Giang Lăng nằm ở phía bắc Kinh Nam, là nơi giao thương giữa Trung Nguyên và Lĩnh Nam, trọng trấn phía Đông Nam, có thành Kinh Châu nổi tiếng thiên hạ.

Lúc giữa trưa, trên đường quan phía đông thành Kinh Châu, xe đi nườm nượp. Một chiếc xe ngựa đi trên đường, xung quanh còn có năm sáu con tuấn mã.

Lúc này có thể nhìn thấy thành Kinh Châu phương xa. Dưới trời cao, thành Kinh Châu giống như một con cự thú hồng hoang đang nằm phủ phục trên mặt đất mênh mông.

Đi liên tục mấy ngày đêm không nghỉ, cuối cùng đoàn người Dương Ninh cũng chạy tới Giang Lăng.

Cố Thanh Hạm kiên quyết muốn tự mình tới Giang Lăng xem xét chuyện bạc thuế, tất nhiên Dương Ninh không yên lòng. Trực giác nói cho hắn biết, phía Giang Lăng đã xảy ra biến cố cực kỳ trọng đại. Chuyến đi này của Cố Thanh Hạm chưa chắc đã thuận buồm xuôi gió. Vì thế hắn đề nghị cùng nàng tới đây. Cố Thanh Hạm tất nhiên không phản đối, cảm thấy Dương Ninh sắp kế thừa tước vị, nhân cơ hội này tới quê cũ tại Giang Lăng cũng không phải chuyện gì không tốt.

Chuyến đi này vốn Đoạn Thương Hải muốn đi theo hộ tống nhưng chuyện lớn ở kinh thành còn chưa giải quyết xong. Cố Thanh Hạm lo lắng một mình Khâu Tổng quản không thể ứng phó được, nên giao Đoạn Thương Hải ở lại Kinh thành hỗ trợ Khâu Tổng quản, chỉ mang theo mấy tên hộ vệ cùng Tề Phong đồng hành trên đường.

Trận cháy lớn tại Kinh thành khiến phủ Cẩm Y Hầu phải chịu một số nợ. Hiện nay nguồn thu lớn nhất của hầu phủ là bạc thuế phía Giang Lăng. Một khi bên này xảy ra vấn đề, chắc chắn Hầu phủ sẽ lâm vào khốn cảnh. Cố Thanh Hạm một lòng muốn biết tại sao bạc thuế Giang Lăng lại mãi không đưa tới, cho nên ngoài những lúc phải dừng lại nghỉ tạm ven đường ra, nàng đều cho ngựa không dừng vó.

Trên đường Cố Thanh Hạm còn tìm kiếm tung tích của đội ngũ áp tải bạc thuế nhưng cả đường đi lại thất vọng không thôi. May mà cả cuộc hành trình không gặp sóng gió, trót lọt chạy tới ngoài thành Kinh Châu.

- Thế tử, phía trước chính là thành Kinh Châu.

Tề Phong biết vị Thế tử gia này từ khi sinh ra cũng chưa bao giờ tới quê nhà Giang Lăng.

Tổ tiên Cẩm Y Hầu đều ở Giang Lăng, bắt đầu từ hơn trăm năm trước, là thế gia vọng tộc tại Giang Lăng, hơn nữa còn có uy vọng cực cao. Sau khi Cẩm Y lão Hầu gia định cư tại Kinh thành, gia quyến trực hệ đều đi về Kinh thành. Chẳng qua thực ấp của Cẩm Y Hầu ở đây cho nên căn cơ vẫn thâm hậu như cũ.

Lúc lão Hầu gia còn sống, nếu có thời gian vẫn thường xuyên trở lại Giang Lăng ở vài ngày. Đến đời của Tề Cảnh lại ít trở về hơn nhiều nhưng thỉnh thoảng vẫn về quê.

Chỉ có Cẩm Y Thế tử sau khi ra đời mới chưa từng về cố thổ.

Quê Tề Phong cũng ở Giang Lăng, năm đó cũng đi cùng Tề Cảnh về quê, hiển nhiên quen thuộc hơn Dương Ninh rất nhiều. Nhìn thấy thành Kinh Châu ngay trước mắt, Tề Phong cũng có một chút cảm giác thân thiết.

- Nhà cũ của chúng ta có ở trong thành hay không?

Dương Ninh hỏi.

Tề Phong lắc đầu cười nói:

- Nhà cũ của Hầu gia cách thành Kinh Châu không xa, đi về hướng nam khoảng ba bốn mươi dặm. Nơi đó có Tề gia trang. Nhà cũ chính ở Tề gia trang kia. Vốn tiên đế hạ chỉ xây dựng một khu nhà cho lão Hầu gia tại thành Kinh Châu nhưng lão Hầu gia nhớ tình cũ, không cho xây dựng, khi về đây cũng đều ở nhà cũ tại Tề gia trang.

Mặt y mang theo vẻ mỉm cười, nói:

- Tướng quân trở về cũng ở tại nhà cũ kia. Mỗi khi tới nơi đó, quan viên lớn nhỏ của Giang Lăng, kể cả Thái thú thành Kinh Châu cũng đều đi tới nhà cũ.

- Thì ra là thế.

Dương Ninh cười nói:

- Phong ấp và điền sản của chúng ta đều ở chỗ Tề gia trang kia sao?

- Năm đó tiên đế ban thưởng thực ấp ba ngàn hộ, đại bộ phận đều nằm quanh Tề gia trang.

Tề Phong giải thích:

- Chẳng qua điền sản lại không cùng một chỗ. Năm đó tiên đế để Thái thú Giang Lăng chọn những mảnh ruộng tốt nhất trong vùng ban thưởng, cho nên phân bố không đồng nhất. Thế tử có điều không biết, năm đó Tề gia là thế gia đại tộc tại Giang Lăng, nói là giàu có một phương cũng không quá đáng!

- Tề Phong, ngươi lại nói luyên thuyên rồi.

Cố Thanh Hạm kéo rèm xe, cười mắng:

- Cái gì mà giàu có một phương chứ. Các ngươi nói riêng thì không sao, có mặt người khác chớ có nói hươu nói vượn. Năm đó Tướng quân cũng đã dặn dò các ngươi, nơi này là quê nhà, đều là phụ lão hương thân cả. Càng tới gần càng phải cẩn thận, không được nói lung tung trước mặt hương thân phụ lão.

Tề Phong vội nói:

- Tam phu nhân, tiểu nhân không dám.

- Tam nương, người cứ để y nói xong đã.

Dương Ninh cưỡi ngựa đi tới cạnh cửa sổ, cười nói với Cố Thanh Hạm:

- Hiện giờ người muốn để y ngừng lại thì đúng là muốn khiến y nghẹn chết rồi.

Hắn lại nói với Tề Phong:

- Nói tiếp đi. Sau đó thì sao?

Tề Phong giơ tay gãi đầu, hơi lúng túng nói:

- Ta muốn nói là lão Hầu gia năm đó theo tiên đế bình loạn, đã hiến cả gia tài của Tề gia cho tiên đế. Mà bình loạn xong, tiên đế mới ban tặng lại gấp bội cho lão Hầu gia.

Dương Ninh thầm nghĩ lão Hầu gia cũng là người có tầm nhìn xa trông rộng. Tiên đế coi trọng Tề gia tất nhiên là bởi Cẩm Y Hầu năng chinh thiện chiến, là một lương tài, ngoài ra cũng bởi chuyện lão Hầu gia dâng gia tài năm xưa.

- Tam nương, chúng ta vào thành trước hay chạy tới nhà cũ?

Dương Ninh hỏi vọng vào trong xe.

Cố Thanh Hạm nói:

- Trời còn sớm, nếu vào thành sẽ chậm mất một ngày. Chúng ta đi thẳng tới nhà cũ đi. Lần này chúng ta đi lại đơn giản, cũng không cần quấy rầy thành đô.

Dương Ninh hơi do dự một chút, cuối cùng nói:

- Tam nương, ta có mấy câu muốn nói với người.

Cố Thanh Hạm vén cửa sổ lên, đôi mắt đẹp nhìn Dương Ninh hỏi:

- Bắt đầu từ hôm qua đã thấy ngươi có tâm tư. Trong cái đầu nhỏ của ngươi lại đang nghĩ gì thế?

Nói tới đây, lại nghĩ tới Dương Ninh đã trưởng thành, cái đầu nhỏ sau này cũng không thể nói bừa được.

Dương Ninh xoay người xuống ngựa, đưa cương cho Tề Phong, bước nhanh tới đầu xe ngựa, vén màn chui vào. Cố Thanh Hạm lộ vẻ kinh ngạc, thấy Dương Ninh đi vào trong thùng xe, không tự chủ mà ngồi sang một bên. Thùng xe này chật hẹp hơn xe ngựa Hầu phủ thường dùng nhiều, cũng là bởi muốn di chuyển mau lẹ tiện lợi.

Ngoài ra Cố Thanh Hạm cũng có ý nghĩ khác.

Nàng là một nữ tử thông minh cực điểm, lần trước phát hiện ra ánh mắt quái lạ của Dương Ninh, trong lòng liền bừng tỉnh, biết Dương Ninh đã lớn. Mà về sau cử chỉ, lời nói của hắn cũng không còn có vẻ ngây thơ vô tri như trước. Điều này càng khiến Cố Thanh Hạm hiểu rõ, Dương Ninh không còn là đứa bé trai cần mình che chở tỉ mỉ lúc trước nữa.

Phụ nữ rất mẫn cảm với chuyện tình cảm. Trước kia nàng vẫn luôn chăm sóc Thế tử, tình cảm thâm hậu. Thật ra nàng cũng hiểu đứa trẻ được mình chăm sóc giờ trưởng thành mà sinh tình cảm với mình, đó cũng là điều không phải không thể giải thích. Nhưng hiển nhiên nàng không thể để những chuyện này tiếp tục phát triển.

Tuy rằng nàng vẫn quan tâm Thế tử như trước nhưng đã chú ý cử chỉ lời nói rất nhiều rồi. Mà sau này nàng cũng không bao giờ tới quá sát Dương Ninh, lại càng không chủ động nắm tay hắn, cố gắng vẽ ra một đường ngăn cách, tránh phát sinh phiền toái không cần thiết. Cũng may mà sau đó Dương Ninh cũng hơi chú ý, không có chuyện gì xảy ra thêm.

Lúc này từ Kinh thành tới Giang Lăng, đường xá xa xôi. Nếu đổi lại là trước kia, tất nhiên Cố Thanh Hạm sẽ để Dương Ninh đi cùng trên xe ngựa, tránh việc cưỡi ngựa mệt nhọc.

Nhưng lần này chọn xe nhỏ, thứ nhất là có thể đi nhanh hơn, thứ hai là chỉ để một mình mình ngồi, cho Dương Ninh cưỡi ngựa.

Lúc này đột nhiên Dương Ninh tiến vào trong xe, tâm trạng đầu tiên của Cố Thanh Hạm hoảng hốt, lập tức nghĩ thầm mình mẫn cảm quá. Tuy bình thường phải chú ý đúng mực với Dương Ninh nhưng mình lúc nào cũng cẩn thận, ngược lại thành ra quá mức. Có lẽ Dương Ninh cũng không có ý gì khác, thật sự là mình vẫn luôn giữ trong lòng, khiến tình cảm hai người ngược lại có trở ngại.

- Ninh nhi, con muốn nói gì?

Cố Thanh Hạm cố gắng làm mình tĩnh tâm lại, ý bảo Dương Ninh ngồi xuống, giọng nói ôn hòa, mặt mỉm cười, cố gắng thể hiện thân phận bề trên của mình.

Dương Ninh mở rèm cửa sổ, nói với Tề Phong:

- Không đi tới nhà cũ vội. Giữa trưa còn chưa dùng lương khô, tìm một chỗ phía trước, các ngươi ăn trước một chút đi.

Tề Phong đáp ứng một tiếng. Dương Ninh liền buông rèm cửa sổ xuống.

Cố Thanh Hạm thấy Dương Ninh thần thần bí bí, cảm thấy hơi kỳ quái. Dương Ninh ghé sát lại, thấp giọng nói:

- Tam nương, chúng ta cứ đi thẳng tới nhà cũ như vậy sao?

Mặc dù Dương Ninh tới sát một chút nhưng Cố Thanh Hạm thấy vẻ mặt hắn nghiêm trang nên cũng không suy nghĩ nhiều, nói nhẹ nhàng:

- Muốn tra tại sao bạc thuế không tới kinh thành thì tất nhiên phải đi đến nhà cũ. Ninh nhi ngươi nghĩ tới chuyện gì?

- Tam nương, dọc đường đi chúng ta không đụng phải đội xe vận chuyển bạc, hơn nữa cũng không nghe nói có người cướp xe bạc.

Dương Ninh nghĩ tới chuyện gì, thấp giọng nói:

- Ta vẫn luôn nghĩ, bạc thuế không đưa tới Kinh thành, có phải chỗ nhà cũ đã xảy ra vấn đề không?

Không đợi Cố Thanh Hạm trả lời, hắn lại hỏi:

- Bạc thuế của chúng ta có quan hệ với quan hệ với quan phủ địa phương không, hay chỉ do bên nhà cũ phụ trách?

Cố Thanh Hạm xoa trán nói:

- Bên nhà cũ còn có Đại tổng quản, cũng là tộc nhân Tề gia. Những năm gần đây thực ấp và điền sản tại Giang Lăng này đều do Đại tổng quản xử lý, hằng năm chia bạc thuế thành hai lần vận chuyển tới kinh thành.

- Chắc đại Tổng quản cũng không tự mình đi thu thuế chứ?

Dương Ninh lại hỏi.

Cố Thanh Hạm đáp:

- Ba nghìn thực ấp chia làm mấy chục thôn trang. Từng thôn trang đều có người đứng đầu, hàng năm tới thời điểm sẽ có người đứng đầu mỗi thôn trang mang thuế tới bên nhà cũ. Giang Lăng thích hợp trồng lương thực, hằng năm đều có thu hoạch hai mùa. Sau khi thuế bằng thóc gạo được người đứng đầu thôn trang mang tới nhà cũ, đại Tổng quản sẽ đổi thành bạc, chuyển tới kinh thành.

- Nói cách khác, bạc thuế bên Giang Lăng này nằm trong tay của đại Tổng quản à?

Ánh mắt Dương Ninh lộ vẻ nghiêm trọng:

- Có bất cứ vấn đề gì cũng do đại Tổng quản phụ trách sao?

- Đúng là như vậy?

Cố Thanh Hạm nói:

- Ninh nhi, rốt cục ngươi muốn nói gì?

- Tam nương, ta vẫn suy nghĩ, chậm nộp bạc thuế hiển nhiên không phải do thôn dân không nộp.

Dương Ninh chậm rãi nói:

- Nếu thuế đã giao tới nhà cũ, tại sao nhà cũ mãi không mang lên kinh thành? Có phải đại Tổng quản giở trò gì không?

- Đại tổng quản?

Cố Thanh Hạm nhíu mày nói:

- Sao lão có thể có gan như vậy được? Lần này chúng ta trở về chính là muốn biết rõ ràng, rốt cục đại Tổng quản gặp chuyện gì khó xử.

- Người đã gặp đại Tổng quản chưa?

Dương Ninh chăm chú nhìn vào đôi mắt mê người như nước mùa thu của Cố Thanh Hạm:

- Người có hiểu rõ đại Tổng quản không?

- Đại Tổng quản đã tới Kinh thành mấy lần nhưng ta cũng không nói chuyện nhiều với lão lắm.

Cố Thanh Hạm nói:

- Hằng năm, Tướng quân đều ở bên ngoài, Thái phu nhân một lòng lễ Phật, cho nên rất nhiều chuyện trong phủ đều do ta và Khâu Tổng quản xử lý. Đại Tổng quản tới kinh thành cũng là do Khâu Tổng quản chiêu đãi.

Suy nghĩ một chút, nàng mới lắc đầu nói:

- Những năm gần đây đại Tổng quản chưa từng chậm trễ chuyện gì. Hơn nữa lão tuyệt đối không có gan không gửi bạc thuế.

Dương Ninh khẽ thở dài:

- Tam nương, không phải ta lo đại Tổng quản giữ tiền thuế không gửi đi, mà là lo có người bắt lão phải giữ tiền thuế lại.

 

0.11198 sec| 2441.914 kb