Trì Phượng Điển bước nhanh tới.
Đội kỵ mã theo sau Tề Ninh đều là hộ vệ Hầu phủ. Hắn ghìm chặt cương ngựa, xoay người nhảy xuống đất.
- Hầu gia. Trì Phượng Điển chắp tay nói.
Tề Ninh cũng chắp tay đáp lễ:
- Đã làm Trì thống lĩnh đợi lâu.
- Không dám.
Trì Phượng Điển cung kính:
- Hoàng thượng có chỉ, lệnh Hầu gia chủ trì kiểm kê tài sản phủ Hoài Nam Vương. Ty chức nghe theo sự sai bảo của Hầu gia, lúc này đã khống chế toàn bộ Vương phủ với 374 người.
Tề Ninh ngẩng đầu nhìn đám đông đang quỳ trong viện. Nữ có nam có. Trẻ có già có. Hắn gật đầu:
- Hoàng thượng có ý chỉ như thế nào về việc xử lý những người này không?
- Quốc có quốc pháp, ý chỉ của hoàng thượng là xử lý dựa theo quốc pháp.
Trì Phượng Điển hạ giọng nói:
- Dù sao thì Hoài Nam Vương cũng là hoàng tộc, thê thiếp phải vào chùa xuống tóc làm ni sư. Gia tỳ còn trẻ thì đưa vào kỹ viện.
Nam đinh trong nhà, ngoài Thế tử đã được hoàng thượng đặc xá, còn lại đều điều tới biên cương làm nô.
Tề Ninh hơi trầm ngâm, hắn biết đó là quy định có tính quốc pháp, không thể sửa đổi nên gật đầu nói:
- Nếu hoàng thượng có ý chỉ, cứ dựa vào quốc pháp mà xử trí.
- Tài vụ tài sản trong vương phủ, Hầu gia cũng phải có phương án xử lý.
Trì Phượng Điển nói:
- Người của hộ Bộ sẽ đến ngay, hỗ trợ Hầu gia kiểm kê tài vật trong phủ, lập danh sách báo hoàng thượng, chuyển cho Hộ bộ quản lý.
- Người của Hộ bộ vẫn chưa tới sao?
Tề Ninh nhíu mày.
Lời chưa dứt đã nghe tiếng vó ngựa vang lên. Trì Phượng Điển nói:
- Chắc là người của Hộ bộ rồi.
Hai người ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy từ góc phố có mấy người đang chạy tới, theo sau có khoảng 40-50 tên lính đeo bội đao. Trì Phượng Điển liếc mắt nhìn lập tức cau mày:
- Tại sao là người của Hình bộ?
- Người của Hình bộ à?
Tề Ninh cũng ngạc nhiên:
- Trì Thống lĩnh, kiểm kê Vương phủ, người của Hình bộ cũng tham gia à?
- Hoàng thượng không hạ chỉ giao cho Hình bộ tham gia việc này.
Trì Phượng Điển nghiêm nghị nói:
- Ta cũng đang thắc mắc không biết đám người kia tới đây làm gì?
Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì đám người kia đã tiến đến gần.
Tề Ninh thấy người đi đầu mặc quan bào, hơn 40 tuổi, dáng người khôi ngô cao lớn, da ngăm đen, cũng không phải là người hắn quen. Hắn nghĩ bụng, Hình bộ Thượng thư Tiền Nhiêu Thuận đã bị bãi quan miễn chức, không biết người này là thần thánh phương nào?
- Đó là Hình bộ Thị lang Đạt Hề Xung.
Trì Phượng Điển dường như nhận thấy vẻ nghi ngờ trong mắt Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Hắn là nhân vật số 2 ở Hình bộ.
Trước đây vẫn là tâm phúc của Tiền Nhiêu Thuận.
Tề Ninh khẽ gật đầu, nghĩ thầm, Tiền Nhiêu Thuận bay chức, hiện giờ Đạt Hề Xung ra mặt, cũng là chuyện đương nhiên.
Đạt Hề Xung xoay người xuống ngựa, nhìn thấy Tề Ninh và Trì Phượng Điển thì tươi cười chắp tay từ xa:
- Hạ quan bái kiến Hầu gia. Trì Thống lĩnh tới sớm quá.
Mặc dù Trì Phượng Điển là thống lĩnh Vũ Lâm Doanh, nhưng nếu luận chức quan thì vẫn thấp hơn Hình bộ Thị lang một bậc.
Trì Phượng Điển cũng chắp tay đáp lễ. Tề Ninh chắp tay sau lưng nhìn mấy tên nha sai Hình bộ sau lưng Đạt Hề Xung, nhíu mày hỏi:
- Đạt Hề đại nhân, chẳng lẽ ngươi cũng phụng mệnh Hoàng thượng tới xét nhà?
- Không dám không dám.
Đạt Hề Xung vẫn tươi cười:
- Hạ quan không hề liên quan đến việc xét nhà, chỉ phụng mệnh phá án mà thôi.
Tề Ninh hỏi:
- Phá án? Án nào?
Đạt Hề Xung liếc nhìn cánh cửa sơn son thiếp vàng kia, cười nói:
- Đương nhiên là án Hoài Nam Vương mưu phản. Gian thần tác loạn, Hình bộ đương nhiên phải truy tra rõ ràng.
- Thì ra là thế.
Tề Ninh khẽ gật đầu:
-Ngươi chuẩn bị điều tra như thế nào?
- Bẩm Hầu gia, hôm nay hạ quan đến đây là muốn mời Thế tử Hoài Nam Vương đến Hình bộ một chuyến.
Đạt Hề Xung nói:
- Hình bộ đã chuẩn bị trà ngon, hạ quan có vài việc cần trao đổi với thế tử.
Tề Ninh cười lạnh:
- Ngươi cũng biết rồi, hoàng thượng đã có chỉ, Hoài Nam Vương có tội nhưng thế tử vô tội.
Án này không liên quan đến thế tử.
- Hạ quan biết hạ quan biết.
Đạt Hề Xung gật đầu liên tục - Cho nên hôm nay hạ quan đến đây không phải để bắt thế tử mà là mời, Hầu gia xin chớ hiểu lầm.
Long Thái đã hạ chỉ Tề Ninh kiểm kê vương phủ, Tề Ninh đương nhiên hiểu thâm ý của gã. Việc kiểm kê vương phủ sẽ không đơn giản như vậy, duyên cớ tối quan trọng là muốn hắn bảo vệ Thế tử Hoài Nam Vương Tiêu Thiệu Tông.
Long Thái và Tiêu Thiệu Tông quan hệ rất sâu. Hoài Nam Vương gây ra đại án, Tư Mã thị đương nhiên muốn mượn cớ này để hoàn toàn hạ gục Hoài Nam Vương.
Tuy rằng Hoài Nam Vương đã chết, nhưng Tiêu Thiệu Tông còn sống, diệt cỏ không diệt tận gốc hậu họa khôn cùng. Tư Mã gia đương nhiên biết đạo lý đó. Cho nên cho dù Tiêu Thiệu Tông không tham gia, nhưng nhất định vẫn ở trong hiểm cảnh.
Tề Ninh có thể lý giải, cho dù là xét từ quan hệ cá nhân hay huyết mạch hoàng tộc, Long Thái cũng không muốn nhìn thấy Tiêu Thiệu Tông bị Tư Mã gia đẩy vào tuyệt cảnh. Nhưng làm vua một nước, sẽ không tiện ra mặt bao che cho con trai của phản thần. Vì thế, gã mới sai hắn tới phụ trách việc kiểm kê phủ Hoài Nam Vương, để có thể bảo vệ tốt cho Tiêu Thiệu Tông.
Nếu đã hiểu tâm ý của Long Thái, Tề Ninh đương nhiên sẽ không cho người khác dễ dàng chạm vào Tiêu Thiệu Tông. Hắn thản nhiên nói:
- Đạt Hề Xung, hôm nay tới không đúng lúc rồi. Bản hầu phụng chỉ xét nhà, trước khi kiểm kê xong, thì không được khinh động dù chỉ là cọng cây ngọn cỏ trong phủ. Người của Hình bộ đương nhiên không thể bước qua cửa một bước.
Đạt Hề Xung vẫn cười nịnh nọt:
- Hầu gia nói đúng. Hạ quan tuyệt đối không dám làm chậm trễ việc của Hầu gia. Hạ quan sẽ dẫn người chờ ở ngoài vương phủ, đến khi Hầu gia xong việc thì mới vào phủ mời thế tử.
Tề Ninh cau mày:
- Người ngươi dẫn đến tay đao tay thương như một đám hung thần ác sát, vô lễ như thế sao dám nói là mời?
Đạt Hề Xung thở dài:
- Hầu gia, Hoài Nam Vương mưu phản. Vây cánh trên triều của hắn không ít. Có rất nhiều người chưa quy án. Hạ quan lo lắng dư đảng sẽ tiếp tục làm loạn. Cho nên chỉ có thể dẫn theo ít người thủ vệ.
Nếu có gì mạo phạm, xin Hầu gia thứ tội.
Y dáng người thô kệch nhưng mồm năm miệng mười. Tề Ninh liếc mắt nhìn y, thản nhiên nói:
- Ngươi nói ngươi phụng mệnh tra án, không biết là phụng mệnh ai?
- Việc này...
- Phụng mệnh ai mà ngươi cũng không biết?
Tề Ninh lạnh giọng:
- Vậy ngươi tra cái gì?
- Hầu gia, là mệnh lệnh của Trấn Quốc Công.
Đạt Hề Xung đáp:
- Lão quốc công phụ chính, đại án lớn như vậy, lão quốc công được nhiên phải hạ lệnh điều tra.
- Hóa là ý của Trấn Quốc Công.
Tề Ninh cười nhạt:
- Chỉ có điều, hoàng thượng đã nói thế tử vô tội. Cho dù là ai cũng không thể đụng vào thế tử. Hình bộ phá án, bổn hầu đương nhiên không ngăn cản. Nhưng người của Hình bộ mạo phạm thế tử thì bổn hầu không thể đáp ứng.
Đạt Hề Xung ngẩn ra, ngay lập tức mỉm cười:
- Chỉ sợ việc này Hầu gia cũng không quyết được đâu. Đây là đại án của triều đình, Hoài Nam Vương mưu phản, thế tử là con của hắn. Án đương nhiên phải bắt đầu tra từ thế tử tra đi. Nếu không mời thế tử đến Hình bộ thẩm vấn thì sẽ không điều tra được gì cả.
Vây cánh Hoài Nam Vương lại càng không thể tra ra.
- Hình bộ có điều tra được hay không, bổn hầu không quan tâm.
Tề Ninhnói thẳng băng, không hề nể mặt người đối diện. - Đạt Hề Xung, bổn hầu phải làm việc, ngươi dẫn người đi trước đi.
Đạt Hề Xung không hề có ý định rời đi mà còn tiến lên trước một bước, chắp tay nói:
- Hầu gia, hạ quan phụng mệnh làm việc. Hạ quan cũng khó xử lắm, xin Hầu gia thông cảm. Hạ quan sẽ không quấy rầy việc xét nhà của Hầu gia. Hạ quan xin phép chờ bên ngoài.
- Nói như thế, nếu bản hầu kiểm kê trong ba ngày đêm, ngươi cũng ở đây chờ ba ngày ba đêm?
Ánh mắt Tề Ninh như đao.
Đạt Hề Xung không đổi sắc mặt, gật đầu nói:
- Hầu gia ở đây ba ngày, hạ quan cũng đành chờ ở đây ba ngày.
- Ồ?
Tề Ninhcười lạnh:
- Xem ta ý Đạt Hề đại nhân đã quyết, thực sự không muốn đi?
Đạt Hề Xung đã lấy công hàm từ trong tay áo ra:
- Đây là mệnh lệnh của Trấn Quốc Công. Nếu hạ quan không thể làm tốt chuyện này thì chưa chắc đã giữ được đầu trên cổ. Xin Hầu gia thông cảm.
Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đạt Hề Xung, gằn từng tiếng:
- Nếu bổn hầu lệnh cho ngươi rời khỏi cỗ này, có phải ngươi sẽ kháng lệnh bất tuân?
Đạt Hề Xung do dự một chút, lập tức nói, giọng rất kiên định:
- Thứ cho hạ quan mạo muội nói thẳng. Mặc dù Hầu gia là Tứ đại thế tập hầu, hạ quan không dám đánh mất lễ nghĩa với Hầu gia.
Nhưng hạ quan làm việc công, chỉ biết phụng mệnh làm việc, không để ý chuyện khác. Cẩm Y Hầu là danh môn Đại Sở, Hầu gia cơ trí phi phàm, đương nhiên, sẽ không muốn bất kỳ ai hiểu lầm Hầu gia ngăn cản việc của Hình bộ đâu.
Nếu việc này truyền ra ngoài, người không hiểu chân tướng, có lẽ sẽ hiểu nhầm Hầu gia bao che cho phủ Hoài Nam Vương.
Tề Ninh không giận mà ngược lại, còn cười, giơ ngón tay cái lên nói:
- Đạt Hề đại nhân quả nhiên là công chính, bản hầu khâm phục khâm phục.
- Không dám.
Đạt Hề Xung nói:
- Hầu gia xin mời làm việc, hạ quan chờ ngoài này.
- Tề Phong.
Tề Ninh bỗng kêu lên một tiếng.
Tề Phong vẫn đi theo Tề Ninh, nghe hắn gọi lập tức tiến lên:
- Hầu gia, có tiểu nhân.
- Vừa rồi ta nghe không rõ lắm, Đạt Hề Xung nói gì nhỉ?
Tề Ninh chậm rãi:
- Ta nghe hình như hắn nói ta bao che cho phủ Hoài Nam Vương?
Đạt Hề Xung biến sắc, vội vàng nói:
- Hầu gia, hạ quan...
Không đợi y nói xong, Tề Phong đã cướp lời:
- Hầu gia, đúng là Đạt Hề Xung nói như thế. Ngài ấy nói Hầu gia bao che cho phủ Hoài Nam Vương. Hầu gia, Đạt Hề đại nhân là người của Hình bộ, chẳng lẽ không biết thận trọng lời ăn tiếng nói? Hầu gia một lòng son sắt với triều đình, lần này phụng chỉ đến vương phủ khám xét, vậy thì sao có thể nói là bao che cho vương phủ? Tuy rằng thân phận tiểu nhân thấp hèn, nhưng nghe ngài ấy nói như vậy, cũng giận không kiềm chế được. Nếu Đạt Hề đại nhân không thể làm rõ ràng vấn đề, thì tiểu nhân không phục.
Sắc mặt Đạt Hề Xung rất khó coi.
Y ấp úng:
- Hầu gia, ngài ngàn vạn lần đừng hiểu nhầm hạ quan. Hạ quan cũng không nói là ngài bao che vương phủ, ý của hạ quan là.
Không đợi hắn nói xong, đã thấy thân hình Tề Ninhchợt lóe lên.
Không đợi Đạt Hề Xung kịp phản ứng, Tề Ninhđã nhấc chân lên, tốc độ cực nhanh, đạp một cước vào ngực Đạt Hề Xung.
Đạt Hề Xung hoàn toàn không chuẩn bị tinh thần, mà cước này của Tề Ninh lực đạo cực lớn, lại đạp trúng lồng ngực. Cả người Đạt Hề Xung bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cái rầm, phun ra một ngụm máu tươi. Đám nha sai Hình bộ phía sau thấy vậy liền xông lên, rút binh khí ra. Tề Phong và đám thị vệ Hầu phủ cũng tiến lên. Binh sĩ Vũ Lâm Doanh đều phản xạ có điều kiện, tay đè chặt xuống chuôi đao.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo