Đậu Quỳ vốn vẫn nơm nớp lo sợ, y rằng Tư Mã Lam lưỡi không xương đảo lia lịa. Lão nói với Long Thái :

- Hoàng thượng, tuy rằng Vương gia tự sát nhưng vây cánh đi theo Vương gia mưu phản lần này cũng không ít.

Lão liếc nhìn Hình bộ Thượng thư Tiền Nhiêu Thuận đứng cách đó không xa:

- Cựu thần biết mưu đồ của Hoài Nam Vương là nhờ có Tiền đại nhân lén bẩm báo.

Tiền Nhiêu Thuận vội bước lên trước, quỳ rạp xuống đất, sắc mặt có chút xấu hổ.

Bốn pía mọi người đều nhìn y, tuy rằng không để lộ ra nhưng phần lớn đều có thái độ khinh thường.

Nhiều năm trước, Tiền Nhiêu Thuận vẫn qua lại thân thiết với Hoài Nam Vương. Quan lại văn võ trong triều đều biết Hộ bộ Thượng Thư Đậu Quỳ và Hình bộ Thượng thư Tiền Nhiêu Thuận là hai nhân vật quan trọng nhất trong phe cánh Hoài Nam Vương. Hôm nay Đậu Quỳ còn nói thay Hoài Nam Vương đôi câu, nhưng Tiền Nhiêu Thuận thì lại phản Hoài Nam Vương đúng vào thời điểm mấu chốt. Người hai mặt như vậy đương nhiên sẽ bị khinh thường.

- Tiền Nhiêu Thuận, trước đó ngươi đã biết Hoài Nam Vương mưu phản?

Ánh mắt Long Thái cực kỳ sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tiền Nhiêu Thuận:

- Tại sao không bẩm báo trẫm?

Tiền Nhiêu Thuận nằm sấp trên mặt đất không dám nói lời nào. Tư Mã Lam đã lên tiếng:

- Hoàng thượng, kỳ thật việc này cũng không trách Tiền Nhiêu Thuận được. Hoài Nam Vương âm mưu dùng vụ án Hồ Bá Ôn để vu oan hãm hại cựu thần trên đại điển hiến tế, lại sai Tiền Nhiêu Thuận gây rối tại hoàng lăng. Tiền Nhiêu Thuận một lòng trung thành với triều đình, biết chuyện không đơn giản nên mật tấu với cựu thần.

Cựu thần vốn cũng định trình tấu lên hoàng thượng nhưng lại nghĩ Hoài Nam Vương là vương thúc Đại Sở, không thể nào có lòng ngỗ ngược như vậy được nên không dám quấy nhiễu hoàng thượng.

Không trình tấu lên là sơ sẩy của cựu thần, cầu xin hoàng thượng giáng tội.

Long Thái khẽ nhíu mày, liếc Tiền Nhiêu Thuận rồi ừ một tiếng.

-Tuy rằng cựu thần cũng không tin Hoài Nam Vương sẽ làm phản nhưng chuyện liên quan đến an nguy của thánh thượng cho nên cũng có chuẩn bị một vài việc để đề phòng.

Tư Mã Lam chậm rãi nói:

- Nếu Hoài Nam Vương không có lòng mưu phản thì lời Tiền Nhiêu Thuận là vu cáo, cựu thần nhất định sẽ tấu minh lên hoàng thượng. Vu oan hãm Hại Hoài Nam Vương là tội lớn. Nhưng Hoài Nam Vương thực sự mưu phản thì cựu thần cũng đã chuẩn bị chu đáo để hộ vệ hoàng thượng.

Lão thở dài:

- Cựu thần thật không ngờ, lời Tiền đại nhân nói vậy mà lại đúng.

Hoài Nam Vương...

Lão lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng.

Tư Mã Thường Thận ở bên cạnh, rốt cuộc nói:

- Hoàng thượng, Hoài Nam Vương mưu đồ bí mật tạo phản, cũng không phải là tính toán của một người, chắc chắn là có vây cánh ủng hộ. Nếu không diệt trừ loạn đảng thì hậu họa vô cùng.

Đậu Quỳ nghe vậy thì lại giật bắn mình, toàn thân giống như bị một thùng nước đá dội xuống, lạnh cóng.

- Tư Mã Thường Thận, ngươi nói vây cánh là nói ai?

Long Thái hỏi, vẻ mặt lãnh đạm.

Lúc này Tiền Nhiêu Thuận vốn vẫn đang quỳ dưới đất, hơi cử động người lấy ra một cuốn sổ con. Y dùng hai tay trình lên, miệng nói:

- Khởi bẩm thánh thượng, thần Biết Hoài Nam Vương âm mưu phản nghịch, liền cảnh giác đề phòng vạn nhất. Cuốn sổ con này ghi lại danh sách các quan viên có quan hệ thân mật với Hoài Nam Vương. Trong đó có không ít người dính dáng đến âm mưu lần này. Chỉ cần dựa theo danh sách này là có thể bắt được vây cánh của Hoài Nam Vương. Trước đây, thần bị Hoài Nam Vương bức bách, ép Hồ Bá Ôn vu cáo hãm hại lão quốc công, tội đáng chết vạn lần. Thần xin đi giết giặc thẩm vấn án này để lấy công chuộc tội.

Tư Mã Lam khẽ gật đầu:

- Hoàng thượng, Tiền đại nhân biết mình lạc lối nên đã quay lại, coi như là lương thần. Chỉ có điều, y vẫn vi phạm quốc pháp, thân mang trọng tội, hiện giờ xin đi giết giặc lập công, cựu thần cũng muốn đề cử Tiền đại nhân phụ trách thẩm vấn. Tiền Nhiêu Thuận giỏi hơn người trong việc này, là người thích hợp nhất cho vụ án.

Rất nhiều người cảm thấy phát lạnh, thầm nghĩ, Hoài Nam Vương vừa mới chết, Tư Mã Lam đã động thủ, quả nhiên là thần tốc.

Ai cũng biết, nếu Tiền Nhiêu Thuận đã phản Hoài Nam Vương bám chân Tư Mã Lam, lần này xử án thì chắc chắn sẽ gây ra một hồi máu tanh ngập trời. Để lấy lòng Tư Mã Lam, Tiền Nhiêu Thuận đương nhiên sẽ không từ bất cứ việc, đám quan viên vây cánh Hoài Nam Vương sẽ khó lòng sống sót.

Viên lão Thượng thư vẫn đi theo bên cạnh Long Thái đương nhiên biết nếu hoàng đế đồng ý yêu cầu của Tư Mã Lam, đại án chắc chắn sẽ xảy ra, triều đình lâm vào cảnh hỗn loạn. Lão tiến lên hai bước, chắp tay nói:

- Hoàng thượng, Bắc Hán có biến, thế cục thiên hạ chưa ổn định, nếu lúc này lại xử án thì chỉ sợ...

- Viên lão Thượng thư, Đại Sở ta không sợ Bắc Hán, chỉ sợ nội loạn.

Tư Mã Thường Thận lập tức ngắt lời:

- Hôm nay Hoài Nam Vương làm loạn, nếu không diệt trừ sạch sẽ vây cánh thì sớm hay muộn cũng có kịch biến.

Đúng vào lúc này, đã thấy có một người đi ra từ trong đám quần thần, quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:

- Khởi bẩm Thánh thượng, Trung Nghĩa Hầu nói rất chính xác. Nếu không thanh trừ dư đảng của Hoài Nam Vương, họ ghi hận trong lòng, sớm hay muộn cũng sẽ gây ra loạn. Thần mời Hoàng thượng hạ lệnh.

Mọi người đều biết, người này chính là Lại bộ Thị lang Trần Lan Đình.

Tư Mã Lam kiêm Lại bộ Thượng thư, Trần Lan Đình là nhân vật số 2, cũng là một trong những tâm phúc được Tư Mã Lam cực kỳ tín nhiệm. Lúc này lên tiếng cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả.

Trần Lan Đình vừa ra, Công bộ Thượng thư Hoàng Phủ Chính cũng quỳ xuống:

- Thần mời thánh thượng hạ lệnh điều tra án này.

Trong lúc đó, có hơn 10 quan viên đều đi ra, nhao nhao lên tiếng đề nghị tra rõ án Hoài Nam Vương.

Những quan viên khác quay lại nhìn nhau, không ít người cắn răng, tiến lên quỳ xuống. Chỉ chưa đến nửa khắc, đã có hơn nửa số quan viên quỳ rạp xuống đất.

Khóe mắt Long Thái nhảy lên. Tư Mã Thường Thận lộ ra vẻ đắc ý, chắp tay nói:

- Hoàng thượng, chư vị đại nhân đều mong hoàng thượng cho điều tra rõ án náy. Thần cũng biết đây là việc lớn, liên quan đến thế cục Đại Sở. Xin hoàng thượng hãy hạ chỉ.

Tư Mã Thường Thận còn chưa dứt lời, đã nghe một tiếng cười vang lên.

Tiếng cười kia vang lên đột ngột, lại rõ ràng giòn giã, tất cả mọi người đều giật mình, nghĩ thầm thời điểm nay mà có kẻ dám làm càn như vậy, ai nấy ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Cẩm Y Hầu Tề Ninh đang ngửa mặt lên trời mà cười sảng khoái.

Tư Mã Thường Thận nhíu mày, giọng lạnh băng:

- Cẩm Y Hầu, vì sao lại cười?

Tề Ninh tiến lên, liếc nhìn Tiền Nhiêu Thuận, thản nhiên nói:

- Trấn Quốc Công, Tiền Nhiêu Thuận tra tấn bức cung, tạo ra án oan, tuy rằng chủ động nhận tội nhưng vẫn là vi phạm quốc pháp.

Chẳng lẽ chỉ cần một câu lấy công chuộc tội là được giao cho án lớn như thế. Rốt cuộc là trừng phạt hay ban thưởng cho y?

Kỳ thật đây cũng chính là suy nghĩ của đại đa số mọi người ở đây, chỉ là không mấy ai dám nói ra mà thôi.

Tư Mã Thường Thận lạnh lùng đáp trả:

- Nếu không có Tiền đại nhân mật báo đúng lúc, gia phụ không có sự chuẩn bị, thì hôm nay Hoài Nam Vương đã thực hiện được mưu đồ của mình rồi. Cẩm Y Hầu, mặc dù Tiền đại nhân có tội, nhưng cũng không phải là không có công.

Hiện giờ Tiền đại nhân chủ động xin đi giết giặc, muốn tra rõ án này, lập công chuộc tội thì có gì là sai?

- Đương nhiên là sai.

Ánh mắt Tề Ninh sắc bén, hắn cười lạnh:

- Có công thì thưởng, có tội thì phạt. Tiền Nhiêu Thuận có thể tạo ra bản cung khai hãm hại lão quốc công, ai có thể cam đoan trong quá trình hắn thẩm vấn dư đảng Hoài Nam Vương sẽ không tự tạo ra lời khai khác? Hình bộ liên quan đến mạng người, chuyện lớn như thế, há có thể giao cho một nhân vật đổi trắng thay đen đảm đương?

Tư Mã Lam nghiêng đầu sang nhìn Tề Ninh, nhẹ nhàng hỏi:

- Không biết Cẩm Y Hầu có đề cử ai khác thích hợp hơn không?

- Có người thích hợp hay không, không phải do ta làm chù cũng không phải do lão quốc công làm chủ.

Tề Ninh thản nhiên đáp:

- Có hoàng thượng ở đây đương nhiên là do hoàng thượng khâm điểm.

Hắn dừng một chút, lại liếc mắt nhìn Tiền Nhiêu Thuận:

- Hơn nữa, danh sách do Tiền Nhiêu Thuận đưa ra, cũng không thể chứng minh tất cả họ đều có quan hê với âm mưu lần này của Hoài Nam Vương. Hoài Nam Vương là đại thần, trong khi xử lý việc triều chính, không tránh khỏi việc liên quan đến các quan viên khác. Chẳng lẽ, người từng có quan hệ với Hoài Nam Vương đều là dư đảng của Vương gia sao?

Đậu Quỳ và vây cánh của Hoài Nam Vương nghe được câu đó thì chẳng khác nào vớ được cây cỏ cứu mạng giữa dòng nước xoáy.

Trần Lan Đình đã ngẩng đầu lên lạnh lùng nói:

- Cẩm Y Hầu, ngài đang biện hộ cho dư đảng của Hoài Nam Vương sao?

- Trần Lan Đình, bản hầu đang nói, không đến lượt ngươi xen vào.

Tề Ninh chĩa ánh mắt như đao về phía Trần Lan Đình:

- Bằng chứng đâu mà ngươi dám nói bản hầu biện hộ cho dư đảng Hoài Nam Vương? Có hoàng thượng ở đây, há cho phép người vu khống kẻ khác?

Không ít đại thần đều cảm thấy bội phục dũng khí của Tề Ninh, họ cho rằng Hắc Đao Doanh đang ở ngay dưới đài hiến tế, Tề Ninh lại dám đối chọi gay gắt với Tư Mã Lam. Nếu không phải là dũng khí mười phần thì không ai dám làm.

Trần Lan Đình há hốc mồm, còn chưa nói thành tiếng, Tề Ninh đã tiến lên hai bước, chỉ vào Trần Lan Đình nói:

- Hôm nay ngươi nói mấy lời không có đạo lý, chính là nói xấu bản hầu. Cẩm Y Hầu Tề gia há lại cho phép ngươi phỉ báng? Ngươi nói cho bản hầu nghe bản hầu đã nói câu nào biện hộ cho dư đảng Hoài Nam Vương hả? Nói câu nào?

Ánh mắt Tề Ninh như đao, mặt lạnh như băng. Trần Lan Đình nhìn mắt hắn lộ ra sát ý, khí thế áp chế người khác thì không khỏi sợ hãi.

Đúng vào lúc này, mọi người lại nghe thấy tiếng vó ngựa vang lên, không khỏi giật mình, chẳng lẽ Hắc Đao Doanh đã có hành động.

Họ nhìn về phía tiếng động phát ra, thì thấy Hắc Đao Doanh vẫn đứng im như đá, tiếng động truyền đến từ phía tây.

Tư Mã Thường Thận đưa mắt lên nhìn thì thấy từ xa xa không ngờ có một đội kỵ binh xuất hiện.

Tiếng vó ngựa ầm ào, đoán thanh thế thì cũng phải đến gần một ngàn con.

Hắc Đao Doanh lúc này cũng đã quay đầu lại, một lần nữa xếp thành hàng, nhìn thẳng về phía đội kỵ binh đang lao đến. Trong tiếng vó ngựa ầm ầm, đội kỵ binh càng lúc càng tiến đến gần, dưới ánh mặt trời, chỉ thấy một người mặc áo giáp dẫn đầu. Bên cạnh y, có một gã kỵ binh giương cao lá cờ.

Lá cờ tung bay trong gió. Trì Phượng Điển từ trên cao nhìn xuống, lẩm bẩm:

- Là chiến kỳ Hắc Lân.

Dưới ánh mặt trời, lá cờ của đội kỵ binh kia có vẻ cũ nát. Nhưng đồ án in trên lá cờ thì vẫn còn trọn vẹn. Sau miếng vải ghép lại thành hình lân giáp.

Thống soái Hắc Đao Doanh Trữ Thương Qua huy động chiến đao.

Hắc Đao Doanh lập tức nhanh chóng bày trận. Trữ Thương Qua nắm chặt chiến đao phi ngựa lên phía trước, đối mặt với đội kỵ binh có hàng ngàn chiến mã đang lao tới như gió. Khoảng cách mỗi lúc một gần, cho đến khi chiến tướng đối phương giơ cao chiến đao, đội ngũ mới bắt đầu chậm lại.

Trữ Thương Qua nhìn lá cờ cũ nát tung bay trong gió kia, vẻ mặt nghiêm nghị gằn từng chữ:

- Chiến kỳ Hắc Lân.

 

1.64840 sec| 2440.172 kb