Tề Ninh mở lớn hai mắt, ra vẻ kỳ quái:

- Ngươi là ai?

Tiểu yêu nữ sửng sốt, lập tức nhíu mày:

- Ngươi không biết ta?

- Ta chưa từng gặp đứa bé nào giống như này.

Tề Ninh thở dài:

- Chúng ta có quen nhau à?

Tiểu yêu nữ lại sửng rốt, rồi lập tức cười khanh khách. Nàng đứng lên, đặt mông ngồi xuống, rung đùi cười đắc ý:

- Ngươi cho là ngươi nói như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi ư?

Ngươi là hạng người chuyên đi gạt người khác, ta không mắc bẫy đâu.

Nàng ta đưa dao găm tới sát mặt Tề Ninh, nghiêng đầu hỏi:

- Ta hỏi ngươi, ngươi có thấy mình đẹp không?

Tề Ninh nói:

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Ta đang hỏi ngươi mà.  Tiểu yêu nữ cố ý mở to hai mắt:
 

- Nói mau, ngươi có đẹp hay không?

Tề Ninh nói:

- Nói thật, ta cảm thấy ta nhìn rất ổn. Đương nhiên, ngươi không thể chê bôi ta được đâu.

- Kỳ thật, vẻ ngoài của ngươi cũng không đến mức là khó coi.

Tiểu yêu nữ quơ quơ dao găm, cười mà không cười:

- Tuy nhiên, nếu ngươi xuất hiện với gương mặt xấu xí nhất, thì từ nay về sau, sẽ chẳng có nữ nhân nào thích ngươi nữa.

Tề Ninh cau mày:

- Ngươi làm thật sao?

Tiểu yêu nữ đắc ý:

- Ta muốn làm gì hả? Đại sắc lang, ngươi còn nhớ ngươi đã làm gì ta không hả? Tại Triêu Vụ Lĩnh, ngươi... Ngươi làm gì ta ngươi cũng không nhớ sao? Ngươi đừng lo, ta không quên đâu. Ngươi ức hiếp ta, đương nhiên ta phải báo thù.

Tề Ninh cười lạnh:

- Báo thù?

- Ngươi đừng nghĩ tới việc phủ nhận nữa. Đêm hôm đó, nhân khi ta ngủ, ngươi lợi dụng ta.

Tiểu yêu nữ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Sau đó, ngươi thừa dịp ta hôn mê liền bỏ chạy. Món nợ này ta quyết không bỏ qua.

Tề Ninh nói:

- Lão tử cũng lười giải thích với ngươi. Ngươi định báo thù như thế nào?

- Ngươi nói ta nên báo thù như thế nào?

Tiểu yêu nữ cười:

- Ta cho ngươi vài sự lựa chọn nhé.

Nàng ta đảo mắt lia lịa:

- Ngươi nói là chặt đứt một bàn tay, hay là cắt lỗ mũi thì hay hơn?

Hay là rạch vài đường trên mặt?

Ngươi được quyền chọn.

Tề Ninh nói:

- Nếu ta không chọn thì sao?

- Thì ta giúp ngươi chọn.

Tiểu yêu nữ nói:

- Bổn cô nương cho ngươi chọn là đã khách khí với ngươi rồi. Ngươi lại không biết tốt xấu, vậy thì không trách ta được.

Nàng cầm dao găm trong tay, chọc chọc thử vào mặt hắn, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể rạch nát mặt hắn ra.

Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt tiểu yêu nữ:

-Tại sao con người ngươi lại ác độc như vậy chứ?

Tiểu yêu nữ nói:

- Người khác ức hiếp ta, nếu ta không báo thù, thì chẳng lẽ cứ để mặc cho người thích làm gì thì làm.

- Là Thu Thiên Dịch dạy ngươi như vậy?

Tề Ninh thở dài:

- Theo ta thấy, sư phụ ngươi dù là cao thủ dung độc nhưng phẩm hạnh không đến mức thấp kém như ngươi. Ngươi còn ác độc hơn cả hắn. Có phải là ngươi có thêm sư phụ khác không?

Tiểu yêu nữ sửng sốt:

- Làm sao ngươi biết?

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng ta lập tức cắn răng lại:

- Ai nói ta còn có sư phụ khác?

Tề Ninh nghe nàng nói như vậy thì lại càng nghi ngờ. Hắn cười lạnh:

- Đương nhiên là Độc vương nói cho ta biết. Độc vương nói, ngoài hắn ra, ngươi còn có sư phụ khác.

Hắn đã sớm biết rồi, chỉ là không nói ra mà thôi.

- Hóa ra lão già này đã biết.

Tiểu yêu nữ nhíu mày:

- Nhưng vì sao hắn biết nhỉ?

Nàng nói câu đó chẳng khác nào thừa nhận mình có cao nhân khác dạy bảo. Nàng nhìn Tề Ninh, dường như nhận ra ý đồ của hắn, cười giảo hoạt:

- Ngươi lại đang gạt ta? Ngươi nói hươu nói vượn đúng không?

Tề Ninh hỏi ngược lại:

- Ta có nói hươu nói vượn hay không chẳng lẽ ngươi không rõ?

Hôm nay, nếu ngươi nói cho ta biết sư phụ ngươi là ai, ta sẽ nể mặt Độc vương không so đo với ngươi. Nhưng nếu ngươi không nghe lời, ta cam đoan ngươi không thể bước qua cánh cửa kia.

Tiểu yêu nữ dựng chân mày lên, giận dữ nói:

- Ngươi đã bị như này mà còn dám uy hiếp ta. Hừ, không cho ngươi nếm mùi, ngươi không biết thủ đoạn của bổn cô nương.

Tay nàng vừa cử động, con dao đã xẹt qua mặt Tề Ninh như một ngọn gió. Nhưng, Tiểu yêu nữ chợt ngập ngừng chậm lại. Tề Ninh chớp lấy cơ hội, đưa tay ra cực nhanh.

Tiểu yêu nữ vốn đang do dự, thì thấy Tề Ninh cử động tay, lắp bắp kinh hãi, tìm cách tránh né. Nhưng tốc độ của Tề Ninh nhanh như chớp. Nàng còn chưa kịp đứng dậy, hắn đã bắt được cổ tay. Tiểu yêu nữ cảm thấy tay tê rần một cái, Tề Ninh đã đoạt được con dao trong tay nàng.

Tiểu yêu nữ giãy dụa định bỏ chạy. Tề Ninh vươn cánh tay ra, kéo nàng đè xuống giường. Hắn lật mình một cái, bẻ quặt tay tiểu yêu nữ, đầu gối chặn ngang lưng nàng. Hắn nói lạnh lùng:

- Nếu ngươi nhúc nhích, ta bẻ gãy cánh tay ngươi ngay. Ngươi chọn đi.

Tiểu yêu nữ vốn không dễ dàng khuất phục, vừa cử động thân hình, Tề Ninh đã không hề thương hoa tiếc ngọc, giật mạnh tay một cái. Tiểu yêu nữ ảm thấy từ đầu vai dội tới một cơn đau, đau lan ra toàn thân, thiếu chút nữa thì hét lên thành tiếng. Chỉ là nàng chợt nhớ ra nơi này là Hầu phủ, chỉ cần nàng thốt ra một tiếng kêu, thị vệ Cẩm Y Hầu phủ lập tức nghe thấy.

Nàng cố gắng nén cơn đau, khuôn mặt nhỏ nhắn vặn vẹo.

- Còn muốn nếm thử sự lợi hại của ta nữa không?

Tề Ninh vẫn tỳ gối vào lưng nàng, hơi cúi người xuống, ghé sát bên tai nàng nói:

- Ta cũng còn rất nhiều chiêu trò, hay là chúng ta thử đi?

Tiểu yêu nữ nghiến răng nghiến lợi, hận không thể bằm Tề Ninh ra vạn mảnh. Nhưng bây giờ nàng đau đến tê liệt cả toàn thân, hơn nữa biết Tề Ninh ra tay ác độc không kém, nên không dám giãy dụa, trán đổ mồ hôi lạnh:

- Ngươi... Ngươi thả ta ra. Ta sai rồi, từ nay về sau, ta không dám gây phiền toái cho ngươi nữa...

- Ta không tin ngươi.

Tề Ninh nói rõ từng tiếng một:

- Trong mắt ta, ngươi chẳng có mảy may chút danh dự nào cả.

Hôm nay nếu ta bỏ qua cho ngươi, ai biết ngày nào đó, ngươi không lén lút phóng độc trong phòng ta.

Nếu ta phải sống trong lo lắng chi bằng ta diệt trừ ngươi luôn, chấm dứt hậu họa?

Tiểu yêu nữ nói như khóc:

- Ngươi muốn giết ta sao? Huhu.

Ta là lão bà của ngươi, ngươi không thể giết ta.

- Lão bà? Lão tử có lão bà ác độc như này từ bao giờ?

- Ngươi không thể không thừa nhận được.

Tiểu yêu nữ bị bẻ gãy tay, lưng bị đầu gối của Tề Ninh đè chặt, toàn thân khó chịu đến cực điểm.

Nhưng nàng lại không dám nhúc nhích, cũng không dám lớn tiếng:

- Ngươi cường bạo ta, đương nhiên, phải nhận trách nhiệm.

Tề Ninh thầm buồn cười trong lòng:

- Là ai nói cho ngươi biết, cứ cường bạo là phải nhận trách nhiệm? Nếu đã cường bạo thì đã chẳng cần đếm xỉa đến trách nhiệm. Giờ ta cho ngươi lựa chọn, hoặc ta chặt đứt một bàn tay của ngươi, hay là cắt lỗ mũi ngươi?

Hay rạch vài đường dao trên mặt ngươi?

- Không... Không...

Tề Ninh cười lạnh:

- Chẳng phải vừa rồi ngươi cho ta ba sự lựa chọn sao? Giờ ta cũng cho ngươi lựa chọn. Cũng chỉ là đáp lễ mà thôi, không cần băn khoăn gì cả.

Tiểu yêu nữ khóc thành tiếng:

- Van cầu ngươi. Lần này ta sai rồi, từ nay về sau, ta tuyệt đối không dám động đến ngươi.

Ngươi tin ta lần này đi. Hơn nữa, hơn nữa, vừa rồi ta chỉ dọa ngươi thôi. Không phải là định làm hại ngươi thật.

- Con dao của ngươi đã dí sát vào mặt ta rồi, còn nói là chỉ dọa thôi sao?

Tề Ninh tức giận:

- Nếu lão tử không cử động được, có phải giờ mặt đã bị ngươi phá hủy rồi không?

- Không đâu, không đâu.

Tiểu yêu nữ vội la lên:

- Ta... Ta chỉ dọa ngươi chút thôi.

Ta Biết... Ta biết sư phụ và ngươi có quan hệ gần gũi với nhau. Nếu ta làm ngươi bị thương, lão già kia nhất định sẽ trị tội ta. Cho nên...

Cho nên... Ta sẽ không dám làm gì đâu.

Tề Ninh hừ lạnh một tiếng:

- Nếu ngươi không muốn lựa chọn hình thức nào trong ba cách kể trên, ta có thể cho ngươi một con đường cuối cùng. Xem ngươi có dám chọn không?

- Con đường nào?

Tiểu yêu nữ giống như vơ được cây cỏ cứu mạng.

Tề Ninh biết tiểu yêu nữ vốn mảnh mai, nên nới lỏng đầu gối đang ép sát lưng nàng. Lúc này hắn mới nhẹ giọng nói:

- Ta hỏi câu nào ngươi đáp câu đó.

Chỉ cần thành thật trả lời, ta có thể tha cho ngươi lần này. Nhưng nếu bị ta phát hiện ngươi nói dối, chẳng những ta rạch nát mặt ngươi mà còn chọc mù mắt ngươi, ừ, còn cắt lưỡi ngươi, cho ngươi mù, câm, điếc luôn.

Tiểu yêu nữ cắn môi, cuối cùng nói:

- Ngươi muốn hỏi điều gì?

- Nói cho ta biết, ngoài Thu Thiên Dịch, ngươi còn có sư phụ nào nữa?

Tề Ninh thấp giọng nói:

- Nếu có nửa chữ giả dối, ta lập tức cắt mũi ngươi.

Tiểu yêu nữ hơi trầm mặc. Tề Ninh liền dí dao vào mặt nàng.

Tiểu yêu nữ hết hồn vội la lên:

- Là... Giáo chủ.

- Giáo chủ?

Tề Ninh cau mày:

- Giáo chủ Hắc Liên Giáo?

Tiểu yêu nữ nói:

- Đúng. Giáo chủ đối xử với ta rất tốt. Tuy rằng ta là đệ tử của Thu Thiên Dịch, nhưng... Thu Thiên Dịch chỉ dạy ta dùng độc...

- Nói dối.

Tề Ninh cười lạnh:

- Ngươi chỉ là đồ đệ của Thu Thiên Dịch, trong Hắc Liên Giáo chẳng có địa vị gì cả. Theo ta được biết, Giáo chủ Hắc Liên Giáo là Đại Tông Sư, võ công cao không ai lường tới được. Vì sao lại thu nhận ngươi làm đồ đệ?

Hắn lại dí sát con dao vào da thịt tiểu yêu nữ một chút.

Dao găm rét đến lạnh xương. Tiểu yêu nữ sợ đến xanh mặt:

- Ta không dám lừa ngươi mà.

Ngươi... Ngươi biết cha ta là ai không?

- Là ai?

Tiểu yêu nữ do dự một chút rồi nói:

- Cha ta là... Thái Âm Trưởng Lão.

- Thái Âm Trưởng Lão?

Tề Ninh cau mày:

- Hắc Liên Giáo có hai Trưởng lão Huyền Dương Thái Âm. Thái Âm Trưởng Lão là cha của ngươi?

Tiểu yêu nữ đổ mồi hôi lạnh:

- Ta không gạt ngươi. Thái Âm Trưởng Lão là cha ta. Cha ta trung thành với Giáo chủ cho nên... Cho nên Giáo chủ nể mặt cha ta, nhận ta là đồ đệ.

- Không đúng. Võ công của Giáo chủ Hắc Liên Giáo cao như vậy, nếu ngươi là đệ tử của hắn, tại sao võ công lại xoàng như vậy?

Tề Ninh cười lạnh:

- Vẫn còn ý định lừa gạt ta? Ngươi tự chuốc lấy đau khổ rồi.

Hắn tăng lực vào đầu gối. Tiểu yêu nữ đau đến mức khóc ròng:

- Ta thật sự không lừa ngươi mà.

Lúc mới đầu, Giáo chủ... Giáo chủ dạy võ công cho ta. Nhưng ta không thích học. Giáo chủ cũng mặc kệ ta không ép, cho nên ta mới không có được võ công lợi hại. Sau này, dù Giáo chủ hiếm khi dạy võ cho ta nhưng lại thường xuyên trò chuyện với ta, nói cho ta biết chuyện trên đời này, để ta biết đề phòng kẻ xấu, tuyệt đối không thể tin tưởng bất kỳ ai...

 

1.54619 sec| 2447.531 kb