Tề Ninh đột nhiên đá về hướng Đạt Hề Xung, mọi người giật mình sợ hãi, không thể tưởng tượng được Cẩm Y Hầu lại động thủ với Thị Lang bộ Hình trước mặt bao người.
Đạt Hề Xung phun một ngụm máu tươi, nhất thời không dậy được, Tề Ninh đã xông tới, mặc kệ hạ nhân của Đạt Hề Xung đang tiến tới, đầu gối đã đè xuống, ép xuống ngực Đạt Hề Xung. Tề Ninh nâng tay, đánh vào mặt Đạt Hề Xung một cái, quát lên như sấm : - Danh dự của Cẩm Y Tề Gia, quý giá bao nhiêu, ngươi dám vu cho Tề gia ta bao che cho Vương phủ?
Chẳng lẽ ý ngươi nói Tề gia ta cũng mưu phản?
Đạt Hề Xung muốn nói, Tề Ninh lại đánh một cái vào má y. Tề Ninh hiểu rất rõ kết cấu thân thể con người, tự nhiên biết chỗ nào nên đánh vào, một quyền này làm Đạt Hề Xung lại phun máu, kèm theo hai cái răng rụng ra. Đạt Hề Xung muốn nói cũng không nói lên lời.
Đám người bộ Hình tuy hướng tới bên này, nhưng đều biết thân phận của Tề Ninh, ai ăn gan báo mật gấu dám đi ngăn cản Cẩm Y Hầu đang nổi giận.
Tề Ninh trái phải ra quyền, trong chốc lát đã đánh ra mười mấy quyền. Đạt Hề Xung mặt đầy máu tươi, cả người xây xẩm, một tiếng cũng không nói ra được.
Lúc này Trì Phượng Điển tiến lên, khuyên nhủ:
- Hầu gia bớt giận, có thể là Đạt Hề đại nhân lỡ lời nhầm tiếng, xem mặt mũi của ti chức, tạm tha ngài ấy lần này đi.
Tề Ninh tựa như còn chưa tiêu tan cơn giận, nhưng vẫn thu tay. Hắn lau sạch sẽ máu tươi dính trên tay vào quan bào của Đạt Hề Xung mới đứng dậy. Tựa hồ vẫn còn oán giận, lại đá hai cái, lúc này mới nói với Trì Phượng Điển:
- Trì Thống Lĩnh, bổn Hầu ngày thường ít khi nổi giận, Đạt Hề Xung này dù sao cũng là quan viên trong triều, cho dù nói sai cái gì, ta nhẫn là được. Nhưng hôm nay hắn dám nói Hầu phủ bao che Vương phủ, chụp mũ to thế này, ai cũng không chịu được.
- Hầu gia nói phải.
Trì Phượng Điển khuyên giải:
- Từ sau Đạt Hề đại nhân sẽ không mạo phạm nữa.
Tề Ninh nói:
- Mạo phạm hay không bổn Hầu không quan tâm, thế nhưng mà muốn nói xấu Cẩm Y Tề gia, cho dù là chạy tới chân trời góc biển, bản Hầu cũng không buông tha.
Cẩm Y Tề gia mấy đời đều tận tâm trung thành với Hoàng Thượng và Triều Đình, trời cao chứng giám. Một Thị Lang bộ Hình, dám nói ẩu nói điêu, bổn Hầu nếu không bảo vệ danh dự của Tề gia, sau này sao dám gặp ai.
Đạt Hề Xung nằm trên mặt đất, thở không ra hơi. Y bị Tề Ninh đánh đấm tơi bời, suy nghĩ có chút không tỉnh táo, lúc này đừng nói giải thích, ngay cả nói lên lời cũng khó.
Trì Phượng Điển nghĩ Tề Ninh nói rằng Đại Hề Xung nói xấu Cẩm Y Tề gia, có chút chơi khăm, nhưng Đạt Hề Xung ăn nói không ý tứ, dám làm càn trước mặt Cẩm Y Hậu, cũng là tự tìm đường chết.
Đám người bộ Hình nhìn nhau, lại nhìn Đạt Hề Xung nằm không động đậy dưới đất, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.
Trì Phượng Điển trầm giọng:
- Đạt Hề đại nhân bị thương thế kia, các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mang đại nhân đi cho đại phu khám?
Lúc này nha sai bộ Hình mới tiến lên, ba chân bốn cẳng nâng Đạt Hề Xung, không dám lưu lại nữa.
Cẩm Y Hầu ngay cả Thị Lang bộ Hình còn đánh, những người khác không cần phải nói, không ai dám chọc vào. Một đám xúm quanh Đạt Hề Xung, chật vật mà đi.
Tề Ninh lúc này mới sửa sang quần áo, chợt nghe tiếng bước chân sau lưng, quay đầu nhìn, chỉ thấy có người nâng kiệu tiến tới, đằng sau có hai mươi người đi theo. Kiệu vừa chạm đất, Thượng Thư bộ Hộ Đậu Quỳ đã từ trong kiệu bước xuống, thấy Tề Ninh, lập tức chạy tới, khiêm tốn chắp tay:
- Hạ quan bái kiến Hầu gia!
Tề Ninh cười nói:
- Đậu đại nhân, đều đang đợi ngài đó.
- Hạ quan cũng vừa mới tiếp chỉ, không dám trì hoãn, chọn lựa vài tên hạ nhân khôn khéo tới đây, xin Hầu gia thứ tội.
Thái độ của Đậu Quỳ với Tề Ninh so với trước tương phản như là hai người vậy, cẩn thận tới cực điểm.
Trong lòng Trì Phượng Điển hiểu rất rõ lúc này lên làm gì. Gã chắp tay:
- Đậu đại nhân, Vũ Lâm Doanh canh giữ ngoài Vương Phủ, nếu Đậu đại nhân cùng Hầu gia cần, bất cứ lúc nào cũng có thể điều động.
Đậu Quỳ gật đầu:
- Vương phủ quá lớn, đồ vật đều phân tán, kiểm kê không dễ. Trì Thống Lĩnh có thể điều vài nhân thủ vào phủ, tập trung thư họa đồ cổ trong vương phủ lại, sau đó chúng ta lên danh sách.
Y nhìn Tề Ninh:
- Không biết Hầu gia thấy thế nào?
Tề Ninh lại cười nói:
- Bổn Hầu lần đầu xét nhà, không biết gì cả, Đậu đại nhân thấy nên làm như nào thì làm, không nên hỏi ta.
Đậu Quỳ vội nói:
- Vâng, vâng, vâng.
Rồi y quay sang nói với Trì Phượng Điển:
- Trì Thống Lĩnh cho ta mượn năm mươi người.
Trì Phượng Điển nói:
- Tùy ý đại nhân sai khiến.
Tề Ninh không nói nhiều, đi thẳng vào Vương phủ, Đậu Quỳ cũng mang theo đám quản lý của bộ Hộ đi theo sau. Gia quyến Vương phủ nhất tề quỳ rạp sát đất, không dám động đậy, cho dù già trẻ nam nữa, đều giống như là dê đợi làm thịt vậy.
Trong lòng Tề Ninh minh bạch, trước khi Hoài Nam Vương rơi đài, gia quyến của Vương phủ, cho dù là trông cửa, cũng đều làm cho người hâm mộ, cảm thấy bọn họ cao cao tại thượng, lại càng không nói các phu nhân tiểu thư Vương phủ. Nhưng mà cây đại thụ Hoài Nam Vương đổ, địa vị cùng sự kiêu ngạo cũng theo gió mà đi.
Các phu nhân tiểu thư, nay lại trao vận mệnh của mình vào tay người khác.
Nhìn đám người quỳ rạp trên đất, Tề Ninh lại có cảm giác lạnh cả người.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới, nếu như có một ngày hắn tranh đấu thất bại trên triều, phủ Cẩm Y Hầu có kết cục như này hay không? Cổ Thanh Hạm cũng sẽ quỳ rạp trên đất, làm thịt cá của người?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Tề Ninh lạnh lùng hẳn lên.
Hắn minh bạch, loại tranh đấu này, cho tới giờ đều là ta chết ngươi sống, muốn sống, chỉ có cách, đó là diệt trừ tất cả kẻ địch.
Trò chơi này quá tàn khốc, không phân thắng bại, sẽ không kết thúc.
Lúc này Trì Phượng Điển cũng đã mang năm mươi binh sĩ vào phủ nghe phân phó, Đậu Quỳ nói:
- Các ngươi đều là huynh đệ Vũ Lâm Doanh, quy củ ta không nhiều lời nữa, tự phân chia nhân thủ, điều tra mọi nơi của Vương phủ. Nhớ kỹ, không sót một gian phòng, không sót một chỗ nào, phàm là đồ cổ tranh chữ, đều phải thu gom lại. Nếu phát hiện chỗ đặc biệt, lập tức bẩm báo, không được sai sót.
Chúng binh sĩ nhất tề chắp tay:
- Tuân lệnh.
- Còn có một câu không nên nói, nhưng không thể không nói:
Đậu Quỳ nói:
- Kiểm kê tài sản, thu về quốc khố, nếu có người to gan lớn mật, dám tàng trữ tang vật, dựa theo pháp luật, liên lụy tam tộc, nói vậy các ngươi đều đã rõ.
Y vung tay:
- Đi làm việc đi.
Mọi người lập tức tản ra, lục soát các nơi trong Vương phủ.
Đậu Quỳ cung kính nói với Tề Ninh:
- Hầu gia, không bằng vào phòng uống chén trà, chờ tìm xong tang vật, tập trung lại, hạ quan sẽ kiểm kê rồi trình cho Hầu gia.
Tề Ninh nói:
- Đậu đại nhân không cần quản ta, cứ làm việc cho tốt là được.
Liếc mắt nhìn đám người quỳ rạp trên đất, hắn nhíu mày hỏi:
- Thế tử ở đâu?
Mọi người không ai dám nói, Đậu Quỳ trầm giọng:
- Thế tử ở đâu, ai biết?
Lúc này mới có một người ngẩng đầu nói:
- Hồi bẩm đại nhân, thế tử… thế tử hình như ở hồ cá bên kia.
Tề Ninh nói:
- Ngươi dẫn ta đi gặp thế tử.
Người nọ đứng dậy, cong lưng tiến tới. Tề Ninh đi theo gã. Đậu Quỳ vội hỏi:
- Hầu gia, có nên phái vài người đi theo…
- Không cần.
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Tự ta là được.
Hắn tự tin với võ công của mình, trong Vương phủ không ai có thể uy hiếp tới an toàn của mình.
Đậu Quỳ rất để ý tới an nguy của hắn, trong lòng Tề Ninh biết rõ nguyên nhân. Quan viên trước nay thân cận Hoài Nam Vương như Đậu Quỳ, đều lo Tư Mã gia trả thù. Một đám run sợ trong lòng, e sợ tai ương ngập đầu, nay đám người này đều ký thác hi vọng lên người Tề Ninh. Vạn nhất Tề Ninh có gì sơ suất, hậu quả không thể chịu nổi, cảnh phủ Hoài Nam Vương bị xét nhà sẽ tái diễn.
Người nọ dẫn Tề Ninh đi qua hành lang, vượt qua sân, tới trước một cổng vòm, nhìn bên trong rồi mới nói với Tề Ninh:
- Hầu… Hầu gia, thế tử ở bên trong.
Tề Ninh khẽ gật đầu, đi qua cổng vòm. Bên trong hoa thơm chim hót, sắc màu rực rỡ, tảng đá không quy tắc ghép thành đường mòn uốn lượn về phía trước, nối thẳng một tòa đình bát giác cách đó không xa. Cạnh đình là một hồ nước lớn, một cái ghế đặt bên hồ, một người ngồi đó, mặt nghoảnh về phía hồ.
Tề Ninh thuận đường chậm rãi đi qua, đến cạnh hồ nước, dừng cách ghế không xa. Nhìn bóng lưng, không thể nghi ngờ đây là thế tử của Hoài Nam Vương Tiêu Thiệu Tông.
Trong tay Tiêu Thiệu Tông cầm một cần câu, ngồi im bất động. Tề Ninh chắp tay sau lưng, không nói chuyện. Một lát sau, Tiêu Thiệu Tông bỗng nói:
- Ngươi cho rằng ta có thể câu cá trong ao lên không?
Tề Ninh ngẩn ra, do dự một chút mới nói:
- Chỉ cần kiên nhẫn, thì có thể câu được.
- Không đúng.
Tiêu Thiệu Tông cười nói:
- Trong ao không có cá, ta ngồi chờ mười năm, cũng không câu được một con.
Tề Ninh sửng sốt, không kìm được đi tới trước, đi tới cạnh ao, thấy ao trong suốt thấy đáy, mặt trời chiếu rọi, mặt hồ lăn tăn vài gợn sóng, tia sáng ánh lên làm mặt hồ có một chút sinh động, nhưng dưới nước quả thật không có một con cá.
- Nửa năm trước ta cho người bắt hết cá dưới ao lên.
Tiêu Thiệu Tông vẫn nhìn cần câu, chậm rãi nói:
- Ta suy nghĩ, trong ao có cá, có hay không cá cắn câu? Nửa năm qua, mỗi ngày ta đều tốn một chút thời gian ở đây, đừng nói câu được cá, cần câu cũng chưa từng động đậy.
Tề Ninh biết rõ Tiêu Thiệu Tộng tuyệt không vô duyên vô ci nói chuyện này, tất nhiên có ý riêng, nhưng rốt cuộc là ý gì, nhất thời hắn không nghĩ ra được.
Tiêu Thiệu Tông rốt cục quay lại, nhìn thẳng mắt Tề Ninh.
Dưới ánh mặt trời, Tề Ninh nhìn thấy sắc mặt gã tái nhợt như giấy, khí sắc không tốt, nhưng thần sắc gã bình tĩnh, tựa hồ không thèm để ý chuyện Vương phủ bị xét, trên mặt thậm chí còn có ý cười nhàn nhạt.
- Vô dục vô cầu, cũng là trống rỗng.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Trống rỗng, cho dù câu cũng không được cá. Cẩm Y Hầu, ngươi nói đạo lý này đúng hay không?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo