cố ý dặn Triệu Vô Thương lãnh binh đi tới.

Trước sau Vương phủ điều được binh sĩ Hắc Lân Doanh bảo vệ, mấy con đường xung quanh cũng được Triệu Vô Thương tự mình dẫn người kiểm tra thường xuyên.

Ánh trăng le lói, ở cửa sau của Vương phủ, hai cỗ xe ngựa dừng ở đó. Cửa sau mở ra, vài người áo đen nâng rương hòm trong Vương phủ đi ra, cẩn thận để lên xe ngựa.

Thượng Thư bộ Hộ Đậu Quỳ mặc thường phục, nhìn ngó xung quanh, thi thoảng nhắc người đẩy nhanh tốc độ. Hai binh sĩ Hắc Lân Doanh đứng gác đứng như tượng, cái gì cũng không thấy.

Họ chuyển ra tầm năm sáu rương gỗ, chất hết lên hai xe ngựa. Đợi nâng chiếc rương cuối cùng ra ngoài, Triệu Vô Thương mới đi ra từ cửa sau, chắp tay với Đậu Quỳ:

- Đậu đại nhân, Hầu gia đã phân phó, chúng ta đã sắp xếp đồ tốt, không thiếu một kiện. Đậu đại nhân về kiểm tra lại một lần.

Đậu Quỳ biết Triệu Vô Thương là tâm phúc của Tề Ninh, tuy địa vị của y cao hơn Triệu Vô Thường nhiều, nhưng vẫn khách khí:

- Làm phiền chư vị huynh đệ, mời chuyển cáo Hầu gia, việc này ta sẽ làm thỏa đáng, không để cho Hầu gia lo lắng về sau.

Y không nhiều lời nữa, vội vàng đi lên chiếc xe phía trước, phất tay:

- Đi thôi.

Hai cỗ xe ngựa bắt đầu chậm rãi khởi hành, mỗi cỗ xe được bốn kẻ mặc áo đen thân mang bội đao hộ vệ.

Đậu Quỳ tìm đường hẻo lánh mà đi, đi qua hai con phố, đột nhiên cảm thấy xe ngựa chậm lại. Đậu Quỳ đang tựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy xe đi chậm lại, nhíu mày, đứng dậy tiến đến, xốc màn xe lên, đang định hỏi, thì đã thấy ở phía trước xuất hiện một đám bóng đen.

Đậu Quỳ nghiêm mặt, xa phu cũng quát lên:

- Tránh ra, không muốn sống à?

- Câm mồm!

Đối phương quát lại:

- Trung Nghĩa Hầu đang ở đây, dám làm càn, lại vô lễ thêm một câu, cẩn thận cái miệng của ngươi.

Đậu Quỳ nghe được ba chữ “Trung Nghĩa Hầu”, cảm thấy rùng mình, lập tức đi ra ngoài, nhảy xuống xe, quả nhiên thấy Trung Nghĩa Hầu Tư Mã Thường Thận Mặc một thân hoa phục đang chắp hai tay. Trước mặt, sau lưng Tư Mã Thường Thận có hơn mười kẻ vẻ mặt hung thần ác sát.

- Hóa ra là Trung Nghĩa Hầu. Hạ quan bái kiến Hầu gia.

Đậu Quỳ trà trộn quan trường nhiều năm, công phu diễn trò trên mặt vẫn phải có, y tiến tới chắp tay:

- Hầu gia rời tiệc sớm thế? Tiệc rượu trong cung còn chưa tàn sao?

- Quả thật chưa tàn.

Tư Mã Thường Thận tựa tiếu phi tiếu, liếc mắt nhìn hai chiếc xe, thản nhiên nói:

- Bản Hầu tìm Đậu đại nhân, muốn kính Đậu đại nhân một chén, nhưng mà không tìm được, nghe người ta nói Đậu đại nhân sớm đã rời tiệc, nên bản Hầu tự mình đi tìm.

- Hầu gia đi tìm hạ quan?

Đậu Quỳ ngẩn ra, nhưng thần sắc không thay đổi, cười nói:

- Không dám không dám, hôm nay là ngày mừng của phủ Quốc Công, Hầu gia phải ở trong cung uống mấy chén, sao lại mệt mỏi tìm hạ quan.

Tư Mã Thường Thận cười :

- Đậu đại nhân, người khác không cần cám ơn, nhưng bản hầu không thể không cám ơn Đậu đại nhân.

Y chậm rãi đi tới, đi quanh Đậu Quỳ một vòng, ánh mắt luôn đặt trên người Đậu Qùy.

- Lần này Hoàng Thượng đại hôn, nếu không phải bộ Hộ hết sức cung ứng, hôm nay sẽ không thuận lợi như vậy. Người khác không biết, nhưng bản Hầu biết công của Đậu đại nhân từ đầu tới đuôi.

- Hầu gia quá khen, hạ quan không dám nhận.

Đậu Quỳ chắp tay nói:

- Hạ quan không dám cản trở Hầu gia dùng yến, ngày khác sẽ mang rượu ngon tới kính Hầu gia hai chén.

Tư Mã Thường Thận lại cười ha ha:

- Vậy thì tốt. Nhưng mà Đậu đại nhân, bản Hầu còn một chuyện không rõ, mời chỉ giáo.

- Hầu gia, Hầu gia có việc gì phân phó, cứ việc nói!

- Hôm nay là đại hôn của Hoàng Thượng, bách quan đều ở Thanh Hòa Cung dùng yến, ăn uống náo nhiệt vô cùng.

Tư Mã Thường Thận nói:

- Vì sao chỉ có Đậu đại nhân rời tiệc sớm vậy? Chẳng lẽ thân thể Đậu đại nhân không thoải mái?

- Đây…!

Tròng mắt Đậu Quỳ đảo đảo, thở dài:

- Hạ quan thật là không khỏe mấy hôm nay rồi, không nên uống nhiều, chỉ sợ say lại hồ đồ. Cho nên chỉ có thể cáo từ trước.

- Hóa ra là thế.

Tư Mã Thường Thận chắp tay, nghểnh cổ, làm vẻ từ cao nhìn xuống Đậu Quỳ:

- Nếu thân thể không khỏe, Đậu đại nhân hẳn nên tĩnh dưỡng trong phủ mới đúng, sao đêm hôm lại chạy đến đây?

Y hơi nghiêng người, nhìn về phía một chiếc xe ngựa, cố ý cười nói:

- Đậu đại nhân chắc không phải nửa đêm hẹn giai nhân, sợ bị người biết chứ?

Đậu Quỳ gượng cười nói:

- Hầu gia nói đùa, hạ quan từng này tuổi, sao còn tâm tư đó?

- Một khi như vậy, trong xe kia là ai?

Tư Mã Thường Thận lại ra vẻ:

- Đậu đại nhân sẽ không bảo ta là trong xe kia không có người chứ hả? Chắng lẽ là gia quyến của ngươi?

- Đây…!

Trên trán Đậu Quỳ toát mồ hôi.

Y cùng Tề Ninh bàn bạc thừa dịp trong cung dạ yến sẽ đến chờ trân bảo trong Vương phủ đi. Chính là phòng ngừa Tư Mã gia nhân cơ hội nhúng tay, ai biết tỉ mỉ sắp xếp vẫn bị chặn trên phố.

Tư Mã Thường Thận nói là tìm mình uống rượu, Đậu Quỳ biết đó chỉ là lời bốc phét. Trong lòng y biết ngay từ đầu mình đã bị theo dõi, đối phương thậm chí đoán mình có hành động, lúc này mới bỏ yến tiếc trong cung lại để chặn mình.

Trước mắt phiền toái cực điểm.

Rương gỗ trong xe đều chứa trân bảo trong vương phủ, nếu bị Tư Mã Thường Thận mở ra xem xét, trân bảo này không thể giữ được nữa. Y cũng bị khép vào tội tàng tư trân bảo, hậu quả không thể chịu được.

Tư Mã Thường Thận nhìn thấy Đậu Quỳ đổ mồ hôi, cười nói:

- Nếu trong xe là gia quyến của Đậu đại nhân, hôm nay bản Hầu gặp, tất nhiên là phải bái kiến.

Y hạ giọng, cố ý nói:

- Nếu Đậu đại nhân gặp gỡ giai nhân, cũng phải cho bản Hầu nhìn xem dung mạo thế nào. Đậu đại nhân yên tâm, chuyện của đàn ông, bản Hầu sẽ không lộ ra ngoài.

Đậu Quỳ cố trấn định, nói:

- Hầu gia hôm nay gả con, sự tình trọng đại, há có thể chậm trễ.

Ngày khác hạ quan sẽ mang tiện nội tới bái kiến Hầu gia. Giờ không còn sớm, mong Hầu gia mau hồi cung, tránh việc có người tìm Hầu gia kính rượu lại không thấy.

- Sao?

Tư Mã Thường Thận trầm mặc:

- Đậu đại nhân không nể mặt bản Hầu?

Y đi thẳng phía trước:

- Đậu đại nhân không muốn cho bản Hầu gặp, bản Hầu càng muốn gặp, nhìn xem giai nhân thế nào mà ngay cả tiệc cưới của Hoàng Thượng Đậu đại nhân cũng không màng, đêm khuya ra đây gặp gỡ.

Đậu Quỳ thấy Tư Mã Thường Thận nhắm thẳng chiếc xe đi tới, sắc mặt đại biến, nâng tay thất thanh kêu:

- Hầu gia, không được!

 

0.17375 sec| 2431.43 kb