Mặt trời bắt đầu chiếu thứ ánh sáng rực rỡ xuống trần gian. Dưới ánh nắng, gương mặt của Tiêu Thiệu Tông trông càng thêm nhợt nhạt.
Tề Ninh cũng hiểu được vài phần, hắn thở dài:
- Một cái đầm lặng nước không có cá, nhưng hồ nước lớn hơn chút, thì sẽ có vài con cá trong đó.
- Có đạo lý, có đạo lý.
Tiêu Thiệu Tông khẽ gật đầu:
- Chỉ cần có cá, thả cần xuống, thì nhất định sẽ câu được cá lên.
Gã ngẩng đầu, nhìn trời cao xanh ngắt phía xa xa, trầm mặc một lát rồi mới nói:
- Triều đình định xử lý ta như thế nào?
- Thế tử không cần lo lắng.
Tề Ninh nói:
- Hoàng thượng đã hạ ý chỉ. Mặc dù Vương gia có tội nhưng Thế tử vô tội. Thế tử vẫn có thể ở lại Vương phủ như trước.
- Vương phủ?
Tiêu Thiệu Tông cười yếu ớt:
- Nếu Phụ vương đã mất thì làm gì còn cái gọi là Vương phủ? Chẳng qua chỉ là một tòa nhà lớn mà thôi.
Gã lắc đầu:
- Cũng không thể coi là một tòa nhà, nói chính xác là một nhà tù lớn. Hoàng thượng nể tình cũ, không hạ chỉ trừng phạt ta, là đã hết lòng giúp đỡ rồi.
Tề Ninh nói:
- Nếu Hoàng thượng đã có ý chỉ thì từ nay về sau, toàn bộ chi phí trong phủ triều đình sẽ cung ứng.
Tiêu Thiệu Tông nghĩ một chút rồi mới nói:
- Ngươi thay ta gửi lời tạ ơn Hoàng thượng.
Đột nhiên gã nói thêm một câu:
- Cẩm Y Hầu, có việc này ta muốn làm phiền ngươi.
- Thế tử cứ hạ lệnh.
- Hoàng thượng đã có ý chỉ như vậy chính là cho ta được sống sót.
Ta đương nhiên sẽ tuân theo hoàng mệnh, nếu ngày nào đó, Hoàng thượng muốn lấy tính mạng ta thì ta luôn sẵn sàng.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Tuy nhiên, ta cũng chẳng biết có thể cầm cự bao lâu nữa. Bình thường trong phủ vẫn có một thầy thuốc chuyên môn bốc thuốc cho ta. Nếu không có gì bất tiện, ta muốn xin cho hắn ở lại.
Tề Ninh hỏi lại:
- Thầy thuốc.
- Cũng không phải nhân vật quan trọng gì.
Tiêu Thiệu Tông cười yếu ớt:
- Ta không thể tự lo cho bản thân, hiện giờ cũng không thể cầu mong giữ ai đó lại. Cho dù có lòng cũng không đủ năng lực. Thầy thuốc kia tên là Viên Mạch. Ly. Mấy năm trước, Phụ vương tìm được y, mời đến phủ chuyên bốc thuốc chữa bệnh cho ta, ít nhiều giúp ta giảm đau đớn. Nên từ hồi đó đến giờ, y vẫn lưu lại trong phủ.
- Viên Mạch Ly?
Tề Ninh lẩm bẩm cái tên này. Hắn biết bệnh tình của Tiêu Thiệu Tông khá nguy kịch, nên đương nhiên bên cạnh lúc nào cũng phải có thầy thuốc.
- Gia thế người này rất trong sạch.
Nếu Cẩm Y Hầu thấy lo lắng thì có thể phái người điều tra. Hoàng thượng có thể miễn tội chết cho ta, long ân cuồn cuộn. Toàn Vương phủ đều bị xử tội, xin lưu lại Viên Mạch Ly kể cũng hơi quá. Nếu như khó xử thì Cẩm Y Hầu cũng không cần để ý lời đề nghị này của ta nữa.
Tề Ninhnói:
- Nếu liên quan đến sức khỏe của Thế tử thì ta sẽ báo cáo Hoàng thượng. Hoàng thượng vẫn luôn quan tâm đến Thế tử, hẳn là không có vấn đề gì đâu.
- Nếu được như vậy thì xin đa tạ.
Tiêu Thiệu Tông khẽ gật đầu.
Trầm ngâm một lát, gã nói tiếp:
- Có câu này ta vốn không nên hỏi, nhưng vì về sau chưa chắc đã có thể gặp Cẩm Y Hầu, nên mạo muội hỏi một câu.
- Thế tử, xin cứ hỏi.
Tiêu Thiệu Tông nhìn vào mắt Tam lão thái gia:
- Loạn hoàng lăng lần này, theo ý kiến của Cẩm Y Hầu, phụ vương vì diệt quyền thần hay là có âm mưu soán vị?
Tề Ninhquả thật không thể ngờ Tiêu Thiệu Tông lại hỏi câu nói.
Hắn do dự một chút. Tiêu Thiệu Tông cười:
- Quả thật không dễ trả lời. Phụ vương là huyết mạch của Thái Tổ Hoàng đế, rất nhiều người nói Phụ vương kế thừa hoàng vị mới đúng, nhưng không ai biết, những năm qua, chỉ vì câu nói đó mà cha con ta ngày đêm nơm nớp lo sợ.
(Em đính chính chap trước, em nhớ Hoài Nam Vương là huynh đệ của Thái Tổ Hoàng Đế, giờ đến đây mới xác định là con trai. Thái Tông - ông nội của Long Thái mới là em Thái Tổ).
Tề Ninh ồ lên một tiếng. Tiêu Thiệu Tông tiếp tục nói, giọng nhẹ nhàng, từ tốn, không nhanh không chậm:
- Thái Tổ Hoàng đế băng hà, phụ vương còn nhỏ quá, đủ sức gánh vác giang sơn lúc này chỉ có thể là Thái Tông Hoàng đế. Thái Tông Hoàng đế anh minh thần võ, nam chinh bắc chiến, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gây dựng nên giang sơn Đại Sở.
Gã cười nhạt một tiếng:
- Bên ngoài đều đồn đại rằng lúc Thái Tổ Hoàng đế ủy thác việc nước cho Thái Tông Hoàng đế, Thái Tông Hoàng đế đã lập lời thề, đợi khi phụ vương trưởng thành, Thái Tông Hoàng đế sẽ truyền lại ngôi vị cho phụ vương.
Gã liếc xéo sang Tam lão thái gia:
- Hẳn là Cẩm Y Hầu cũng từng nghe nói đến việc này phải không?
Tề Ninhkhông phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu.
- Kỳ thật, cho tới hôm nay, Thái Tổ Hoàng đế có lập lời thề trước mặt Thái Tông Hoàng đế hay không thì không có ai làm chứng.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Sau khi Thái Tông Hoàng đế băng hà, người kế vị chính là tiên hoàng. Vì thế có người cho rằng, Thái Tông Hoàng đế không giữ lời hứa, không truyền ngôi lại cho phụ vương.
Tề Ninh biết chuyện này cực kỳ nhạy cảm. Tiêu Thiệu Tông có thể nói cho hắn nghe, nhưng hắn thì không thể nói thừa một chữ.
- Thậm chí ta còn nghe lời đồn, sau khi tiên đế kế vị, Kim Đao lão Hầu gia còn mật gián với tiên đế, khẩn cầu tiên đế lập phụ vương làm thái tử.
Tiêu Thiệu Tông vẫn nói bình tĩnh, nhẹ nhàng:
- Từ đời Thái Tông Hoàng đế, cho đến tiên hoàng, đều ân sủng phụ vương. Phủ Hoài Nam Vương được triều đình chu cấp vượt xa tất cả triều thần. Chưa kể còn thường xuyên được tu bổ, ngày càng tráng lệ.
Một cơn gió nhẹ thổi qua. Sóng trên mặt hồ khẽ gợn lên từng đợt.
Cần câu vẫn thả trong nước nhẹ nhàng lay động.
- Không ai biết, sau nhiều năm như vậy, phụ vương phải sống chung với nỗi lo lắng tột cùng.
Tiêu Thiệu Tông thở dài:
- Cẩm Y Hầu, nếu ngươi là phụ vương, ngươi có thể sống ung dung thanh thản không?
Tề Ninhcẩn thận lắng nghe, cũng không trả lời.
- Vua và dân đều cảm thấy phụ vương không cam lòng, luôn muốn soán vị. Vào trước là chủ, cho nên dù phụ vương làm gì cũng sai hết.
Tiêu Thiệu Tông cười khổ:
- Thái Tổ Hoàng đế và tiên hoàng đế khoan dung nhân hậu, vẫn không làm khó phụ vương. Nếu là người khác, chỉ sợ cha con chúng ta đã thành đống tro tàn rồi.
Tề Ninh thở dài.
Tay Tiêu Thiệu Tông vẫn còn cầm cần câu, không hề nhúc nhích, giống như tảng đá. Điều đó cho thấy sự trong lòng gã cực kỳ bình tĩnh.
- Kỳ thật phụ vương hiểu hơn ai hết, chỉ cần người chịu làm một vương gia nhàn tản, hưởng thụ vinh hoa phú quý, thì ắt sẽ sống bình yên suốt quãng đời còn lại.
Tiêu Thiệu Tông nói:
- Không phải người không cam lòng việc không thể kế thừa hoàng vị, mà không cam lòng trước việc, đường đường là con của Thái Tổ Hoàng đế, mà tiếng nói ở trong triều cũng không bằng một thần tử bình thường. Tất cả mọi người đều cho rằng, bất cứ việc gì phụ vương làm cũng đều là rắp tâm hãm hại người khác.
Gã khẽ thở dài:
- Phụ vương không thể chịu được oan ức lớn như vậy. Kỳ thật cũng không thể trách được phụ vương, cả đời người sống trong vinh hoa phú quý, hầu như không phải chịu cực khổ gì, tâm cao khí ngạo như vậy, làm sao chịu được ủy khuất?
Đặt mình vào hoàn cảnh của Tiêu Thiệu Tông, Tề Ninh biết lời gã nói không phải không có đạo lý.
- Tất cả mọi người đều cảm thấy loạn hoàng lăng lần này là mưu đồ soán vị của phụ vương.
Tiêu Thiệu Tông cười yếu ớt:
- Nhưng ta lại cho rằng phụ vương không có tham vọng đó. Người chỉ không cam lòng nhìn Tư Mã thị nắm toàn quyền trong triều.
Người lo lắng giang sơn do Thái Tổ Hoàng đế thiết lập nên trở thành thiên hạ của người khác.
Cho nên dù biết không địch lại được vẫn liều mạng một phen.
Tuy rằng Tề Ninh không dám thừa nhận lời của Tiêu Thiệu Tông, nhưng hắn có thể hiểu được ít nhiều tâm tư của thế tử.
Dù sao Tiêu Thiệu Tông và Hoài Nam Vương cũng là cha con. Là một người con, đương nhiên Tiêu Thiệu Tông sẽ không đánh giá cha mình theo thiên kiến xấu. Có lẽ hôm nay gã nói chuyện này với Tề Ninhcũng không hẳn là giải thích.
Mà chỉ là một cách giữ gìn hình tượng của phụ thân trong lòng mình.
- Kỳ thật, hiện tại, kết cục như vậy cũng chưa hẳn là xấu.
Tiêu Thiệu Tông lại nói:
- Phụ phương sống âu lo khiếp sợ nhiều năm như vậy, giờ hồn về cửu tuyền, được vĩnh viễn nghỉ ngơi rồi. Không sợ thị phi, không lo có kẻ đâm sau lưng mình nữa.
Ta là thế tử cũng đã đặt một chân vào quan tài, nói không chừng, chỉ sáng mai thôi, chẳng ai còn phải nhìn thấy kẻ vô dụng như ta ở trên đời này nữa. Một người như vậy thì chẳng thể uy hiếp được ai, nói gì tới quần thần.
Nói đến đó, gã ho dữ dội. Tề Ninhbước lên, vỗ nhẹ vào lưng gã, thân thiết nói:
- Thế tử, ta đi gọi Viên Mạch Ly ngay.
Tiêu Thiệu Tông lấy khăn đưa lên che miệng. Lúc gã cúi gập người ho, thân hình run lên, trông càng có vẻ gầy yếu.
Thế tử dáng người thấp bé, hơn nữa, nằm trên giường bệnh hàng năm trời nên thân hình càng tiều tụy, ốm yếu. Đến mức làm người ta có cảm giác, ho xong một trận là mất mạng.
- Có... làm phiền...
Tiêu Thiệu Tông lại ho khan, lấy khăn lụa lau miệng. Tề Ninhđứng bên cạnh thấy rõ ràng, sau trận ho, tấm khăn lụa đã dính đầy máu tươi. Không phải là máu tươi như bình thường mà đã có vài vết đen thẫm.
Thanh Đồng tướng quân cũng không nhiều lời nữa, nhẹ giọng an ủi:
- Thế tử giữ gìn sức khỏe. Hoàng thượng đã có ý chỉ, bất kỳ ai cũng không được làm khó thế tử. Thế tử cứ yên tâm ở lại vương phủ.
Hắn chắp tay, nhanh chóng rời khỏi.
Bệnh Tiêu Thiệu Tông càng ngày càng nghiêm trọng. Nhìn thể trạng cũng đoán hẳn chẳng còn sống được bao lâu nữa.
Hắn quay lại tiền viện, thấy binh sĩ thủ hạ Trì Phượng Điển đã gom gia quyến Hoài Nam Vương lại một khu vực, binh sĩ bao vây xung quanh thành vòng tròn, trường thương đại đao cầm sẵn trong tay.
Trác Tiên Nhi cao giọng hỏi:
- Viên Mạch Ly ở đâu?
Trong đám người, có một lão già 50 tuổi cao gầy ngẩng đầu dậy đáp:
- Tiểu nhân là Viên Mạch Ly.
- Thế tử đang ở hồ cá, ngươi qua đó chăm sóc cho thế tử.
Tề Ninh chắp tay sau lưng nói:
- Từ hôm nay trở đi, ngươi ở lại bên cạnh thế tử, nếu thế tử bị mất một sợi tóc, ta sẽ hỏi tội ngươi.
- Thế tử lại đau à?
Viên Mạch Ly lo lắng hỏi:
- Đa tạ Hầu gia, tiểu nhân đi ngay.
Nói xong lão liền đứng dậy vội vàng rời đi.
Trì Phượng Điển đang ngạc nhiên thì Thái Tổ Hoàng đế bước đến bên cạnh giải thích một lúc. Trì Phượng Điển nói:
- Khi ty chức hồi cung sẽ bẩm báo việc này cho hoàng thượng.
Lúc này Tề Ninh mới lững thững quay đi, đi qua chính sảnh, mặt sau là trung viện. Phủ Hoài Nam Vương rộng lớn vô cùng, chỉ một cái viện trong đó cũng đã bề thế đến kinh người có thể chưa tới vài trăm người là ít. Lúc này, trung viện đặt mấy cái bàn lớn, vài tên quan viên bộ Hộ đang ghi chép tài sản. Bất cứ món đồ nào được đưa đến, họ đều ghi chép cẩn thận.
Đậu Quỳ chắp tay sau lưng, vẻ rất ung dung tự tại. Lúc này trong sân đã chất chồng thùng to rương nhỏ.
Tranh cổ chất đống trên mặt đật.
Nhìn khắp nơi, nơi nào cũng màu sắc sặc sỡ. Tề Ninh đã được thấy không ít tranh cổ ở phủ Cẩm Y Hầu nhưng lúc này mới nhận ra, so với phủ Hoài Nam Vương, phủ Cẩm Y Hầu quá nghèo nàn lạc hậu.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo