Từ bên ngoài lướt vào như cái bóng, chính là Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch.

Tề Ninh thở dài, phất phất tay. Tề Phong lập tức dẫn người lui ra.

Thu Thiên Dịch đi thẳng đến ghế dựa bên cạnh Tề Ninh, đặt mông ngồi xuống.

Tề Ninh cười khổ:

- Độc vương, ngài nhìn có vẻ phong trần vậy, chẳng lẽ là vừa đuổi tới kinh thành?

- Không sai.

Thu Thiên Dịch liếc mắt nhìn Tề Ninh:

- Ngươi biết Lục Thương Hạc đang ở đâu không?

Tề Ninh giật mình, lập tức hỏi:

- Chẳng lẽ Độc vương biết tung tích của hắn?

Sau khi Lục Thương Hạc mất tích, đến giờ vẫn không có tin tức. Cái Bang vẫn không ngừng lục soát tìm kiếm y, nhưng vẫn chưa tìm thấy.

Lần trước, Long Thái bí mật gặp Thu Thiên Dịch, Thu Thiên Dịch đã đồng ý điều tra tung tích Lục Thương Hạc. Lúc này Tề Ninh nghe lão hỏi vậy thì ngỡ rằng lão đã có được manh mối gì đó.

- Cái Bang không tìm thấy Lục Thương Hạc đang ở đâu, lão phu làm sao biết được?

Thu Thiên Dịch tức giận nói:

- Lục Thương Hạc tham gia Đại hội Thanh Mộc, lão phu bí mật theo dõi nhưng sau khi đại hội kết thúc thì y biến mất vô tung vô ảnh.

Tề Ninh thở dài:

- Nói như thế, lần này độc vương vào cung chẳng có tin tức tốt lành gì à?

- Lục Thương Hạc ở đâu không rõ nhưng lão bà của y thì vẫn còn đó.

Thu Thiên Dịch nói:

- Lão phu vẫn cho người theo dõi sơn trang Ảnh Hạc.

Tề Ninh lập tức nhớ đến Lục phu nhân đẹp nghiêng nước nghiêng thành tên là Túc Ảnh kia. Tuy rằng hắn chỉ gặp Lục phu nhân duy nhất một lần, hơn nữa, thời gian rất ngắn. Nhưng mỗi ánh mắt nụ cười của nàng đều khắc sâu trong tâm trí hắn. Tề Ninh vội hỏi:

- Độc vương nói Lục phu nhân...

Thu Thiên Dịch gật đầu:

- Lục Thương Hạc chỉ có một lão bà. Nghe nói y vô cùng yêu thương nàng. Tuy rằng sự nghiệp lẫy lừng nhưng ngoài Lục phu nhân ra y không hề nạp thiếp.

Lão cười lạnh:

- Chính vì như thế nên lão phu đoán sớm hay muộn gì y cũng sẽ về thăm lão bà của mình.

Tề Ninhnghĩ Thu Thiên Dịch đoán vậy cũng có lý:

- Vậy bây giờ tình hình chỗ Lục phu nhân thế nào?

Thu Thiên Dịch nắm chặt tay giận dữ:

- Còn không phải vì nha đầu khốn khiếp kia thì...

- Nha đầu nào?

Tề Ninhngơ ngác.

Thu Thiên Dịch nói:

- Còn có thể là ai khác ngoài nha đầu A Não kia. Nha đầu thối. Làm hỏng hết việc của ta.

Lão ảo nảo nói.

Tề Ninhvừa nghe đến tên tiểu yêu nữa trong đầu liền hiện ra hình ảnh cô nương Miêu gia tinh quái xảo trá kia. Hắn cau mày:

- Nàng lại gây ra chuyện xấu gì?

Hắn vừa dứt lời, bất giác xấu hổ không hiểu sao mình lại dùng chữ "lại".

Thu Thiên Dịch nói:

- Nha đầu xấu xí biết lão phu điều tra Lục Thương Hạc, nên giành phần làm việc đó. Lão phu nghĩ trước kia nha đầu cũng có can dự chút xíu, hơn nữa cũng chỉ là theo dõi một nữ nhân thôi không cần công phu gì lớn. Ai biết...

Đột nhiên lão cao giọng lên:

- Ai biết nha đầu thối kia giả thần giả quỷ kiểu gì ở sơn trang Ảnh Hạc mà chỉ trong vài ngày, Lục phu nhân đã thu dọn hành lý rời khỏi sơn trang.

Tề Ninh đau đầu hỏi:

- Vậy Lục phu nhân đi đâu?

- Không biết.

Thu Thiên Dịch đáp:

- Lục phu nhân vào xe ngựa, gia phó dẫn theo hành lý, tổng cộng có ba xe. Sau khi rời khỏi sơn trang Ảnh Hạc thì tới Thành Đô, nha đầu thối vẫn đi theo nhưng khi xuống xe, thì đã là một nữ nhân khác.

- Nữ nhân khác?

- Nữ nhân xuống xe không phải là Lục phu nhân.

Thu Thiên Dịch trầm mặt xuống:

- Lục phu nhân cứ thế mất tích.

- Mất tích?

Tề Ninh kinh ngạc lắm:

- A Não vẫn đi theo Lục phu nhân đến tận Thành Đô. Nhưng khi xuống xe thì không phải là Lục phu nhân. Vậy là sao?

- Ý của ta là không biết Lục phu nhân dùng cách gì mà cắt được đuôi, hiện giờ ở đâu cũng không rõ.

Thu Thiên Dịch lạnh lùng:

- Nha đầu thối biết mình gây họa, nửa đêm mò vào phòng nữ nhân thế thân kia. Cũng chẳng biết đã làm gì mà nữ nhân kia ngã xuống đất mất mạng. Nha đầu thối chẳng hiểu chuyện gì xảy ra nữa.

Tề Ninh thở dài:

- Cho nên bây giờ chẳng những chúng ta không biết Lục Thương Hạc ở đâu mà ngay cả lão bà của y cũng không có tung tích.

Thu Thiên Dịch nói:

- Nếu lúc trước lão phu đã hứa hẹn thì sẽ không thất tín. Chỉ cần Lục Thương Hạc còn sống, lão phu sẽ giúp ngươi tìm tung tích của hắn.

Ngươi có thể yên tâm.

Tề Ninh nói:

- Độc vương nhất ngôn cửu đỉnh, ta đương nhiên tin ngài.

Hắn dừng một chút, mới nói tiếp:

- Độc vương, vừa hay lần này ta cũng có tin muốn báo, đang định đi tìm ngài.

- Chuyện gì?

Tề Ninh đáp:

- Tung tích Đoạn Thanh Trần.

- Đoạn Thanh Trần!

Thu Thiên Dịch lập tức sa sầm mặt xuống, mặt lộ hàn quang:

- Hắn ở đâu?

- Nếu không có gì bất ngờ, hắn đang sống gần kinh thành.

Tề Ninh nhẹ giọng đáp.

Thu Thiên Dịch đứng bật dậy, lạnh lùng nói:

- Ở đâu?

- Độc vương đừng sốt ruột.

Tề Ninhnói:

- Độc vương vừa đến kinh thành, có lẽ chưa biết chuyện này.

Hắn lập tức kể lại toàn bộ chuyện xảy ra ở hoàng lăng rồi nói:

- Theo ta được biết, ít nhất là một nhóm Ảnh Háo Tử do Đoạn Thanh Trần tìm đến. Lần này hắn có tham gia vào loạn hoàng lăng nhưng có mặt trong đám thích khách hay không thì ta không chắc.

Thu Thiên Dịch cười lạnh:

- Nếu như thế thì chắc chắn hắn còn sống.

- Ồ?

Tề Ninh hỏi:

- Vì sao độc vương lại khẳng định như vậy?

- Có lẽ vì ngươi chưa biết tính cách của Đoạn Thanh Trần.

Thu Thiên Dịch từ từ ngồi xuống:

- Người này giỏi tâm kế, làm việc cũng suy nghĩ hết sức cẩn thận.

Nói cách khác, người này dã tâm rất lớn nhưng lại nhát như chuột.

Hắn it khi dám tự mình làm việc gì, sợ chết. Ngươi hiểu ý lão phu chứ?

Tề Ninhgật đầu:

- Ý Độc vương là, tuy Đoạn Thanh Trần mời Ảnh Háo Tử tới kinh thành, nhưng không tham gia vào việc làm loạn hoàng lăng lần này.

- Theo tính cách của hắn, loạn hoàng lăng lần này chỉ như một canh bạc.

Thu Thiên Dịch thản nhiên:

- Cho dù nắm chắc phần thắng, Đoạn Thanh Trần cũng sẽ không trực tiếp tham gia. Huống chi lần này Hoài Nam Vương muốn diệt Tư Mã Lam đâu có dễ.

Tề Ninh cười:

- Độc vương nói vậy thì ta hiểu rồi.

Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Đoạn Thanh Trần còn sống, nhất định sẽ cực kỳ quan tâm diễn biến của vụ án. Loạn hoàng lăng thất bại, Đoạn Thanh Trần hẳn là đã nhận được tin. Cho nên cũng có khả năng là hắn đã bỏ trốn.

- Đương nhiên có khả năng này.

Thu Thiên Dịch gật đầu:

- Dù vậy, lão phu cho rằng khả năng lớn nhất là hắn vẫn còn ở kinh thành, lẩn trốn ở một nơi hẻo lánh, đợi xem tình hình tiếp theo như thế nào. Nếu hắn mời Ảnh Háo Tử tới theo lệnh Hoài Nam Vương đương nhiên sẽ phải dày công sắp xếp. Tuy rằng thất bại nhưng không sẽ không cam lòng từ bỏ như vậy.

- Còn tại kinh thành?

Tề Ninh nhíu mày:

- Kinh thành có mười vạn dân chúng. Nếu hắn lẩn trốn trong bách tính thì muốn tìm được hắn rất khó.

Đột nhiên Thu Thiên Dịch bật cười hả hả. Tề Ninhnghi ngờ hỏi:

- Vì sao Độc vương lại cười?

-Lão phu đã biết hắn ở kinh thành thì lại nghĩ tìm hắn dễ hơn nhiều.

Thu Thiên Dịch nói chắc như đinh đóng cột:

- Lão phu chỉ sợ hắn không ở kinh thành, còn nếu đã ở kinh thành thì lão phu sẽ tìm được hắn trong vòng ba ngày.

Lão nắm chặt tay lại, cười lạnh:

- Kẻ phản bội thánh giáo, bất kể thế nào, lão phu cũng phải bắt được hắn quay về chịu sự trừng phạt.

Tề Ninh không thể tưởng được Thu Thiên Dịch lại dám chắn chắn như vậy. Hắn hỏi:

- Độc vương có cách gì bắt được hắn?

Thu Thiên Dịch nghĩ một lúc rồi mới nói:

- Lão phu cũng không dối ngươi.

Lão lạnh lùng cười:

- Trong Hắc Liên Tứ Thánh Sứ, Đoạn Thanh Trần đứng thứ nhất, có tên là Sắc Sứ. Chữ Sắc đó chính là điểm yếu của hắn.

Tề Ninh hiểu ra, nhướn mày lên, hạ giọng hỏi:

- Ý Độc vương là hắn sẽ xuất hiện ở mấy chỗ phong nguyệt?

Thu Thiên Dịch khẽ gật đầu, đưa tay vuốt râu:

- Đoạn Thanh Trần háo sắc còn hơn tính mệnh, không có nữ nhân không sống nổi.

Tề Ninhnói:

- Nhưng chỗ ăn chơi trong kinh thành cũng không ít. Cho dù biết chắc hắn sẽ đến đó, nhưng chẳng lẽ Độc vương sẽ gõ cửa từng nhà để tìm?

Thu Thiên Dịch cười ha hả, giảo hoạt nói:

- Thế thì không lo. Kinh thành tuy lớn, tụ điểm ăn chơi nhiều nhưng nổi tiếng nhất cũng chỉ có sông Tần Hoài. Nếu lão phu đoán đúng, chỉ cần bí mật tìm kiếm khắp sông Tần Hoài, thế nào cũng tìm ra tung tích của tên phản đồ.

Lão nhìn Tề Ninh:

- Nếu lần này lão phu thật sự tìm được Đoạn Thanh Trần, lão phu nợ ngươi một nhân tình lớn. Sau khi lão phu quay lại sẽ dốc toàn lực, tìm ra Lục Thương Hạc trong thời gian ngắn nhất.

Tề Ninh lại nói:

- Độc vương, lần trước, Đoạn Thanh Trần bán rẻ Hắc Liên Giáo, giúp 8 bang 16 phái tấn công Triêu Vụ Lĩnh. Người thu lợi lớn nhất lần đó chính là Lục Thương Hạc. Lục Thương Hạc nắm chắc đường đi lối lại trong Hắc Liên Giáo, đánh lén sau lưng, mới đẩy Hắc Liên Giáo vào tuyệt cảnh.

Thu Thiên Dịch nói:

- Lão phu hiểu ngươi muốn nói đến chuyện gì. Ngươi nói là Đoạn Thanh Trần cấu kết với Lục Thương Hạc, để lộ bí mật của thánh giáo, nên Lục Thương Hạc mới đắc thủ.

Lão hừ lạnh một tiếng:

- Điểm này ta hiểu rõ. Đoạn Thanh Trần đương nhiên âm thầm cấu kết với Lục Thương Hạc, cũng vì như thế nên lão phu mới nhận lời hoàng đế của ngươi, giúp các ngươi theo dõi tìm kiếm Lục Thương Hạc. Lão phu biết, tìm được Lục Thương Hạc sẽ tìm ra tung tích Đoạn Thanh Trần.

- Lục Thương Hạc và Đoạn Thanh Trần cấu kết với nhau, ngoài ra còn có Bạch Hổ của Cái Bang nữa.

Tề Ninh nghiêm nghị nói:

- Cho nên ta cảm thấy mấy người này cùng một phe.

Hắn nâng chung trà lên, đắn đo một lúc rồi mới nói tiếp:

- Sau khi kinh thành phát sinh dịch độc, 8 bang 16 phái mới có cớ tấn công Hắc Liên giáo. Mà Lục Thương Hạc cũng nhờ Đoạn Thanh Trần mà biết được đường lên núi. Trận chiến ấy, cho dù là thánh giáo hay giang hồ cũng đều bị tổn thất nghiêm trọng.

Thu Thiên Dịch hỏi thẳng:

- Ngươi cảm thấy hung phạm đứng đằng sau vụ án dịch độc trong kinh thành chính là Hoài Nam Vương?

- Ta không thể xác định nhưng không loại trừ khả năng này?

Tề Ninh cau mày.

Thu Thiên Dịch nghĩ một chút rồi mới hỏi tiếp:

- Hoài Nam Vương làm vậy để làm gì chứ? Thánh giáo chúng ta luôn ở tại Tây thùy, cũng chưa từng vào thục. Hoài Nam Vương ở xa như vậy, lại tỉ mỉ bày ra cạm bẫy, đẩy Giáo phái của ta và 8 bang 18 phái khác vào cuộc giao tranh?

 

1.87485 sec| 2451.023 kb