Dương Ninh giật mình. Cố Thanh Hạm cau mày chất vấn:
- Ông nói gì? Vì sao bọn ta lại không thể gặp Đại Tổng quản được?
Lúc trước nàng cũng đã từng ở khu nhà cũ này mấy ngày, trí nhớ nàng vốn rất tốt nên vẫn còn có chút ấn tượng về lão đầu mở cửa, chỉ không biết tên là gì thôi.
Lão đầu nói:
- Đại Tổng quản Tề Hoằng mà hai người nói đã không còn ở nhà cũ nữa đương nhiên là không thể gặp được ông ấy rồi.
Cố Thanh Hạm kinh ngạc, chuyện này không thể đùa được, nàng kinh ngạc hỏi lại:
- Tề Hoằng không ở đây nữa? Sao có thể thế được, không phải ông ấy vẫn luôn quản lý nhà cũ sao?
Còn chưa vào cửa mà đã thấy khu nhà cũ này có gì đó cổ quái rồi.
- Đừng nói nhảm nữa, hãy mau mở cửa cho bọn ta vào.
Dương Ninh đưa tay ra muốn mở cửa nhưng lại bị lão đầu kia cản lại, nói:
- Ta khuyên các người tốt nhất là hãy rời khỏi đây ngay đi, dám giả mạo Thế tử, nếu như để người trong nhà biết lúc đó các người muốn đi cũng không đi được đâu.
Dương Ninh giật mình, thầm nghĩ sao lão đầu này lại biết mình giả mạo Thế tử?
Cố Thanh Hạm có chút tức giận, giọng nói lạnh lùng:
- Tề Hoằng không có ở nhà cũ, vậy ông ta đang ở đâu? Hiện giờ nhà cũ là do ai đứng ra quản lý?
Nàng như nghĩ đến cái gì đó, tháo chiếc mũ trên đầu xuống, mái tóc như suối nước rơi xuống, nàng nhìn thẳng vào lão đầu kia hỏi:
- Ông có nhận ra ta không?
Lão đầu kia nhìn nàng xem xét một hồi, sau đó vẻ mặt đầy kinh ngạc, thất thanh nói:
- Là… Là Tam phu nhân!
Cố Thanh Hạm thầm nghĩ lão đầu này trí nhớ không tệ. Lúc này lão lập tức mở cửa, sau đó quỳ xuống đất nói:
- Lão nô thất lễ, mong Tam phu nhân tha tội!
Dương Ninh còn đang cảm thấy kì quái chẳng lẽ đã bị lão đầu này phát hiệnhắn là Thế tử giả mạo, nhưng khi nhìn thấy lão ta nhận ra Cố Thanh Hạm thì mới biết thì ra là hắn đã hiểu lầm. Thầm nghĩ ngay cả Cố Thanh Hạm cùng Thái phu nhân còn không nhận ra huống chi lão đầu này có khi còn chưa nhìn thấy mặt Cẩm Y Thế tử bao giờ, làm sao có thể nhìn ra được.
- Đứng lên đi.
Cố Thanh Hạm đi qua lão đầu bước vào trong sân. Dương Ninh cũng theo nàng đi vào, vừa bước vào cửa dù là đang giữa ban ngày ban mặt nhưng lại có thể cảm nhận được xung quanh có chút lạnh lẽo. Cũng không biết có phải là do khu nhà này quá lớn mà người ở lại không có mấy nên mới có cảm giác lành lạnh như vậy không nữa?
Lão đầu kia đứng dậy đóng cửa, sau đó đi lên phía trước. Lúc này Dương Ninh mới phát hiện ra lúc lão ta bước đi khập khiễng, thì ra là một người bị thọt.
Đi thẳng vào bên trong, sân nhà sâu hun hút, trong sân có hòn non bộ, có cỏ cây xanh tốt. Đi mãi cho tới khi đến đại sảnh nhà cũ nhưng cũng chẳng thấy một ai. Khuôn mặt Cố Thanh Hạm khá căng thẳng. Vào đến đại sảnh nàng quay người hỏi lão đầu vẫn đi theo sau bọn họ:
- Mọi người đi đâu hết rồi? Sao ở đây là quạnh quẽ như vậy?
Lão đầu vội đáp:
- Trừng gia đã đi vào thành, nói tối sẽ quay lại, trong phủ còn mười mấy người nữa, để lão nô đi gọi bọn họ tới đây.
- Đợi chút.
Cố Thanh Hạm cau mày hỏi:
- Trừng gia mà ông nói là ai? Tại sao ta lại chưa từng nghe nói đến người này?
Sau nàng lại hỏi tiếp:
- Đúng rồi, nhìn ông rất quen nhưng ta lại không nhớ ông tên gì?
Lão đầu trả lời:
- Lão nô là Vi Đồng, lúc Tam phu nhân mới về đây, lão nô đã ở nhà cũ này rồi, trí nhớ của Tam phu nhân thật tốt, vậy mà vẫn nhớ được lão nô.
- Trí nhớ của ông cũng không tệ, vẫn có thể nhận ra ta.
Cố Thanh Hạm ngồi xuống một chiếc ghế. Dương Ninh cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh nàng, ảnh mắt hắn nhìn khắp xung quanh.
- Tam phu nhân không biết Trừng gia?
Vi Đồng có chút kinh ngạc.
- Trừng gia là con trai của Đại Tổng quản, hai năm nay mọi chuyện trong nhà này đều là do Trừng gia quản lý, lão nô còn tưởng Tam phu nhân đã biết chuyện này từ trước rồi.
- Con trai của Đại Tổng quản?
Cố Thanh Hạm cảm thấy kỳ quái.
- Ông nói mấy năm nay đều là do anh ta quản lý nhà cũ, vậy Đại Tổng quản đâu? Lúc nãy ông nói bọn ta không thể gặp được Đại Tổng quản là có ý gì?
Vi Đồng giải thích:
- Ba năm trước, Đại Tổng quản bị trúng gió, toàn thân tê liệt không thể dậy nổi, chỉ có thể nằm trên giường chờ người hầu hạ. Đúng lúc đó Trừng gia…Tề Trừng cũng mới đến đây không lâu, mọi chuyện trong nhà cũ đều do Tề Trừng tạm thời quản lý thay cho Đại Tổng quản.
Cố Thanh Hạm kinh ngạc hỏi:
- Ba năm trước? Ý của ông là ba năm nay, nhà cũ cùng điền sản đều do cái người tên Tề Trừng đó quản lý?
Vi Đồng hiển nhiên là không hề nghĩ tới Cố Thanh Hạm sẽ có phản ứng như vậy. Lão ta cảm thấy kỳ quái hỏi lại nàng:
- Chẳng lẽ Tam phu nhân hoàn toàn không biết gì sao? Năm nào Trừng gia cũng vào kinh, Tam phu nhân chưa từng gặp hắn bao giờ sao?
Dương Ninh cũng không ngờ bên nhà cũ lại xảy ra biến cố này, cau mày hỏi:
- Tam nương chưa nghe nói tới tên Tề Trừng này sao? Đại Tổng quản có con trai? Người tên Tề Trừng này trước đây làm gì?
Cố Thanh Hạm lắc đầu nói:
- Tề Hoằng vốn có họ hàng với Tề gia, nhưng ta cũng không biết nhiều về ông ấy, chỉ nhớ quê quán của ông ấy ở Giang Hạ, về sau đã tìm tới lão Hầu gia để nương tựa. Từ đó vẫn luôn làm việc ở nhà cũ, ta cũng không biết là ông ấy lại có cả gia quyến.
Vi Đồng nói:
- Lão nô cũng rất ít khi nghe thấy Đại Tổng quản nhắc đến người nhà, chỉ là nghe nói Đại Tổng quản đã mua được một ít sản nghiệp ở quê nhà Giang Hạ, hình như là có mấy người con gái, còn … còn Tề Trừng này trước đây vẫn luôn làm ăn buôn bán ở Giang Hạ. Lúc hắn đột nhiên tới nhà cũ gặp Đại Tổng quản, lúc đó ông ấy cũng rất ngạc nhiên, chỉ là chuyện của Đại Tổng quản, chúng tôi cũng không tiện hỏi nhiều.
Lão lại hạ giọng nói tiếp:
- Nhưng mà quan hệ giữa hai cha con họ hình như cũng không được tốt lắm, có người còn nghe thấy bọn họ cãi nhau mấy lần, sau đó có một lần Đại Tổng quản đột nhiên bị trúng gió, không thể dậy được nữa.
- Xem ra lai lịch của tên Tề Trừng này cũng khá thú vị.
Dương Ninh khẽ cười nói tiếp:
- Trước đấy sức khỏe của Đại Tổng quản vẫn luôn rất tốt, sau đó Tề Trừng này đến tìm thì ông ấy lại đột nhiên bị trúng gió. Tam nương có cảm thấy trong chuyện này có phải có gì đó không bình thường không?
Sau đó hắn lại nhìn về phía Vi Đồng hỏi:
- Đại Tổng quản bị trúng gió không thể tiếp tục quản lý nhà cũ, có phải là đã cho người lên kinh bẩm báo rồi đúng không?
Vi Đồng đáp:
- Hôm đó, Tề Trừng đã phái người lên kinh rồi, Đại Tổng quản không thể dậy nổi, nhà cũ không có ai quản lý, nên Tề Trừng tạm thời thay Đại Tổng quản quản lý nơi này.
- Hầu phủ không hề biết gì về chuyện này.
Ánh mắt Cố Thanh Hạm đầy vẻ ngạc nhiên.
- Chuyện Tề Trừng thay thế Đại Tổng quản, những người khác trong nhà không ai có ý kiến gì sao? Hắn ta lấy tư cách gì để quản lý nhà cũ?
Vi Đồng lại càng kinh ngạc hơn, lão trả lời:
- Chuyện này…… Đây chính là ý của Hầu phủ mà. Tiểu Thôi được phái lên Kinh thành còn mang cả thư về đây nữa, trong thư có nói, về sau khu nhà cũ sẽ do Tề Trừng thay Đại Tổng quản xử lý mọi việc, tất cả mọi người trong nhà đều phải nghe theo phân phó của Tề Trừng.
- Tam nương, xem ra những chuyện mà chúng ta không biết còn nhiều hơn so với tưởng tượng của chúng ta.
Dương Ninh thở dài nói:
- Nhà cũ thay đổi Đại Tổng quản, vậy mà ngay cả người cũng không biết gì.
Cố Thanh Hạm bình tĩnh, trầm ngâm một lát rồi mới hỏi tiếp:
- Ông nói tối nay Tề Trừng sẽ quay về đúng không?
- Hắn rời khỏi nhà hôm qua, nói tới Kinh Châu để thăm lão Tổng quản.
Vi Đồng trả lời.
- Sau khi lão Tổng quản bị trúng gió, Tề Trừng liền đưa ông ấy đến thành Kinh Châu để điều dưỡng, cũng lâu lắm rồi lão nô chưa gặp lão Tổng quản, cũng không biết tình hình ông ấy hiện nay thế nào. Trước khi đi hắn chỉ nói chậm nhất là tối nay sẽ trở về.
Cố Thanh Hạm cười lạnh nói:
- Vậy rất tốt, ta thật muốn xem thử xem, tên Tề Trừng này rốt cuộc là thấn thánh phương nào!
Sau đó nàng lại hỏi:
- Ông có biết chuyện về thuế bạc không? Thuế bạc của Giang Lăng, đã muộn hơn một tháng rồi, tại sao vẫn chưa nộp?
Vi Đồng mờ mịt đáp:
- Lão nô chỉ trông coi cửa lớn, nên…cũng không rõ chuyện này lắm.
Sau đó lão lại nói thêm:
- Đúng rồi, Triệu tiên sinh là người quản lý phòng thu chi của nhà cũ, các khoản thu chi đều do ông ấy nắm giữ, chuyện về thuế bạc chắc ông ấy sẽ rõ.
Lão đang muốn đi gọi cái người tên Triệu tiên sinh gì đó thì lại bị Cố Thanh Hạm gọi lại:
- Khoan đã, Vi Đồng, có phải nhà cũ còn có một Quản sự họ La đúng không?
- La Quản sự?
Vi Đồng lắc đầu nói:
- Trong phủ tổng cộng chỉ có mười sáu người, ngoại trừ phòng thu chi, phòng bếp, nhà kho và chuồng ngựa đều sắp xếp người làm, thì cũng chỉ còn có mấy thanh niên làm thuê do Tề Trừng mướn về. Lần này tất cả đều đi theo Tề Trừng vào thành rồi. Theo lão nô nhớ thì trong tất cả bọn họ không ai họ La cả. Hơn nữa ngoại trừ Tổng quản ra thì trong nhà cũng chỉ có Triệu tiên sinh ở phòng thu chi là người đọc sách, chứ chẳng có quản gia nào hết. Tất cả có mười mấy người làm, chỉ cần một Tổng quản là đủ rồi, ở đây không thể so với Hầu phủ ở Kinh thành, làm sao có thể có quản gia gì đó chứ.
Dù cho Cố Thanh Hạm có thông minh đến mấy thì lúc này cũng thấy hoàn toàn mờ mịt, còn Dương Ninh có cảm giác khu nhà cũ này chỗ nào cũng đều hết sức kì lạ.
- Ông hãy đi mời Triệu tiên sinh tới đây.
Cố Thanh Hạm giơ tay ý bảo Vi Đồng đi gọi người. Vi Đồng nghe lời cúi người lui ra.
Cố Thanh Hạm chống khủy tay lên tay vịn, bàn tay ngọc ngà chống má, vẻ mặt nặng nề, như đang suy nghĩ gì đó. Dương Ninh biết lúc này trong đầu Cố Thanh Hạm là một đống dấu hỏi, hắn ghé sát vào người này, nhỏ giọng hỏi:
- Tam nương, thuế má mấy năm nay có phải là chưa bao giờ thiếu hụt đúng không?
- Ngoại trừ lần này ra, những lần trước mặc dù thuế có đóng trễ một chút nhưng không bao giờ thiếu hụt cả.
Cố Thanh Hạm ngẩng đầu lên, cau mày nói:
- Vi Đồng nói sau khi Đại tổng quán trúng gió đã sai người lên Kinh thành báo tin, nhưng ta lại hoàn toàn không biết gì cả. Nếu như không phải lần này thuế má chậm chập không nộp, chúng ta không trở về nhà cũ thì tất cả những chuyện xảy ra ở đây, ta hoàn toàn không biết gì hết.
Nàng chán nản nói tiếp:
- Thái phu nhân giao hết việc trong nhà cho ta quản lý, nhưng ta lại… Haizz, ta thật vô dụng.
- Trời cao Hoàng đế ở xa, hơn thế nữa chuyện thuế bạc trước đây chưa bao giờ bị chậm trễ, Tam nương làm sao có thể nghĩ tới bên nhà cũ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế này chứ.
Dương Ninh nói khẽ:
- Có một việc có thể khẳng định nếu như phía nhà cũ đã cho người tới Hầu phủ báo tin thật mà Tam nương lại hoàn toàn không biết gì cả, vậy chỉ có một khả năng đó chính là do có người cố ý giấu giếm tin tức không cho Tam nương biết.
- Nếu như vậy thì chỉ có thể là Khâu Tổng quản.
Cố Thanh Hạm khẳng định.
- Nhà cũ có người vào kinh, Hầu phủ chắc chắn không thể chặn ở ngoài cửa được, đừng nói là nhà cũ, chỉ cần là người ở Giang Lăng tới, Hầu phủ cũng sẽ tiếp đãi. Tuy nhiên việc tiếp đãi khách ở bên ngoài tới đều là Khâu Tổng quản ra mặt, nếu như bên này có phái người tới thì Khâu Tổng quản chắc chắn sẽ biết, nhưng tại sao ông ta lại phải giấu giếm chuyện Đại Tổng quản bị trúng gió? Chẳng lẽ ông ta không biết giấy không thể gói được lửa hay sao? Loại chuyện như thế này sớm muộn ta cũng sẽ biết, đến lúc đó ông ta làm sao ăn nói với ta đây?
Cố Thanh Hạm càng nghĩ càng cảm thấy lạ, mặt mày rầu rĩ.
Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài vào, một người đang vội vàng bước vào cửa. Dương Ninh còn chưa kịp nhìn rõ tướng mạo của người nọ thì ông ta đã quỳ rạp xuống đất, cung kính nói:
- Tiểu nhân Triệu Uyên, bái kiến Thế tử và Tam phu nhân!
Dương Ninh nhìn thấy người này mặc một bộ trường sam, đầu đội mũ vải xanh, vừa nhìn liền biết là cách ăn mặc của người đọc sách.
- Ngươi là Triệu tiên sinh? Đứng lên trước rồi nói.
Cố Thanh Hạm quanh năm xử lý chuyện trong nhà, hơn nữa lại có xuất thân từ quý tộc, khí chất xuất chúng, nên lúc này vô cùng trầm ổn và bình tĩnh.
Triệu Uyên đứng dậy. Ông ta có thân hình gầy gò, ria hình chữ bát, dưới cằm là bộ râu rậm rạp, nhìn khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua có vẻ khá là nho nhã, bên trong nho nhã lại có chút khôn khéo, lúc này vẻ mặt ông ta tươi cười nhưng vẫn cúi đầu cung kính, trả lời:
- Thật sự không biết Thế tử cùng Tam phu nhân lại đột nhiên trở về, chưa kịp chuẩn bị gì cả, kính xin Thế tử và Tam phu nhân thứ tội.
- Triệu trướng phòng (phòng thu chi), ta hỏi ngươi, thuế bạc Giang Lăng vì sao lại lâu như vậy mà vẫn không đưa đến Kinh thành?
Cố Thanh Hạm lạnh mặt hỏi:
- Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
- Thuế bạc?
Vẻ mặt Triệu Uyên đầy kinh ngạc.
- Tam phu nhân, người nói thuế bạc thời điểm nào?
- Đương nhiên là thuế mùa thu năm nay rồi.
Cố Thanh Hạm cau mày, hỏi:
- Chẳng lẽ ta tìm các ngươi để hỏi thuế bạc năm sau hay sao?
Phía bên nhà cũ hằng năm sẽ có hai lần nộp thuế lên Kinh thành, giao mùa xuân hạ một lần và giao mùa thu đông một lần.
Triệu Uyên lập tức đáp lời:
- Tam phu nhân nói đùa sao. Thuế mùa thu đã đưa đi vào cuối tháng chín rồi, bởi vì thuế mùa thu năm ngoái bị chậm mất mấy ngày nên năm nay mới đưa đi sớm hơn để tránh phía bên Hầu phủ lo lắng. Theo lý thuyết thì đầu tháng mười đã đến Hầu phủ rồi, tuyệt đối không thể có chuyện chậm trễ được.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo