Không ít thôn dân quây xem đã thấy tình huống xảy ra bên này. Thấy tráng hán cầm đòn gánh đứng sau lưng Hàn Nghị như muốn đập xuống đầu, có người muốn kêu lên. Nhưng chỉ trong nháy mắt, một người trẻ tuổi tiến lên, nhẹ nhàng linh hoạt đoạt lấy đòn gánh trong tay tráng hán, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng khi thấy cảnh một thanh niên văn nhược mà có thể tóm cứng lấy đòn gánh của tráng hán, cũng phải giật mình. Đặc biệt là ông lão đã trò chuyện với hắn, ông nhận ra ngay, không ngờ tiểu tử này lớn mật vậy. Lão há to miệng, mặt ngạc nhiên.
Cố Thanh Hạm vẫn luôn nhìn chằm chằm vào La Quản sự bằng ánh mắt lạnh lẽo, đợi nghe được tiếng hô thất thanh thì mới phát hiện Dương Ninh đã lẻn ra ngoài. Lúc này thấy Dương Ninh cầm đòn gánh, vừa nóng vừa lo.
Mặc dù nàng cũng căm hận đám người La Quản sự đến tận xương tủy, nhưng Dương Ninh nhúng tay khiến nàng kinh sợ. Dù sao nàng cũng biết Dương Ninh trước đây trung thực thậm chí có hơi ngu dại, tuy rằng xuất thân nhà võ, nhưng không luyện võ công, giờ cậy mạnh ra mặt chỉ e là phải chịu thua thiệt. Nàng nghĩ thầm có lẽ phải để lộ thân phận thôi, nếu đối phương biết Dương Ninh là Cẩm Y Thế tử, so ra chắc không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ là thân phận Cẩm Y Thế tử không phải tầm thường. Cố Thanh hạm lo rằng nếu người khác biết thân phận của Dương Ninh sẽ mang phiền toái đến cho hắn. Đang do dự tiến lên hay không, nàng thấy đại hán bị Dương Ninh giật mất đòn gánh đã đánh về phía Dương Ninh, nắm đấm nhắm thẳng vào mặt hắn.
- Ninh nhi, coi chừng…
Cố Thanh Hạm kêu lên thất thanh, giờ có làm gì cũng không kịp, nàng đẩy người phía trước dạt ra, lách qua.
Dương Ninh nhìn quả đấm của đối phương đánh tới, sắc mặt bình thản, nghiêng người, nhoáng một cái, bộ pháp linh xảo, không nhiều lời, giơ đòn gánh lên nện một cú trời giáng vào đầu đại hán. “Bốp!” một tiếng giòn tan, đòn gánh nện vào đầu đại hán gãy làm đôi, đại hán thì rên một tiếng thê thảm, sụm người nằm dài trên đất, đầu sưng như hồ lô, máu chảy ròng ròng.
Tình trạng thảm thiết của đại hán đã hấp dẫn sự chú ý của người xem xung quanh. Tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn tới, thấy đại hán co quắp trên đất, Dương Ninh thì ném nửa khúc đòn gánh còn lại trong tay vào người đại hán rồi sửa sang lại quần áo, đều trợn mắt há mồm.
Xung quanh lập tức yên tĩnh, vài đại hán ngơ ngác trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng lao qua, vây Dương Ninh vào giữa.
Các thôn dân bấy giờ mới vội đưa thôn dân bị thương rời đi. Hàn Nghị dò xét Dương Ninh vài lần, vẻ mặt ngạc nhiên, hiển nhiên cũng không hiểu sao lại có thêm một người nhảy vào.
Cố Thanh Hạm đã chen lên phía trước, kêu lên:
- Ninh nhi!
Dương Ninh liếc Cố Thanh Hạm bên này, lộ vẻ tươi cười, lắc lắc đầu ý bảo Cố Thanh Hạm đừng qua đấy. Cố Thanh Hạm lo lắng không thôi, lườm La Quản sự, vừa giận vừa tức.
La Quản sự nghe tiếng kêu của Cố Thanh Hạm, vốn đang liếc nhìn Cố Thanh Hạm, thấy là một nam tử tuấn lãng, cũng không quản nhiều, tiến lên vài bước, dò xét Dương Ninh vài lần rồi mới cười nói:
- Bây giờ thật hiếm thấy có người ra ngoài thấy việc nghĩa ra tay cứu giúp như vậy. Ta thấy ngươi cũng không giống thôn dân nơi này, đến từ đâu đấy?
Dương Ninh lại sửa sang lại áo quần, xắn tay áo lên, cười đáp:
- La Quản sự, các ngươi muốn hiếu kính Cẩm Y Hầu là việc tốt. Nhưng đây không phải thuế má, cần có sự tự nguyện của người dân. Mọi người đã không muốn giao nộp lương thực, ngươi cần gì dồn ép không tha? Ngoài ra Cẩm Y Hầu mất, phủ Cẩm Y Hầu hẳn đang rối rắm hỗn loạn, tuyệt không đến mức ngay lúc này mà đi lấy quà biếu của Giang Lăng bên này. Ý kiến thu lương thực để hiếu kính này, các người dùng mông nghĩ ra à?
La Quản sự khẽ giật mình, cau mày nói:
- Ngươi là người nào? Nghe khẩu âm không phải người Giang Lăng, ngươi biết ta là ai không hử?
-Biết rõ. Ngươi họ La, hình như là Quản sự gì đó, rốt cục là quản cái rắm gì ta cũng nhìn ra luôn rồi.
Dương Ninh thản nhiên nói:
- Ngươi có biết ta là ai không?
Cố Thanh Hạm nghĩ thầm không lẽ Dương Ninh muốn tự báo thân phận? Bất quá dưới tình thế nguy cấp, Dương Ninh bị mấy tráng hán quây vào giữa chỉ có thể báo thân phận ra thôi.
La Quản sự nhìn thẳng vào Dương Ninh, hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là Chuyên Đánh Chó, chỉ cần thấy chó cắn người là không nhịn được dạy dỗ một trận.
Dương Ninh cười nói:
- Ngươi thấy tên ta thế nào?
La Quản sự đương nhiên biết Dương Ninh đang nói dóc, cười lạnh nói:
- Trước đây ngươi tên gì thì ta không quan tâm. Ta chỉ biết, chút nữa thôi ngươi sẽ gióng hệt một con chó, chỉ có thể bò trên mặt đất.
Gã liếc mắt sang bên cạnh. Gã tráng hán ngầm hiểu, lao ra một bước dài, một quyền đánh tới.
Dương Ninh phát sau mà đến trước, đại hán ra quyền, hắn cũng ra tay. Nắm đấm đại hán vừa đánh ra được một nửa, đã bị Dương Ninh chế trụ cổ tay. Dương Ninh nắm chặt cổ tay gã nhưng thân hình không ngừng lại mà tiếp tục lao thẳng tới. Cánh tay bị Dương Ninh kéo đi, nghe “rắc!” một tiếng, xương vai đại hán đã bị bẻ gãy. Khi gã còn đang hét váng lên thì Dương Ninh đã vòng ra sau gã, vẫn bắt chặt cánh gãy, quay người, một đạp đạp nát gối đại hán. Đại hán cong người lại, quỳ một gối trên đất.
Từ lúc Dương Ninh ra tay đến khi đại hán quỳ xuống chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhiều người không nhìn rõ rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Đại hán nhe răng nhếch miệng, vài tên tráng hán còn đang kinh sợ, cũng nhao nhao thét lớn, xông tới chỗ Dương Ninh.
Tim Cố Thanh Hạm như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Chỉ thấy người Dương Ninh nhoáng lên, linh xảo vô cùng. Mấy tráng hán vây hắn lại, tay đấm chân đá, nhưng Dương Ninh lại giống một chú báo linh hoạt, nhẹ nhàng tìm thấy khe hở giữa họ, len qua như quỷ mỵ, không dây dưa với họ mà trực tiếp tới trước người La Quản sự.
La Quản sự thấy một bóng người đánh tới trước mặt, lắp bắp kinh hãi. Gã cũng có chút công phu nơi tay, vội lùi về sau. Dương Ninh theo sát như hình với bóng, La Quản sự gầm nhẹ một tiếng, một chân giơ ra đá vào người Dương Ninh, hung ác vô cùng. Gã rất tự tin với công phu chân của mình, chỉ cần trúng cú đá này đối thủ nhất định đứt gân gãy xương.
- Ah!
Một tiếng hét thảm vang lên. Gần như không ai nhìn rõ đã có chuyện gì xảy ra. La Quản sự đặt mông ngồi bệt trên đất, hai tay túm lấy mắt cá chân của mình, vẻ mặt đau khổ.
Lúc này người kinh ngạc nhất không ai khác ngoài Cố Thanh Hạm. Nàng chỉ cho rằng lần này Dương Ninh nhất định chịu thiệt, không ngờ trong cơ thể văn nhược ấy lại có lực lượng như thế, nếu không sao có thể nhẹ nhàng thoát khỏi vòng vây của đám tráng hán, hơn thế nữa vừa ra tay là đã đánh La Quản sự ngã xuống đất. Nhưng nàng cũng giống những người khác không biết Dương Ninh đã ra tay thế nào.
Chỉ là giờ phút này không ít người nhìn thấy trong tay Dương Ninh có thêm một con dao găm. Cũng có người nhìn thấy La Quản sự đột nhiên ôm mắt cá chân, nhưng chỗ mắt cá chân đó đã thấm đầy máu tươi.
Bấy giờ một đại hán từ sau lưng Dương Ninh nhào lên. Cố Thanh Hạm vội thét to:
- Ninh nhi, coi chừng sau lưng!
Đã thấy thân hình Dương Ninh lóe lên, hệt như sau lưng hắn có thêm một con mắt vậy, nhẹ nhàng thoát khỏi đại hán. Đại hán vồ ếch chụp hụt, liền cảm thấy vai đau nhức. Một dao của Dương Ninh đã găm trên cánh tay gã, dao đâm sâu vào người, dễ dàng hơn đâm vào đậu hũ. Hơn nữa Dương Ninh ra tay cực nhanh, sau khi dao cắm vào cánh tay, lại rút ra như chuồn chuồn lướt nước.
Một đại hán khác cũng nhào đầu về phía trước. Dương Ninh bật nhảy ra sau lưng La Quản sự, ngồi xổm ngay sau lưng La Quản sự, dao trong tay kề lên gáy La Quản sự, khẽ cười nói:
- Đừng qua đây nữa, ta là người rất dễ căng thẳng. Chỉ cần các ngươi nhích tới, ta liền sợ hãi, không chừng con dao trong tay ta sẽ đâm thẳng vào sọ hắn đấy.
- Đừng… đừng qua đây!
Tuy rằng La Quản sự cảm thấy cơn đau ở mắt cá chân như đang cứa vào tim, nhưng vẫn cảm nhận được cái lạnh như băng giá từ con dao sau gáy, lập tức cao giọng hét váng lên.
Mấy đại hán đều dừng bước, không dám tiến tới.
Dương Ninh dĩ nhiên không phải là không đối phó được với vài tên đại hán, trong tay hắn có Hàn Nhận, hơn nữa am hiểu thuật chiến đấu, những chỗ yếu hại trên cơ thể người nắm rõ như lòng bàn tay. Huống chi bộ pháp Tiêu Diêu Hành thần kì khó lường, nếu thật sự muốn đối phó với vài tên đại hán, dùng thân thủ hiện nay đã dư xài.
Chỉ là hắn không muốn hao phí sức lực và tinh thần của mình với mấy người như này.
Các thôn dân cũng trợn mắt há hốc mồm, không tin vào những gì đã xảy ra trước mắt mình. Hơn mười thôn dân cầm nông cụ tiến lên đánh nhau sống chết với mấy tráng hán mà còn không làm bị thương được một người, ngược lại bên mình có đến bảy tám ngời gãy tay gãy chân. Nhưng chỉ một thanh niên trẻ tuổi văn nhược, vậy mà dùng sức một người, đùa giỡn mấy đại hán trong lòng bàn tay, hơn nữa nhẹ nhàng lách qua đám đông đánh La Quản sự ngã ra đất.
- Tiểu huynh đệ, ngươi… đừng làm bậy.
Hàn Nhận là một binh khí kỳ lạ, bản thân nó tản ra khí lạnh như băng, giờ gió đao băng lãnh đang đè chặt ót La Quản sự, khiến gã hoảng sợ không thôi:
- Ta… ta là người của Cẩm Y Hầu, muốn làm bị thương ta, các ngươi hãy chuẩn bị gánh chịu hậu quả trước đi.
Thật ra Hàn Nghị cũng biết nếu làm La Quản sự bị thương tất nhiên sẽ rước lấy phiền toái lớn, nói với Dương Ninh:
- Tiểu huynh đệ, đa tạ ra tay tương trợ, nhưng mà người này… hắn là quản sự của Tề gia, vẫn là đừng làm hắn bị thương.
Không phải gã lo cho an nguy của mình, chỉ là cảm thấy thế lực Tề gia mạnh mẽ, nếu đắc tội, thôn dân thôn Lỗ Vương phải chịu tao ương, mà tiểu anh hùng gặp chuyện bất bình chỉ sợ cũng không có quả ngon để ăn.
Dương Ninh lắc đầu cười nói:
- Ngươi yên tâm, người này không phải người Tề gia. Nếu Cẩm Y Hầu biết Tề gia có người như vậy, sẽ là người đầu tiên làm thịt hắn.
Vẻ mặt lạnh lẽo, hắn điềm nhiên nói:
- Ta tới hỏi ngươi, tìm cách tăng thu thuế là ý của ngươi hay ai khác?
- Chuyện này… Đây là ý của Hầu gia.
La Quản sự nói:
- Chúng ta chỉ là người chấp hành nhiệm vụ, không có ý của Hầu gia, có chết ta cũng không dám thu thuế lung tung… Áh!
Tiếng hét thảm vang lên, Dương Ninh đã giơ tay chém xuống, găm Hàn Nhận vào đầu vai La Quản sự.
-Rốt cuộc là ai?
La Quản sự gần như là nói qua nước mắt:
- Thật sự… Thật sự là ý của Hầu gia mà. Tiểu huynh… Ta, ta không dám… không dám nói dối… Áh!
Lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Dương Ninh đã cắm Hàn Nhận vào vai kia của gã. Hai vai La Quản sự bê bết toàn máu tươi trông rợn người.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo