Chiến kỳ Hắc Lân tung bay trên không. Ý nghĩa của lá cờ này, bất cứ quân nhân nước Sở nào cũng có thể hiểu được.
Năm đó Hắc Đao Doanh và Hắc Lân Doanh đều nổi danh là những quân đoàn đệ nhất của Đại Sở.
Nhưng Hắc Đao Doanh trú đóng ở gần kinh thành, còn Hắc Lân Doanh thì lại chinh chiến trên sa trường.
Người đời đều biết Hắc Lân Doanh dũng mãnh thiện chiến, mà Hắc Đao Doanh thì chưa từng thể hiện thực lực của mình.
Năm đó, Hắc Lân Doanh và quân đoàn kỵ binh số 1 Bắc Hán quyết đấu với nhau ba ngày ba đêm.
Trận đấu đó nổi danh thiên hạ.
Tuy rằng Hắc Lân Doanh bị diệt toàn quân nhưng không có bất kỳ một ai dám khinh nhờn Hắc Lân Doanh một câu.
Đối với nước Sở mà nói, Hắc Lân Doanh chính là thần thoại. Nhìn thấy lá cờ Hắc Lân, không một ai không cảm thấy kính ngưỡng.
Chiến kỳ Hắc Lân đã bị lãng quên gần 10 năm, tuy rằng quan viên trong triều đều biết triều đình đã cho xây dựng lại nhưng hầu hết mọi người đều lơ đãng không để ý. Mọi người cảm thấy dù được trùng kiến thì cũng không thể so bì với sự dũng mãnh năm đó.
Nhưng hôm nay, lá cờ Hắc Lân lại xuất hiện, khiến lòng người bất giác run lên. Lòng ngưỡng mộ xen lẫn nỗi sợ hãi khiến họ cảm thấy đoàn kỵ binh trước mắt mình chính là đoàn kỵ binh năm xưa đã tung hoành đánh đâu thắng đó trên sa trường. Là một quâ đoàn kỵ binh tắm máu kẻ thù không ai cưỡng lại nổi.
Vẻ mặt Trữ Thương Qua vô cùng trang nghiên, y ghìm chặt chiến mã đối diện Hắc Lân Doanh. Hai bên nhìn nhau không ai nói lời nào.
Trên đài cao, không ít người đã sợ hãi đến co rúm mặt mày. Tư Mã Thường Thận thấy lá cờ Hắc lân thì thất thanh kêu lên:
- Là Hắc Lân Doanh!
Y chợt nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên quay người nhìn về phía Tề Ninh, cười lạnh:
- Cẩm Y Hầu, ngươi muốn tạo phản sao? Không có ý chỉ của hoàng thượng, sao dám tự tiện điều động binh mã đến hoàng lăng? Ngươi thật to gan.
Tề Ninh cười dài:
- Trung Nghĩa Hầu, Tư Mã gia có thể điều động Hắc Đao Doanh tiến đến hoàng lăng hộ giá, chẳng lẽ Hắc Lân Doanh thì không được phép?
- Hắc Đao Doanh đến hoàng lăng là vì trước đó, gia phụ biết tin Hoài Nam Vương có ý đồ mưu phản. Hay là người cũng biết tin? Tư Mã Thường Thận cười lạnh:
- Tại sao biết mà không bẩm báo?
Là có ý gì?
Tề Ninh thở dài:
- Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn ư? Trung Nghĩa Hầu, các ngài chưa từng nghĩ tới việc bẩm lên hoàng thượng tin Hoài Nam Vương có ý đồ mưu phản. Trước đó, bổn hầu quả thật biết có người làm loạn tại đại điển hiến tế. Vì hộ giá, nên điều động binh mã, hình như chẳng có gì là sai cả nhỉ?
- Vì sao ngươi biết có người mưu phản?
Tư Mã Thường Thận vẫn không chịu tha:
- Hay là Tiền đại nhân cũng mật báo cho ngươi biết?
Tiền Nhiêu Thuận lập tức nói:
- Trung Nghĩa Hầu, hạ quan tuyệt đối không mật báo cho Cẩm Y Hầu. Sau khi hạ quan biết tin, hạ quan nghĩ rằng lão quốc công là đại thần phụ chính nên mới bẩm báo cho lão quốc công.
Y liếc nhìn Tề Ninh, nói vẻ giễu cợt:
- Mặc dù Cẩm Y Hầu cũng là Tứ đại thế tập hầu, nhưng hoàng thượng chỉ cho phép ngài ấy luyện binh, không xử lý triều chính. Nên hạ quan không thể bẩm báo cho Cẩm Y Hầu được.
Tư Mã Thường Thận nói:
- Cẩm Y Hầu, ngươi đã nghe rồi đó. Tiền đại nhân không tiết lộ với ngươi, vậy vì sao ngươi biết được?
Tề Ninh thản nhiên:
- Trung Nghĩa Hầu, là ai bẩm báo cho bổn hầu, chẳng lẽ ta cũng phải báo cho ngài biết?
- Ngươi...
Tư Mã Thường Thận cứng họng, mặt rất khó coi. Tư Mã Lam đã lên tiếng:
- Tư Mã Thường Thận, Cẩm Y Hầu có lòng hộ giá, đương nhiên là không sai.
Lão nhìn Tề Ninh, cười:
- Cẩm Y Hầu, đại án Hoài Nam Vương mưu phản, lại không biết ngươi cảm thấy nên xử trí như thế nào thì thỏa đáng?
Tề Ninh đáp:
- Lão quốc công, ta từng nói, xử lý như thế nào đều do hoàng thượng quyết định. Tuy nhiên, toàn Đại Sở đều biết, lúc này là thời điểm đại hôn của hoàng thương. Toàn kinh thành đều giăng đèn kết hoa ăn mừng, có người lại muốn xử án, lại không biết là có ý gì?
Viên lão Thượng thư ở bên cạnh nghe thấy vậy, lập tức tiếp lời:
- Cẩm Y Hầu nói rất đúng!
Lão quay về phía Long Thái, chắp tay nói:
- Hoàng thượng, đại hôn của hoàng thượng là chuyện quan trọng nhất Đại Sở chúng ta. Hơn nữa, còn liên quan đến thể diện của Đông Tề. Nếu làm Đông Tề phật ý thì sẽ ảnh hưởng đến mối quan hệ của hai nước.
Lúc này sắc mặt của Long Thái đã dịu đi một chút, gã gật đầu:
- Viên lão Thượng thư và Cẩm Y Hầu nói rất hợp ý trẫm.
Gã nhìn Tư Mã Lam:
- Trấn Quốc Công, Hoài Nam Vương làm loạn, đã tự sát bỏ mình. Nếu truy tìm dư đảng cũng không cần làm mạnh tay.
Tư Mã Lam chắp tay trên xe lăn, nói:
- Cựu thần tuân chỉ.
- Hoàng thượng, đại án này tuy không cần làm lớn chuyện nhưng tiểu án lại không thể bỏ qua.
Tề Ninh tiến lên một bước, nghiêm nghị nói:
- Có người muốn truy tìm dư đảng Hoài Nam Vương nhưng lại không thể đưa ra chứng cớ. Việc này đương nhiên cần có thời gian, tìm đủ nhân và vật chứng mới có thể định án. Nhưng Hồ Bá Ôn âm mưu phá hỏng việc đi sứ, chứng cớ vô cùng rõ. Nếu Đông Tề biết chúng ta bao che cho hắn, chỉ sợ sẽ hoài nghi lòng thành của Đại Sở. Cho nên thần khẩn cầu hoàng thượng lập tức xử án Hồ Bá Ôn dứt điểm, cũng là đảm bảo công đạo cho Đông Tề.
Hồ Bá Ôn đang bị áp giải dưới đài, nghe Tề Ninh nói vậy thì ngẩng đầu nhìn lên.
Long Thái đang định lên tiếng thì Tư Mã Thường Thận đã nói:
- Hoàng thượng, Hồ Bá Ôn quả thật có tội, nhưng nếu hôm nay không có hắn chủ động tố giác, thì chúng ta vẫn không hề biết hung phạm đứng sau vụ án này là Hoài Nam Vương. Người này mặc dù có tội nhưng cũng có công.
- Trung Nghĩa Hầu, ngài đang định bao che cho dư đảng của Hoài Nam Vương à?
Tề Ninh lạnh lùng hỏi.
Tư Mã Thường Thận sững người lại. Tề Ninh cười lạnh:
- Lúc trước Hồ Bá Ôn phụng chỉ Hoài Nam Vương phá hỏng việc đi sứ, không thể nghi ngờ, chính là dư đảng của Hoài Nam Vương rồi.
Lần này tuy thẳng thắn nhưng cũng không thể vì thế mà coi như chưa từng phạm tội. Trung Nghĩa Hầu, ta thật không ngờ ngài còn cho hắn nhiều công lao, thậm chí, còn muốn giảm tội cho hắn, có phải là quá mức vớ vẩn rồi không.
Tô Trinh ở bên cạnh vẫn câm như hến. Hoài Nam Vương tự sát, y phát run toàn thân. Lúc trước nghe Tư Mã Lam nói muốn xử lý vụ án, y liền lo lắng vạ đến nơi. Đến khi Tề Ninh chủ động đứng ra ngăn cản, y giống như vơ được cây cỏ cứu mạng. Trước đây y ghét Tề Ninh bao nhiêu, bây giờ bay biến đi đâu hết.
Chiến kỳ Hắc Lân tung bay trong gió. Ai cũng biết đây là binh mã của Tề gia. Lúc này hoàng lăng có vô số người, nhưng Tô Trinh hiểu, chỉ có duy nhất Tề Ninh mới đủ sức đối chọi với Tư Mã gia mà thôi.
Mặc dù Tô Trinh tài cán bình thường nhưng cũng không phải người ngu. Sau khi Tề Cảnh qua đời, Tô Trinh không có chỗ dựa, lập tức chuyển sang bám Hoài Nam Vương. Y biết mối quan hệ này sẽ khiến Tư Mã Lam khó chịu, nhưng vẫn đinh ninh dựa vào Hoài Nam Vương thì cho dù lão cáo già nhức mắt cũng chẳng làm được gì mình.
Tuy nhiên hôm nay Hoài Nam Vương đã đổ xuống, cây lớn không còn, Tô Trinh lập tức biết Tô gia lâm vào cảnh nguy hiểm.
Tư Mã gia chắc chắn sẽ không tha cho Tô gia. Y đang lo lắng đến kinh hồn táng đảm thì thấy Tề Ninh bước ra. Y lập tức biết, chỗ dựa duy nhất của Tô gia lúc này cũng chỉ có thể là Cẩm Y Tề gia.
Y cắn răng, tiến lên phía trước nói:
- Không sai. Hồ Bá Ôn tội ác tày trời, không thể tha thứ. Trung Nghĩa Hầu, tố giác tội của Hoài Nam Vương, công đầu là Tiền đại nhân, Hồ Bá Ôn cũng chẳng có công lao gì.
Y chắp tay hướng về phía Long Thái :
- Hoàng thượng, thần ủng hộ ý kiến của Cẩm Y Hầu. Mời hoàng thượng hạ chỉ, nghiêm trị Hồ Bá Ôn.
- Không chỉ có Hồ Bá Ôn, Tiền Nhiêu Thuận bức bách tra tấn người, giả mạo bằng chứng, vi phạm quốc pháp.
Tề Ninh trầm giọng nói:
- Thân là Hình bộ Thượng thư, lại xem thường quốc pháp, tội đáng xử tử.
Tiền Nhiêu Thuận lạnh run vội la lên:
- Cẩm Y Hầu, hạ quan, hạ quan...
Y ấp úng nói không nên lời.
Tư Mã Lam vẫn giữ thái độ ôn hòa, lên tiếng kịp thời:
- Cẩm Y Hầu, trước đó Tiền đại nhân đã vạch trần Hoài Nam Vương với lão phu. Sau đó, cũng chỉ muốn tiếp tục theo dõi xem Hoài Nam Vương còn làm những gì nữa nên mới làm mấy việc sai phạm như vậy. Hôm nay, trước mặt mọi người, Tiền Nhiêu Thuận vạch trần toàn bộ âm mưu, công lao không nhỏ. Có lẽ cũng không nên quá mức nghiêm trị?
- Lão quốc công nói cũng có lý.
Tề Ninh đáp lời:
- Bất kể y có ý gì chung quy lại vẫn là vi phạm quốc pháp. Mặc dù có công cũng chỉ có thể miễn tội chết.
Hắn quay sang phía Long Thái :
- Hoàng thượng, thần đề nghị tha tội chết cho Tiền Nhiêu Thuận, nhưng cách chức Hình bộ Thượng thư, phế làm thứ dân, vĩnh viễn không được làm quan.
- Hoàng thượng.
Tiền Nhiêu Thuận xanh mặt, vội la lên:
- Thần... Thần bị oan.
Lúc này, Long Thái lại ra quyết định rất nhanh, gã trầm giọng nói:
- Quốc pháp phải thật nghiêm.
Truyền ý chỉ của trẫm, bãi miễn Tiền Nhiêu Thuận, phạt làm thứ dân. Hồ Bá Ôn tội ác tày trời, giam vào tử lao.
Tư Mã Lam hơi há miệng nhưng cuối cùng không nói câu nào.
- Vụ án dư đảng Hoài Nam Vương, đợi sau khi đại hôn xong sẽ điều tra rõ.
Long Thái thong thả nói tiếp:
- Trẫm sẽ tuyển người phù hợp giao việc này cho hắn.
Tề Ninh không đợi người khác lên tiếng, đã quỳ rạp xuống đất, cao giọng nói:
- Hoàng thượng thánh minh.
Tô Trinh, Đậu Quỳ và một đám người lập tức quỳ xuống hô to:
- Hoàng thượng thánh minh Long Thái quay đầu nhìn Tư Mã Lam, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi:
- Trấn Quốc Công, ý của quốc công như thế nào?
Tư Mã Lam chắp tay nói:
- Hoàng thượng anh minh, cựu thần tuân hoàng mệnh.
Tư Mã Thường Thận đứng bên cạnh sốt ruột định lên tiếng Tư Mã Lam đã lườm y một cái. Y đành nuốt xuống bụng.
Long Thái vẫy tay ra hiệu cho Trì Phượng Điển. Trì Phượng Điển vung tay lên. Binh sĩ Vũ Lâm Doanh lập tức lôi Tiền Nhiêu Thuận, Hồ Bá Ôn, Linh Hư chưởng giáo cùng đám Ảnh Háo Tử có liên quan đi. Chỉ trong giây lát, toàn bộ đài hiến tế yên tĩnh trở lại.
Long Thái ngẩng đầu lên ra lệnh:
- Viên lão Thượng thư, tiếp tục tiến hành đại điển hiến tế.
Tất cả các quan viên lại xếp hàng theo trật tự. Binh sĩ Thủ lăng vệ đi tuần tra quanh đài hiến tế. Binh sĩ Vũ Lâm Doanh hộ vệ xung quanh.
Hắc Đao Doanh và Hắc Lân Doanh vẫn đối mặt với nhau, như hai bầy sói, đối chọi gay gắt.
Vết máu chưa khô trên đài hiến tế làm lòng người khó có thể tĩnh tại như cũ. Hơn thế, nhiều đại thần vẫn còn chưa trấn định được tinh thần. Đạo sĩ Long Hổ Sơn đều bị mang đi, cũng may tăng chúng Đại Quang Minh Tự còn ở lại hỗ trợ Lễ bộ tiến hành đại điển. Viên lão Thượng thư nhanh chóng viết lễ văn, lại tự mình đọc nó lên thay Linh Hư chưởng giáo.
Mặc dù đại điển hiến tế tiếp tục tiến hành nhưng tâm trạng của quần thần không còn tập trung vào đó nữa.
Đại đa số quan viên đều ngầm hiểu, sau trận này, vận mệnh của triều đình Đại Sở sẽ thay đổi lớn.
Hoài Nam Vương chết, quyền thế của Tư Mã gia đương nhiên lớn mạnh hơn.
Tuy nói hôm nay Tề Ninh dũng cảm bước ra ngăn cản Tư Mã gia làm cuộc thanh trừ phe đối lập nhưng cũng âm thầm trở thành thế lực cuối cùng đối kháng với Tư Mã gia. Tư Mã gia hôm nay không dám làm tới, đơn giản là vì Hắc Lân Doanh đã đến kịp thời.
Vương bài duy nhất trong tay Tề Ninh cũng chỉ có đội kỵ binh này.
Luận thực lực, Cẩm Y Tề gia không thể so sánh với Tư Mã gia.
Hơn nữa Tề Ninh còn trẻ, tuy rằng sau khi kế tục tước vị lập được không ít công lao nhưng cho dù là uy vọng hay kinh nghiệm đều cách biệt một trời một vực với Tư Mã Lam. Hôm nay Tề Ninh phá hỏng kế hoạch của Tư Mã gia, đương nhiên sẽ bị họ coi là cai gai cái đinh trong mắt. Sau hôm nay, hẳn là đầu mâu của Tư Mã gia sẽ nhắm thẳng vào Cẩm Y Tề gia.
Hoài Nam Vương thân là em trai Thái tổ Hoàng đế, địa vị tôn quý, thế lực trong triều cũng không kém, cuối cùng vẫn thấp bại thảm hại trước Tư Mã gia. Rất nhiều ngươi cho rằng, một khi Tư Mã thực sự muốn đối phó với Tề gia, thì Tề Ninh sẽ chẳng chống đỡ được bao lâu hết.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo