Đậu Quỳ thần sắc sợ hãi. Tề Ninh biết tâm tư của y, nói khẽ:
- Đương nhiên không ngăn cản được truy tra dư đảng, chẳng qua ta lo lắng bởi vậy mà sinh ra rất nhiều án sai.
Hắn giơ tay lên nói:
- Ví dụ như Đậu đại nhân, cả triều đều biết Đậu đại nhân quan hệ tốt với Hoài Nam Vương, lúc ở Hoàng lăng, Đậu đại nhân từng nói chuyện cho Hoài Nam Vương.
Bản thân Đậu đại nhân suy nghĩ một chút, Tư Mã gia không bắt ngươi đầu tiên, còn có thể là ai?
Sắc mặt Đậu Quỳ càng khó coi, vội la lên:
- Hầu gia, lúc ấy hạ quan chỉ là nói một lời chân thật, cũng không có ý giữ gìn Hoài Nam Vương.
- Thế nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy, Tư Mã gia càng không nghĩ như vậy.
Tề Ninh thở dài:
- Một khi nhấc lên đại án, chỉ sợ Đậu đại nhân là người đầu tiên bị trả hỏi.
Đậu Quỳ cảm thấy toàn thân nhũn ra, không lo được mặt mũi, đứng dậy quỳ rạp xuống dưới đất:
- Hầu gia, hạ quan biết trước kia có nhiều chỗ không phải, đó cũng là hạ quan hồ đồ, mong rằng… mong rằng Hầu gia không nên trách tội.
Tề Ninh nói:
- Đậu đại nhân, ngươi cũng đừng như thế. Ngươi cũng là quan lớn trong triều, sao lại như vậy chứ.
Hắn tiến lên đỡ y dậy nói:
- Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, chẳng qua có câu nói rất hay, thanh giả tự thanh, nếu Đậu đại nhân ngươi thanh bạch, đương nhiên có thể vượt qua gian nan.
Tô Trinh ở bên nói:
- Nếu Tư Mã Lam nhấc lên bản án, như vậy cũng không quan tâm ai trong sạch, phàm là không phải người của hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp thanh trừ. Cẩm Y Hầu, ngươi là một trong tứ đại thế tập hầu, cũng được Hoàng thượng thưởng thức, thời điểm này cũng không thể trơ mắt nhìn Tư Mã gia làm xằng làm bậy.
- Vũ Hương hầu cũng là thế tập Hầu, tư lịch lại cao hơn ta nhiều, nếu quả thực muốn ngăn cản Tư Mã gia vu hãm trong sạch, đương nhiên là Vũ Hương Hầu ra mặt ngăn cản.
Tề Ninh như cười như không nói.
Sắc mặt Tô Trinh hơi xấu hổ. Tề Ninh đã hừ lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Vũ Hương Hầu, đêm nay ngươi tới đây, chúng ta không cần nói nhảm quanh co lòng vòng nữa.
Ngươi là Hầu tước không sai, nhưng ngươi đi lại không xa với Hoài Nam Vương, nếu như Tư Mã gia thực sự muốn truy xét ngọn nguồn, chưa hẳn không thể kéo ngươi dính líu vào, cho nên ngươi vì tự vệ cũng nên ra mặt ngăn cản.
Hắn đứng dậy duỗi lưng một cái nói:
- Hai ngày này quả thực quá buồn ngủ, nếu như hai vị không có chuyện gì khác, ta đi nghỉ trước.
Hắn cao giọng nói:
- Tề Phong, tiễn khách.
Tô Trinh thần sắc khó xử. Đầu Quỳ liên tục nháy mắt. Tô Trinh do dự một chút cuối cùng nói:
- Cẩm Y Hầu, ta và Đậu đại nhân tới, đúng là có chuyện lớn thương lượng.
Y lúng túng nói:
- Ngươi ngồi xuống nói chuyện.
Tề Ninh a một tiếng hỏi:
- Là chuyện lớn gì?
- Ngươi cũng biết, mặc dù ta là Hầu tước, nhưng trong tay không có binh quyền.
Tô Trinh khó xử nói:
- Ta cũng không có thực quyền khác trong tay, nói cho cùng chỉ là Hầu gia nhàn rỗi mà thôi. Coi như ta thực sự muốn ngăn cản Tư Mã gia, đó cũng là có lòng mà không đủ lực.
- Có lòng không đủ lực.
Tề Ninh cười nhạt một tiếng, lúc này mới ngồi xuống nói:
- Vũ Hương Hầu nói nửa đêm, cũng chỉ câu này coi như thực sự.
Tô Trinh hơi không nhịn được mặt mũi. Đậu Quỳ lại tiến tới phía trước nói:
- Hầu gia, thứ cho hạ quan nói thẳng, hành vi của Tư Mã gia tại Hoàng lăng, dã tâm đã rõ rành rành. Hoài Nam Vương đã bị hắn… bị hắn loại trừ, đưa mắt cả triều văn võ, hiện giờ có thể chống lại hắn cũng chỉ có Cẩm Y Hầu Tề gia và Kim Đao Đạm Đài gia.
Kim Đao Hầu tuổi tác đã cao, gần như không hỏi chính sự. Mà Hầu gia ngài mặc dù là nhân tài mới nổi, nhưng rất được Hoàng thượng thưởng thức, lại có dũng có mưu, trong tay còn có binh quyền, Tư Mã gia sao có thể yên tâm cho ngài tồn tại.
- Ý của Đậu đại nhân là nói Tư Mã gia tiếp theo sẽ đối phó Cẩm Y Tề gia ta.
Tề Ninh mỉm cười nói.
Đậu Quỳ gật đầu nói:
- Hầu gia chủ trì công đạo tại Hoàng lăng, lòng trung nghĩa đương nhiên khiến cho người ta khâm phục sát đất, nhưng như vậy chắc chắn sẽ bị Tư Mã gia ghi hận, cho nên…
- Đậu đại nhân, thủ đoạn của ngươi thực sự không phải quá cao minh.
Tề Ninh khinh thường cười một tiếng:
- Ngươi nói những lời này, đơn giản là muốn để ta đứng ra đấu đá với Tư Mã gia. Ngươi cảm thấy nếu như ta đối kháng với Tư Mã gia, chắc chắn phải lôi kéo thế lực, ví dụ như Đậu đại nhân ngươi, quản lý Hộ Bộ, nếu như Cẩm Y Tề gia có Hộ Bộ giúp đỡ, thực lực chắc chắn tăng nhiều, cho nên ngươi cảm thấy ta nhất định sẽ ra sức bảo vệ ngươi vì điều này, có phải thế không?
Đầu Quỳ nghĩ không ra Tề Ninh tuổi còn trẻ, lại một câu nói toạc ra tâm tư của mình. Y ngơ ngác một chút, nhưng lập tức nói:
- Hầu gia, hạ quan… hạ quan tuyệt đối không có ý định này… - Mặc kệ ngươi có hay không, bản Hầu thấy Trấn Quốc Công cũng không hề có mưu soán vị.
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Các ngươi tự tiện phỏng đoán ở đây, chẳng phải đang phỉ báng Quốc Công Cẩm Y Tề gia trung trinh báo quốc. Nếu một ngày kia có bất kỳ người nào dám mưu phản, Tề gia coi như thịt nát xương tan, chắc chắn cũng hộ vệ Hoàng thượng.
- Vâng vâng vâng!
Trán Đậu Quỳ toát mồ hôi lạnh:
- Là hạ quan lỡ lời.
- Đương nhiên, nếu như Tư Mã gia thực sự muốn mượn đề tài nói chuyện của mình, vu hãm trung lương, bản Hầu cũng sẽ không ngồi nhìn mặc kệ.
Tề Ninh nói:
- Nếu như Đậu đại nhân ngươi thực sự không cuốn vào mưu phản lần này, cho dù trước đây Đậu gia có chút khúc mắc với Tề gia ta, ta cũng sẽ không tùy ý người khác vu hãm sự trong sạch của ngươi.
Đậu Quỳ đầu tiên sững sờ, lập tức lộ vẻ cảm kích, thi một lễ thực sâu nói:
- Hầu gia công chính liêm minh, hạ quan… hạ quan coi như muôn lần chết cũng không thể báo đáp.
Y tiến tới bên người Tề Ninh, thấp giọng nói:
- Hầu gia, trước mắt hạ quan còn quản lý Hộ Bộ, mặc dù tài chính giật gấu vá vai, nhưng hạ quan có thể ở nơi này cam đoan với Hầu gia, chỉ cần hạ quan ở Hộ Bộ một ngày, chắc chắn lấy xây dựng lại Hắc Lân Doanh làm đầu, tất cả trang bị ngữa cưỡi Hắc Lân Doanh cần, hạ quan coi như đào ba thước đất cũng sẽ lấy bạc ra bổ sung.
