Cuối thu củi khô dễ bắt lửa nhất, chỉ trong chốc lát một ngọn lửa lớn đã cháy hừng hực ở cửa động. Có thôn dân thi thoảng ném thêm củi khô, cũng có người cầm áo quạt khói vào sơn động, chỉ chốc lát khói đặc cuồn cuộn ùa vào trong động.

Một lúc lâu sau, không nghe thấy có động tĩnh gì bên trong, có người nhịn không được mà hỏi:

- Không phải súc sinh kia bị hun chết ở trong đó rồi chứ?

- Nếu hun chết được thì tốt quá, khỏi mất công.

Có người bên cạnh hùa theo.

Đúng lúc này mọi người nghe thấy tiếng kêu lớn, một bóng đen từ trong sơn động xông ra, tốc độ cực nhanh, như một con báo săn. Các thôn dân vội kinh hô, Hàn Nghị quát lớn:

- Đừng sợ. Đừng để nó chạy.

Bóng đen kia nhảy qua lửa xông ra ngoài. Một thôn dân thấy nó đang xộc về phía mình, không kịp phản ứng, bị đụng phải, kêu “Ối” một tiếng, bị đụng ngã. Cũng may thôn dân bên cạnh đã chuẩn bị trước, vung côn gỗ trong tay đánh xuống bóng đen.

Côn gỗ đánh vào đầu vai bóng đen, nó không kêu, vòng trái vòng phải, hiển nhiên là muốn thoát khỏi vòng vây. Nhưng mọi người bao bọc vây quanh, côn gỗ nhao nhao đập vào nó. Dương Ninh ở phía sau thấy rõ toàn thân nó phủ lông đen, nhưng lông không sáng bóng, mà hơi thưa thớt, và quả nhiên đúng như lão hán nọ nói, con thú này đứng bằng hai chân.

Mười mấy cây gậy đánh liên tiếp, bóng đen kia thấy không có đường ra ngồi sụp xuống, mặc kệ mọi người đánh côn đánh gậy, không tránh né, không chống cự.

Thấy một thôn dân giơ cuốc muốn đập vào nó, Dương Ninh quát lên:

- Dừng tay!

Hắn hét lên một tiếng, đám đông hơi kinh ngạc nhìn sang. Dương Ninh lách vào nói:

- Đừng đánh nó. Nó không phải dã thú, các ngươi không nhìn ra sao?

Bóng đen này chạy ra toàn thân phủ lông đen, tốc độ cực nhanh, tránh trái tránh phải, các thôn dân đều căng thẳng chỉ sợ nó chạy thoát, quyết tâm muốn đánh chết, nào có để ý nó là cái gì, dù sao thì đánh chết rồi cũng có thể xem cho chán. Lúc này nghe Dương Ninh nói vậy, Hàn Nghị cẩn thận nhìn lại vài lần, cầm một cây côn gỗ từ thôn dân bên cạnh chọc chọc thăm dò.

- Đó là người!

Dương Ninh thở dài:

- Các ngươi giết nó là phải vào đại lao đấy!

Mọi người lắp bắp kinh hãi, chỉ thấy bóng đen kia run lên, người mắt tinh nhìn ra hô lên:

- Đây không phải lông, là… là xiêm y.

Lúc này Hàn Nghị cũng đã nhìn ra, lớp lông đen bên ngoài là một tấm áo khoác mà nhà giàu mới có.

Áo khoác cũng chia bốn phần, mùa hè khoác áo mỏng mát lạnh, mùa đông khoác áo ấm dày, người có nhiều tiền thậm chí còn dùng da thú làm áo khoác. Áo khoác da gấu báo là thứ sang nhất, quý nhất, áo khoác mà bóng đen đang dùng có lẽ là làm từ da thú.

Mấy người giơ giơ đuốc lại gần mới nhìn rõ. Đây là một người mặc áo khoác đen từ trên xuống dưới, toàn thân run lên, đang cúi đầu, mái tóc dài đen rối tung hòa vào áo khoác rất khó phân biệt.

Dương Ninh còn muốn xem trên núi này có thú gì hiếm có lại phát hiện ra một người mặc áo khoác, hơi thất vọng, nhưng trong lòng lại nghi hoặc. Cái áo khoác này có giá trị không nhỏ, tuyệt đối không phải loại áo ở vùng thâm sơn cùng cốc này có thể có được, cho dù có lên thị trấn cũng chưa chắc đã có được cái áo danh quý bậc này.

Nhưng người này lại khoác một cái áo quý giá tuyệt đối không thể có ở đây, theo lý mà nói, thân phận y sẽ không tầm thường. Cho dù không phải quan lớn hiển quý cũng là người áo cơm không lo, nhưng người này lại trốn trong núi như dã thú, thậm chí còn ăn trộm đồ ăn, cực kỳ lạ.

Hắn tiến lại gần, hơi cúi người, cố gắng nói thật ôn hòa:

- Ngươi không cần sợ, có ta ở đây không ai có thể làm ngươi bị thương!

Toàn thân người nọ lạnh run, nghe tiếng Dương Ninh mới chầm chậm ngẩng đầu lên. Dưới ánh lửa, có người nhìn thấy mặt y thì la hoảng lên.

- Không chỉ mấy thôn dân, Dương Ninh thấy mặt người kia cũng lắp bắp kinh hãi.

Người này tóc tai rối bời, râu ria lờm xờm, mặt đầy dơ bẩn, nhưng những nơi nhìn được da mặt đều nhăn nhúm xấu xí đã từng như bị lửa thiêu. Chỗ thịt ấy nhăn nhúm lại khiến cho khuôn mặt kia rất khủng bố.

Chỉ có đôi mắt y vẫn còn sáng ngời, hai tròng mắt đầy hoảng sợ, thấy Dương Ninh nhìn mình, người này như nhìn thấy kẻ địch, cổ họng gầm lên.

- Ta biết ngươi rất sợ hãi, nhưng ở đây sẽ không có ai làm ngươi bị thương.

Tuy người này xấu xí, nhưng rất đáng thương, hắn dịu dàng an ủi:

- Có phải ngươi đói rồi không? Nhà ngươi ở đâu?

Hắn vừa nói vừa bước lên hai bước, nhìn như tùy ý nhưng toàn bộ tinh thần đều căng lên đề phòng. Người bình thường không thể có được thân pháp nhanh như người này. Dương Ninh thấy trong ánh mắt y có địch ý nên thực sự khá lo y sẽ đột nhiên nhào lên.

- Đói….Đói….

Bỗng nhiên người kia ú ớ nói mấy câu khó nghe:

- Ăn… Đói... Ăn…,

Nghe tiếng người này khá là sít răng, lại chỉ biết lặp đi lặp lại hai câu này, hắn lại càng cảm thấy lạ, bèn hỏi:

- Ngươi không cần gấp, cứ trả lời câu hỏi của ta trước đã. Chúng ta sẽ chuẩn bị cho ngươi ăn. Ngươi nói cho ta biết, ngươi là ai? Vì sao lại ở đây?

Thấy hắn dịu dàng không ý địch ý, ánh mắt hung dữ của người này dịu hơn khá nhiều, nhưng vẫn rất hoảng sợ. Thấy hắn tới gần, y không kìm được xích sang, miệng vẫn kêu:

- Đói… Ăn…. Đói….

Hàn Nghị ghé sát vào bên cạnh Dương Ninh, thấp giọng nói:

- Tiểu huynh đệ, người này hình như đầu óc không nhanh nhẹn lắm, hình như….hình như y không hiểu ngươi nói gì.

- Ngươi xem y chừng bao tuổi?

Thật ra Dương Ninh cũng nhận ra có vẻ đầu óc người này không bình thường, ít nhất cũng không giao tiếp được như người bình thường. Toàn thân y bọc trong lớp áo khoác chỉ hở ra khuôn mặt và râu, nhìn qua chẳng khác gì một gã ăn mày lưu lạc tứ phương.

Hàn Nghị dò xét một hồi, lắc đầu nói:

- Ta cũng không nhìn ra, nhưng chắc là chừng ba bốn chục tuổi.

- Xem ra là người gặp nạn lưu lạc bên ngoài. Y vào trong thôn ăn trộm gà, hẳn là cực kỳ đói rồi.

Hàn Nghị thấp giọng:

- Áo gã mặc là làm từ da thú, nhìn qua có vẻ như là…. hình như là da gấu. Có phải là trộm từ đâu không?

- Áo khoác da gấu này là hàng vô giá, không phải chỉ là đắt, có bạc trong tay cũng không chắc đã mua được.

Dương Ninh nhìn người kia:

- Chớ nói là nhà bình thường, ngay cả nhà giàu hào phú cũng không chắc đã có được áo khoác lớn như thế mà mặc. Nhà ai có đồ như vậy đương nhiên sẽ quý như bảo bối, làm sao để cho người ta trộm đi được?

Hàn Nghị khẽ gật đầu, cảm thấy hắn nói cũng có lý, bèn hỏi khẽ:

- Ý của tiểu huynh đệ là cái áo khoác này của gia hỏa này sao? Nhưng theo như ngươi nói thì áo này cực kỳ đắt đỏ, không phải thứ người bình thường có thể dùng. Vì sao….vì sao y lại có cái áo như vậy? Rốt cuộc y là ai?

Dương Ninh khẽ thở dài:

- Ta cũng muốn biết. Nhưng khó mà biết ngay lập tức được.

Nghĩ một lát hắn lại nói:

- Như vậy đi, trước hết chúng ta đưa y xuống núi, cho dù thế nào đi nữa cũng không thể để y ở trên núi mãi thế này được. Sau này các ngươi đi báo quan, để cho quan phủ điều tra thêm lai lịch của người này. Nếu tìm được người nhà của y thì cũng có thể bồi thường tổn thất của người trong thôn.

Trong lòng hắn nghi ngờ liệu có phải đây là người nhà của đại hộ nhân gia nào đó đi lạc không. Vì đầu óc kém minh mẫn nên bị lạc ở ngoài. Nếu đúng là vậy thì hẳn người nhà y đã báo quan, đến lúc đó, quan phủ biết người này xuất hiện, chúng sẽ dễ đưa về nhà hơn.

Hàn Nghị và thôn dân chỉ cho là dã thú trên núi tha trộm gà, giờ mới biết là người, đương nhiên cũng không thật sự làm khó y, cũng chỉ biết làm theo cách Dương Ninh hướng dẫn.

- Bây giờ chúng ta đi ăn nhé.

Dương Ninh mỉm cười hỏi người kia:

- Ngươi có muốn đi ăn cùng không? Đói bụng rồi, muốn ăn gì, chúng ta có cái đó ăn.

Người nọ chỉ nhìn hắn, không nói gì.

Dương Ninh cười nhẹ một tiếng, quay người đi vài bước, thì người kia đứng dậy sau lưng hắn, nhắc lại:

- Ăn….Ăn….Đói!

Hàn Nghị còn đang nghĩ làm sao đưa người này về thôn, không ngờ Dương Ninh nói hai câu đã kéo được y đi theo. Dương Ninh đi xuống núi, gã đàn ông xấu xí kia tựa như sợ hắn chạy mất, bèn đi theo sau, miệng vẫn lắp bắp kêu đói đòi ăn. Các thôn dân nhìn nhau, cảm thấy chuyện tối nay thật kỳ lạ, cũng không trì hoãn nữa, dập tắt đống lửa tránh đốt vào cây cối rồi xuống núi.

Thi thoảng Dương Ninh quay đầu lại nhìn, thấy y kéo áo khoác dưới đất, khi đi hai chân lộ ra, y không đi giày mà đi chân trần, bẩn thỉu, cũng hiểu hẳn người này đã phải chịu biết bao đau khổ.

Dương Ninh đi tuốt đằng trước, y đi theo sau, vẫn luôn giữ khoảng cách mấy bước chân. Hàn Nghị dẫn một đám thôn dân đi theo sau.

Vào trong thôn, Cố Thanh Hạm đã cùng già trẻ trong thôn chờ sẵn, thấy Dương Ninh bèn tiến lên đón, khẽ mắng:

- Đứa nhỏ này, ra khỏi cửa là không có quy củ gì hết, không coi lời của ta ra gì hết đúng không? Ai cho con chạy loạn?

Mặc dù là quở trách nhưng đầy quan tâm ân cần.

Dương Ninh còn chưa kịp nói chuyện, thấy Cố Thanh Hạm hơi ngẩn ra, nhìn nam nhân xấu xí sau lưng hắn. Y xấu xí, ăn mặc lại kỳ quái, nàng nhíu mày khẽ hỏi:

- Kia….kia là ai?

- Có quái vật, mọi người chạy mau đi…!

Một gã thôn phụ cũng đằng sau nhìn thấy y, vô cùng sợ hãi, hô lớn lên, già trẻ đoàn người đều giật mình. Dương Ninh sợ thôn dân hỗn loạn bèn nói to:

- Đừng sợ, đó không phải quái vật, đó là người. Y gặp nạn, mọi người không nên hốt hoảng.

 

1.00902 sec| 2430.859 kb