Hồ Bá Ôn tự khai là bị người khác bức bách, Long Thái ngơ ngác một chút, Hoài Nam Vương lại biến sắc.
- Bị người bức bách?
Tư Mã Thường Thận cũng không để mất cơ hội kêu lên:
- Hồ Bá Ôn, ngươi nói bản khai này bị người khác bức bách, phải chăng những lời đã khai trên đây cũng không phải chân tướng?
Hoài Nam Vương lạnh lùng nói:
- Hồ Bá Ôn, ngươi ký tên đồng ý lời khai, là Hình Bộ thẩm vấn ra, nếu như ngươi nói bị người khác bức bách là có ý gì?
- Hoàng thượng, có người dùng tính mạng gia quyến của tội thần uy hiếp, để tội thần viết bản khai này, vu hoãn Trấn Quốc Công.
Hồ Bá Ôn ngẩng đầu lên nói:
- Tội thần suy nghĩ, long ân của Hoàng thượng cuồn cuộn, nếu tội thần che giấu lương tâm lừa gạt Thánh thượng, hãm hại trung lương, ngay cả liệt tổ liệt tông của tội thần cũng không bỏ qua cho thần.
- Hãm hại trung lương?
Tô Trinh nói:
- Hồ Bá Ôn, lời này của ngươi rốt cuộc có ý gì?
- Vũ Hương Hầu, lão Quốc Công xử lý triều chính, không để ý tuổi tác đã cao, lo lắng hết lòng.
Hồ Bá Ôn cao giọng nói; - Có người bức bách uy hiếp tội thần viết lời khai vu hãm lão Quốc Công, đương nhiên là muốn tội thần vu hãm trung lương. Mặc dù tội thần phạm phải tội lớn, nhưng chuyện tới nước này, cũng không muốn mắc thêm lỗi lầm nữa.
Khóe mắt Hoài Nam Vương co rúm lại, giọng nói lạnh lùng:
- Hồ Bá Ôn, Hoàng thượng ở đây, bách quan cũng ở đây, ngươi nói chuyện phải cẩn thận một chút.
- Vương gia sai người đưa Hồ Bá Ôn tới, chẳng lẽ không phải để hắn làm đối chứng trước mọi người sao?
Tư Mã Thường Thận hừ lạnh một tiếng:
- Hiện giờ Hồ Bá Ôn báo cáo tình hình thực tế với Hoàng thượng, chẳng lẽ Vương gia lại không cho hắn nói chuyện?
Long Thái lườm Tư Mã Thường Thận một cái, mới hỏi:
- Hồ Bá Ôn, ngươi nói có người uy hiếp ngươi, đó là người nào?
Hồ Bá Ôn cũng không do dự, đưa tay chỉ Hoài Nam Vương:
- Hoàng thượng, trước khi tội thần đi sứ Đông Tề, Hoài Nam Vương sai sử tội thần liên thủ Lương Hùng, phá hỏng nhiệm vụ đi sứ của Cẩm Y Hầu. Hắn uy hiếp tội thần, nếu tội thần không nghe lời, người nhà của thần chắc chắn khó giữ được. Thần hồ đồ tới cực điểm, vì bảo vệ an nguy của người nhà, cho nên mới phạm phải sai lầm lớn.
Chung quanh lập tức rối loạn tưng bừng, quần thần đều vô cùng kinh ngạc. Lúc đầu Hoài Nam Vương kiên trì để Hồ Bá Ôn ra mặt làm chứng, tất cả mọi người cho rằng sau khi Hồ Bá Ôn đi ra, chắc chắn sẽ chỉ Tư Mã Lam là người sai sử sau màn. Ai cũng không nghĩ ra Hồ Bá Ôn lại chỉ thẳng Hoài Nam Vương và kẻ đứng sau, quả thực ngoài dự đoán của mọi người.
Sắc mặt Hoài Nam Vương cực kỳ khó coi, nghiêm nghị nói:
- Hồ Bá Ôn, ngươi thật lớn mật, lại dám ăn nói lung tung ở đây.
- Hoài Nam Vương, lời khai của Hồ Bá Ôn vu hãm gia phụ là người đứng phía sau, ngài không cảm thấy hắn ăn nói lung tung.
Hiện giờ Hồ Bá Ôn dừng cương trước vực, tấu rõ chân tướng với Thánh thượng, ngài lại nói hắn ăn nói lung tung.
Tư Mã Thường Thận nghiêm nghị nói:
- Thủ đoạn sớm nắng chiều mưa của Vương gia thực là cao minh.
- Cả triều đều biết, Tư Mã gia các ngươi một lòng muốn Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung. Hoàng thượng vì lợi ích của Đại Sở ta, phái Cẩm Y Hầu đi sứ Đông Tề, cưới Thiên Hương công chúa, cũng muốn sắc lập Thiên Hương công chúa làm Hậu.
Mặc dù sắc mặt Hoài Nam Vương khó coi, nhưng giờ phút này vẫn coi như trấn định, lạnh lùng nói:
- Thiên Hương công chúa đến nước Sở ta, tính toán nắm giữ hậu cung của Tư Mã gia các ngươi bị phá, các ngươi đương nhiên không cam tâm, cho nên mới muốn phá hỏng từ giữa. Hồ Bá Ôn, lời bản Vương nói, chẳng lẽ ngươi không nhận tội?
Hồ Bá Ôn lại nói:
- Vương gia, chính vì vậy, cho nên một khi sứ đoàn bị phá, không cách nào hoàn thành sứ mệnh, rất nhiều người sẽ tự nhiên cho rằng đây là lão Quốc Công phái người gây ra. Ngài còn nhớ tới, trước khi đi sứ, ngài từng dặn dò vi thần, một khi việc này thành công, chính là một tên hai chim, chẳng những có thể đem đầu mâu chỉ thẳng Tư Mã gia, lại khiến Cẩm Y Hầu làm nhục Hoàng mệnh, cũng có thể mượn cơ hội này đánh ép Cẩm Y Hầu.
Nói tới đây, y nhìn Tề Ninh một cái.
Tề Ninh thân mặc triều phục, hai tay khép trong tay áo, mặt không biểu tình, không nói một lời.
Sau khi Hồ Bá Ôn xuất hiện, Tư Mã Lam vẫn không nói gì, lúc này mới than nhẹ một tiếng nói:
- Vương gia, lão thần biết công việc thường ngày, chính kiến hai ta hơi khác biệt, nhưng lão thần cho dù chính kiến khác biệt một chút cũng là vì Đại Sở ta có thể phồn vinh hưng thịnh, có một số việc chúng ta có thể từ từ bàn bạc.
Lão lắc đầu:
- Mấy đời người Tư Mã gia đều được Hoàng ân chiếu cố, đã vinh hạnh tới cực điểm.
Hoàng thượng tự nghĩ lão thần tận trung vì nước nhiều năm, hiện giờ phong Công tước, điều này khiến Tư Mã gia cảm động tới rơi nước mắt, sao lại suy nghĩ để Tư Mã Uyển Quỳnh vào cung làm Hậu?
Huống chi còn bởi vậy mà ngăn cản sứ đoán tới Đông Tề. Mặc dù lão thần hồ đồ, cũng không đến mức độ xấu xa như vậy. Vương gia cần gì dùng thủ đoạn này, hãm hại lão thần bất trung!
Tư Mã Thường Thận không để mất cơ hội nói:
- Hoàng thượng, Hoài Nam Vương vu oan hãm hại, tâm tư khó dò, vẫn xin Hoàng thượng điều tra cho rõ!
Sắc mặt Hoài Nam Vương tái xanh. Lúc này một người tiến lên từ trong quần thần, cao giọng nói:
- Hoàng thượng, Hồ Bá Ôn thân phạm tội chết, hiện giờ lại ở nơi này ăn nói lung tung. Hắn có ý định nói xấu Vương gia, cần phải điều tra cẩn thận. Vương gia quang minh lỗi lạc, vất vả vì Đại Sở ta, hiện giờ lại bị gian thần hãm hại, thần kêu oan cho Vương gia.
Đám người nhìn lại, thấy người đột nhiên đứng ra rõ ràng là Hộ Bộ Thượng Thư Đậu Quỳ.
Đậu Quỳ là đồng đảng đáng tin của Hoài Nam Vương, lúc này đứng ra nói chuyện cho Hoài Nam Vương, mọi người cũng không suy nghĩ gì nữa.
Long Thái trầm ngâm một lát, cuối cùng hỏi:
- Hồ Bá Ôn, ngươi nói bản khai này là Hoài Nam Vương ép ngươi viết, còn nói người sai sử ngươi phá hoại sứ đoàn là Hoài Nam Vương thức, vậy ngươi có gì chứng minh không? Chỉ nói mà không có bằng chứng, trẫm làm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói.
Hồ Bá Ôn nằm rạp trên mặt đất nói:
- Lời tội thần nói, câu câu là thật, nhưng trong tay lại không có chứng cứ khác. Lúc ấy bức bách tội thần viết bản khai này chính là Hình Bộ Thượng Thư Tiền Nhiêu Thuận, hắn nói với tội thần, nếu như tội thần không thể viết lời khai này ký tên đồng ý, người nhà của thần nguy trong sớm tối.
Long THái liếc nhìn Tiền Nhiêu Thuận, giọng nói lạnh lùng:
- Tiền Nhiêu Thuận, có việc này không?
Hình Bộ Thượng Thư Tiền Nhiêu Thuận quỳ rạp xuống đất, cúi đầu nói:
- Hoàng thượng, Hồ Bá Ôn… Hồ Bá Ôn ngậm máu phun người, thần… !
Không chờ gã nói xong, Hoài Nam Vương cười lạnh nói:
- Hoàng thượng, Hồ Bá Ôn ở nơi này giống như chó dại, cắn người lung tung. Người này tội ác tày trời, hiện giờ lại đang lừa gạt Hoàng thượng, tội khi quân, liên lụy cửu tộc, tất không thể tha thứ nhẹ nhàng.
Hồ Bá Ôn nghiêm nghị nói:
- Tiền đại nhân, ngươi nắm giữ pháp luật Đại Sở ta, năm đó cũng coi như xử án theo lẽ công bằng, thậm chí được Tiên đế khen hay.
Chẳng lẽ hôm nay ngươi không nên nói ra chân tướng, muốn hãm hại trung lương sao? Trấn Quốc Công cẩn trọng vì Đại Sở ta, hiện giờ có người muốn vu hãm mưu hại lão nhân gia, Hồ Bá Ôn tá không quan tâm tính mạng lớn bé trong nhà, trần thuật chân tướng với Hoàng thượng, ngươi còn chấp mê bất ngộ sao?
Hoài Nam Vương nắm chặt tay, sắc mặt khó coi. Tiền Nhiêu Thuận nằm rạp xuống đất, ngẩng đầu nhìn Long Thái, bỗng nhiên kêu lên:
- Khởi bẩm vạn tuế, tội thần đáng chết vạn lần, cầu Hoàng thượng trách phạt!
Tề Ninh vẫn luôn thờ o lạnh nhạt.
Vụ án này thẩm vấn trước mắt bao người, nhưng lại phát triển ngoài dự liệu. Hồ Bá Ôn lật đổ lời khai của mình, đã khiến Tề Ninh cảm thấy có chuyện kỳ quặc. Lúc này Tiền Nhiêu Thuận bỗng nhiên thỉnh tội với Hoàng đế, Tề Ninh liền biết chuyện càng kỳ quái.
- Ngươi đã phạm tội gì?
Long Thái trầm giọng hỏi.
Tiền Nhiêu Thuận nhìn Hoài Nam Vương một cái, thấy Hoài Nam Vương cũng đang nhìn mình chằm chằm, trán y dập xuống mặt đất đá hoa cương:
- Khởi bẩm Thánh thượng, lời khai này của Hồ Bá Ôn quả thực… quả thực bị tra tấn bức cung ra. Hoài Nam Vương bí mật triệu kiến thần, để thần dù là uy bức lợi dụ thế nào, cũng phải khiến Hồ Bá Ôn ký tên trên lời khai này, như vậy sẽ có thể hãm hại lão Quốc Công. Thần không dám chống lại Vương gia phân phó, che giấu lương tâm lợi dụng an nguy của người nhà Hồ Bá Ôn ép hắn ký tên đồng ý trên lời khai này. Những lời trên lời khai này, đều viết dựa theo phân phó của Vương gia. Thần… thần làm việc thiên tư trái pháp luật, thẹn với Thánh thượng, khẩn cầu Thánh thượng trừng phạt!
Lúc này sắc mặt Hoài Nam Vương đã trắng bệch, không kìm được lui lại hai bước, bỗng nhiên xông về phía trước vài bước, chỉ Tiền Nhiêu Thuận, nghiêm nghị quát:
- Tiền Nhiêu Thuận, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?
Tiền Nhiêu Thuận ngẩng đầu, nhìn Hoài Nam Vương, vẻ mặt sợ hãi nói:
- Vương gia, thần… thần thật sự không dám khi quân vọng thượng, càng không muốn hãm hại trung lương. Đầu thần có thể mất, nhưng… nhưng không thể đánh mất lương tâm.
Lúc này quần thần xôn xao.
Nếu như Hồ Bá Ôn nói chuyện, mọi người còn cảm thấy không đủ tin tưởng, như vậy lời Tiền Nhiêu Thuận vừa nói, mọi người đều cảm thấy tất cả chắc chắn là kế hoạch của Hoài Nam Vương.
Mọi người đều biết, Tiền Nhiêu Thuận luôn đi lại thân mật với Hoài Nam Vương. Hoài Nam Vương tranh đấu trong triều với Tư Mã Gia, Tiền Nhiêu Thuận vẫn luôn là tướng tài chủ lực bên người Hoài Nam Vương, rất được Hoài Nam Vương tín nhiệm. Làm tướng tài tâm phúc của Hoài Nam Vương, Tiền Nhiêu Thuận phản bội trước mặt mọi người, khiến mọi người đều cực kỳ kinh ngạc.
- Hóa ra tất cả đều là một tay Hoài Nam Vương bày ra.
Tư Mã Thường Thận cười lạnh nói:
- Vương gia dùng thủ đoạn như vậy hãm hại Tư Mã gia ta, không cảm thấy quá mức hèn hạ sao?
Hoài Nam Vương lại không để ý tới Tư Mã Thường Thuận, nhìn chằm chằm Tư Mã Lam bình tĩnh tự nhiên, không giận mà cười, tiếng cười truyền xa. Quần thần nghĩ thầm Hoài Nam Vương này nhận tội mưu hại Tư Mã Lam thì thôi đi, trước mắt Hoàng đế còn càn rỡ cười to, thực sự không có chút cấp bậc lễ nghĩa, có hiềm nghi ngỗ nghịch.
Long Thái lườm Hoài Nam Vương một cái, rốt cuộc hỏi:
- Hoài Nam Vương thúc vì sao bật cười?
- Hoàng thượng, triều đình này có cự gian, xem ra lần này thanh quân trắc ta là đúng rồi.
Hoài Nam Vương chắp hai tay sau lưng:
- Tư Mã Lam ra vẻ đạo mạo, lại âm hiểm xảo trá, vụng trộm thu mua Tiền Nhiêu Thuận, như vậy vượt qua dự liệu của ta.
Y tới gần Tư Mã Lam, cười lạnh nói:
- Trấn Quốc Công, thủ đoạn hay!
Tư Mã Lam lườm Hoài Nam Vương một cái, giọng điệu vẫn bình tĩnh:
- Công đạo tự trong lòng người, hôm nay Vương gia muốn hãm hại lão thần bất trung, bởi vậy thậm chí muốn quấy nhiễu cử hành đại điển tế tự, nếu đổi lại bất cứ kẻ nào, đây giống như phạm thượng làm loạn. Tiền đại nhân và Hồ Bá Ôn chưa mất lương tâm, vạch trần chân tướng sự thật với Hoàng thượng, nếu hiện giờ Vương gia lập tức thỉnh tội với Hoàng thượng, chúng ta sẽ cầu tình cho Vương gia.
- Vương tử phạm pháp, tội như thứ dân.
Tư Mã Thường Thận cười lạnh nói:
- Quấy nhiễu đại điển tế tự, mưu hại trung lương, trước đây còn có ý đồ phá hoại sứ đoàn cầu thân.
Mấy tội lớn này, mỗi tội đều nghe rợn cả người, bây giờ đại thần cả triều ở đây làm chứng, nếu không giải quyết, chuẩn mực của triều đình ở đâu?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo