Tề Ninh ồ lên một tiếng:

- Ý ngươi là nói, tính tình âm độc của ngươi là nhờ Giáo chủ dạy?

- Người đời... Hầu hết đều Xấu tính... Giáo chủ nói không sai.

Tiểu yêu nữ nói:

- Ta đã nói cho ngươi biết sư phụ của ta là ai. Ngươi đã có thể thả ta ra chưa?

- Nói nhảm ít thôi.

Tề Ninh lạnh như băng:

- Ta hỏi lại ngươi, cha ngươi giờ ở đâu? 8 bang 16 phái tấn công Hắc Liên Giáo, ngoài Đoạn Thanh Trần thì Tứ đại Thánh sứHắc Liên Giáo đều có mặt. Sau đó, ngay cả Giáo chủ cũng xuất hiện. Vì sao Thái Âm Trưởng Lão cha ngươi lại không thấy đâu cả?

Tiểu yêu nữ giải thích:

- Cha ta đã qua đời lâu rồi.

Tề Ninh ngớ người:

- Chết rồi?

Tiểu yêu nữ đáp:

- Chết lâu rồi.

Nàng dừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

- Tay ta đau quá. Đau đến mức ta chẳng nhớ nổi chuyện gì nữa rồi.

- Ngươi lại tiếp tục dở trò?

Tề Ninh cười lạnh:

- Ta khuyên ngươi đừng tốn công vô ích. Nếu ngươi còn dám dở trò trước mặt ta thì đừng trách ta vô tình.

Tiểu yêu nữ cầu khẩn:

- Không có. Ta đau thật mà. Đau quá. Võ công của ngươi cao hơn ta, ta không phải là đối thủ của ngươi. Ngươi giúp ta trị thương đi, ngươi hỏi gì ta cũng trả lời hết, tuyệt đối không gạt ngươi.

Tề Ninh biết võ công của tiểu yêu nữ chẳng thể làm gì hắn thật. Tuy rằng nàng am hiểu dụng độc, nhưng hắn đã có một cơ thể bách độc bất xâm, cho dù Thu Thiên Dịch cũng chưa chắc đã làm gì được hắn, nói chi tới tiểu yêu nữ.

Hắn nghĩ một chút, cầm cánh tay của tiểu yêu nữ lên, lại giật một cái. Rắc. Tiểu yêu nữ che miệng lại, cố gắng để không kêu thành tiếng, đợi khi Tề Ninh chỉnh lại cánh tay cho mình xong, thử duỗi duỗi vài lần, mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu lại, dịu dàng đáng yêu nói:

- Ngươi... Cho ta ngồi xuống được không?

Tề Ninh hừ lạnh một chút, nhích người ra. Tiểu yêu nữ đứng dậy, lại giật giật cánh tay, xác định đã hoàn toàn bình thường lúc này mới yên tâm ngồi xuống bên cửa sổ, đưa mắt quan sát Tề Ninh, thấy Tề Ninh nhìn mình, tuy rằng hận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng không dám làm gì.

- Còn chờ gì nữa?

Tề Ninh lên tiếng:

- Ngươi nói cha ngươi đã chết là thật hay giả?

-Đương nhiên là thật, Tuy rằng tiểu yêu nữ không dám tức giận nhưng cũng chỉ là cố nén giận mà thôi nên giọng điệu vẫn chưa được mềm mỏng cho lắm:

- Nào có ai nguyền rủa cha mình chết? Cha ta chết nhiều năm rồi, ngươi không biết sao?

- Nếu lão tử biết thì còn hỏi ngươi làm gì?

Tề Ninh cũng không cần khách khí, hỏi thẳng:

- Hắn chết như thế nào?

Tiểu yêu nữ đáp:

- Nếu ngươi biết thánh giáo có Huyền Dương - Thái Âm thì cũng biết việc năm đó Huyền Dương Trưởng Lão phản bội thánh giáo?

Tề Ninh đúng là có nghe phong thanh chuyện này, cũng biết vì Huyền Dương Trưởng Lão phản giáo mà Hắc Liên Giáo tiến hành một đợt tắm máu thanh trừ. Sau đó Huyền Dương Trưởng Lão ở đâu, như thế nào, cũng không rõ. Hắn nhíu mày:

- Ngươi nói đi.

- Huyền Dương mưu hại Giáo chủ, bị lộ, Huyền Dương không quan tâm đến thủ hạ, bỏ trốn một mình.

Tiểu yêu nữ khinh miệt nói:

- Thánh giáo phải thanh lý môn hộ, đương nhiên phải diệt trừ toàn bộ người của lão ta. Hơn nữa, cũng không thể để Huyền Dương Trưởng Lão chạy thoát. Nhưng võ công của Huyền Dương Trưởng Lão rất cao. Tứ đại Thánh sứ không phải là đối thủ. Giáo chủ phải cai quản Triêu Vụ Lĩnh nên không thể xuống núi, cho nên trong thánh giáo người duy nhất có thể bắt Huyền Dương Trưởng Lão quay về chính là cha ta.

Nói đến đây, sắc mặt nàng lộ ra vẻ đắc ý.

- Sau đó thì sao?

Tiểu yêu nữ ảm đạm:

- Cha ta phụng mệnh đuổi theo Huyền Dương, nhưng từ khi xuống núi thì không trở về nữa.

Sau đó có ngươi mang vài món đồ đến, bên trong đựng búi tóc và binh khí của cha ta. Khi đó ta mới biết cha đã bị người hại chết. Nếu như cha ta chưa chết, tuyệt đối sẽ không có ai lấy được binh khí của người.

- Là bị Huyền Dương giết chết?

Tề Ninh hỏi.

Tiểu yêu nữ lắc đầu:

- Ta cũng không biết, nhưng binh khí cha ta sử dụng thì toàn thánh giáo ai cũng biết. Nếu binh khí được mang về chứng tỏ cha ta đã chết. Nhưng bị ai làm hại thì không ai rõ. Tất cả mọi người đều nói là Huyền Dương Trưởng Lão gây nên, chỉ có điều từ đó về sau, cũng không có ai tìm thấy tung tích của lão.

- Nói như thế, hai đại trưởng lão của Hắc Liên Giáo đều mất tích?

Tề Ninh hỏi.

Tiểu yêu nữ đáp:

- Cha ta đương nhiên là mất.

Nhưng Huyền Dương sống hay chết thì không ai biết. Có lẽ lão ta sợ thánh giáo tìm thấy, cho nên trốn biệt tăm biệt tích, biến thành rùa đen rụt đầu.

Tề Ninh nghe đến đó, thần kinh chợt rung lên như dây cung bị kích thích. Hắn nhớ đến một sự việc đã xảy ra trước đó.

Lúc hắn rời khỏi huyện Hội Trạch, trên đường va chạm với Mộc Thần Quân của Cửu Thiên Lâu. Vì chạy trốn khỏi sự truy đuổi của lão, hắn tình cờ lọt vào một sơn động, trong đó, có một bộ xương khô không rõ lai lịch. Cũng lần đó, hắn mèo mù vớ cá rán, lấy được thanh hàn nhận và bí quyết Tiêu Dao Hành.

Chỉ có điều hắn cũng không biết bộ xương khô đó là thần thánh phương nào. Về sau biết tới sự tồn tại của Hắc Liên Giáo, mới nhớ ra hình ảnh trong sơn động. Thanh hàn nhận hắn có được giấu trong một cái rương đồng, mà mặt ngoài của rương đồng có khắc một đóa hoa sen.

Đến nay, hắn vẫn còn nhớ rõ nét khắc hoa sen, là dùng sơn nước đen vẽ thành. Chính xác là một bông sen màu đen.

Trước đây hắn vẫn nghĩ rằng bộ xương khô kia có liên quan đến Hắc Liên Giáo. Nhưng sau đó lại nghĩ, Hắc Liên Giáo ở Tây thùy xa xôi, mà bộ xương khô kia nằm lại Trung Nguyên. Nên hắn đoán đóa sen kia chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Nhưng hôm nay nghe tiểu yêu nữ nói vậy, hắn lại có suy nghĩ khác.

Chẳng lẽ, bộ xương khô trong sơn động kia chính là Huyền Dương Trưởng Lão? Nếu thật sự như vậy thì việc này đúng là quá mức trùng hợp, thậm chí không thể nào tưởng tượng nổi.

Nhưng không thể tưởng tượng không có nghĩa là không có khả năng.

Nếu Huyền Dương Trưởng Lão phản giáo, bị Hắc Liên Giáo đuổi giết, đương nhiên phải chạy trốn càng xa càng tốt. Có chạy tới tận Trung Nguyên thì cũng là việc dễ hiểu.

Tề Ninh nghĩ nếu bộ xương kia chính là Huyền Dương Trưởng Lão vậy thì Tiêu Dao Hành hắn học được chẳng lẽ cũng có quan hệ với Hắc Liên Giáo?

Nhưng hắn lại thấy ngờ vực, lý do là với tư cách Độc Sứ Hắc Liên Giáo, Thu Thiên Dịch hẳn sẽ rất quen thuộc Huyền Dương Trưởng Lão. Khi giao thủ với Thu Thiên Dịch, hắn có sử dụng Tiêu Dao Hành. Nếu bộ xương khô kia chính là Huyền Dương Trưởng Lão, vậy thì tại sao Thu Thiên Dịch lại không nhận ra công phu này?

Hay là Huyền Dương Trưởng Lão chưa từng thể hiện công phu này với ai? Hoặc là sau khi trốn khỏi Tây thùy mới sáng tạo ra?

Đến tột cùng sự thật là như thế nào, Tề Ninh cũng không có cách gì để tìm ra câu trả lời.

Tuy nhiên hắn cũng nhớ bộ xương khô kia có lưu lại một bức thư.

Lúc ấy, bức thư được cất dưới đáy rương đồng. Dường như lúc đó bộ xương khô cảm khái nên thổ lộ tâm tình, cũng không viết cho bất kỳ ai đọc, hẳn đã nghĩ rằng không có ai tìm thấy nó.

Tuy rằng chuyện đã xảy ra lâu rồi, nhưng Tề Ninh vẫn còn nhớ đại khái nội dung lá thư.

Trong trí nhớ, hình như vì sợ chết nên bộ xương khô mới phải bỏ trốn, dường như là vì trở ngại tình cũ, cho nên mới rời xa trần thế, không muốn dính dáng gì đến thị phi. Nếu bộ xương kia là Huyền Dương Trưởng Lão, thì bức thư đó và những gì tiểu yêu nữ nói không khớp nhau.

Hơn nữa, trong lá thư có ghi rõ tám chữ, tám chữ này Tề Ninh nhớ như in. Là "Tận giết sở dị, tự đoạn trụ xà." Lúc đó Tề Ninh cũng không hiểu gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ chỉ nội loạn Hắc Liên Giáo?

Dựa theo những gì hắn có được, tuy rằng Hắc Liên Giáo từng trải qua một trận thanh trừ lớn, nhưng là diễn ra sau khi Huyền Dương Trưởng Lão phản loạn thất bại, bỏ trốn một mình. Hắc Liên Giáo ra tay đối với bộ hạ của Huyền Dương Trưởng Lão, tuy rằng tàn khốc nhưng cũng là chuyện dễ hiểu.

Nếu như đã phản loạn thì không thể nói là "tự đoạn trụ xà" (ý là tự chặt cây cột chống nhà mình).

Như vậy, không phù hợp với mấy lời trên lá thư kia.

Tề Ninh mơ hồ cảm thấy trong đó có khác thường. Tiểu yêu nữ thấy hắn chìm trong suy nghĩ, trầm mặc không nói, thì nheo mắt lại, có vẻ như lại muốn tìm cơ hội nhưng rốt cuộc, nàng ta vẫn không dám manh động.

Tề Ninh thoáng nhìn thấy sắc mặt của nàng ta thì hiểu ngay, hắn cười lạnh:

- Ngươi nói Huyền Dương Trưởng Lão phản giáo, có tận mắt nhìn thấy không?

- Khi đó ta còn nhỏ, đương nhiên sẽ không chứng kiến sự việc.

Tiểu yêu nữ nói lạnh nhạt:

- Chẳng qua mọi người đều biết Huyền Dương Trưởng Lão muốn cướp ngôi vị Giáo chủ, cấu kết rất nhiều người gia hại Giáo chủ.

- Giáo chủ Hắc Liên Giáo là đại tông sư, Huyền Dương Trưởng Lão võ công cao tới đâu cũng không dám động tới Giáo chủ đâu.

Tề Ninh cười lạnh:

- Nói chuyện với ngươi bực mình thật. Hay là ngươi không muốn bước qua cánh cửa?

Hắn tiến về phía nàng một bước.

Tiểu yêu nữ vội vàng rụt người lại:

- Ta không nói dối. Những gì ta nói đều là sự thật. Nếu ngươi không tin thì có thể hỏi lão độc vật. Lão ta... Dù sao cũng biết, lão là tâm phúc của Giáo chủ, được Giáo chủ tín nhiệm nhất. Chuyện lớn nhỏ gì lão cũng biết, ngươi chỉ cần hỏi là biết ta không nói dối mà.

- Tốt. Ta hỏi lại ngươi. Trong Tứ Thánh Sứ Hắc Liên Giáo còn có Y Sứ Lê Tây Công. Người này ngươi hiểu rõ hơn ai hết đúng không?

Tề Ninh cười lạnh:

- Ngươi và Thu Thiên Dịch vẫn mơ tưởng Bách Thảo Tập trong tay hắn. Theo ta được biết, hắn không còn là người của Hắc Liên Giáo, phải vậy không?

Tiểu yêu nữ nhìn Tề Ninh với ánh mắt hào hứng:

- Ngươi nói Lê lão nhân? Hắn và Đường Nặc cũng phản bội thánh giáo, sớm hay muộn thì...

Chưa nói hết câu, lời đã bị ánh mắt lạnh như đao của Tề Ninh chặn lại, nàng ta cúi đầu nói:

-Không phải ta mơ tưởng mà lão… lão già kia...

- Rốt cuộc là ai mong đoạt được nó, ta không quan tâm.

Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt tiểu yêu nữ:

- Ta hỏi ngươi, vì sao Lê Tây Công phải tách khỏi Hắc Liên Giáo? Theo ta được biết, Lê Tây Công rời khỏi Hắc Liên Giáo chính là vì nội loạn năm đó. Nếu Huyền Dương Trưởng Lão phản giáo, Hắc Liên Giáo thanh lý môn hộ là chuyện bình thường, vậy thì tại sao Lê Tây Công lại rời khỏi thánh giáo vì chuyện đó?

- Vì sao hắn rời đi, ta làm sao biết được?

Tiểu yêu nữ hơi cáu:

- Ta nói rồi, khi đó ta còn nhỏ. Rốt cuộc giữa bọn họ phát sinh chuyện gì, ta không thể nào tường tận. Lê lão nhân muốn rời khỏi thánh giáo, chẳng lẽ ta có thể ngăn được? Hắn mang Đường Nặc rời đi, ngay cả Giáo chủ cũng không cản lại, người khác làm sao cản?

- Thế mới nói là rất quái lạ.

Tề Ninh cười:

- Hắc Liên Giáo nội loạn, nếu Lê Tây Công là người của Giáo chủ, rửa sạch phản đồ là công lao lớn.

Lê Tây Công không thể nào bỏ đi như vậy. Nếu Lê Tây Công là người của Huyền Dương Trưởng Lão, sau khi Huyền Dương Trưởng Lão chạy trốn, vây cánh của lão bị thanh tẩy, vì sao Lê Tây Công bình yên vô sự. Còn có thể quang minh chính đại rời khỏi giáo phái? Trong chuyện này chắc chắn có bí mật, ngươi thật sự không hiểu? Hai sư phụ của ngươi, một là Giáo chủ, một là Độc Sứ, chẳng lẽ ngươi không dò hỏi được bất cứ thông tin nào?

Tiểu yêu nữ lắc đầu:

- Giáo chủ là lão gia hỏa chưa từng nhắc tới nội loạn năm đó trước mặt ta. Hơn nữa, sự thật cuối cùng là gì, ta chẳng có gì liên quan, vì sao phải hỏi?

 

0.21605 sec| 2444.898 kb