Đậu Quỳ nghe tiếng bước chân phía sau, quay đầu thấy Tề Ninh, khuôn mặt liền hiện vẻ vui mừng chắp tay chào đón:

- Hầu gia, còn đang kê biên tài sản, phủ của Hoài Nam Vương thật là nhiều đồ quý, phân tán các nơi, không thể tìm ra trong phút chốc. Ngày mai còn là đại hôn của Hoàng Thượng, cho nên hôm nay phải làm xong chuyện này.

Tề Ninh gật đầu nói:

- Các vị vất vả rồi.

Rồi hắn chậm rãi đi qua, Đậu Quỳ hướng về phía sau vẫy tay, liền có hai người tiến tới, nhìn thấy Tề Ninh đi đến bên cạnh một cái thùng lớn, Đậu Quỳ lập tức lệnh mở thùng.

Mở thùng ra, bên trong để đầy các loại tranh chữ. Tề Ninh cảm thấy tò mò, tự tay cầm một bức ra, chậm rãi mở ra, là một bức tranh sơn thủy. Đậu Quỳ nói:

- Hầu gia tinh tường quá. Đây là Bình Sơn Lạc Ảnh Đồ của Trịnh Xuân Thu, có thể nói là vô giá. Lúc này một quan viên bộ Hộ đi tới, liếc mắt nhìn bức họa, nhấc bút lên, đánh dấu vào đầu danh sách.

Tề Ninh thuận tay đưa tranh cho Đậu Quỳ. Đậu Quỳ lại tiện tay đưa cho người bên cạnh. Người đó cẩn thận cuộn lại bức tranh, đặt sang một bên. Tề Ninh lại lấy ra mấy bức tranh. Hắn không nghiên cứu tranh chữ, nhưng cũng nhìn ra sự quý giá của đống tranh này, chỉ cần lấy ra một bức. Viên quan bên cạnh nền nâng bút ghi lên đầu danh sách. Tề Ninh nhìn vậy, nhíu mày :

- Đậu đại nhân, đây là?

Đậu Quỳ phất phất tay cho hai người ở cạnh lui ra, lúc này mới kề sát vào tai Tề Ninh nói:

- Hầu gia, Hoàng Thượng để ngài chủ trì việc xét nhà, đương nhiên là muốn đưa cơ hội cho Hầu gia. Kì trân dị bảo trong Vương phủ quá nhiều, Hầu gia nhìn trúng cái nào, chỉ cần chỉ chỉ, hoặc nháy mắt, sau đó hạ quan sẽ sắp xếp tốt, đảm bảo không sai đâu được.

Tề Ninh lập tức hiểu ý, nhíu mày:

- Có ổn không?

Đậu Quỳ nhìn trái phải, nâng tay

- Hầu gia, vào nhà uống chén trà đi. Tề Ninh biết ý của hắn, chắp tay đi vào Trung Thính (phòng khách, nơi quan làm việc). Đậu Quỳ theo sát phía sau, quay người đóng cửa, thấy Tề Ninh đã ngồi xuống mới tiến tới, khom người đứng cạnh Tề Ninh, nói:

- Lần đầu tiên Hầu gia xét nhà, quy củ bên trong phần lớn chưa hiểu. Thực ra là ai có thể tiếp nhận thánh chỉ xét nhà, thì đó là nhận hoàng ân mênh mông.

Dừng một chút y lại hạ giọng:

- Thứ cho hạ quan nói thẳng, đó là cơ hội phát tài Hoàng Thượng đưa tới.

Tề Ninh ồ lên, Đậu Quỳ tiếp tục nói:

- Chỉ cần không phải há miệng quá lớn, còn lại, có một số thứ không bàn giao cho triều đình, thì cũng không có ai truy cứu. Hoài Nam Vương được triều đình gia ân rất nặng, hàng năm được ban cho rất nhiều của cải, lại có người dưới hiếu kính, lại thêm phong ấp của Hoài Nam Vương. Nói ngày thu đấu vàng cũng không sai. Hạ quan tính sơ chút, tài sản kê biên của vương phủ, hẳn không dưới ba bốn trăm vạn lượng.

Tề Ninh giật mình:

- Nhiều như vậy?

Đậu Quỳ gật đầu nói :

- Hạ quan theo Hoài Nam Vương đã nhiều năm, thủ đoạn vơ vét của cải của hắn nhiều vô cùng. Hầu gia còn chưa biết, thời trẻ Hoài Nam Vương thích đồ cổ tranh chữ, khi đó trong triều hắn không có thực quyền, không có việc gì nên tâm tư đều đặt vào đồ cổ tranh chữ, phàm là nghe ở đâu có đồ cổ, tranh chữ, vô luận như thế nào cũng muốn nắm vào trong tay, không dám giấu, trong đó có không ít người chết oan.

Tề Ninh nhíu mày, Đậu Quỳ than nhẹ một tiếng, mới nói tiếp:

- Thái Tông Hoàng Đế cùng Tiên Hoàng niệm tình hắn là huyết mạch của Thái Tổ, chỉ cần hắn không dính vào việc triều đường, chuyện này cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Y lại hạ giọng:

- Hạ quan biết vương phủ có một chỗ bí mật, mời Hầu gia đến xem một chút.

- Chỗ nào?

Đậu Quỳ mỉm cười không nói, nâng tay nói:

- Mời Hầu gia.

Rồi hướng cửa sau mà đi. Tề Ninh do dự một chút, đi theo sau, Đậu Quỳ đi trước dẫn đường, đi một lúc, quanh co lòng vòng, lúc này mới đi tới trước một cái sân, nơi này còn không có binh sĩ lục soát. Đậu Quỳ đẩy cửa sân, Tền Ninh tiến theo vào.

Cái sân này nhìn qua rất đơn giản, nhưng trong không khí lại phảng phất mùi tử đàn. Tề Ninh dần hiểu ra gì đó, Đậu Quỳ đã dẫn Tề Ninh đi tới trước một gian phòng. Cửa phòng cũng đã bị khóa. Đậu Quỳ nhíu mày. Tề Ninh không do dự, rút Hàn Nhận chém đứt khóa. Đậu Quỳ giật mình, lập tức giơ ngón cái:

- Bảo bối, bảo bối.

Của mở ra, trong chớp mắt, mùi tử đàn đậm đặc từ phòng bay ra. Đậu Quỳ nói:

- Hầu gia, đây là phật đường của Vương phủ. Theo hạ quan được biết, Hoài Nam Vương thường ngày ngồi trong phật đường, trên dưới Vương phủ cũng không tới gần chỗ này.

- Hả?

Tề Ninh nhìn bốn phía xung quanh. So với sự tráng lệ của Hoài Nam Vương Phủ, phật đường này thật sự đơn giản mộc mạc. Ngoài bàn thờ phật ra, bên trong là một pho tượng vàng nhỏ, xung quanh không còn vật gì khác.

- Đậu đại nhân mang ta đến phật đường này, không biết là vì sao?

- Hầu gia, nơi này mới là bảo khố của Hoài Nam Vương.

Đậu Quỳ hạ giọng:

- Một lần hạ quan tiếp rượu với hắn, cũng không khác người ta, đơn giản là nói Tư Mã Lam lạm quyền, thế ngày càng lớn, sớm muộn trở thành tai họa của triều đình, lúc ấy tâm tình của hắn không tốt, uống mấy chén đã say. Dừng một chút y lại thấp giọng:

- Sau khi say rượu, hắn có lỡ lời nói bảo khố hắn giấu ở phật đường, nhưng không nhiều lời. Hạ quan nghĩ rằng nếu như Hoài Nam Vương đã nói như vậy, tất nhiên không phải là vô căn cứ. Hơn nữa hạ quan đoán biết, Hoài Nam Vương có trong tay các loại tuyệt thế trân bảo, khả ngộ bất khả cầu, nhưng lần xét nhà này, chưa từng thấy loại trân bảo này, cho nên…

Tề Ninh hiểu, nói:

- Cho nên ngươi nghĩ loại trân bảo này được giấu ở phật đường?

Đậu Quỳ gật đầu nói:

- Hạ quan nghĩ như vậy.

Tề Ninh nghĩ Đậu Quỳ này chẳng khác nào cỏ đầu tường. Năm đó được Cẩm Y Tề gia tiến cử, vẫn theo sau Tề gia, sau trở mặt với Tề gia, lập tức thành môn hạ của Hoài Nam Vương. Nay Hoài Nam Vương rơi đài, lại nhanh chóng khiêm cung với mình.

Nhưng Tề Ninh biết dạng tiểu nhân này mới có thể dùng, đám người này chỉ có thể lợi dụng, không thể tín nhiệm.

- Đậu đại nhân, cho dù bảo vật ở trong này, chúng ta có thể làm gì?

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Chúng ta thật sự muốn kiếm lợi trong túi sao? Nếu việc này có người truy cứu!

- Hầu gia yên tâm, hết thảy mọi việc hãy giao cho ti chức.

Đậu Quỳ trà trộn quan trường nhiều năm, tự nhiên hiểu được điểm mấu chốt chính là làm bề trên vừa l ng, nay thân y trong khốn cảnh, đường ra duy nhất là ôm chặt cái đùi Cẩm Y này, cho nên khiêm tốn vô cùng:

- Không nói đây là quy củ trước tới nay, cho dù thật sự có chuyện, hạ quan một mình gánh chịu.

Tề Ninh lắc đầu:

- Đậu đại nhân hiểu nhầm, kỳ thực ta lo lắng nhất không phải là có người truy cứu. Nay quốc khố trống không, đúng lúc dùng tiền. Nếu Hoài Nam Vương Phủ quả thật là một món lớn, nhét vào quốc khố, như vậy rất nhiều vấn đề khó xử của triều đình đều được giải quyết dễ dàng.

- Hầu gia công trung thể quốc, hạ quan bội phục sát đất. Đậu Quỳ nghiêm nghị nói: - Hạ quan có mấy lời, không biết nên nói hay không.

- Đậu đại nhân có chuyện mời nói, không ngại.

Tề Ninh lại cười nói:

- Nơi này cũng không có người ngoài, ra miệng của ngươi, vào tai của ta, không có người thứ ba biết. Đậu Quỳ do dự một lát, mới thở dài nói:

- Hầu gia, Tư Mã Lam diệt trừ Hoài Nam Vương, kế tiếp tất nhiên là khống chế triều đình. Vô luận là binh quyền hay là tài chính, Tư Mã Lam đều không buông tha. Hôm nay hạ quan c n có thể ở lại bộ Hộ vì có Hầu gia chủ trì công đạo, nhưng lão tặc Tư Mã Lam tuyệt không từ bỏ ý đồ, không nắm bộ Hộ trong tay, sao hắn ngủ ngon được.

Trong l ng Tề Ninh rõ ràng, Tư Mã Lam phụ trách triều chính, thế lực trong triều tự nhiên không ai sánh bằng, nhưng điểm yếu lớn nhất trí mạng nhất cũng ở hai chỗ này.

Nếu nói binh quyền, tốt xấu gì trong tay cũng c n Hắc Đao Doanh, nhưng mà bộ Hộ vẫn không trong sự khống chế của họ Tư Mã...

Muốn một tay che trời, nếu không thể khống chế tài chính quốc gia, vậy thì là nằm mơ ban ngày. Tiên Đế tại vị, Tư Mã Lam tự nhiên không dám lộ ý muốn nhúng vào bộ Hộ. Tiên Đế băng hà, bộ Hộ lại thuộc phe Hoài Nam Vương, Tư Mã Lam vẫn không thể xuống tay. Nhưng nay Hoài Nam vương đã mất, Tư Mã Lam th  tay vào bộ Hộ chỉ là chuyện sớm hay muộn.
 

- Có lẽ vài ngày sau, hạ quan sẽ bị bãi quan miễn chức.

Đậu Quỳ thở dài:

- May ra c n giữ được cái mạng về quê cày ruộng độ nhật, nếu là không may, thì cái đầu này cũng không giữ được. Đến lúc đó Tư Mã Lam tất nhiên sẽ xếp thân tín vào bộ Hộ. Lần này chúng ta kê biên tài sản đưa vào bộ Hộ, sẽ là đưa vào tay Tư Mã Lam.

Tề Ninh nhíu mày, lời này của Đậu Quỳ thật ra là nhắc nhở hắn. Tuy Tề Ninh không sợ Tư Mã gia, nhưng ngăn Tư Mã gia khống chế triều đình, hắn không nắm chắc. Dù sao Tư Mã Lam là lão thần tam triều, nay cả Hoài Nam Vương cũng bị lão đùa bỡn trong l ng bàn tay, mình có thể đối phó lão hồ ly này hay không, hắn cũng không nói rõ được.

Nếu Tư Mã Lam quả thực nắm bộ Hộ, lời của Đậu Quỳ không sai. Đậu Quỳ xem lời nhìn mặt, thấp giọng nói:

-      
Hầu gia, Hoàng Thượng anh minh cơ trí, hạ quan có lời không nên nói, lần này Hoàng Thượng hạ chỉ đều Hầu gia chủ trì lục soát vương phủ, có lẽ c n có ý như vậy.

Tề Ninh vuốt cằm, bất động thanh sắc:

-      
Nếu xét nhà có quy củ cùa xét nhà, ta mà làm hỏng thì không tốt, Đậu đại nhân, nên làm gì, làm thế nào, làm ra sao, tất cả đều theo ngài.

Đậu Quỳ cười nói:

-      
Hầu gia yên tâm, nhất định hạ quan sẽ làm thỏa đáng. Nhìn xung quanh, y nhíu mày: - Hạ quan đoán, trong phật đường này tất có mật thất, tìm được cơ quan, thì có thể tìm được mật thất giấu của. Hầu gia canh chừng, hạ quan tìm xem.

Rồi y nhẹ nhàng đi lại tìm kiếm trong phật đường.

Tề Ninh chắp hai tay sau lưng, ánh mắt v ng xung quanh phật đường, cũng không nhìn ra chỗ nào khác lạ. Đậu Quỳ vòng quanh phật đường hai vòng, không tìm được dấu hiệu gì, có chút sốt ruột. Tề Ninh bỗng nói:

- Đậu đại nhân, ngươi nhìn pho tượng phật vàng này có gì đặc biệt.

Đậu Quỳ vội vàng tiến tới, mắt nhìn tượng vàng.

 

0.13205 sec| 2434.813 kb