Mặt trời lên cao. Toàn bộ hoàng lăng đắm chìm trong ánh mặt trời.

Đài hiến tế ở trên cao lại càng rực rỡ, dưới ánh mặt trời, máu tươi rải khắp đài trở nên thẫm đỏ.

Quần thần cũng biết Hoài Nam Vương đã rơi vào tuyệt cảnh.

Dưới đài hiến tế, Hắc Đao Doanh dàn quân chỉnh tề, lặng ngắt như tờ, nhưng sự yên tĩnh chết người đó lại càng khiến mọi người cảm thấy áp lực đè nặng lên tim. Ai nấy đều hiểu, cho đến bây giờ, Tư Mã gia tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha Hoài Nam Vương.

Trong triều, không ai là không biết cuộc chiến giữa Tư Mã gia và Hoài Nam Vương. Tuy rằng nhiều người đều đoán được hai bên sẽ có ngày quyết đấu một mất một còn.

Nhưng không ngờ lại tới một cách đột ngột như vậy.

Hôm nay Hoài Nam Vương đột nhiên ra chiêu, nếu thành công, đương nhiên sẽ trở thành quyền thần nước Sở. Nhưng tình cảnh hiện giờ cho thấy lại bị Tư Mã gia tương kế tựu kế.

Trong đại điển hiến tế mai phục thích khách, không được hoàng đế cho phép âm thầm cấu kết quân đội tru diệt triều thần, đây là tội mưu phản. Hơn nữa, lại xảy ra trước mắt toàn bộ quan viên. Cho dù Hoài Nam Vương có cái lưỡi hình hoa sen chói lọi cũng không thể nào bào chữa cho mình.

Rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy lần này Hoài Nam Vương quá mức lỗ mãng. Họ cho rằng dù Hoài Nam Vương muốn diệt trừ Tư Mã thị cũng không nên nóng vội như vậy. Cho dù thật sự động thủ cũng không thể để toàn bộ kế hoạch đều nằm trong tầm kiểm soát của Tư Mã Lam, dẫn đến thất bại thảm hại như vậy.

Lúc này Tư Mã Lam vẫn như trước, tâm bình khí hòa, cứ như thể, cảnh chém giết máu tanh kinh tâm động phách vừa rồi chẳng có gì liên quan đến lão cả. Lão nhìn Hoài Nam Vương:

- Cựu thần không rõ ý của Vương gia...

- Ngươi không rõ?

Hoài Nam Vương cười mỉa mai:

- Tư Mã Lam, chuyện đến nước này, bổn vương cũng không còn gì để nói. Không sai, bổn vương mượn sức của Vũ Lâm Doanh, vốn là định diệt trừ lão tặc ngươi.

Ngươi cố ý để bổn vương điều Ngô Đạt Lâm đi, không phải là để tạo điều kiện để bổn vương ra tay sớm à?

- Ý Vương gia là nói cựu thần biết rõ ngày muốn hại mình nên còn giúp ngài một tay?

Tư Mã Lam thản nhiên hỏi lại:

- Có phải là Vương gia hồ đồ rồi không?

Hoài Nam Vương cười nói:

- Trước đây bổn vương hồ đồ thật.

Nhưng bây giờ lại cực kỳ tỉnh táo.

Tư Mã Lam, ngươi muốn nắm giữ triều chính, nhưng có bổn vương ở đây, ngươi không thể một tay che cả bầu trời. Cho nên ngươi vẫn muốn diệt trừ bổn vương. Nhưng dù sao thì bổn vương cũng là cốt nhục của Thái tổ Hoàng đế, là vương thúc đương kim hoàng đế Đại Sở. Mặc dù ngươi rất muốn diệt trừ ta nhưng đến nay vẫn không tìm thấy cơ hội.

Tư Mã Lam than nhẹ một tiếng, cũng không nói lời nào.

- Nực cười thật, bổn vương cứ tưởng sẽ có thể vì nước trừ gian.

Nhưng hết thảy mọi việc lại nằm trong kế hoạch của ngươi.

Hoài Nam Vương cười khổ:

- Tình thế hôm nay, đều nằm trong tính toán của Tư Mã Lam ngươi.

Tư Mã Lam, ngươi quỷ kế hơn người, hôm nay bổn vương thực sự khâm phục rồi.

Ánh mắt y phát lạnh:

- Thống lĩnh thị vệ của bổn vương A Cưu chết trong tay cự tử Mặc gia, hẳn là âm mưu của ngươi.

Tư Mã Lam thản nhiên đáp:

- A Cưu thanh trừ nghịch đồ Mặc môn, là họ thanh lý môn hộ.

Vương gia không nên tính toán món nợ đó trên đầu cựu thần.

- Thanh lý môn hộ?

Hoài Nam Vương cất tiếng cười:

- Tư Mã Lam, ngươi vẫn lo bổn vương không làm gì, cho nên đêm đó tổ chức yến hội, trên danh nghĩa là mời thái tử Đông Tề nhưng mục đích thực sự là bày ra cạm bẫy. Ngươi biết, giết chết thủ hạ đắc lực nhất của bổn vương chẳng những chặt đứt một cánh tay của ta mà còn chọc giận bổn vương, khiến bổn vương hấp tấp hành sự.

Tề Ninh ở bên cạnh nghe rõ ràng, bụng thầm nghĩ Tư Mã Lam đúng là đa mưu túc trí hơn người, âm thầm thiết lập cạm bẫy để sát hại A Cưu. Hóa ra là để bức bách Hoài Nam Vương ra tay.

Hoài Nam Vương nói không sai.

Y là huyết mạch của Thái Tổ Hoàng đế, giờ lại là vương thúc Đại Sở. Ngay cả tiên hoàng cũng không dám làm gì. Nếu Tư Mã thị không có được nhược điểm trí mạng của Hoài Nam Vương thì đương nhiên không dám động đến một sợi tóc của y.

Tư Mã Lam chọn đúng thời điểm Hoài Nam Vương muốn diệt trừ Tư Mã thị, dụ dỗ Hoài Nam Vương cắn câu. Chỉ cần Hoài Nam Vương nhúc nhích ngón tay sẽ rơi vào cái bẫy mưu phản. Bố trí thích khách, cấu kết quân đội, Hoài Nam Vương là được ăn cả ngã về không. Hết thảy đều bại lộ trước mặt quần thần, thành hay bại đã rõ.

Tề Ninh toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ Tư Mã Lam bất động thanh sắc đoán được ý đồ của Hoài Nam Vương, từng bước một dẫn Hoài Nam Vương vào điểm ngắm. Cho tới hôm nay Hoài Nam Vương mới nhận ra tâm sơ sâu hơn biển của lão, đúng là khiến cho lòng người khiếp sợ.

Tư Mã Lam khẽ thở dài:

- Vương gia trăm phương ngàn kế đặt bẫy mưu hại cực thần. Cựu thần cũng chỉ là đề phòng đơn giản thôi, lại bị Vương gia nói đến cỡ đó. Cựu thần biết phản biện thế nào bây giờ?

- Tư Mã Lam ngươi phòng bị đơn giản?

Hoài Nam Vương đi tới hai bước, chỉ vào Hắc Đao Doanh đang ở dưới đài hiến tế, lạnh lùng nói:

- Hoàng lăng là trọng địa, không có ý chỉ của hoàng thượng, ngươi lén điều động binh mã. Là có ý gì?

Y nói với Long Thái:

- Hoàng thượng, tâm cơ của lão tặc này, chẳng lẽ người lại không hiểu?

Long Thái chỉ lẳng lặng nhìn cảnh tượng trước mắt, trước sau không nói câu nào.

- Vương gia đừng quên, trước khi tiên đế băng hà đã dặn cựu thần phải hộ vệ hoàng thượng lo việc triều chính.

Tư Mã Lam từ tốn nói:

- Cựu thần là đại thần phụ chính, giúp hoàng thượng xử lý việc triều chính là bổn phận của thần. Mà hộ vệ hoàng thượng lại là bổn phận của thần tử. Trước đó, cựu thần nghe phong thanh vương gia có âm mưu soán vị trong đại điển hiến tế, tuy rằng không tin nhưng lo lắng cho sự an nguy của hoàng thượng nên điều động Hắc Đao Doanh tới. Cũng giống như trước khi hoàng thượng đăng cơ, để kinh thành có thể bình yên vô sự, cựu thần phụng ý chỉ của tiên đế điều động Hắc Đao Doanh.

Lão quay sang Long Thái cung kính nói:

- Cựu thần đề phòng bất trắc nên tự ý điều động Hắc Đao Doanh, xin hoàng thượng giáng tội.

Long Thái khẽ mấp máy môi, cuối cùng nói:

- Lão quốc công lo lắng cho sự an nguy của trẫm, trẫm đương nhiên không trách tội.

- Đa tạ Hoàng thượng đã thông cảm.

Tư Mã Lam cảm kích nói.

Hoài Nam Vương nghe Long Thái nói như vậy, thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn màn trời, lại quay đầu nhìn Long Thái, cười lạnh:

- Giang sơn tổ tông cuối cùng sẽ mất trong tay ngươi.

Mọi người không ngờ Hoài Nam Vương dám cả gan trách cứ hoàng thượng, đều biến sắc mặt. Có người hiểu, Hoài Nam Vương hiển nhiên biết mình đã ở bước đường cùng nên mới dám làm càn như thế.

Tư Mã Lam lắc đầu:

- Tuy vương gia là huyết mạch của Thái tổ hoàng đế nhưng cũng không nên vô lễ như thế với Hoàng thượng. Trời không thể có hai mặt trời, người không thể có hai chủ, bất cứ ai cũng không được phép khinh nhờn uy nghi của hoàng thượng.

- Uy nghi?

Hoài Nam Vương cười lạnh - Tiểu tử miệng còn hôi sữa trung gian không rõ, thiện ác chẳng phân, có gì đáng gọi là uy nghi?

Chỉ có thể tiếc công bổn vương một lòng giữ giang sơn tổ tông để lại, chấp nhận được làm vua thua làm giặc. Tiểu tư kia sợ thế lực Hắc Đao Doanh, Hắc Đao Doanh dám tiến vào hoàng lăng xúc phạm quốc pháp, hắn cũng không dám trị tội ngươi. Ha ha ha.

Long Thái vẫn bình tĩnh, tuy rằng Hoài Nam Vương trách cứ gã trước mặt quần thần nhưng vẻ mặt Long Thái vẫn cực kỳ nhẫn nại, chỉ thản nhiên nói:

- Trì Phượng Điển mời Hoài Nam Vương thúc đi xuống đi.

Trì Phượng Điển lập tức hạ lệnh:

- Người đâu!

Lời chưa dứt, Hoài Nam Vương đã lùi về sau hai bước, lạnh lùng nói:

- Bổn vương là huyết mạch của Thái tổ Hoàng đế, ai dám đụng đến bổn vương.

Ánh mắt y lúc này cực kỳ lợi hại, y quét mắt môt vòng, hai tay chắp sau lưng ngạo nghễ nói:

- Được làm vua thua làm giặc.

Bổn vương trừ gian thất bại đó là ý trời. Nhưng bổn vương mang huyết thống hoàng gia, há có thể cho các ngươi chạm đến mình vàng?

Khóe mắt y như bắn ra lửa, chuyển động thân hình, đá một cây đao đang nằm trên mặt đất lên, dùng tay bắt lấy, đặt lưỡi đao lên cổ.

Tất cả mọi người đều biến sắc.

Long Thái không kiềm chế được bước tới một bước, thất thanh nói:

- Vương thúc.

Hoài Nam Vương nhìn Long Thái, thở dài một tiếng:

- Hoàng thượng, trong thiên hạ này không ai có thể xử tử bổn vương. Sống chết của bổn vương, chỉ có bổn vương mới có quyền quyết định.

- Vương thúc!

Hoài Nam Vương nói:

- Lần này trừ gian đều do bổn vương làm, Thiệu Tông không hề liên quan. Nếu ngươi niệm tình thân, đừng làm khó hắn.

Y cười thê lương:

- Hắn cũng không sống được bao lâu nữa, rồi cũng đi theo bổn vương thôi, đừng để hắn phải thiệt thòi những ngày cuối.

Khóe mắt Long Thái co rúm lại:

- Vương thúc không cần phải lo lắng. Trẫm biết việc này không liên quan đến thế tử. Trẫm cũng sẽ không trị tội hắn.

Hoài Nam Vương khẽ gật đầu, lại cười:

- Nếu ngươi có thể làm nhưu vậy thì bổn vương chết vì cố gắng giữ giang sơn Tiêu thị cũng không uổng.

Y dùng lực, đao lóe lên, máu tươi bắn tung tóe, lưỡi đao trong tay đã cắt đứt cổ y.

Long Thái hoảng sợ kêu lên:

- Vương thúc.

Gã lao về phía trước vài bước rồng đứng khựng lại. Đại đao trong tay Hoài Nam Vương rơi xuống đất. Máu tươi bắn tung tóe.

Hai tay y mở ra, thân hình thẳng tắp đổ về phía sau.

Hoài Nam Vương tự sát trước mặt quần thần, ai nấy đều hoảng sợ ra mặt.

Tư Mã Lam nhìn Hoài Nam Vương té trên mặt đất, mặt vẫn thản nhiên như không, lập tức thở dài:

- Vương gia âm mưu làm phản nhưng dù sao cũng là huyết mạch của Thái tổ. Cựu thần vốn còn định cầu xin hoàng thượng tha cho Vương gia một mạng, không ngờ...

Lão thở dài, vẻ vô cùng cảm khái.

Long Thái im lặng nhìn thi thể của Hoài Nam Vương nằm trên mặt đất, một lúc sau, rốt cuộc nói:

- Trì Phượng Điển.

- Có thần.

- Đưa Vương thúc xuống, lo liệu chu đáo.

Long Thái chậm rãi nói:

- Dù thúc phạm phải sai lầm lớn nhưng vẫn là người của hoàng tộc, không ai được phép khinh mạn.

Trì Phượng Điển cúi người vâng lệnh, lập tức sai thủ hạ đưa thi thể Hoài Nam Vương xuống đài.

Tề Ninh nhìn thi thể của Hoài Nam Vương, vẻ mặt nghiêm trọng. Từ trước đến nay Hoài Nam Vương là người như thế nào hắn không dám đánh giá, nhưng đến khi chết, y vẫn thể hiện được khí chất của hoàng tộc.

Tô Trinh và Đậu Quỳ sắc mặt trắng bệch, như tro tàn. Đám quan viên ngày thường qua lại với Hoài Nam Vương cũng đều đổ mồ hôi lạnh.

Đại thụ đổ xuống, tất cả mọi người đều biết cái chết của Hoài Nam Vương chỉ là sự khởi đầu.

Không còn Hoài Nam Vương cản tay, từ nay về sau, quyền lực của Tư Mã gia có thể nói là ngang vua. Mà việc tiếp theo Tư Mã Lam làm sẽ làm thanh trừng dư đảng của Hoài Nam Vương. Dù sao Tô Trinh cũng là một trong Tứ đại thế tập hầu, hơn nữa, trong triều cũng chẳng có thế lực gì, Tư Mã Lam chưa chắc đã sờ gáy y ngay. Nhưng Hộ bộ Thượng thư Đậu Quỳ là vây cánh đáng tin cậy của Hoài Nam Vương, đương nhiên là mục tiêu đầu tiên bị triệt hạ.

 

1.64538 sec| 2442.375 kb