Lúc này có gia phó dâng trà lên.
Chờ gia phó lui ra, Tề Ninh mới nâng chung trà lên chậm rãi nói:
- Đậu đại nhân làm việc theo lẽ công bằng thì tốt, không cần làm quá vì Hắc Lân Doanh.
Hắn thở dài nói:
- Chẳng qua nói đi thì nói lại, trước mắt Hắc Lân Doanh quả thực khó khăn, dù là trang bị hay là ngựa, đều cực kỳ thiếu thốn.
Nếu Đậu đại nhân có thể gia tăng thêm bạc, bản Hầu ở đây thay mặt Hắc Lân Doanh nói lời cảm tạ với Đậu đại nhân.
- Không dám không dám.
Đậu Quỳ là lão thủ quan trường, nghe ý trong lời, trong lòng vui vẻ:
- Xây dựng lại hắc Lân Doanh vốn là ý chỉ của Hoàng thượng, nếu chậm trễ Hắc Lân Doanh, chính là chống lại thánh ý. Dù thế nào, Hộ Bộ cũng phải coi đây là chuyện lớn đứng đầu.
Tề Ninh mỉm cười, đột nhiên nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng hỏi:
- Đậu đại nhân, không biết đã nghe qua một người tên Đoàn Thanh Trần hay không?
- Đoàn Thanh Trần?
Đậu Quỳ suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:
- Hầu gia, đây là người nào?
- Người này là người của Hắc Liên Giáo, nghe nói đã chui vào kinh thành.
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào mắt Đậu Quỳ:
- Đậu đại nhân suy nghĩ một chút, phải chăng nghe người khác nhắc đến người này?
Đậu Quỳ kinh ngạc nói:
- Người của Hắc Liên Giáo?
Y nhíu mày suy tư, sau một lát vẫn lắc đầu nói:
- Hầu gia, hạ quan quả thực chưa từng nghe qua tên họ người này.
Hạ quan biết không nhiều về Hắc Liên Giáo, chỉ nghe nói Hắc Liên Giáo chủ là một vụ Tông sư. Đúng rồi, còn có Độc Vương kia, người này cũng cực kỳ tàn nhẫn. Cái tên Đoàn Thanh Trần này, hạ quan lần đầu nghe tới.
Tề Ninh biết Đậu Quỳ này cực kỳ gian xảo, nhưng nhìn vào mắt y, biết lần này y nói không sai.
Đoàn Thanh Trần là một trong Tứ Thánh Sứ của Hắc Liên Giáo, nhưng người biết tên họ kẻ này ít càng thêm ít.
Trong số Ảnh Háo Tử lần này, Hôi Ô Nha là Đoàn Thanh Trần gọi tới, mà Ảnh Háo Tử khác đều làm việc cho Hoài Nam Vương. Tề Ninh biết Đoàn Thanh Trần chắc chắn có liên hệ với Hoài Nam Vương.
Đoàn Thanh Trần có chết tại Hoàng lăng không, Tề Ninh không cách nào xác định. Đầu Quỳ đi lại gần với Hoài Nam Vương, Tề Ninh nghĩ tới Đoàn Thanh Trần có dính dáng tới Hoài Nam Vương, là một trong những tâm phúc của Hoài Nam Vương, có lẽ Đậu Quỳ sẽ biết đến sự tồn tại của Đoàn Thanh Trần. Nhưng hiện giờ xem ra, hiển nhiên Hoài Nam Vương cũng che giấu sự tồn tại của Ảnh Háo Tử đối với Đậu Quỳ.
Tô Trinh ở bên không nhịn được nói:
- Ngươi muốn tìm Đoàn Thanh Trần làm gì, ngươi này chui vào kinh thành muốn thế nào?
Trong lòng Tề Ninh rất rõ ràng, mặc dù Tô Trinh đầu nhập vào Hoài Nam Vương, nhưng chưa lâu, trong lòng Hoài Nam Vương chưa hẳn để ý tới Tô Trinh.
Chuyện ngay cả Đậu Quỳ cũng không biết, Tô Trinh càng không có khả năng biết được. Hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Chỉ là nghe nói người này chui vào kinh thành, muốn làm gì ta cũng không rõ ràng.
Đậu Quỳ chắp tay nói:
- Mấy ngày nay Hầu gia vất vả rồi, hạ quan không quấy rầy thêm nữa, tạm thời cáo lui.
Tề Ninh chắp tay một cái. Tô Trinh sửa sang lại quần áo, lúc này mới chậm rãi rời cửa. Chờ y sắp ra khỏi cửa lớn, Tề Ninh bỗng nhiên nói:
- Vũ Hương Hầu, chẳng mấy chốc Tô đại tiểu thư sẽ đến Đông Tề, trở thành Thái tử phi Đông Tề, thực sự là đáng mừng.
Tô Trinh không biết tại sao Tề Ninh lại nhắc đến chuyện này, ngơ ngác một chút, quay đầu lại, thấy Tề Ninh đang nhìn mình, suy nghĩ một chút mới khẽ gật đầu.
- Đại tiểu thư phong quan tám mặt, lại không biết Vũ Hương Hầu có thỉnh thoảng nhớ tới một người khác.
Tề Ninh ngồi xuống nói.
Đậu Quỳ biết Tề Ninh có lời muốn nói, cũng thức thời nói với Tô Trinh:
- Hầu gia, hạ quan ra ngoài chờ.
Y bước nhanh rời đi.
Tô Trinh nhíu mày, chắp hai tay sau lưng hỏi:
- Ngươi có ý gì?
- Cũng không có ý gì.
Tề Ninh nói:
- Có lẽ là ta xen vào việc của người khác, ta chỉ muốn hỏi Vũ Hương Hầu một câu, qua nhiều năm như vậy, trong lòng ngươi chẳng lẽ không có chút áy náy với Tiểu Dao?
Khó mắt Tô Trinh co rúm, sắc mặt hơi khó coi. Y trầm mặc một lát, cuối cùng nói:
- Không phải ngươi đã chiếu cố nàng giúp ta sao, hiện giờ dường như nàng vẫn tốt.
- Xem ra ngươi cũng không tính là chẳng hề quan tâm tới nàng.
Tề Ninh nâng chén trà lên, cũng không nhìn Tô Trinh. Tô Trinh ngây ra một lát, cuối cùng quay người lại nhanh chóng rời đi.
Chờ Tô Trinh và Đậu Quỳ rời đi, Tề Phong đứng ngoài cửa mới tiến tới khinh thường nói:
- Hầu gia, họ Đậu hai mặt, phải cẩn thận loại người này. Năm đó nếu không phải Đại tướng quân, hắn nào có được ngày hôm nay.
Về sau hắn lại tìm Hoài Nam Vương nương nhờ, hừ, hôm nay còn có mặt mũi trèo lên cửa Hầu phủ.
Tề Ninh đặt chén trà xuống nói:
- Không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có địch nhân vĩnh viễn. Nhân phẩm của Đậu Quỳ thế nào, ta không quan tâm. Vả lại ta cũng chưa từng có suy nghĩ làm bằng hữu với hắn. Chẳng qua Hộ Bộ quản lý tiền lương, Hắc Lân Doanh lớn mạnh, không thể thiếu bạc, nếu hắn có thể làm việc cho ta, ta cũng không ngại trước tiên dùng tới.
Lúc trước Tề Phong luôn đứng ngoài cửa hầu hạ, mấy người nói chuyện cũng nghe được xấp xỉ, gã thấp giọng nói:
- Hầu gia, Hoài Nam Vương chết rồi, về sau muốn đối phó Tư Mã gia cũng không dễ dàng. May mắn trong tay chúng ta còn có Hắc Lân Doanh, trước mắt Tư Mã gia ngoài Hắc Đao Doanh vẫn không thể khống chế binh mã khác, hắn cũng không dám làm gì chúng ta.
- Lời này của ngươi cũng không sai.
Tề Ninh ánh mắt thâm thúy:
- Tư Mã gia chắc chắn còn ghi hận trong lòng đối với Tề gia chúng ta, muốn giữ được Tề gia, chẳng những không thể để họ thu nhận được nhiều binh quyền hơn, lại còn phải nhanh chóng lớn mạnh Hắc Lân Doanh, đây là binh lực duy nhất chúng ta có thể khống chế trong tay.
Nói tới đây, hắn dừng lại, như có suy nghĩ.
Đúng lúc này, một người vội vàng tiến vào từ ngoài cửa, bẩm:
- Hầu gia, có khách cầu kiến.
Tề Ninh nhìn sắc trời một chút, đã gần đến bình minh. Hắn cau mày nói:
- Là ai tới lúc này rồi còn chạy đến đây?
Còn chưa nói xong, đã thấy một bóng người đi vào trong sảnh, trầm giọng nói:
- Là ta!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo