Ban đầu, Cố Thanh Hạm nghĩ thầm đây chỉ là những lời nói trẻ con, nhưng nghĩ đi nghĩ lại Dương Ninh không hiểu Giang Lăng nên có những nghi ngờ như vậy cũng không hẳn là không có lý.
Sức ảnh hưởng của Tề gia Cẩm Y Hầu ở Giang Lăng, chỉ có những người sống ở đó mới có thể cảm nhận được. Tề gia ở Giang Lăng đã thâm căn cố đế, hơn nữa lại thừa kế Hầu tước Đại Sở, sức ảnh hưởng ở đây lại càng không có gì sánh được. Nói đến Giang Lăng, cái mà mọi người nghĩ đến đầu tiên chính là Cẩm Y Hầu.
Mặc dù nói trong triều Cẩm Y Hầu không kéo bè kết phái, nhưng ai cũng biết, Giang Lăng chính là “hang ổ” của Tề gia. Làm quan ở đất Giang Lăng này, nếu không nhận được sự ủng hộ của Tề gia thì không thể nào trụ nổi.
Mặc dù lão trạch (nhà cũ tổ tiên để lại) của Tề Gia không ở trong thành Kinh Châu, nhưng địa vị Đại tổng quản nhà cũ ở Giang Lăng tuyệt đối không thua bất kỳ ai, kể cả Thái thú Giang Lăng, nhìn thì cao hơn Cẩm Y Hầu nhưng cũng không dám không nể mặt Đại tổng quản. Với tư cách là người đại diện cho Cẩm Y Hầu ở Giang Lăng, Cố Thanh Hạm thật khó tưởng tượng vẫn còn có người dám ức hiếp Đại tổng quản.
-Ninh nhi, có phải là con đa tâm rồi không?
Cố Thanh Hạm hơi trầm ngâm một lúc rồimới nói:
-Gặp được Đại tổng quản, có thể sẽ giải quyết được nhiều việc
-Tam nương, không phải là do ta đa nghi.
Dương Ninh khẽ thở dài:
-Thời gian gần đây, sự việc phát sinh ở Cẩm Y Hầu rất kỳ quái. Với những tình thế như vậy, chúng ta không thể không suy nghĩ nhiều.
Cố Thanh Hạm thấy Dương Nhi tỏ ra nghiêm túc, lão luyện thì cười nói:
-Ý con là nói Tam nương dễ bị người khác bắt nạt?
-Tam nương thông minh vô cùng, ai có thể lừa được người?
Dương Ninh cũng cười:
-Ta chỉ cảm thấy có một số việc thay đổi, khiến con người cũng sẽ thay đổi.
Dương Ninh nói:
-Tam nương, bao nhiêu năm nay, người ở Kinh thành, phụ thân thì lại đi chinh chiến khắp nơi. Giang Lăng bên này đều giao cho Đại tổng quản, chỉ sợ mọi người cũng không hiểu nhiều về về Giang Lăng
Cố Thanh Hạm khẽ gật đầu:
-Điều này cũng đúng, đã nhiều năm ta chưa quay lại đây.
Ánh mắt nàng có chút thay đổi, dường như đang suy nghĩ gì đó…
-Ta cảm thấy nếu bây giờ nên đến thẳng khu nhà cũ thì mặc thường phục vi hành sẽ tốt hơn.
Dương Ninh nói:
-Đi nghe ngóng trước xem bách tính có phải nộp thuế không, làm rõ tình hình bên này, lúc đến khu nhà cũ mới có thể nắm rõ tình hình. Nếu không dù bây giờ đến khu nhà cũ, chúng ta không được mắt thấy tai nghe mà hoàn toàn phải theo lời của Đại tổng quản.
-Mặc thường phục vi hành?
Mắt Cố Thanh Hạm hơi sáng lên.
-Ngươi nói chúng ta cải trang thành những người bình thường đi nghe ngóng tình hình?
-Là ta, không phải chúng ta.
Dương Ninh vội cải chính. Thấy Cố Thanh Hạm có chút hưng phấn, hắn không nhịn được bèn nói:
-Tam nương, không phải người cũng muốn cải trang vi hành đấy chứ?
Cố Thanh Hạm cười duyên dáng:
-Chẳng lẽ không được?
-Đương nhiên không được.
Dương Ninh lập tức lắc đầu nói:
-Nương là nữ nhân, để mặc thường phục vi hành sẽ rất vất vả, đây không phải chuyện đùa.
Đột nhiên cảm thấy hai con mắt của Cố Thanh Hạm đang trừng trừng nhìn mình, hắn liếc qua một cái thì thấy trong mắt Cố Thanh Hạm có chút tức giận. Lần này Cố Thanh Hạm không có chút khách khí nào, thò tay nắm lấy tai Dương Ninh cố ý lạnh lùng nói:
-Ngươi vừa nói cái gì, nói lại lần nữa xem. Ngươi vuốt mặt thì phải nể mũi chứ. Ở đây lời của ngươi nói có trọng lượng hay lời của ta nói có trọng lượng?
Dương Ninh thấy nàng cau mày, giận dữ ra mặt. Hắn là loại người gì chứ, làm sao có thể không nhận ra Cố Thanh Hạm đang cố tỏ ra giận dữ? Trong dung nhan diễm lệ của thiếu phụ này, không hề có cảm giác hung dữ, mà ngược lại còn tỏ vẻ nhu mì khác thường. Trong lòng Dương Ninh biết rõ nhưng ngoài mặt lại cười khổ:
-Đương nhiên lời Tam nương nói là đúng, ai ya, bỏ tay ra mau lên, tai ta sắp bị nương véo đứt rồi.
Lúc này Cố Thanh Hạm mới buông tay, lườm Dương Ninh một cái, rồi cười lanh lảnh rất quyến rũ.
-Biết là tốt rồi. Chủ ý này của ngươi cũng không tồi, nắm rõ tình hình bên này trước, đến khi gặp Đại tổng quản cũng dễ hỏi han. Gan của ngươi to quá trời, nếu ta không ở bên cạnh trông chừng ngươi, ai biết được ngươi sẽ gây ra những tai hoạ gì.
-Không phải Tam nương lo lắng ta gây hoạ đâu.
Dương Ninh cố ý vuốt vuốt tai.
-Chẳng qua là người vốn không dễ dàng được trở về một chuyến, muốn đi khắp mọi nơi xem xem mà thôi.
Cố Thanh Hạm giật mình, thần sắc bỗng nhiên trở nên ảm đạm, khẽ nói:
-Lần này hồi hương, cũng không biết năm nào, tháng nào mới có thể trở lại, có lẽ… về sau cũng không quay về nữa.
Dương Ninh nhíu mày, trong lòng biết rõ, chỉ sợ Cố Thanh Hạm vẫn lo lắng cho tiền đồ của Cẩm Y Hầu.
Nếu hôm nay có thể nói phủ Cẩm Y Hầu đang ở vào tình cảnh nước sông ngày một rút xuống, tuy trong mắt kẻ trên người dưới trong phủ, Thế tử đột nhiên thông minh là chuyện đại sự đáng mừng, nhưng dù sao tuổi còn trẻ, hơn nữa căn cơ triều đình cơ bản đều nông cạn, so với hai đời trước Cẩm Y Hầu công tích vĩ đại, thì Thế tử à cách biệt một trời một vực.
Trong lòng Dương Ninh biết bao gồm cả Cố Thanh Hạm, chỉ sợ tất cả vẫn đang hoài nghi khả năng chống đỡ được gia tộc khổng lồ này của tânCẩm Y Hầu. .
Cố Thanh Hạm sống trong một đại gia tộc, tất nhiên đã chứng kiến cảnh hưng suy của không ít hào phú quý tộc. Nên có lẽ trong lòng nàng đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Sắc mặt Cố Thanh Hạm vô cùng chán nản, nét mặt có chút thương cảm, người đối diện thấy mà thương xót. Dương Ninh không tự chủ được đưa tay giữ lấy Cố Thanh Hạm, khẽ nói:
-Tam nương, người yên tâm, về sau, khi người muốn trở về, bất kỳ lúc nào cũng có thể về, ta sẽ ở bên cạnh bảo vệ người.
Cố Thanh Hạm nghe nói vậy thì mỉm cười, yên lặng rút tay khỏi tay Dương Ninh, đưa tay vén tóc mai, phong thái lúc này đúng là rung động lòng người
Cố Thanh Hạm đã muốn cùng hắn vi hành, Dương Ninh cũng không tiện từ chối bèn hạ giọng thương lượng với Cố Thanh Hạm. Y phục trên người Cố Thanh Hạm, nhìn là biết xuất thân quý tộc, mặc như thế đi ra ngoài muốn người khác không chú ý là điều không thể. Nếu như đã cải trang vi hành, thì mục đích chính là che dấu đi thân phận vốn có.
Cố Thanh Hạm muốn cải trang thành một cô gái bình thường, Dương Ninh loé lên suy nghĩ khuyên Cố Thanh Hạm tốt hơn nên là nữ cải trang nam, như vậy thì sẽ không gây sự chú ý của người khác.
Cố Thanh Hạm cũng rất hứng thú với ý kiến này của Dương Ninh. Hai người thống nhất không cần đến khu nhà cũ ngay mà đến thành Kinh Châu trước, tìm một nhà trọ hẻo lánh một chút, sau đó Dương Ninh dặn dò Tề Phong đi mua hai bộ quần áo về. Tề Phong cũng không biết rốt cục trong hồ lô của Thế tử gia đựng thuốc gì, chỉ có thể tuân mệnh làm theo.
Theo lời dặn dò của Dương Ninh, Tề Phong mua hai bộ quần áo nam nhân về. Dương Ninh thay luôn, Tề Phong thấythế thì không nhịn được bèn hỏi:
-Thế tử gia, người muốn đi dạo phố?
Y chỉ nghĩ Dương Ninh không muốn mặc quá trang trọng nên mới thay bộ quần áo đó đi dạo thành Kinh Châu.
Dương Ninh cũng không nhiều lời, dứt khoát nói:
-Tề Phong, hôm nay các ngươi nghỉ ngơi trong thành một đêm, tối ngày mai lại đến khu nhà cũ. Nếu chúng ta không đến, thì ngươi ở bên đó chờ, phải nhớ, đừng có gây chuyện ở đây.
Tề Phong hơi mơ hồ:
-Thế tử gia, người muốn tách riêng chúng tôi đi sao?
-SuỵtDương Ninh khẽ nói
-Ta và Tam nương muốn đi bái kiến một vị bằng hữu, không muốn bất kỳ ai biết, tối mai sẽ đến khu nhà cũ cùng mọi người.
-Bằng hữu?
Tề Phong nghĩ thầm Thể tử gia chưa từng đến Giang Lăng thì ở đây làm gì có bằng hữu, chẳng lẽ là Tam phu nhân muốn đi gặp người nào chăng? Dương Ninh đã nói như vậy, nên y cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể nói:
-Thế tử gia, thuộc hạ đi cùng mọi người, như vậy cũng tiện chăm sóc.
Thời gian gần đây Thế tử không phải bị bắt cóc thì lại bị ám sát, với trách nhiệm hộ vệ, Tề Phong vốn đã luôn tự trách. Lần này đi theo hộ tống, nếu Thế tử có sơ suất gì, chỉ sợ Đoạn Thương Hải sẽ vặt đầu y mất.
Dương Ninh biết rõ nếu như chỉ có hai người thì cũng sẽ không quá thu hút sự chú ý của mọi người.Hơn nữa ở đây cách nhà cũ Tề gia trang không hề xa, cải trang đi thăm dò gần đây một chuyến, chắc cũng không có vấn đề gì. Hơn nữa hắn cũng có vài phần tự tin về thân thủ của mình, căn bản hắn không xem đám lưu manh du côn ra gì.
Dương Ninh còn chưa kịp trả lời thì có tiếng gõ cửa. Tề Phong lập tức cảnh giác, trầm giọng nói:
-Là ai?
Bên ngoài không có âm thanh gì, ngoài tiếng gõ cửa như lúc trước. Tề Phong nhìn Dương Ninh một cái, từ từ lại gần, nghĩ bụng giữa thanh thiên bạch nhật, cái nhà trọ này cũng có một vài người khách, chắc không phải có người muốn gây bất lợi cho Thế tử ở đây chứ, tuy là như vậy, nhưng vẫn nên thận trọng một chút. Y mở mạnh cửa phòng thì thấy có một nam tử đứng bên ngoài, cau mày hỏi:
-Có chuyện gì?
Nam tử kia lại chắp hai tay phía sau, nghênh ngang bước vào phòng. Tề Phong đang tính đưa tay kéo lại, thì Dương Ninh đã cười nói:
-Tề Phong, tên phế vật này, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra đây là ai?
Tề Phong chăm chú nhìn, giật mình thốt lên:
-Tam…
Nam tử cười “ ha ha”, lườm Tề Phong một cái, có vài phần đắc ý:
-Ngươi thực sự không nhận ra hay giả vờ giả bộ?
Nam tử này đương nhiên là Cố Thanh Hạm cải trang, mặc dù quần áo bình thường nhưng mặt mày thanh tú, tuấn tú vô cùng.
-Ninh nhi, ngươi thấy thế nào?
Cố Thanh Hạm cố ý gằn giọng:
-Có phải không nhận ra không?
Dương Ninh thở dài, nói:
-Chỉ là mắt Tề Phong rơi rồi, Tam nương, người như vậy, chỉ cần nhìn thêm cái nữa là biết người là nữ nhân.
-À
Cố Thanh Hạm hỏi gấp:
-Sao lại nói như thế? Ta không đúng chỗ nào?
Dương Ninh cũng không nói, ánh mắt bị rơi vào phần ngực Cố Thanh Hạm. Cố Thanh Hạm xuôi theo ánh mắt hắn di chuyển xuống, mới phát hiện ra, phần ngực mình rất đầy đặn, cử động theo từng bước chân. Mặt nàng nóng ran, ngẩng đầu lên thấy Dương Ninh vẫn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, thì hung hăng lườm Dương Ninh một cái, cảm giác mặt như phát sốt, vội quay người loạng choạng chạy ra cửa.
Khi hai người ra khỏi thành, mặt trời vẫn chưa xuống núi, chỉ mới hơi ngả về hướng Tây. Hai con ngựa song song đồng hành. Dương Ninh nói:
-Tam nương, nương hiểu nơi này hơn ta, chúng ta đi đâu trước?
-Theo ta được biết, phía Tây thành Kinh Châu có một thôn trang, đó cũng là phong ấp của hầu phủ. Chúng ta đi đâu trước?.
Cố Thanh Hạm ngẩng đầu lên nhìn sắc trời:
- Sắc trời vẫn sáng, dân chúng nơi đây chất phác, nói không chừng buổi tối chúng ta còn có thể tá túc một đêm.
-Tốt.
Dương Ninh cười nói:
-Mọi chuyện nghe theo sự chỉ huy của Tam nương.
Mắt không nhịn được hắn lại liếc mắt qua ngực của Cố Thanh Hạm, lúc này không còn nhìn ra bộ ngực đầy đặn của Cố Thanh Hạm nữa. Toàn thân đều cực giống với một nam tử tuấn tú, Dương Ninh nhịn không được, nghĩ bụng: “Nàng ta làm thế nào để chỗ đó biến mất không thấy đâu? Chẳng lẽ dùng dây thắt lại? Nhưng bộ ngực đầy đặn như vậy, dùng dây thắt chặt không phải rất khó chịu sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo