Trên đài hiến tế, một đám đạo sĩ và tăng nhân chém giết nhau ác liệt. Vốn là đài để hiến tế tổ tiên hoàng thất giờ thi thể nằm ngổn ngang, trong không khí sặc sụa màu máu tanh.
Hai bên ra tay đều là chiêu số tàn nhẫn ngươi chết ta sống.
Binh sĩ Vũ Lâm Doanh dưới trướng Trì Phượng Điển đã bao vây xung quanh đài. Trì Phượng Điển nắm chặt trường đao trong tay. Chúng tăng Đại Quang Minh Tự nhanh chóng hộ vệ Long Thái rút khỏi đài hiến tế. Trên đài hiến tế lúc này, bao quanh đều là binh sĩ Vũ Lâm Doanh với trường mâu sắc bén trong tay.
Cờ Hắc Đao Doanh tung bay trong gió. Gần một ngàn kỵ binh Hắc Đao Doanh mặc dù chạy như bay tới nhưng đội hình vẫn cực kỳ chỉnh tề. Một con ngựa ô dẫn đầu.
Kỵ sĩ trên lưng ngựa mặc chiến giáp, dưới ánh mặt trời, tỏa ra khí thế lẫm liệt.
Lúc này quần thần cũng phát hiện có đội kỵ binh đang chạy tới, cảm thấy hoảng sợ. Hoàng lăng vốn là trọng địa, không thể so sánh với khu vực bình thường. Nếu không có ý chỉ của hoàng thượng, quan lại quyền quý cũng không thể bước vào dù chỉ một bước. Lúc này, hàng ngàn thiết kỵ không hề có dấu hiệu báo trước đột nhiên xuất hiện. Có người đã nhìn thấy cờ hiệu Hắc Đao Doanh tung bay trong gió, trong lòng biết đội kỵ binh hùng mạnh nhất trong tay Tư Mã Lam đã chạy tới, cũng hiểu, hôm nay Hoài Nam Vương thất bại thảm hại rồi.
Quần thần đương nhiên đã hiểu, chuyện hôm nay, dù trước đó không hề có dấu hiệu nhưng họ đã đoán được ngọn nguồn câu chuyện.
Hoài Nam Vương muốn thừa dịp đại điển hiến tế diệt trừ Tư Mã thị, không ngờ mỗi bước đi đều nằm trong kế hoạch của Tư Mã Lam.
Qua tình huống hiện nay, có thể thấy, Tư Mã gia hẳn đã sớm biết Hoài Nam Vương đi nước cờ này, nên đã chuẩn bị biện pháp đối phó, thậm chí, bí mật điều động Hắc Đao Doanh.
Tướng sĩ Hắc Đao Doanh dũng mãnh là nhờ Tư Mã thị dồn vô số tâm huyết dựng nên. Cho dù là Vũ Lâm Doanh của Hoàng gia cũng chưa chắc đã là đối thủ của họ.
Hắc Đao Doanh xuất hiện, trong nháy mắt, thể hiện rõ khả năng khống chế sự việc của Tư Mã Lam.
Mặc dù Ảnh Háo Tử đang đánh nhau với Thủ lăng vệ ở hoàng lăng, nhưng khi Hắc Đao Doanh chạy như bay đến, thì trong nháy mắt Ảnh Háo Tử đã bị đánh mất ý chí chiến đấu. Tuy nhiên, lúc này họ muốn thoát thân là không thể.
Bốn phía Vũ Lâm Doanh Trì Phượng Điển bao bọc xung quanh, có chạy đằng trời.
Tư Mã Lam ngồi trên xe lăn. Cho dù nghe tiếng vó ngựa Hắc Đao Doanh vọng tới nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên. Bên cạnh lão, đã có mấy tăng nhân hộ vệ. Vững như Thái Sơn.
Trì Phượng Điển bảo hộ Long Thái lui khỏi đài cao hiến tế, nhìn thấy kỵ binh Hắc Đao Doanh càng lúc càng gần thì cũng cau mày lại đột nhiên cao giọng quát:
- Tất cả mọi người nghe đây, buông binh khí xuống, chờ hoàng thượng có lệnh. Nếu tiếp tục ngoan cố giết người, giết không tha.
Y khoát tay, tinh binh Vũ Lâm Doanh đẩy trường mâu lên phía trước, khí thế dũng mãnh.
Ảnh Háo Tử chỉ còn lại vài người, trong lòng biết đã lâm vào tuyệt cảnh. Lần này chết chắc không còn đường sống, nghe tiếng quát chói tai của Trì Phượng Điển nhưng vẫn không buông binh khí xuống. Trì Phượng Điển giơ cao trường đao lên, từ phía sau, binh sĩ cầm cung tiễn đã giương cung cài tên nhắm ngay vào Ảnh Háo Tử.
Yên lặng một lúc, rốt cuộc có một gã Ảnh Háo Tử dẫn đầu bỏ binh khí xuống. Những người khác thấy vậy thì mất hết ý chí chiến đấu, vội buông binh khí. Trì Phượng Điển vung đao lên, một đám binh sĩ xông lên ấn đầu Ảnh Háo Tử nằm rạp dưới đất.
Tề Ninh giữ sắc mặt lạnh lùng, chỉ đảo mắt quan sát tình hình. Lần này người triệu tập Ảnh Háo Tử là Đoạn Thanh Trần. Hắn hoài nghi Lục Thương Hạc cũng tham dự nhưng từ đầu đến cuối hắn không thấy bóng dáng Lục Thương Hạc.
Tuy rằng hắn biết tên tuổi Đoạn Thanh Trần nhưng cũng chưa từng gặp mặt, nên không biết y có trà trộn vào đám đạo sĩ hay không.
Lúc này Hắc Đao Doanh đã đến gần đài hiến tế. Người đứng đầu đã nâng chiến đao lên, ghìm chặt cương ngựa. Phía sau lưng y, ngựa hí vang từng tràng dài. Kỵ binh Hắc Đao Doanh đồng thời ghìm cương lại. Đội hình vẫn ngay ngắn trật tự. Tất cả mọi người đặt tay lên chuôi đao, lưng đeo trường cung, chỉ cần chờ lệnh là sẵn sàng xông lên.
Kỵ binh cũng không xuống ngựa, cả đoàn dài giống như tượng đá.
Người và ngựa đứng yên không một tiếng động. Ngay cả gã đầu lĩnh cũng không động đậy.
Long Thái từ trên cao nhìn xuống Hắc Đao Doanh, mày cau lại.
Trì Phượng Điển bắt hết Ảnh Háo Tử, rồi đồn dám đạo sĩ còn lại vào một chỗ, hạ lệnh tất cả không được nhúc nhích.
Mặt Hoài Nam Vương xám như tro tàn, hai mắt nhìn thẳng vào Trì Phượng Điển, sắc như đao. Sau một lát, thấy Trì Phượng Điển đi về phía mình. Hoài Nam Vương biết mình thất bại thảm hại nhưng vẫn đứng thẳng tắp, tay chắp sau lưng, đầu ngẩng cao.
Trì Phượng Điển cũng không nhìn y, cách xa mấy bước thì dừng lại, nói với Linh Hư chưởng giáo:
- Linh Hư chưởng giáo, xin mời.
Nói xong đưa tay ra hiệu.
Linh Hư chưởng giáo khẽ mấp máy môi, lạnh lùng hỏi lại:
- Muốn làm gì?
- Chưởng giáo nên biết là vì cái gì.
Trì Phượng Điển thản nhiên nói:
- Một đám thích khách trà trộn vào đám đệ tử của ngươi, ngươi phải giải thích cho rõ ràng chứ.
- Việc này không hề liên quan đến lão đạo,
Linh Hư chưởng giáo đổ mồ hôi trán:
- Là bọn họ cố tình trà trộn.
- Có quan hệ hay không triều đình sẽ điều tra rõ ràng.
Trì Phượng Điển trầm giọng nói:
- Người đau, tới mang Linh Hư chưởng giáo đi.
Lời y chưa dứt, từ phía sau đã có hai gã võ sĩ Vũ Lâm Doanh bước tới, định bắt Linh Hư chưởng giáo. Hoài Nam Vương đã trầm giọng quát:
- Làm càn. Trì Phượng Điển, Linh Hư chưởng giáo là tôn sư đạo môn. Hoàng thượng chưa hạ lệnh, sao ngươi dám vô lễ?
Trì Phượng Điển chắp tay về phía Hoài Nam Vương:
- Vương gia, bên trong các đạo sĩ Long Hổ Sơn có thích khách. Linh Hư chưởng giáo không thể tránh khỏi có liên quan. Mạt tướng nhận trọng trách hộ giá, hôm nay có thích khách lẻn vào hoàng lăng, mạt tướng đương nhiên phải khống chế tình hình, đợi hoàng thượng hạ chỉ. Mạt tướng chỉ làm việc đúng bổn phận của mình.
Sắc mặt Hoài Nam Vương càng tái xanh tái xám, y cười lạnh:
- Tốt, tốt, tốt.
Lúc này lại nghe âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Trì Thống lĩnh, nếu sẽ phải bắt người có liên quan vụ án, vậy thì tại sao lại không bắt Tiêu Chương? Ở đây chẳng có ai là điếc hay bị mù cả. Hắn âm mưu gia hại Hoàng thượng và gia phụ, mưu đồ soán vị. Loạn thần tặc tử như thế, sao lại buông tha?
Trì Phượng Điển liếc mắt nhìn y, thấy người nói đúng là Tư Mã Thường Thận thì thản nhiên đáp:
- Trung Nghĩa Hầu, có Hoàng thượng ở đây, xử lý án này thế nào, Hoàng thượng sẽ có phán quyết sáng suốt.
Y vung tay lên, hai gã võ sĩ tiến lên bắt Linh Hư chưởng giáo.
Linh Hư chưởng giáo giãy giụa mấy cái mới nhìn Hoài Nam Vương, vẻ mặt ảo não nói:
- Hoài Nam Vương, đây là ngươi gậy ông đập lưng ông.
Hoài Nam Vương nghiêng đầu sang chỗ khác, cũng không nhìn lão, vẫn chắp tay sau lưng, đứng thẳng tắp.
Tư Mã Lam đã sai Tư Mã Thường Thận đẩy xe lăn tới bậc thang, lại sai con dìu lão quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói:
- Hoàng thượng bị chấn kinh, là do cựu thần hộ giá không chu toàn, cựu thần đáng chết vạn lần.
Lão vừa nói dứt lời, quần thần bốn phía, cuối cùng đã kịp phản ứng, tất cả quỳ rạp xuống đất, cùng lên tiếng nhận tội.
Lúc này Long Thái đã bình tĩnh lại, chậm rãi đi lên bậc thang. Tới khi cách Hoài Nam Vương chừng bảy tám bước chân gã dừng lại.
Hoài Nam Vương thấy Long Thái đi tới thì thở dài một tiếng:
- Hoàng thượng, hôm nay thần tuyệt đối không có lòng phạm thượng. Chỉ là muốn thay người diệt trừ gian thần.
Y liếc nhìn Tư Mã Lam quỳ rạp dưới đất, lắc đầu thở dài:
- Chỉ tiếc, lão tặc quá gian xảo, thần không thể vì nước trừ gian.
Long Thái khẽ mấp máy môi nhưng vẫn không vẫn không nói lời nào.
Hoài Nam Vương nhìn Tư Mã Lam, đột nhiên cất tiếng cười to.
Tư Mã Lam ngẩng đầu, nhìn Hoài Nam Vương, thản nhiên hỏi:
- Bây giờ mà Vương gia vẫn còn có thể cười sao?
- Lão tặc, ngươi quả nhiên là xảo trá.
Hoài Nam Vương vẫn cười nói:
- Lần này bổn vương rơi vào bẫy của ngươi không còn lời nào để nói.
- Bẫy?
Tư Mã Lam thở dài:
- Chẳng phải là Vương gia vẫn một lòng muốn tính kế cựu thần?
Long Thái liếc mắt nhìn lão, thấy lão vẫn quỳ trên mặt đất thì nói:
- Trung Nghĩa Hầu, dìu lão quốc công đứng dậy.
Tư Mã Thường Thận lập tức dìu Tư Mã Lam đứng dậy, ngồi xuống xe lăn. Tư Mã Lam cung kính tạ ơn Long Thái, lúc này mới nói với Hoài Nam Vương:
- Vương gia, nếu cựu thần đoán không sai, vụ án Hắc Lân Doanh hẳn là do một tay vương gia thiết kế, vừa có thể chèn ép Hắc Lân Doanh vừa có cơ hội điều Ngô Đạt Lâm đi khỏi Vũ Lâm Doanh.
Không biết cựu thần đoán có đúng không?
Tề Ninh đang đứng gần đó, nghe được câu đó, mặt vẫn không đổi sắc.
Hoài Nam Vương hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào. Tề Ninh không thấy y phản đối thì biết xem ra, hung thủ đứng sau vụ án Hắc Lân Doanh chính là Hoài Nam Vương.
Lần trước, đệ tử hỏa môn nhân cơ hội Hắc Lân Doanh chiêu mô binh lính liền trà trộn vào. Sau đó, sắp xếp ba tên binh sĩ lén rời khỏi quân doanh, ra tay với người nhà của Thái thường tự Thiếu khanh, bị người của Kinh Đô Phủ bắt được tại trận. Ba người bị tống vào đại lao. Điền Hoành trúng độc chết trong đại lao Kinh Đô Phủ.
Khi đó Tề Ninh đã nghi ngờ người đứng đằng sau chắc chắn không tầm thường. Rất có thể đó là Tư Mã Lam hoặc Hoài Nam Vương nhưng đến giờ vẫn chưa thể xác định.
Hôm nay Tư Mã Lam nói toạc móng heo, Tề Ninh chính thức xác định lần trước hắn đoán động cơ của án này cũng gần chính xác.
Mục đích của đối phương chính là để triều đình xem lại Hắc Lân Danh, từ đó điều động tướng lãnh.
- Vương gia muốn làm phản, nhưng trong tay không có binh quyền nên phải mượn người của Trì Phượng Điển ở Vũ Lâm Doanh.
Tư Mã Lam nói thong thả nhưng mỗi một chữ thốt lên đều khiến cho người ta biết rõ chân tướng sự việc:
- Chỉ có điều ngài vẫn cho rằng Ngô Đạt Lâm là do cựu thần tiến cử, là người của cựu thần, lo Ngô Đạt Lâm cản tay Trì Phượng Điển ở Vũ Lâm Doanh làm hỏng chuyện của ngài. Cho nên một lòng muốn điều Ngô Đạt Lâm đi nơi khác, thứ nhất, có thể khiến Trì Phượng Điển mang ơn ngài, thứ hai là tạo điều kiện để Trì Phượng Điển làm việc cho ngài một cách thoải mái. Cựu thần nói vậy có gì sai không?
Hoài Nam Vương giận quá hóa cười:
- Không sai. Muốn diệt trừ lão tặc dã tâm bừng bừng như ngươi thì phải suy tính thật kỹ. Lão tặc ngươi vây cánh đông, nếu Ngô Đạt Lâm vẫn còn ở Vũ Lâm Doanh, nói không chừng sẽ bị hắn phá hỏng đại sự. Bổn vương phải suy tính, tìm cách đẩy hắn đi.
Hai mắt y sắc như đao, nhìn chằm chằm vào gương mặt già nua của Tư Mã Lam:
- Chỉ tiếc bổn vương quá mức khinh địch, lúc bấy giờ ngươi cũng không phản đối. Bổn vương còn cho là ngươi muốn cài Ngô Đạt Lâm vào Hắc Lân Doanh, không ngờ ngay từ khi đó ngươi đã đặt bẫy bổn vương.
ôi khi sống một cuộc đời chỉ để chờ đợi một khoảnh khắc à không hề biết trước là khổ đau hư chờ đợi một người đến ngồi trên chiếc xích đu ấy hư chờ đợi một cái nắm tay của đoạn đường sau cuối hư chờ đợi một nụ hôn mà nếu cần phải đánh đổi ất cứ điều gì cũng cam tâm!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo