Bức tượng phật kia cao một thước, điêu khắc cực kì tinh xảo, trang nghiêm, đặt trong bàn thờ.

Có lẽ là nhiều ngày không có người vào, cho nên hương đã tắt, trong lư hương phủ một lớp bụi dày, xem ra đã một thời gian không quét dọn.

Hoài Nam Vương gần đây vẫn chuẩn bị cho loạn hoàng lăng, nên đúng là không có thời gian vào phật đường.

Đậu Quỳ tỉ mỉ kiểm tra, không thấy lạ ở chỗ nào, nhìn Tề Ninh, thấp giọng:

- Hầu gia, tượng vàng này có cổ quái gì?

Tề Ninh nhìn sát vào tượng phật.

Đậu Quỳ cũng ghé vào, chưa hiểu ra sao, Tề Ninh đã nhẹ giọng nói:

- Đậu đại nhân, nghe nói nếu thường xuyên đụng vào vàng, vì người có mồ hôi, sẽ làm màu tối dần, có phải hay không?

Đậu Quỳ vội nói:

- Quả thật là như thế.

Trong lòng biết Tề Ninh nói như vậy tất có nguyên nhân. Cẩn thận quan sát, ẩn ẩn thấy phần eo cùng vai của tượng phật không sáng bằng các chỗ khác, trong nháy mắt y liền hiểu ra. Tề Ninh biết hắn đã hiểu, cười nói:

- Đậu đại nhân, ngài cầm tượng phật lên xem.

Đậu Quỳ lập tức tiến lên, nhẹ tay cẩn thận cầm lấy bức tượng, tượng này làm từ vàng ròng, có chút nặng, y đụng tay vào eo và vai tượng.

- Tượng phật đặt ở phật đường, đáng lý là không dễ dàng di chuyển.

Tề Ninh nói:

- Nhưng bức tượng này rõ ràng thường xuyên bị di chuyển.

Đậu Quỳ gật đầu:

- Lời Hầu gia rất đúng.

Y đặt tượng phật sang một bên, sát cạnh tòa sen. Tòa sen kia tuy hình sen, nhưng thực ra là ngũ giác. Tề Ninh cũng cẩn thận nhìn xem, tòa sen có sáu cánh hoa, rất nhanh, Tề Ninh liền nhìn ra có bốn cánh hoa có màu đồng ở cạnh rìa.

Tề Ninh không nhiều lời, vươn hai tay ra, bắt lấy cánh hoa cạnh rìa không có màu đồng, xoay nhẹ.

Quả nhiên tòa sen không phải là cố định, dùng lực một chút, tòa sen liền quay tròn. Nghe được động tĩnh phía sau, Đậu Quỳ lập tức đi ra sau, thất thanh kêu lên:

- Hầu gia, ngươi… ngươi xem!

Tề Ninh buông tay, nhanh chóng đi ra sau, thấy một khối đá xanh trên mặt đất bị tách ra, lộ ra một cửa hang.

Đậu Quỳ hạ giọng:

- Hầu gia, nơi này hẳn là nơi giấu bảo vật của Hoài Nam Vương.

Y thò đầu nhìn vào trong, chỉ thấy bên trong tối như mực, cái gì cũng không thấy. Vì thể hiện sự trung thành, y thấp giọng:

- Hầu gia, hạ quan đi xuống trước xem như thế nào.

Tề Ninh không nhiều lời, đi qua cầm một chiếc chén đồng trên bàn thờ, thả xuống miệng hang, rất nhanh nghe thấy tiếng chạm đất vang lên. Tề Ninh cười nói:

- Không phải quá sâu, Đậu đại nhân ở đây cảnh giới, đừng cho người vào, ta xuống xem dưới đó thế nào.

Đậu Quỳ nói:

- Như vậy cũng tốt, Hầu gia phải thật cẩn thận.

Tề Ninh không do dự, nhảy xuống dưới hang, phía dưới đúng là không sâu lắm. Tề Ninh nhẹ nhàng chạm đất, đợi ánh mắt hơi thích ứng, nhìn phía bên trái là một con đường, lúc này mới cẩn thận đi qua, lấy ra mồi lửa trên người.

Mồi lửa này là Tề Phong chuẩn bị cho hắn mỗi khi đi ra ngoài, đề phòng mọi tình huống.

Đi một đoạn đường ngắn, phía trước hiện ra một cửa sắt bị khóa.

Tề Ninh dùng Hàn Nhận dễ dàng chặt khóa, đẩy cửa ra, bên trong là một mật thất, giơ mồi lửa đi vào, Tề Ninh phát hiện trong mật thất này thật là sạch sẽ và xa hoa, trên trải da thú, bốn phía bày giá đựng do gỗ lim thượng đẳng tạo thành, ở giữa đặt một chiếc giường mềm, cạnh giường đặt một cái án (một loại bàn), bên trên có một ngọn đèn.

Tề Ninh tắt mồi lửa, thắp đèn, trong mật thất liền sáng rõ.

Đèn đuốc sáng ngời, bốn phía ánh sáng rực rỡ, trên giá đều là đồ cổ trứ danh. Tề Ninh chắp tay đi dạo một vòng, trong lòng biết đồ cổ trong mật thất này mới là cực phẩm, một một kiện đều có giá trị xa xỉ, đếm qua không dưới bốn năm mươi món.

Trong lòng Tề Ninh thầm nghĩ, có người nói Hoài Nam Vương phú khả đich quốc, quả không sai. Số bảo vật trong mật thất này, một khi đổi thành bạc, sẽ là một con số kinh người.

Hoài Nam Vương bị xét nhà, Tề Ninh biết chỗ trân bảo này ở đây, cũng không có khả năng lại thuộc về Tiêu Thiệu Tông. Mà lời trước đó của Đậu Quỳ cũng không sai.

Một khi lão già Tư Mã Lam kia khống chế được bộ Hộ, thì tài vật này cũng là đồ trong bàn tay của lão.

Thế lực của Tư Mã gia đã rất khổng lồ, nếu trong tay lại có lượng bạc khổng lồ này, địa vị của Tư Mã gia trong triều sẽ như Thái Sơn. Cho nên cho dù một ngày kia Tư Mã gia thật là nắm bộ Hộ trong tay, Tề Ninh cũng hy vọng y lấy được là một bộ Hộ thủng lỗ chỗ, mà không phải là một cái bảo khố vàng ngập nóc hòm.

Nghĩ tới đây, Tề Ninh biết đám tài vật này tuyệt không thể đưa vào kho của bộ Hộ.

Hắn càng hiểu, gia tài hùng hậu của Hoài Nam Vương, lão già Tư Mã Lam biết rất rõ. Lão cáo già kia, không chừng đã chú ý tới đám bảo vật này, bên ngoài không thể can dự, nhưng nhất định sẽ nghĩ biện pháp nhúng chàm. Cho nên mình phải nhanh chóng rời chỗ trân bảo này đi, hoàn toàn khống chế trong tay mình. Mà Long Thái sáng sớm đã hạ chỉ cho mình đến xét nhà, thực cũng lo tới điểm này.

Lúc này hắn đã hiểu tâm tư của Long Thái, đã phụng chỉ tham ô, nếu thành thật giao ra đống đồ này, không chỉ là thẹn với chính mình, mà còn thẹn với hoàng đế.

Khóe mắt hắn bỗng nhìn thấy một chiếc hộp gỗ góc phòng, hắn nhìn không chớp mắt. Tề Ninh dời bước, đi qua cẩn thận nhấc hộp lên, ôm đặt lên án, thấy thùng cũng bị khóa, lại dùng Hàn Nhận chặt đứt.

Mở hộp ra, bên trong đặt đầy giấy tờ sách vở, Tề Ninh cầm một quyển sách lên, mở ra xem, là sổ ghi chép tài sản chìm nổi của Hoài Nam Vương. Tề Ninh lật xem vài tờ, trừ bỏ của chìm nổi ở thực ấp của Hoài Nam Vương, còn có các cửa hàng Hoài Nam Vương khống chế đằng sau.

Tề Ninh buông sổ ra, lấy một quyển khác ra xem, trên đó viết danh sách quan viên cùng chức vị, trên dưới năm mươi sáu mươi cái tên, ngoài kinh quan (quan kinh thành), còn có không ít là quan viên địa phương, sau mỗi tên quan viên còn có ghi chú.

Xếp thứ nhất chính là Thượng thư bộ Hộ Đậu Quỳ, sau đó ghi có thể tin. Mà Thượng Thư bộ Hình Tiễn Nhiêu Thuận cũng được ghi là có thể tin.

Tề Ninh thở dài, thầm nghĩ Hoài Nam Vương tuy địa vị tôn quý, nhưng so tâm thuật với Tư Mã Lam, vẫn kém xa. Tiền Nhiêu Thuận ở thời khắc mấu chốt đâm y một đao, tạo thành đả kích trí mạng cho Hoài Nam Vương. Hoài Nam Vương cho rằng Tiền Nhiêu Thuận là kẻ có thể tin, nên không phòng ngừa việc y đã sớm bị Tư Mã Lam thu mua.

Ngoài ra cũng có số quan viên được ghi chú đang đợi điều tra, cũng có ghi là đề phòng. Tề Ninh biết đây là danh sách vây cánh của Hoài Nam Vương, một khi danh sách này vào trong tay Tư Mã Lam, chỉ sợ những người này không ai có thể chạy được. Trong lòng hắn biết sự quan trong của danh sách này, liền giấu vào trong ngực áo.

Thoáng nhìn bên dưới còn có thư từ, lấy ra một phần, nhìn qua, bên trên không có tên, thư đã sớm được mở ra. Tề Ninh lấy thư ra, để lại gần ngọn đèn xem xem, rất nhanh liền giật mình, sắc mặt trở nên ngưng trọng.

Thư hàm giấu ở đây, Tề Ninh biết không phải là việc nhỏ. Tỉ mỉ xem, trong lòng hắn khiếp sợ không thôi, nói là một bức thư, không bằng nói là một bức thư thề hẹn trung thành.

Tuy rằng từ đầu tới cuối không thấy tên của đối phương, cũng không được đóng dấu, nhưng nhìn giữa các hàng chữ, Tề Ninh đã đoán được phong thư này xuất xứ từ tay ai.

Nội dung phong thư, ngoài việc thể hiện lòng trung thành, còn cho thấy đã đạt được một giao dịch với Hoài Nam Vương.

Đói phương sẽ toàn lực giúp Hoài Nam Vương đạt được ngôi vị Hoàng Đế, mà một khi Hoài Nam Vương ngồi lên long tọa, liền cấp cho đối phương các quận Tây Xuyên, để cho đối phương tự lập làm Vương, trở thành một quốc gia, trở thành phụ quốc của Đại Sở.

Lý Hoằng Tín!

Mặt Tề Ninh lạnh xuống. Hắn đã xác định phong thư này là xuất phát từ Tây Xuyên Thục Vương Lý Hoằng Tín. Từ trang giấy có thể đoán ra, phong thư này đã lâu, ít nhất là một năm. Cũng là nói, ít nhất một năm trước, Lý Hoằng Tín đã bí mật lui tới cùng Hoài Nam Vương, hơn nữa đạt thành giao dịch.

Nếu là một năm trước, khi đó Tiên Hoàng chưa băng hà, xem ra, lúc Tiên Hoàng tại vị, Hoài Nam Vương cùng Lý Hoằng Tín đã có mật ước với nhau.

Tề Ninh cũng nghĩ thông suốt, Thục vương bị phong cấm ở Thành Đô, luôn luôn bị triều đình theo dõi nghiêm ngặt. Từng là người hô phong hoán vũ ở Tây Xuyên, cảm giác hổ nhập lồng giam đương nhiên không dễ chịu, mà Hoài Nam Vương tuy là huyết mạch của Thái Tổ, nhưng chẳng những không được thừa kế ngôi vị Hoàng Đế, mà trong triều cũng không có tiếng nói. Hai người này đều là kẻ thất bại, bắt tay với nhau cũng không làm người ta kinh ngạc.

Thục Vương cần có núi ở kinh thành để dựa vào, Hoài Nam Vương thì cần có binh mã ủng hộ, nếu Thục Vương có thể nhấc lên sóng gió ở Tây Xuyên, tìm cơ hội đoạt binh quyền, bên triều đình có Hoài Nam Vương làm nội ứng, hai người liên thủ, dù không thể thành công, cũng nhất định làm Sở quốc bị trọng thương.

Tề Ninh đột nhiên nghĩ đến, lúc trước ở Tây Xuyên phát sinh sự kiện Hắc Nham Động, có lẽ chính là Thục Vương cùng Hoài Nam Vương bày mưu. Một khi quan binh thực sự tàn sát Hắc Nham, nháy mắt sẽ kích động bảy mươi hai động Miêu gia phản loạn. Một khi Tây Xuyên rung chuyển, Thục Vương Lý Hoằng Tín tất sẽ nhân cơ hội này dựng cờ ở Tây Xuyên.

Thời điểm đó đúng là lúc tân đế đăng cơ, triều cục chưa ổn. Nếu Lý Hoằng Tín nhân cơ hội khống chế Tây Xuyên, trong triều có Hoài Nam Vương làm nội ứng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Nghĩ đến đây, Tề Ninh liền thấy lạnh cả sống lưng. Thầm nghĩ may mà mình bình ổn cục diện ở Hắc Nham, nếu không chỉ sợ chiến hỏa đã dấy lên ở Sở quốc.

Lần này Hoài Nam Vương bị Tư Mã gia cho sập bẫy, nhưng y rơi vào kết cục này, cũng không oan.

 

2.43802 sec| 2419.352 kb