Tề Ninh cười lạnh:
- Quét tuyết trước cửa, mặc kệ sương trên ngói, câu này đúng với tính cách của ngươi.
Hắn hơi trầm ngâm một chút, rồi nói tiếp:
- Ngươi nói cha ngươi chết trong tay Huyền Dương Trưởng Lão nhưng không có chứng cứ chính xác. Nói cách khác, cho đến tận hôm nay, ngươi cũng không thể nào xác định Huyền Dương Trưởng Lão đã giết chết cha ngươi.
Tiểu yêu nữ nói:
- Có gì đâu. Cha ta đuổi theo Huyền Dương Trưởng Lão, sau đó bị giết. Đương nhiên là Huyền Dương giết rồi. Sau đó Giáo chủ cũng nói, Huyền Dương chính là sát thủ đã giết chết cha ta. Giáo chủ còn nói nhất định sẽ tìm được Huyền Dương, bắt hắn chịu thiên đao vạn quả, báo thù cho cha ta.
Tề Ninh nói:
- Vì đuổi theo Huyền Dương Trưởng Lão mà cha ngươi bị giết.
Cho nên Giáo chủ nể mặt cha ngươi, quan tâm đến ngươi hơn, có phải vì lý do này không?
- Hẳn là vì vậy.
Tiểu yêu nữ mở to hai mắt, cười tinh nghịch:
- Nhưng có lẽ là vì ta xinh xắn đáng yêu, nên ai cũng yêu mến...
Tề Ninh đưa tay ra:
- Dừng lại. Ta nói ngươi tuổi chưa lớn lắm mà mặt đã dày cỡ đó rồi.
Tiểu yêu nữ chớp chớp đôi mắt nhìn Tề Ninh, dáng vẻ đáng yêu vô cùng:
- Chẳng lẽ ngươi không thừa nhận ta đẹp? Nếu ta... Không đẹp... Vậy thì sao ngươi lại cường bạo ta?
Thấy sắc mặt Tề Ninh không tốt, nàng vội vàng nói:
- Được rồi ta không nói nữa không nói nữa...
Tề Ninh hừ lạnh:
- Còn việc này nữa, ngươi phải thành thật thú nhận.
- Ta không phải phạm nhân, nói chuyện với ta, đừng có mà lạnh như băng vậy.
Tiểu yêu nữ lại chớp chớp mắt.
Tề Ninh vẫn giữ giọng điệu cũ:
- Ta hỏi ngươi, ở Mê Hoa Cốc có một cái đầm băng. Chuyện này ngươi rõ hơn ta. Ta hỏi ngươi, phía dưới đầm băng có một cái băng quan, trong băng quan kia rốt cuộc là cái gì?
Sắc mặt tiểu yêu nữ thay đổi hắn.
Nhưng nàng ta vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cứng miệng nói:
- Chính ngươi nhìn thấy mà còn hỏi ta làm gì?
Tề Ninh bước lên một bước, dao găm trong tay lóe sáng, hai mắt đầy sát ý. Tiểu yêu nữ cuống lên:
- Được rồi được rồi ta nói ta nói.
Trong băng quan... Hình như là...
Một người...
- Một người?
Tiểu yêu nữ gật đầu:
- Kỳ thật ta cũng chỉ nghe lén được thôi. Có một lần nghe lén Lê lão nhân và Giáo chủ nói chuyện với nhau. Giáo chủ hỏi Lê lão nhân xem người trong băng quan có thể tỉnh lại hay không? Lê lão nhân nói hắn đang cố gắng hết sức.
- Tỉnh lại?
Tề Ninh cau mày:
- Ngươi nói trong băng quan có một người?
Tiểu yêu nữ đáp:
- Ta cũng chưa từng mở băng quan ra xem. Nhưng Giáo chủ đã nói như vậy thì chắc là đúng rồi. Nơi đó là cấm địa của thánh giáo, ngoài Giáo chủ và Lê lão nhân, cho dù lão độc vật cũng không có tư cách đi vào. Có một lần, ta vụng trộm đi đến gần đầm băng, định xem rốt cuộc là ai trong đó.
Nhưng bị Giáo chủ phát hiện, Giáo chủ liền hạ lệnh từ nay về sau không được đến gần đầm băng, nếu không... Nếu không sẽ lấy tính mạng ta.
- Hắn nhận ngươi làm đồ đệ, đương nhiên là yêu thương ngươi thật lòng.
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt tiểu yêu nữ :
- Vì sao lại lấy tính mạng ngươi nếu ngươi dám tới xem băng quan?
Tiểu yêu nữ lắc đầu:
- Ta đâu biết được. Dù sao thì Giáo chủ cũng đã nói đó là cấm địa, đương nhiên không ai dám tới gần. Rốt cuộc bên trong băng quan là ai, ngoài Giáo chủ chỉ có Lê lão nhân biết.
- Không đúng.
Tề Ninh cười lạnh:
- Lần đó, có không ít người lợi dụng thời điểm 8 bang 16 phái tấn công Triêu Vụ Lĩnh, xâm nhập Mê Hoa Cốc, hơn nữa, đều nhằm vào băng quan kia. Ngươi nói chỉ có Giáo chủ và Lê Tây Công biết băng quan có gì, đương nhiên là không đúng.
Mắt hắn lộ ra vẻ hung ác:
- Tiểu yêu nữ, xem ra ngươi không uống rượu mời mà thích uống rượu phạt rồi.
Tiểu yêu nữ ngồi trên giường co rúm người lại, liên tục khoát tay:
- Ngươi đừng vội. Ta... Ta thật sự không nói dối. Võ công của ngươi cao hơn ta, ta không phải là đối thủ của ngươi, làm sao dám nói láo. Ta cũng không biết những người đó vì sao lại chạy đến Mê Hoa Cốc, càng không biết họ muốn lấy băng quan để làm gì.
Đôi lông mày thanh mảnh nhíu lại:
- Trong băng quan chỉ là một người chết, chẳng lẽ những người đó muốn cướp một xác chết? Lý do là vì sao chứ?
- Mới vừa rồi, ngươi còn nói người trong băng quan có thể tỉnh lại hay không, giờ lại nói là người chết. Người chết thì làm sao mà tỉnh lại được?
Tề Ninh lạnh lùng:
- Câu trước câu sau đã thấy mâu thuẫn rồi, còn dám nói là không nói dối?
Tiểu yêu nữ giải thích:
- Lần đầu tiên ta biết có người ở băng quan đến khi ngươi tiến vào Mê Hoa Cốc, cách nhau nhiều năm. Nhiều năm như vậy, người nọ vẫn nằm trong băng quan không ra, bảo không chết thì là cái gì? Cho dù là người sống, nằm trong quan tài băng lâu như vậy, không ăn uống rồi cũng chết thôi.
Nàng mở trừng hai mắt:
- Ngươi nói đúng không?
Tề Ninh như có điều suy nghĩ, không thể không thừa nhận tiểu yêu nữ nói không sai.
Đầm băng rét đến lạnh xương, người thường nằm trong quan tài căn bản không thể nào chống đỡ nổi nhiệt độ như vậy. Hơn nữa, nếu không ăn không uống, căn bản cũng không thể nào sống sót.
Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, nhất định trong băng quan kia có cất giấu bí mật rất lớn.
Lần đó, chẳng những Hoa Tưởng Dung dẫn người xâm nhập Mê Hoa Cốc với mục đích cướp lấy quan tài băng mà ngay cả Thanh Đồng tướng quân cũng xuất hiện.
Hai nhóm người này đồng thời xuất hiện ở Mê Hoa Cốc, mục tiêu đều là quan tài băng. Nếu nói băng quan không cất giấu bí mật kinh thiên động địa thì không ai tin. Tề Ninh vẫn nghi ngờ việc này mãi, thầm nghĩ người nằm trong băng quan kia hấp dẫn hai nhóm người này hay là trong băng quan còn có bí mật khác.
Hắn vốn tưởng rằng tiểu yêu nữ ít nhiều gì cũng biết chân tướng nhưng xem thái độ thì dường như cô bé này biết cũng không nhiều.
Thấy Tề Ninh như có điều suy nghĩ, tiểu yêu nữ nhẹ giọng nói:
- Nếu ngươi biết trong băng quan rốt cuộc có bí mật gì thì đi tìm Lê lão nhân. Lê lão nhân nhất định biết chân tướng. Tuy rằng y thuật của lão siêu phàm nhưng võ công kém xa ngươi, ngươi bắt lão, dùng đao ép hỏi, nất định có thể hỏi được.
Tề Ninh liếc nhìn tiểu yêu nữ, trừng mắt một cái, nghĩ cô bé này gian xảo, khó dạy bảo, nên lạnh lùng nói:
- Đây là lần cuối cùng. Tạm xem như ngươi thành thật, ta cho ngươi cơ hội cuối. Nếu còn có lần sau, ngươi tự biết hậu quả. Ta là người nói giữ lời, nếu ngươi không tin thì cứ thử xem.
Lúc này tiểu yêu nữ mới nhẹ nhàng thở ra:
- Tuyệt đối không có lần sau. Ta cam đoan sẽ không dám hại đến ngươi.
Tề Ninh nhìn ánh rạng đông bắt đầu hé ngoài cửa sổ, khua tay:
- Còn không mau đi đi, đợi khi trời sáng, thủ vệ Hầu phủ thì đông, để bọn họ nhìn thấy, sẽ xem ngươi là thích khách, tống vào đại lao.
Khi đó đừng trách ta không cứu ngươi.
Tiểu yêu nữ cười hì hì:
- Thế thì không sợ. Thị vệ của ngươi chẳng khác nào mấy con heo, ta thừa sức...
Thấy sắc mặt Tề Ninh không tốt, nàng ta vội dừng lại, trong lòng cũng biết nơi này vốn không nên ở lâu. Nàng ta đứng phắt dậy, nhẹ nhảng đẩy cửa sổ ra, nhìn trái nhìn phải, leo qua cửa sổ giống như con mèo. Tề Ninh thấy vậy thì không nhịn được cười.
Tiểu yêu nữ đi rồi, Tề Ninh duỗi lưng đi nằm, vừa mới nằm xuống, thì từ bên ngoài đã có tiếng nói vang lên:
- Hầu gia, Hầu gia, thánh chỉ tới.
Tề Ninh nhíu mày, nghĩ thầm thánh chỉ này đúng là đến chẳng đúng lúc gì cả. Nhưng thời điểm này thánh chỉ tới chắc chắn là có chuyện gấp rồi. Hắn sửa soạn một chút rồi đi ra cửa.
Tề Phong chờ bên ngoài. Tới tiền viện, sắc trời vừa sáng, Thái giám Tổng quản Phạm Đức Hải đang đứng chờ, thấy Tề Ninh vội đi tới nghênh đón. Tề Ninh chắp tay:
- Phạm công công khổ cực quá, trời chưa sáng đã tới đây rồi. Mau vào nhà uống chén nước trà.
- Hầu gia khách khí rồi.
Phạm Đức Hải vội nói:
- Không cần uống trà đâu, Hầu gia tiếp chỉ.
Tề Ninh nói:
- Công công chờ một lát, ta sai người bày án.
- Không cần không cần.
Phạm Đức Hải nói:
- Hầu gia, chuyện này rất gấp, không thể trì hoàn. Sau khi Hầu gia tiếp chỉ, thì phải đi làm ngay.
Lão mở thánh chỉ ra. Tề Ninh và những người xung quanh lập tức quỳ xuống, Phạm Đức Hải cao giọng tuyên:
- Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: "Tiêu Chương là hoàng tộc Đại Sở, nhưng không có lòng trung quân đền nợ nước, cấu kết loạn đảng, phạm thượng tác loạn, thẹn với tổ tiên. Mặc dụ đã tự tuyệt nhưng tội mưu nghịch không thể tha. Nay hủy tước vương, trục xuất khỏi hoàng tộc. Lệnh Cẩm Y Hầu kê biên tài sản phủ Hoài Nam Vương, không được sai sót. Khâm thử.”s
Tề Ninh ngẩn ra, ngẩng đầu lên.
Phạm Đức Hải đã cuộn thánh chỉ lại, nhẹ giọng nói:
- Hầu gia tiếp chỉ đi.
Tề Ninh đưa tay nhận lấy, tạ long ân, lúc này mới đứng dậy hỏi:
- Phạm công công, hoàng thượng sai ta đến phủ Hoài Nam Vương ngay lập tức?
Phạm Đức Hải đưa ta ra hiệu:
- Hầu gia, sang bên này nói chuyện.
Hai người đi sang một góc, Phạm Đức Hải thấp giọng nói:
- Hoàng thượng đã phái Vũ Lâm Doanh đến phủ Hoài Nam Vương.
Bọn họ đã bao vây Vương phủ chỉ còn chờ Hầu gia đến xử lý.
Tề Ninh khẽ gật đầu. Phạm Đức Hải lại nói:
- Hoàng thượng nói Hầu gia hiểu được ý tứ trong đó. Tuy nhiên, hoàng thượng có dặn. Tuy rằng Hoài Nam Vương tội tày trời nhưng Thế tử thì không liên quan.
Hoàng thượng không hy vọng việc này quá mức liên lụy đến thế tử.
Hơn nữa, thế tử mắc bệnh nặng, phía trước không còn dài. Trước khi Hoài Nam Vương chết, hoàng thượng cũng đã đồng ý không truy cứu Thế tử.
Tề Ninh nói:
- Việc này ta hiểu. Ta biết nên xử trí thế nào.
- Tuy rằng phải kê biên tài sản phủ Hoài Nam Vương, nhưng Thế tử vẫn còn ở trong vương phủ. Ý của hoàng thượng tháo tấm biển xuống là để tránh sau này có người làm phiền thế tử.
Lão do dự một chút rồi nói:
- Hoàng thượng cho phép Hầu gia toàn quyền xử lý.
- Hoàng thượng có nói nên xử lý thế nào không?
Phạm Đức Hải lắc đầu:
- Hoàng thượng nói Hầu gia sẽ biết nên làm gì, không cần nhiều lời.
Lão dừng lại rồi nói thêm một câu:
- Hầu gia, hiện giờ đang có nhiều người nhóm ngó án này. Ngài làm càng sớm càng tốt, đừng để người khác tới trước.
Tề Ninh biết ý tứ sâu xa trong câu đó của lão, cũng không dài dòng, xoay người nói với Tề Phong:
- Chuẩn bị ngựa đi!
Phủ Hoài Nam Vương đặt ở thành Đông. Tiêu Chương là ruột thịt của Thái tổ Hoàng đế, địa vị đương nhiên vô cùng tôn quý. Cho dù Thái tông Hoàng đế hay tiên hoàng, đối với y chỉ có thưởng thêm mà thôi. Phủ Hoài Nam Vương sau nhiều lần tu sửa, đương nhiên đã trở thành số 1 tại Đại Sở. Phủ đệ của Tứ đại thế tập hầu Đại Sở không nhỏ nhưng so với phủ Hoài Nam Vương thì chẳng thấm là bao.
Vương phủ xa hoa hiện giờ đã bị binh sĩ Vũ Lâm Doanh bao vây xung quanh. Cánh cửa lớn mở rộng, gia phó bên trong đều quỳ xuống vùi đầu sát đất. Thống lĩnh Vũ Lâm Doanh Trì Phượng Điển đứng thẳng tắp như cây thương trước cửa phủ, vẻ mặt nghiêm trọng. Đến khi nghe tiếng ngựa vang lên mới đưa mắt nhìn sang, thì thấy Tề Ninh mặc quan bào đang phi ngựa tới.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo