Hoài Nam Vương cười dài:

- Gian thần kiêu ngạo dám đến tận đây, nếu tiên đế biết, không hiểu sẽ có cảm giác như thế nào.

Sắc mặt y trầm xuống:

- Hoàng thượng, hôm nay Hồ Bá Ôn đột nhiên phản cung, có thể thấy Tư Mã Lam một tay che cả bầu trời. Ngay cả bộ Hình cũng nằm trong tay hắn. Thêm một thời gian nữa, có phải Đại Sở này cũng sẽ được sửa họ thành Tư Mã?

Viên lão Thượng thư biết hôm nay chắc chắn có chuyện lớn xảy ra, vội la lên:

- Vương gia, có lẽ có việc hiểu nhầm rồi. Vương gia và Trấn Quốc Công đều là người tận trung vì nước. Án Hồ Bá Nôn này đợi sau này thẩm vấn. Hôm nay là đại điển hiến tế, không thể trì hoãn.

Lão nhìn sang Linh Hư chưởng giáo nói:

- Linh Hư chưởng giáo, vẫn chưa tìm thấy lễ văn à?

Linh Hư chưởng giáo khẽ gật đầu, không nói lời nào.

Viên lão Thượng thư còn định nói gì thêm, Hoài Nam Vương đã đưa tay ra:

- Lão thượng thư không cần nói nhiều. Gian thần xuất hiện, quốc gia nguy nan. Hôm nay nếu bổn vương không diệt trừ gian thần, Đại Sở ta vĩnh viễn không có một ngày được yên ổn.

Y lớn tiếng quát:

- Lý Nguyên Hâm, còn không bắt giữ cha con Tư Mã phản nghịch?

Ở đây, rất nhiều đại thần không biết Lý Nguyên Hâm mà Hoài Nam Vương gọi là ai. Đang nghi hoặc thì đã thấy có một người lao ra từ dưới đài hiến tế, rút bội đao bên hông quát lớn:

- Gian thần loạn nước. Tất cả nghe lệnh, lập tức bắt loạn thần Tiêu Chương.

Y ra lệnh một tiếng, toàn bộ thủ vệ lăng dưới đài đều chĩa trường mâu về phía đài hiến tế.

Quần thần đều kinh hãi. Hoài Nam Vương cũng giật mình biến sắc.

Một đám binh sĩ xông lên phía trước, trầm giọng nói:

- Chư vị đại nhân đừng sợ. Tiêu Chương là loạn thần tặc tử, âm mưu tạo phản, chúng thuộc hạ chỉ giết hắn.

Quần thần ồ lên. Hoài Nam Vương cũng sửng sốt, không tin vào tai mình.

Lúc này, mọi người mới hiểu Lý Nguyên Hâm kia chính là Giáo úy Thủ lăng vệ, phụ trách chỉ huy 300 Thủ lăng vệ. Hiện giờ bên bàn hiến tế có hơn 100 Thủ lăng vệ, hoặc cầm trường thương hoặc cầm đoản đao, vây quanh đài hiến tế.

Hoài Nam Vương tức giận quát:

- Lý Nguyên Hâm, ngươi muốn tạo phản?

Lúc này Tề Ninh đã hiểu, hẳn là trước đó Hoài Nam Vương đã thu mua Lý Nguyên Hâm. Dù sao Thủ lăng vệ cũng ít khi được chú ý tới.

300 người chẳng đáng là gì cả.

Hoài Nam Vương cũng không ý định lôi kéo số đó, chỉ cần một Giáo úy như Lý Nguyên Hâm là được.

Nhưng tình huống lúc này đúng là bất ngờ. Hoài Nam Vương sai Thủ vệ lăng Lý Nguyên Hâm bắt cha con Tư Mã, ai ngờ Lý Nguyên Hâm lại đòi bắt y.

Tề Ninh cũng nhíu mày, lòng lạnh xuống.

Kỳ thật hắn hiểu hôm nay Hoài Nam Vương ra mặt đấu Tư Mã Lam, chắc chắn là có chuẩn bị.

Nhưng Thủ lăng vệ Lý Nguyên Hâm đột nhiên trở giáo, nhằm thẳng vào Hoài Nam Vương khiến hắn giật mình. Không ngờ ngay cả Lý Nguyên Hâm cũng bị Tư Mã Lam mua chuộc.

Hoài Nam Vương tự cho là đắc kế, nhưng ngược lại, rơi vào bẫy của Tư Mã Lam. Tư Mã Lam âm thầm tương kế tựu kế, đúng là cáo già.

Tề Ninh chuẩn bị tâm lý đề phòng Ảnh Háo Tử. Hôi Ô Nha cung cấp manh mối cực kỳ xác thực. Mục tiêu của Ảnh Háo Tử chính là hoàng lăng. Hơn nữa, rất có thể đã lẻn vào hoàng lăng. Hắn không biết đám Ảnh Háo Tử kia tột cùng là trộn lẫn trong đám người nào.

Hay đang nấp ở đâu. Nhưng cục diện hôm nay cho thấy, bọn họ chính là sát chiêu.

Hoài Nam Vương trách cứ Lý Nguyên Hâm tạo phản. Lý Nguyên Hâm cũng cười khinh thường, lớn tiếng nói:

- Hoài Nam Vương, lão quốc công là một trung lương, lập công lao lớn cho Đại Sở ta. Ngươi tự dưng là huyết mạch của Thái Tổ Hoàng đế nhưng khi Hoàng thượng đăng cơ vẫn bất mãn. Hôm nay ngươi vu oan hãm hại lão quốc công, mưu đồ diệt trừ công thần, để tiện bề nắm giữ triều chính. Tuy ta chỉ là một Giáo úy thấp kém nhưng không thể nào chấp nhận việc để ngươi tùy ý sai khiến, gia hại lão quốc công.

Trường đao vừa động, gã lạnh lùng nói:

- Hoàng thượng, Tiêu Chương âm mưu soán vị, tội đáng giết. Thần cầu hoàng thượng hạ chỉ, tru diệt loạn thần tặc tử.

Quần thần ai nấy sợ hãi ra mặt.

Không có ai ở đây là người ngu cả. Cảnh tượng trước mắt cho thấy Hoài Nam Vương dựa vào thủ vệ lăng nhưng tình hình đã đảo ngược hoàn toàn. Đao đã chĩa vào ngực y. Ai nấy nghĩ đến chuyện Hoài Nam Vương thiết kế kế hoạch tỉ mỉ cuối cùng đều bị Tư Mã Lam tương kế tựu kế mà phát lạnh trong lòng. Thủ đoạn của Tư Mã Lam hết sức thâm sâu, sâu không tưởng được.

Dưới ánh mặt trời, đao phong phát lạnh. Tề Ninh đoán Ảnh Háo Tử sẽ đột nhiên xuất hiện cho nên âm thầm đứng lẫn trong đám người, âm thầm dịch chuyển đến bên cạnh Long Thái, hộ vệ trước mặt tiểu hoàng đế.

Long Thái nhìn cảnh đó, lòng cảm động, lại thấy sắc mặt Hoài Nam Vương trắng bệch, nhíu mày nói:

- Lý Nguyên Hâm, ngươi lui xuống trước đi.

Lý Nguyên Hâm không hề có ý định lui xuống, ngược lại còn tiến thêm một bước, cao giọng nói:

- Hoàng thượng, Hoài Nam Vương âm mưu phản nghịch, đã rõ rành rành, không thể coi thường. Xin Hoàng thượng hãy hạ chỉ để vi thần tru diệt gian tặc.

Trong mắt gã tràn đầy sát ý, tay cầm đao chặt đến mức nổi cả gân xanh.

Lúc này Tô Trinh hồn vía đã bay hết lên mây, vội la lên:

- Lý Nguyên Hâm, Hoàng thượng khiến ngươi lui, chẳng lẽ ngươi không nghe thấy? Ngươi... Thật sự muốn tạo phản phải không?

Y và Hoài Nam Vương vốn cùng một cánh, hôm nay, nếu Hoài Nam Vương bị bắt, như vậy Tô gia chắc chắn sẽ bị liên lụy. Tuy rằng Tô Trinh sợ hãi nhưng cũng biết lúc này tuyệt đối không thể để Hoài Nam Vương bị xem là loạn thần tặc tử.

Tuy Lý Nguyên Hâm chỉ là một Giáo úy nhưng lúc này sát ý bừng bừng, trầm giọng nói:

- Tiểu nhân tuy thấp hèn nhưng cũng biết đạo lý trừ gian vệ nước.

Cho dù là vì vậy mà bị tội cả nhà, chỉ cần tận trung với Đại Sở, chết cũng không uổng.

Lời gã nói nghe rất có vẻ chính nghĩa, sắc mặt khảng khái lẫm liệt.

Tuy nhiên, ai cũng hiểu, nếu không phải có người chống lưng, cho Lý Nguyên Hâm 10 lá gan, gã cũng không dám làm càn như vậy.

Khóe mắt Hoài Nam Vương co giật. Ánh mắt y như đao, cười lạnh nói:

- Tốt. Lý Nguyên Hâm, ngươi trợ trụ vi ngược. Chính mình muốn chết, vậy thì không thể trách bổn vương.

Y quát một tiếng chói tai:

- Còn chưa động thủ, chờ tới lúc nào?

Y chưa dứt lời, Tề Ninh đã nghe thấy động tĩnh. Chỉ trong nháy mắt, đã thấy một cái bóng phiêu diêu bay về phía Lý Nguyên Hâm.

Lý Nguyên Hâm hiển nhiên cũng nhận ra tình huống này, quay đầu nhìn sang thfi cái bóng đã gần ngay trước mặt. Trong lòng gã biết không ổn, tay phải vung đao lên, đúng vào lúc này, ánh sáng chớp động, một thanh kiếm đã như độc xà đâm thẳng vào cổ họng Lý Nguyên Hâm. Lý Nguyên Hâm không kịp phản ứng, mũi tên nhọn xuyên qua cổ.

Biến cố lần này cực kỳ bất ngờ.

Quần thần trấn tĩnh lại một lúc mới nhận ra, thân ảnh đột nhiên ra tay là một đạo sĩ mặc áo bào xám.

Cũng đồng thời, các đạo sĩ đang lượn lờ quanh bàn hiến tế, hơi 10 người, đồng loạt ra tay. Người nhảy lên lan can, người nhằm thẳng tới cha con Tư Mã.

Trong nháy mắt, Tề Ninh hiểu ngay, đám Ảnh Háo Tử kia quả nhiên đã lẻn vào hoàng lăng, dưới áo bào của đạo sĩ Long Hổ Sơn.

Đạo sĩ Long Hổ Sơn đều mặc áo bào rộng, nên giấu binh khí bên trong cũng không quá khó.

Ảnh Háo Tử động tác nhanh nhẹn, ra tay quyết đoán. Ba đạo sĩ hướng về phía cha con Tư Mã phối hợp cực kỳ ăn ý. Tư Mã Thường Thận sắc mặt trầm xuống, xoay người, chân đá về phía sau, đẩy xe lăn của Tư Mã Lam văng ra xa, cách một khoảng với thích khách. Còn mình thì lướt về phía trước, ngăn cản một gã thích khách đang bổ nhào qua. Một chưởng đánh vào đơn đao trong tay gã, chưởng kia đánh vào ngực.

Y ra tay tốc độ không thật nhanh, thậm chí còn có cảm giác là quá mềm yếu nhưng một chưởng kia khi chạm tới ngực thích khách thì khiến thích khách bay về phía sau, miệng phun máu tươi.

Trong nháy mắt Lý Nguyên Hâm bị đánh chết, thuộc hạ ngây ngốc ra một chút nhưng cũng trong nháy mắt, kịp thời trấn tĩnh. Tất cả hét to một tiếng, vung đao hướng về phía đám đạo sĩ kia.

Một đám đạo sĩ lập tức biết là chuyện hỏng bét rồi, đại đa số hoảng sợ ra mặt, chỉ có mấy đạo sĩ là Ảnh Háo Tử hành động linh hoạt. Có người trực tiếp đối phó với cha con Tư Mã Lam, có người ngăn cản thủ vệ lăng. Quần thần kinh hoảng kêu lên:

- Bảo hộ Hoàng thượng!

Tề Ninh ở ngay cạnh tiểu hoàng đế, điều vận nội lực. Lúc này, nghe kình phong chợt ập đến sau lưng, lập tức quay đầu lại, nhìn thấy một bóng người lướt theo gió mà đến, thân nhẹ như yến, tay cầm một chuỗi trang sức làm binh khí.

Tề Ninh sợ hoàng đế bị thương, thân hình vốn đang chắn trước mặt Long Thái nhoáng cái vòng ra phía sau. Đúng lúc đó thích khách đã bắn vòng trang sức về phía hắn.

Tề Ninh thấy rõ, trước vòng trang sức có một cái móc, lấp lánh ánh sáng màu đen, trông giống đuôi hạt tử. Hắn thầm rùng mình, thầm nghĩ chẳng lẽ đây chính là Hồng Hạt Tử?

Thích khách trước mắt mặc áo bào đạo sĩ, sắc mặt tái nhợt, dung mạo bình thường nhưng ra tay cực kỳ sắc bén. Nói thì chậm, hành động xảy ra thì nhanh, trong chớp mắt, móc kia đã đập vào ngực Tề Ninh.

Tề Ninh nhìn thấy móc hạt tử ánh lên màu đen trong lòng biết chắc chắn bên trên có kịch độc. Với sự trợ giúp của Đường Nặc, hắn đã dùng u hàn châu hòa máu, bách độc bất xâm, đối với độc dược không hề sợ hãi. Chân trượt một cái, thân hình hắn nghiêng sang một bên, hoàn toàn tránh thoát.

Chỉ có điều, cái móc hạt tử kia hình như dài hơn bình thường. Tề Ninh tránh được, thích khách lắc nhẹ tay, móc hạt tử lại đuổi theo hắn.

Tề Ninh bước chân ra, uyển như quỷ mị, lại né tránh. Cái móc bắn vào khoảng không. Giờ phút này đã chạm vào tay. Tề Ninh đưa tay ra bắt ấy cái móc hạt tử. Trong nháy mắt, thích khách không giấu được vẻ vui mừng. Tề Ninh nắm chặt móc hạt tử, ánh mắt như đao nhìn thẳng vào thích khách kia.

Móc hạt tử bị hắn giữ chặt thẳng tắp. Tay Tề Ninh lạnh như băng.

Dưới ánh mặt trời, sắc đen lóng lánh. Lúc này nhìn lại, tay cầm móc hạt tử của thích khách kia có đeo bao tay, không biết dùng chất liệu nào chế thành. Nhưng Tề Ninh hiểu, người nọ đeo bao tay hiển nhiên là để phòng độc.

Tư Mã Thường Thận ra tay đánh bị thương một gã thích khách. Hai gã còn lại một trái một phải ép sát vào y. Cả hai đều dùng đơn đao, ánh đao sáng loáng. Tư Mã Thường Thận đảo người né tránh, vô cùng nhanh nhẹn. Không ít người nhận ra y có võ công cao cường, hơn nữa, lâm trận không loạn.

Hoài Nam Vương lúc này đã thối lui đến bên cạnh hương án, đứng bên cạnh Linh Hư chưởng giáo.

Tô Trinh và Hình bộ Thượng thư Tiền Nhiêu Thuận ôm đầu, trốn dưới lan can. Viên lão Thượng thư hoảng sợ đến ngây người, dường như không thể động đậy.

Đương nhiên mọi người đều hiểu mục tiêu của đám thích khách không phải là họ, mà chính là cha con Tư Mã.

 

1.38309 sec| 2431.516 kb